Lê Dạ có cảm giác như vừa trải qua một giấc ngủ sâu, mơ về Tần Liệt Dương đã lâu không gặp.
Đứa trẻ đáng thương đó đã hướng về anh mà hét: “Lê Dạ, em không muốn về nhà, em muốn cùng một chỗ với anh.

Đừng đuổi em đi, đừng đuổi em đi! Em xin anh!”
Tính nết Tần Liệt Dương trước giờ vốn cũng không tốt, cầu xin một hồi không có kết quả, liền trở nên hung hãn: “Lê Dạ, anh sẽ hối hận, anh nhất định sẽ hối hận, anh đuổi tôi đi, tôi sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa, không ai che chở anh, không ai đánh nhau giúp anh, không ai phụ anh buôn bán, Lê Dạ, anh nhất định sẽ hối hận.”
Nhìn thấy Lê Dạ không có ý định thay đổi, Tần Liệt Dương nhịn không được giẫy dụa, tay đấm chân đá, thậm chí cắn những người bên cạnh đang giữ hắn, cố gắng trốn khỏi bọn họ chạy đi, cuối cùng không kìm nỗi nước mắt: “Lê Dạ, em chỉ còn một mình anh, bọn họ ai cũng không cần em, em chỉ có mình anh, giờ anh cũng không cần em nữa!”
Những người này đều được huấn luyện bài bản, làm sao dễ dàng để hắn chạy, bọn họ hành động nhanh hơn, rất nhanh hắn đã bị kéo đến cạnh xe, đẩy hắn vào trong xe, lúc xe đóng cửa Tần Liệt Dương mới hiểu được, đã không thể thay đổi được sự thật phải rời khỏi đây, gương mặt nhỏ nhắn của hắn như đang kìm nén, đôi mắt nhìn thẳng mình, nhìn giống như con thú nhỏ đang căm phẫn, dùng đầu tông vào cửa sổ xe phát ra âm thanh đùng đùng.
Nhưng việc đã đến nước này, làm sao có khả năng thay đổi được đây!
Xe rất nhanh đã khởi động, chạy về phía trước.

Anh hẳn là nên đuổi theo, đôi mắt rưng rung, được vài bước thì xe ngừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Tần Liệt Dương, hắn yên lặng nhìn anh, sau đó nói: “Tôi hận anh! Là tôi không cần anh, tôi hận anh, Lê Dạ!”
Nghe được ba chữ đó, Lê Dạ thấy tim mình quặn thắt, đau đớn khiến anh tỉnh lại, sau đó nghe được âm thanh bên cạnh.

Âm thanh đó đặc biệt quen thuộc, là tiếng của em trai anh Lê Diệu và vợ của em trai Từ Mông Mông.
Không biết tại sao Từ Mông Mông đang chất vấn Lê Diệu: “Anh rốt cuộc có đồng ý hay không đây, ở nhà đã thỏa thuận xong, giờ tới đây lại lằng nhằng.

Anh đúng là giống y chang như anh trai của anh, chuyện gì cũng đặc biệt keo kiệt, một chút thú vị cũng không có.”
Lê Dạ mơ hồ có chút khó hiểu, sao mình lại ở đây? Đây là đâu? Sao bọn nó lại cãi nhau, nhà tân hôn không phải đã mua rồi sao? Anh tháng trước đã đóng tiền đợt đầu, sao giờ vẫn còn ầm ĩ.

Hơn nữa, Từ Mông Mông sao hôm nay lại hung dữ như vậy, thường ngày luôn nói chuyện ngọt ngào, không phải đều giả bộ chứ! Lê Diệu học đến ngốc cũng không nên để bị khi dễ như vậy.
Nghĩ tới đây, anh ra sức mở mắt, muốn đi giúp em trai.
Bên kia Từ Mông Mông vẫn còn nói tiếp, cô hình như đẩy Lê Diệu một cái, “Anh nói gì đi! Ngơ ngác cái gì.

Anh rốt cuộc muốn sao? Anh người chết à!”

Lê Dạ ngày càng gấp, anh cố gắng mở to mắt nhưng chỉ phí công.

Mình làm sao thế này? Anh không ngừng nghĩ, chẳng lẽ đang ở trong mộng, đây là mơ sao?
Từ Mông Mông nói nửa ngày, rốt cuộc Lê Diệu cũng lên tiếng: “Làm vậy không tốt lắm, lỡ sau này có người biết được, sẽ rất khó coi.

Em cũng biết, anh năm nay vừa tốt nghiệp tiến sĩ, trường học đã nói sẽ giữ anh lại dạy, lỡ để cho người khác biết, đâm sau lưng anh thì biết làm sao? Vị trí này cạnh tranh rất dữ dội, công việc này rất khó kiếm.”
Nghe em trai nói xong Lê Dạ càng sốt ruột.

Nhà bọn họ cha mẹ mất sớm, còn để lại không ít nợ nần, lúc đó Lê Dạ mới mười sáu tuổi, đành bỏ học, một mình vừa thay cha vừa thay mẹ, liều mạng kiếm tiền nuôi Lê Diệu ăn học, từ đại học lên thạc sĩ tới tiến sĩ, tốn hao rất nhiều tâm sức tiền bạc, đối với một gia đình bình thường thì những điều này cũng không có gì lớn lao, nhưng với hoàn cảnh của Lê Dạ mà nói, cái này là mồ hôi và máu của anh ―― Anh giờ đã ba mươi, vì em trai, đến giờ còn chưa có người yêu.
Về chuyện công việc này, Lê Dạ cũng thấp thỏm nửa năm rồi, đây là tiền đồ em trai anh, mấy hôm trước mới chắc chắn.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì lại ảnh hưởng đến công việc của Lê Diệu? Anh rất muốn mở mắt ra, giống như trước kia mà nói: “Em không thể làm thì cứ để anh làm, em không cần phải xen vào.”
Nhưng anh không làm được.
Tám phần là do thời gian hồi tỉnh quá dài, nhiều cảm giác chỉ khôi phục chút ít.

Đầu và lục phủ ngũ tạng của anh vẫn còn đau, tứ chi giống như không thể cử động.

Nhưng vì sao lại như vậy, anh nghĩ không ra.
Từ Mông Mông cũng bị chuyện công việc hù dọa không ít, cuối cùng không thúc giục nữa, phía dưới giường như bị trùng xuống, Lê Dạ nghĩ, có lẽ cô ngồi xuống giường của mình, tiếng của cô cũng gần hơn: “Nhưng anh ấy cũng không thể cứu! Hiện giờ giá nhà cao như vậy, chúng ta mua một căn chung cư nào có dễ dàng? Lần này cần tới sáu trăm ngàn lận, tuy nhà của chúng ta chỉ là một căn nhà nhỏ ba mươi mét vuông thì cũng là nhà.

Nếu giờ bán nhà, với tiền lương của hai chúng ta, bao giờ mới có tiền mua nhà? Hơn nữa, nếu cứu được rồi, anh của anh có khả năng hồi phục không? Lỡ như… lỡ như là cái động không đáy thì sao? Sau này anh muốn nuôi anh ấy sao?”
Sao lại nhắc tới mình? Tâm Lê Dạ lập tức căng ra.

Thì ra là có nên dùng tiền cứu mình hay không? Thì ra đang thương lượng có nên từ bỏ mình hay không? Sao có thể như vậy?!

Tiếp đó Từ Mông Mông nức nở nói: “Hơn nữa, chuyện này không thể trách người khác.

Ai biểu ảnh lái xe tải còn không mua bảo hiểm chứ! Chưa từng thấy ai bủn xỉn như vậy.

Xảy ra chuyện một phân tiền cũng không có.

Còn có, anh không nghe cảnh sát nói à, ảnh vì sao gặp chuyện không may, lái xe kiệt sức! Đang lái xe ngủ gục, đâm thẳng xe xuống sườn núi, xe cũng hỏng rồi, trách được ai chứ? Ảnh đã lái xe nhiều năm như vậy, sao không biết đường cao tốc có bao nhiêu nguy hiểm, em thấy ảnh chính là tự phụ! Ảnh sao lại không chịu nghĩ cho anh chứ! Ảnh nếu là nghĩ cho anh, đã không làm như vậy!”
Từng câu từng câu liên tiếp không ngừng dồn dập, Lê Dạ rốt cuộc cũng loáng thoáng hiểu ra.

Anh không phải đang nằm mơ, anh là bị tai nạn.

Trang trí nội thất trong nhà em trai còn thiếu ba trăm ngàn, cho nên anh nhận chạy thêm ngoài giờ, cày ngày cày đêm! Ngày đó gặp tai nạn, anh đã gần hai ngày chưa ngủ, vốn anh đã từ chối rồi, nhưng ông chủ lại không tìm được người, nói với anh sẽ thêm năm trăm đồng cho anh nếu nhận chuyến này, anh mới cắn răng đồng ý.

Chỗ đó cũng gần, đi không tới nửa ngày, không cần tài xế luân phiên cho nhau.

Kết quả chạy được nửa đường thì anh mơ màng, đâm thẳng khỏi đường cao tốc.
Tới đây, anh mới hiểu được, anh nhất định là bị thương nặng, đang nằm ở bệnh viện.

Tiền bảo hiểm của anh đã đưa cho Lê Diệu, bây giờ một phân tiền cũng không muốn chi, bọn họ đây là đang thương lượng có nên trả tiền điều trị cho anh hay không, hoặc là nói, bọn họ đang bàn xem nên để anh sống hay chết?
Sau khi hiểu rõ, tâm Lê Dạ như thắt lại.

Cho dù anh vô tư hơn, suy nghĩ cho em trai nhiều hơn, anh cũng muốn sống.


Đời này của anh, bỏ học, không dám nói chuyện yêu đương, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, không phải anh không muốn sống thật tốt, chỉ là anh nghĩ cha mẹ mất sớm, mình là gia trưởng, có mệt có khổ cũng muốn Lê Diệu được sống tốt, sau đó mới sống cho mình.
Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không quá lo lắng, Lê Diệu là do anh một tay nuôi lớn, anh nỗ lực nhiều như vậy, một căn nhà nhỏ sao có khả năng so với anh? Anh an ủi chính mình, Lê Diệu đang do dự, chỉ làm bộ cho Từ Mông Mông nhìn mà thôi.
Người em dâu này thật là chẳng ra gì.
Lê Dạ bao che khuyết điểm nghĩ.
Chỉ là lúc này, Lê Diệu không có trả lời Từ Mông Mông, chỉ im lặng trầm tư.
Im lặng như vậy kéo dài, ngực Lê Dạ cũng bất an theo.

Anh cảm giác được Từ Mông Mông đứng dậy, đến bên tai Lê Diệu nói: “Anh ngẫm lại sau này của chúng ta đi, chúng ta sắp có con rồi, anh cũng muốn nó có chỗ ở mà.

Chuyện của anh trai anh là ngoài ý muốn thôi!”
Lê Dạ thấy mình hiện giờ rất là tức giận, anh rất muốn đứng dậy đi mà hét vào mặt cô một chữ: “Cút!” nhưng anh không có khả năng, anh không mở mắt ra được mà cũng không nói nên lời, còn chưa thể động đậy.

Anh trở nên có chút không chắc chắn.

Mà cảm giác bất an này theo thời gian im lặng kéo dài của Lê Diệu mà tăng lên!
Cứu anh đi! Cứu anh đi! Lê Diệu, cứu anh đi! Còn nhà chờ anh tỉnh, anh sẽ cố gắng tiếp! Có căn thứ nhất sẽ có căn thứ hai.
Không kìm lại được, Lê Dạ kêu gào trong lòng.
Bên kia Lê Diệu dường như đã suy nghĩ xong, thở dài, rốt cuộc cùng nói ra quyết định của mình: “Tất nhiên là không thể bán nhà, anh cũng rất phiền muộn, em nói xem nếu anh ấy chết luôn thì tốt rồi, giờ liên lụy anh gánh cái họa này, nhưng chuyện này phải xử lý cẩn thận, không thể để cho đám người đó biết được, tránh cho người ta xuyên tạc.”
Chết luôn? Lê Dạ thoáng cái như rơi vào hầm băng! Em trai anh vừa nói gì, vì sao anh không chết luôn cho rồi? Đó là em trai do chính anh nuôi lớn sao? Đó là em trai mỗi ngày đều nói chờ em tốt nghiệp sẽ cho anh hưởng phúc? Nó sao lại biến thành một người không khác gì ma quỷ thế này?
Anh liều mạng muốn mở mắt ra, anh muốn đến nhìn xem tên súc sinh không có lương tâm này, muốn chất vấn tên súc sinh này sao có thể đối với anh như thế? Ông trời dường như cảm thông với phẫn nộ của anh, cuối cùng… cuối cùng, dưới nỗ lực không ngừng, trước mắt sáng lên.
Anh nhìn bóng lưng của Lê Diệu rời đi, anh muốn hét lên nhưng tiếng quá nhỏ, Lê Diệu không nghe thấy.
Anh ngơ ngác nhìn trần nhà, phẫn nộ và không cam lòng đang xé nát anh.

Tại sao? Anh muốn hỏi, nhưng anh biết cũng vô ích thôi, lục phũ ngũ tạng của anh đều đang đau đớn, tay chân thì không có cảm giác, nhất định chấn thương rất nặng.

Không có tiền, anh nhất định sẽ bị đuổi ra, đón về nhà, chỉ sợ anh không sống được mấy ngày.
Cửa mở, có y tá đi vào.


Cùng lúc đó có tiếng từ bên ngoài vọng vào, tiếng một người đàn ông tức giận nói: “Anh ấy vẫn còn cứu được, vết thương tuy nghiêm trọng nhưng có thể hồi phục, nếu anh cứ vậy đón anh ấy về nhà, chẳng khác nào mưu sát!”
Tiếng của Lê Diệu vang lên một cách bình tĩnh: “Nếu bệnh viện chịu chữa trị miễn phí, chúng tôi nhất định để ảnh ở đây, chúng tôi không có tiền, không đón về nhà thì biết làm gì? Tôi cũng không muốn làm khó các người, chờ chúng tôi về nhà gom góp đủ tiền sẽ quay trở lại điều trị!”
Nhịn không được nữa, Lê Dạ tức giận hét lên “A”! Y tá bị hoảng sợ, vội vã lại gần kiểm tra, sau đó nhìn theo hướng ánh mắt của Lê Dạ.

Y tá lập tức tươi cười: “Anh tỉnh rồi, để tôi gọi bác sĩ đến xem cho anh.” Nói xong, bỏ chạy ra ngoài.
Rất nhanh, một bác sĩ có vẻ nhã nhặn bước nhanh vào, vừa thấy anh liền hỏi: “Anh tỉnh rồi, tôi là bác sĩ phụ trách anh, Trác Á Minh, xương sọ của anh bị chấn vỡ, phần lớn cơ quan nội tạng bị tổn thương, tay chân đều gãy, hiện giờ anh thấy trong người thế nào?” Sợ anh không có sức để nói, Trác Á Minh cúi đầu xuống gần để nghe anh nói.
Lê Dạ chỉ nói một câu: “Cứu tôi!”
Trác Á Minh lập tức ngẩng đầu, thấy được ánh mắt của Lê Dạ, khá bất ngờ, là một đôi mắt hạnh rất đẹp, bên trong tràn đầy khát vọng được sống.

Trác Á Minh có chút do dự, lại nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh nghe được?”
Lê Dạ khó khăn gật đầu.
Trác Á Minh thở dài, trực tiếp nói y tá ra ngoài, sau đó đi lại đóng cửa, thận trọng nói với anh: “Anh đã tỉnh, tất nhiên phải nói rõ tình huống cho anh biết.

Em trai của anh từ chối trả tiền điều trị, muốn đưa anh về nhà điều dưỡng.

Nhưng thương tích của anh rất nghiêm trọng, phải nằm viện điều trị, tôi có thể giúp anh xin giảm một phần viện phí, nhưng miễn toàn bộ là không có khả năng, anh còn tiền gửi ngân hàng không?”
Lê Dạ nói: “Đều đưa hết cho nó mua nhà rồi.” Một đồng cũng không còn, ngay cả tiền mua bảo hiểm cho xe tải cũng đưa rồi, Từ Mông Mông nói đúng một câu, anh đúng là tự phụ, anh cho rằng mình có kinh nghiệm lái xe đã nhiều năm nên sẽ không xảy ra chuyện, kết quả chính là đi đêm nhiều thì có ngày gặp ma.
Lời này càng làm cho Trác Á Minh tức giận, chửi một câu “súc sinh”.

Sau đó đổi khẩu khí ôn hòa hơn, “Có thể mượn tiền của bạn bè không?”
Lê Dạ suy nghĩ một hồi, anh làm gì có bạn bè! Bạn của anh đều là một đám không có tiền không có học, dựa vào bán sức lao động nuôi gia đình mà thôi.

Trong những người anh từng gặp thì anh chính là người giàu nhất rồi.

Ai có khả năng cho anh mượn số tiền lớn vậy chứ? Còn người có tiền? Anh có chút hoảng hốt, ánh mắt trở nên mơ màng.
Trác Á Minh đoán anh đã chọn được người, khích lệ nói: “Mạng là quan trọng nhất.”
Lê Dạ tất nhiên biết đạo lý này, nhưng vẫn có chút do dự, lại có tiếng của Lê Diệu từ bên ngoài truyền tới: “Sao lại đóng cửa, tôi muốn đi vào.” Thời gian cấp bách khiến cho Lê Dạ hạ quyết tâm, nói: “Có một người họ Tần, anh cứ nói là Lê Dạ năm đó đã từng cứu và nuôi dưỡng con trai Tần Liệt Dương của họ hai năm, đem tình trạng hiện giờ của tôi nói cho họ biết, số điện thoại là…”.