Mắt thấy Định Hồn Hương đã cháy rụi ba phần tư, Tịch Thần không rõ Cửu Cung Khóa Linh có cọng dây thần kinh nào đáp sai rồi, thế nhưng mãi chấp nhất với vấn đề khó hiểu này, vì vậy nàng đè đè mi tâm, bất đắc dĩ mà tự thuật:
"Cửu Cung Khóa Linh, ta không nói dối! Ta không nghĩ khế ước ngươi, một chút cũng không nghĩ.

Ngươi biết không, ta nhặt được một con ma phó, lúc trước hắn ăn linh hồn, hiện tại hắn tiến thêm một bậc, bắt đầu gào khóc đòi ăn khô lâu.

Sau đó, ta lại nhặt được một cây Ma Đằng, Ma Đằng trước đó ăn thiên tài địa bảo, ăn phong nguyệt, hiện tại cũng bắt đầu chuyển hướng ăn khô lâu.

Ta còn có một con sủng vật, trước mắt chưa biết là chủng loại gì, nhưng ta còn phải tích cóp đồ tốt cho nó ăn dần sau này.

Ngoài ra, sau lưng ta còn một tòa thành gào khóc đòi ăn, bọn họ muốn tồn tại, cần có vô cùng vô tận linh hồn chi lực.

Cho nên, ta chưa đủ thảm sao? Ta thỉnh thêm một đại tổ tông như ngươi về để làm gì nữa?"
Kỳ thực, Tịch Thần còn chưa có liệt kê hết, ngoại trừ sủng vật Cầu Cầu không biết tung tích - ăn lôi điện, ăn tử khí đông lai thì còn một con Diệt Hồn Đỉnh nằm trong góc xó xỉnh nào đó nữa.
Nếu nàng muốn khôi phục đôi mắt trước khi thành Thần, thì nàng cũng phải đem nó dưỡng lên.
Không nghĩ không biết, thình lình đột nhiên nghĩ tới lại dọa cho Tịch Thần hoảng sợ cực kỳ.
Người khác thì nhặt cơ duyên, nhặt truyền thừa, nhặt thiên tài địa bảo.
Còn nàng thì nhặt sắt vụn đồng nát, nhặt một đám tổ tông!
Người khác là kỹ năng nhiều không áp thân.
Còn nàng đây là của nợ nhiều không áp thân sao?
Thật đáng sợ!!!
Trong khi Tịch Thần tự kiểm điểm mình, thì Cửu Cung Khóa Linh lại cười lạnh nói:
"Ngươi không muốn cung phụng bổn tọa, bổn tọa càng muốn đi theo ngươi!"

Cái gì mà ma phó ăn khô lâu, cái gì mà cả tòa thành trì cần linh hồn chi lực? Nó một chút đều không tin!
Thổi đi! Nó muốn đi theo nhìn thử tiểu nha đầu này còn có thể thổi tới khi nào.
Nó muốn tận tay xé xuống khuôn mặt dối trá đáng ghét của nàng.
Vì vậy mà, một người mang tâm tư ghét bỏ, một người mang tư tâm quấy phá, nhưng lại bất đắc dĩ cột vào cùng nhau, thực hiện giao dịch.
Định Hồn Hương chỉ còn lại có một chút tro tàn, Tịch Thần không nói thêm gì nữa, quyết đoán đem cây nhang trở đầu.
Ngay tức khắc, tầng ánh sáng vàng nhạt bao lấy nàng, chỉ nghe "phụp" một tiếng, linh hồn của Tịch Thần đã biến mất ở phương thiên địa này.
Cửu Cung Khóa Linh nhìn địa phương trống rỗng kia, thất thần một chút, sau đó từ chỗ bí ẩn toát ra.
Đáp ứng với người, nó cũng nên đứng lên làm việc.
Bởi vậy, khi mà linh hồn Tịch Thần vừa mới nhập lại trong thân thể, chưa kịp định hình mọi thứ, thì âm thanh của Khắc Lạp Ni đã vang lên đầy kích động:
"Tịch Thần các hạ! Ngươi thật sự quá lợi hại, thế nhưng có thể thuyết phục được Cửu Cung Khóa Linh."
Tịch Thần nghe vậy, biết là Cửu Cung Khóa Linh thực hiện lời hứa, có lẽ nó đã chạy ra bên ngoài giải khai trận pháp.

Nàng có chút tò mò muốn nhìn xem quá trình, bởi vậy nàng cơ hồ là lập tức đứng lên, ý định mượn gương đồng của Khắc Lạp Ni để xem đến tình hình bên ngoài.
Nhưng mà…
Không biết là ngồi lâu nên chân cẳng tê cứng, hay là dùng sức quá mãnh, cho nên Tịch Thần không kịp thu lực, hai tay hai chân quấn vào cùng nhau, sau đó trực tiếp phác gục ở trên mặt đất.
Tịch Thần: "..."
Nằm úp sấp dưới đất, nàng không khỏi ngơ ngác.

Nàng không phải lần đầu tiên ngồi xếp bằng, một lần minh tưởng nàng đều có thể ngồi mười ngày nửa tháng mà không tê chân.

Tuy rằng thể chất ma pháp sư yếu ớt, nhưng nàng không đến nỗi đi vài bước là có thể té ngã nhào lộn như bây giờ.
Đây là làm sao vậy?
Trong lúc Tịch Thần âm thầm hoài nghi nhân sinh thì Khắc Lạp Ni đã vội luống cuống mà nâng nàng dậy, giọng điệu khiển trách nói:

"Tịch Thần các hạ, ngươi hấp tấp như vậy làm cái gì? Ngươi không biết linh hồn xuất khiếu cũng có tệ đoan sao? Ngươi rời đi thân thể càng lâu, thì tệ đoan càng lớn.

Cũng may ngươi rời đi chỉ có thời gian một nén nhang, nhưng muốn cho linh hồn và thân thể dung hợp lại, cần phải có một quá trình tuần tự tiệm tiến, không thể nóng vội."
Nghe vậy, Tịch Thần mới đại triệt hiểu ra, trong lòng đồng thời dâng lên một cỗ sợ hãi.

Cũng may nàng có suy đoán linh hồn xuất khiếu sẽ mang đến thiệt hại, cho nên không dám thả bay tự mình, tinh thần lực cũng khắc chế sử dụng, không dám hoan thoát quá mức.
Nhưng cho dù thời gian chỉ có một nén nhang, tệ đoan lại ứng ngay tức thì.

Thân thể không theo kịp ý nghĩ, cho nên nàng mới có thể té ngã một cách bất ngờ như vậy.
Nếu nàng rời đi thân thể lâu hơn, một ngày, một tháng… hoặc một năm… thì thân thể của nàng sẽ như thế nào?
Chỉ cần nghĩ kết quả đáng sợ kia, Tịch Thần hơi rùng mình một cái.
Nàng nương theo sức lực của Khắc Lạp Ni mà đứng lên, bất quá lúc này đây nàng không dám dùng sức, một bên nhẹ nhàng vận động các khớp xương trên ngón tay, ngón chân, một bên ấp úng nói:
"Ta không biết hậu quả của việc cho linh hồn xuất khiếu sẽ nghiêm trọng đến như vậy!"
Khắc Lạp Ni nhìn nàng một cái, bỗng nhiên cười cười nói:
"Tịch Thần các hạ, ngươi không cần khiêm tốn! Biểu hiện của ngươi như thế nào, ta thông qua Định Hồn Hương đều thấy rõ ràng.

Lần đầu tiên xuất khiếu, ngươi không chỉ không lạm dụng mà còn nỗ lực khắc chế, sự cẩn trọng và định lực như thế, trên đời này thật sự rất hiếm có.

Ngươi không cần tự coi nhẹ mình."
Nói đoạn, Khắc Lạp Ni không biết nhớ tới cái gì, lại nói tiếp:
"Tuy nói linh hồn xuất khiếu có tệ đoan, nhưng không phải không có chỗ tốt.


Linh hồn của ngươi đã trải nghiệm qua tự do nhanh nhạy, thoát ly trói buộc từ thân xác, như vậy ngươi chỉ cần nỗ lực tập luyện sao cho thân thể theo kịp tốc độ với ý thức, thì ngươi sẽ phát hiện, chỗ tốt thật sự không ít đâu!"
Nghe Khắc Lạp Ni nói như vậy, Tịch Thần hơi rũ mắt, biểu tình như suy tư gì.
Đúng lúc này, trong gương đồng trước mặt Khắc Lạp Ni phát sinh một tia biến hóa, hắn liền đánh gãy suy nghĩ của Tịch Thần, chỉ vào gương rồi nói:
"Tịch Thần các hạ! Ngươi mau xem, Cửu Cung Khóa Linh bắt đầu hành động rồi!"
Nghe vậy, Tịch Thần tạm gác lại suy tư, tuy rằng nàng vẫn nhẹ nhàng co động các khớp xương, nhưng nàng đã phân ra một tia tinh thần lực bám vào gương đồng để xem đến tình huống bên ngoài.
Chỉ thấy, trong ánh mắt kinh ngạc của mấy tốp người, một luồng ánh sáng xanh lục từ hư vô đột nhiên bay ra, dần dần hiện ra bản thể.
Một sợi dây xích thô to nằm chỏng chơ giữa thiên địa, nó bắt đầu leng keng chuyển động, tựa như bánh răng của vận mệnh bắt đầu tháo dỡ.

Thanh âm "cót két, cót két" vang lên không ngừng, từng lớp mắc xích lần lượt bong tróc ra, sau đó để lộ ra giữa không trung một bức họa cuộn tròn.
Tịch Thần xem thấy được, trên bức họa kia vẽ vài cảnh vật quen thuộc, có mê cung hoa viên mà nàng phát hiện nhiều dược thảo quý hiếm, có quảng trường rộng lớn với những tượng đá binh sĩ đồ sộ, có hạp cốc cheo leo với vô số bò cạp bảy màu chiếm cứ, và cuối cùng là một ngọn núi, trên đỉnh núi là phong vân chớp động, bên dưới là vực sâu vô tận với ngàn điều khe rãnh chứa dung nham nóng rực.
Hô hấp của nàng dừng lại trong chớp mắt, một suy đoán tức khắc hiện lên trong đầu.
Thiên Thu Họa!
Nó là Thiên Thu Họa, một bức họa khiến cho nàng gặp nhiều khốn đốn, cũng ban cho nàng vô tận kỳ ngộ.
Nó rốt cuộc hiện ra chân thân!
Không chỉ thế, nàng còn phát hiện đám người Yến Thanh, Doãn Nguyệt và Cự Thạch tiểu thú đều ở bên ngoài, chỉ cần nàng bước ra một bước là có thể cùng bọn họ hội hợp.
Bất quá, âm thanh của Họa Cốt Hồng Quân vang lên, lại làm nàng dừng lại bước chân.
Chỉ thấy hắn nhìn về phía không gian bên này, sau đó nhìn về Cửu Cung Khóa, thanh âm tràn đầy tò mò và nghiền ngẫm:
"Di? Lại là một không gian xuất phát từ thời thượng cổ, hơn nữa còn khiến Cửu Cung Khóa phải thỏa hiệp.

Thanh Hoan, việc này là sao đây?"
Vẻ mặt của Thanh Hoan cũng hiện lên một tia hoảng hốt, hắn chần chừ nói:
"Ta không biết trong Thiên Thu Họa còn có vật này.

Chẳng lẽ là đám người kia bỏ vào tới?"
Họa Cốt Hồng Quân cười khằng khặc ra tiếng:
"Đám lão nhân kia trút xuống nhiều tâm huyết như vậy để trấn áp bản tôn, hơn nữa còn lợi dụng cả Tiểu Đào để uy hiếp ngươi.


Ngươi nghĩ xem, bọn họ sẽ đem một cái bom nổ chậm như vậy đặt bên cạnh Cửu Cung Khóa sao?"
Thanh Hoan nghe vậy, gật gật đầu đáp:
"Xác thực, bọn họ đã cất công trấn áp, muốn tiêu diệt ngươi.

Nếu lại đem thứ này bỏ vào tới thì chẳng khác nào làm điều thừa? Bất quá, nếu không phải nhân vi thì chẳng lẽ nó có chân tự động chạy vào?"
Khói đen xung quanh Họa Cốt Hồng Quân hơi chớp động một chút, sau một hồi hắn mới nói:
"Nhìn thấy thứ này, bản tôn lại bất chợt nghĩ tới một người!"
Thanh Hoan nhướng mày hỏi:
"Ai?"
Trên đời này, cư nhiên còn có người đáng để đại ma đầu bỏ vào trong mắt sao?
Họa Cốt Hồng Quân chép chép miệng, nhìn Cửu Cung Khóa đang tự động giải trừ trận pháp, hắn đột nhiên cười cười nói:
"Người đã giúp ta giải trừ phong ấn của Diệt Hồn Đỉnh, một tiểu nữ oa thú vị!"
Thanh Hoan nghe vậy, bất chợt nhớ đến thiếu nữ bị hắn tra tấn trong nhà tranh đã từng cung cấp một thông tin.

Hắn lướt qua đám người, ánh mắt cuối cùng định trụ trên người Yến Thanh, hỏi Họa Cốt Hồng Quân:
"Là nàng sao?"
Họa Cốt Hồng Quân không biết Thanh Hoan có ý gì, trong thời gian chờ đợi Cửu Cung Khóa giải trừ phong ấn cũng nhàm chán, cho nên hắn nhìn thoáng qua Yến Thanh một cái, hơi nhíu mày, sau đó lắc đầu:
"Không phải nàng! Bất quá nếu so về tuổi tác, hai người hẳn là không kém nhau nhiều lắm."
Thanh Hoan nghe nói vậy, không thể tin tưởng nhìn Họa Cốt Hồng Quân, gằn giọng hỏi:
"Ngươi đừng nói cho ta, một tiểu nha đầu mới mười mấy tuổi mà có thể điều động Thần vật thời thượng cổ sao?"
Họa Cốt Hồng Quân im lặng trong vài giây, một hồi mới đáp:
"Có thể là ta suy nghĩ nhiều! Rốt cuộc trên đời này, làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy!"
Khế ước một linh hồn nghịch hành sinh trưởng cũng đủ thái quá rồi, nếu tiểu nha đầu còn có thể điều khiển Thần vật thượng cổ thì chẳng phải càng nghịch thiên sao?
Nàng dù sao cũng mới mười mấy tuổi, nghĩ như thế nào cũng không có khả năng!