“Nếu Cộng Sinh đại trận di chuyển thì có gây ảnh hưởng gì đến Ngũ Hành mắt trận không?”
Tịch Thần suy ngẫm một hồi, cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, trên bản chất mà nói, ngũ hành mắt trận cũng giống như là ngũ hành nguyên tố, tương sinh nhưng cũng tương khắc.
Vừa trợ giúp lại vừa áp chế, nếu chúng nó cách nhau quá xa, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.
Cự thạch tiểu thú ngẩng đầu, lắc lắc cái đuôi, ra vẻ triết lý mà nói:
“Nữ nhân! Đừng nghĩ phức tạp như vậy, Ngũ Hành đại trận – cái tên đã nói rõ hết thảy, chỉ cần không phải là năm mắt trận bị phá hủy cùng lúc, thì nó vĩnh viễn đều sẽ vận hành.

Chỉ di chuyển một trong các mắt trận thì cũng không ảnh hưởng gì đến đại cuộc.

Bởi vì, chúng ta có di chuyển đến đâu mà đại trận vẫn chưa hủy, thì chúng ta vĩnh viễn đều ở dưới sự bao phủ của nó mà thôi!”
Nghe như thế, Tịch Thần cũng không biết bản thân nên vui hay hay nên buồn.
Nói đơn giản một chút, Cộng Sinh trận chỉ là một mắt trận nhỏ được diễn sinh ở bên trong, mà bên ngoài còn có một tầng màng cứng rắn hơn bao bọc hết thảy.

Nếu không thể tìm được, hoặc là phá hủy hoàn toàn tầng màng cứng đó, thì bọn họ ở trong này, làm được cái gì cũng đều trở nên vô nghĩa.
Tịch Thần đột nhiên nhớ đến Cự thạch tiểu thú từng mơ hồ mà nói một câu:
Khi mà ngươi phát hiện ra, tất cả sự cố gắng của ngươi đều là hư ảo, thì tinh thần của ngươi cơ hồ sẽ hỏng mất!
Bằng trực giác, Tịch Thần cảm thấy câu nói này có vấn đề, nàng cố gắng vận hết công suất não để nghiền ngẫm nó.
Câu này, có ý điều chỉ cái gì sao?
Tịch Thần đột nhiên cảm thấy một cỗ nguy hiểm bất an bao phủ chính mình.
Đến bây giờ, nàng mới phát hiện một vấn đề cực kì đáng sợ.


Không biết là cố ý hay vô tình, mà trong bóng tối dường như có một đôi tay thao túng, chỉ dẫn bọn họ đến nơi nào đó.
Nào là Ngũ Hành đại trận, nào là cự tượng kì binh, nào là Cỏ Minh Thương đã biến mất trong tam giới mười phương!
Nàng nghe Kỳ Văn Thư nói, thế giới này đã bị đoạn tuyệt con đường tu tiên, tất cả công pháp tâm pháp đều biến mất.

Như vậy thì trong Địa Hoang Chiến Trường này, làm sao có thể xuất hiện được những thứ đồ kia?
Thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy?
Trong lúc Tịch Thần còn đang lo lắng phân vân, chờ đợi tiểu Hắc hoàn thành công cuộc thuần hóa Cỏ Minh Thương, thì ở một số không gian khác nhau đã liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn như trong một năm này, Yến Thanh liều mạng hấp thu lực lượng mới, tăng lên thực lực của chính mình.

Mỗi lần lực lượng bị rút cạn, quái vật sẽ tiêu tán thành tro bụi.
Nhưng Yến Thanh chưa kịp vui mừng thì trong không gian lại sinh ra một quái vật y chang nó, hơn nữa lực lượng càng ngày càng tăng trưởng.
Nàng mạnh lên thì nó cũng mạnh lên theo, hễ nàng giết một con, không gian lại bổ sung con khác.
Mới đầu, Yến Thanh còn khá vui mừng, bởi vì có người đưa năng lượng tới cửa, nên nàng rất là hăng hái hấp thu, từ con quái vật đầu tiên phải mất thời gian một tháng mới hấp thu xong, thì lúc sau nàng đã có kinh nghiệm, thời gian hấp thu càng rút ngắn lại.
Đến nay mới thôi, Yến Thanh đã không nhớ rõ chính mình giết bao nhiêu chỉ quái vật.

Nàng chỉ biết rằng, thực lực của mình tăng lên, nhưng máu giết chóc trong người lại càng thêm cuồng bạo.

Hiện tại trong lòng, nàng chỉ hận không thể giết sạch chúng nó.
Lý trí nói cho Yến Thanh, điều đó tuyệt đối là dấu hiệu không tốt, nhưng nàng lại không biết làm sao để dừng cương trước bờ vực!

Quái vật không cho nàng có cơ hội bình tĩnh tự hỏi.

Ngoại trừ đem Yêu Cốt quấn lên rồi hút đi năng lượng trên người cho đến khi nó tiêu tán, nàng hoàn toàn không có cách nào khác để tiêu diệt nó.
Yến Thanh biết đây là không gian đóng kín, chung quanh trống rỗng không có bất cứ thứ gì.

Cho nên nàng chỉ có thể kì vọng vào quái vật trước mắt có thể cho nàng chút xíu manh mối để đi ra ngoài.
Nàng tìm hơn một năm cũng chưa tìm được.

Tâm tình càng ngày càng bực bội, cuồng táo.

Yến Thanh cảm thấy mình có định lực hơn người, nếu không thì nàng sớm đã trở thành người điên.
Không chỉ Yến Thanh, mà những người khác cũng hoàn toàn vô vọng.
Lăng Quang, Doãn Nguyệt, Diệp Tu Nhai, Tam Bàn, Thủ Mộc, Hoa Y.
Những người này cùng ở trong một không gian, nhưng tình cảnh cũng không tốt hơn là bao.
Một năm qua đi, số lượng dơi yêu vẫn không có giảm bớt, sáu người thay phiên chiến đấu, tro cốt dơi yêu đã chất chồng thành nửa tòa sơn, thế nhưng từ phía trong vẫn có dơi yêu điên cuồng xông ra, phảng phốt chúng nó là vô hạn, không có một ngày chịu diệt chủng.
Lúc đầu, sáu người còn tách ra, xông xáo mà lao vào trung tâm đi công kích, hoặc đi chung quanh thám thính tình hình.
Nhưng sau một loạt hoạt động không có hiệu quả, sáu người đều tập trung lại một chỗ thay phiên nhau công kích.
Hiện tại bọn họ giơ đao kiếm lên gặt hái sinh mệnh của dơi yêu không còn mang bất kì một tâm tư cảm xúc nào, mà đó gần chỉ là một động tác.

Một động tác dường như chết lặng rồi lại biểu hiện sự cầu sinh mãnh liệt, nhưng thực chất trong tâm tưởng mọi người đã không còn ôm bao nhiêu hi vọng.
Sáu người tụ lại một chỗ nhưng không ai nói với nhau câu nào, mỗi người đều chỉ mặc trên người bộ đồ cuối cùng còn sót lại, thân hình ốm o gầy mòn, gương mặt che kín mỏi mệt, hai má hóp sâu vào bên trong, từ trong đôi mắt lộ ra tuyệt vọng, chán chường.

Không còn vẻ phơi phới, phấn chấn như ngày nào.
Doãn Nguyệt vuốt v3 song đao của mình, ánh mắt trống rỗng, khóe miệng bất tri bất giác mà lộ ra tia chua xót.
Cũng không biết nàng còn có cơ hội đi ra ngoài hay không nữa?
Thực ra, trong thâm tâm nàng vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi kì tích phát sinh, giống như ở Vĩnh Sinh Thành lần đó, thiếu niên mặc hắc y tay cầm thương nhọn, uy mãnh xông vào chiến trận, phá nát gông xiềng bóng tối, mở ra đại lộ quang minh.
Mặc dù không dám xác định có phải là bút tích của người kia hay không, nhưng nàng vẫn luôn đợi.
Thế mà, qua lâu như vậy rồi, người kia còn chưa từng xuất hiện, có phải hay không cũng bị nhốt như các nàng, ngày ngày đêm đêm đối diện với quái vật dường như là bất tử?
Càng nghĩ, Doãn Nguyệt càng thêm tuyệt vọng.

Mặc cho ai đối mặt với sinh vật giết mãi không chết trong thời gian dài, kiên nhẫn cũng sẽ bị mài mòn, không bị điên là đã hay ho lắm rồi.
Nhưng đối diện với không gian tịch mịch, không có manh mối, không có gợi ý, không có bất kì một tia hi vọng le lói nào, thì sớm muộn cũng sẽ bỏ cuộc.
Mà mấy người bọn họ nhìn như đau khổ, kiên trì chống đỡ, nhưng cách bỏ cuộc cũng không xa lắm.
Mặt khác, Lục Vận mang theo bốn người Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh Mẫn Lan, Mẫn Điệp trải qua vô số gian nan trắc trở thì cũng qua được bên kia bờ của Tử Vong rừng rậm, chính thức đạp chân lên vùng đất thời gian.
Một đoạn đường này, năm người đã chứng kiến rất nhiều sự kiện tàn khốc, chỉ vì một cây dược thảo mà tranh nhau, đánh đến đầu rơi máu chảy.
Nói chung là có rất nhiều người chết, lính đánh thuê vô số, các đệ tử của đại gia tộc cải trang tiến vào cũng không thoát được vận mệnh.
Bốn người Tiêu Nhạc bởi vì đi theo Lục Vận - người đứng hàng thứ tư với thực lực cao cường có tên trên Hắc Bảng, hơn nữa là đích nữ của Lục gia, cho nên bọn họ may mắn tránh thoát rất nhiều tai bay vạ gió, bình an vô sự cho đến bây giờ.
Đám người Tiêu Nhạc đi tìm đoàn trưởng Doãn Nguyệt, Lục Vận lại có một mục đích khác, bất quá hai bên trùng hợp cùng hướng, không có xung đột, nên Lục Vận cũng không ngại khi mang theo mấy người bọn họ.
Tiêu Nhạc tinh ý nhận ra ý đồ của Lục Vận, nhưng hắn không dám nói ra cho ba người còn lại biết, đem ý nghĩ cất vào đáy lòng để tùy thời ứng biến.
Cũng không biết bọn họ đi tới đâu, xung quanh bỗng nhiên trở nên mờ mịt hư ảo, mặt đất rung chuyển dữ dội, ngọn núi phía trước đột ngột nứt ra thành nhiều cái khe, từng nhánh rễ cây xanh mướt lại sắc nhọn chĩa ra, đâm xuyên qua vách đá rồi vươn tới bên ngoài.
Năm người đứng không vững, thân hình chao đảo lắc lư qua lại, bọn họ nhìn tình cảnh trước mắt, con ngươi không khỏi trừng lớn.
Đó là một cảnh tượng như thế nào?

Dường như trời đất đều đang hô hoán, cả cuồng phong đều run rẩy, sinh vật gấp gáp không chờ nổi mà chui ra ngoài.
Trong phút chốc, bầu trời chuyển thành hồng quang đại thịnh, nhiệt độ đột nhiên dâng lên cao, nóng rực như muốn thiêu đốt hết tất cả sự vật.
Núi non phút chốc sụp đổ, cỏ cây bị thiêu rụi đến điêu tàn.

Ngay tại lúc đó, một tòa nham thạch sôi ùng ục hiện lên rồi bao trùm cả tòa núi non, nhiệt khí lãng đãng chảy xiết, ở dưới ánh nắng rực rỡ bắt mắt, nhưng cũng nguy hiểm trí mạng.

Nó lấy tốc độ chóng mặt bá chiếm núi non, vô số con sóng đặc sệt lan tràn ra bên ngoài.

Nơi nó đi qua không còn một gốc cây ngọn cỏ.
Ánh mắt Lục Vận co rụt lại, nàng nỗ lực lui về phía sau, một bên hét lớn:
“Mau lùi lại! Nguy hiểm!”
Nhưng… không còn kịp rồi, trên đỉnh đầu nàng lúc này, gió lốc quay cuồng, không gian bị cắt nát ra từng khối, chồng chéo đan xen vào nhau hình thành một lốc xoáy thập phần dữ tợn.
Từ trong lốc xoáy rớt ra từng chùm từng chùm bóng đen.
Kèm theo đó là vô số tiếng hét thất thanh từ trời cao vọng lại:
“Tránh ra! Mau tránh ra! A!”
Mặc dù phản ứng của Lục Vận đã được xem như nhanh nhẹn, nhưng diễn biến tới quá đột ngột không kịp phòng bị.
Thế là, thiên lôi cùng địa hỏa chạm vào!
Phanh!
A!
Năm người ở dưới đất, trơ mắt mà nhìn vô số bóng đen từ trên trời ập xuống, đè bẹp bọn họ!
Hự!.