Không ai ngờ tới động tác của Tần Chấn lại nhanh như vậy.
Ông lấy được thông tin liên lạc với Đội trưởng Vương, vào ban đêm dưới tình huống Tần Liệt Dương không biết gì, ông đã bàn bạc xong xuôi với Đội trưởng, sắp xếp thời gian bắt người, hơn nữa địa điểm được chọn là Tần thị.
Ngày hôm sau vừa đúng dịp là ngày họp Hội đồng quản trị mỗi quý một lần của Tần thị.

Lần họp quý trước đó của Tần thị, Tần Phù bán bản thảo của ‘Gia Phù’ cho đối thủ cạnh tranh bị Tần Liệt Dương chửi rát mặt, trực tiếp cách chức thu lại thẻ nhân viên còn bị đuổi ra khỏi Tần thị, chuyện lần đó quả thật chẳng còn mặt mũi gì, thể diện bị người ta giẫm đạp dưới chân.
Về sau Tần Phù nhờ vào việc lập công ty mới nên mới có thể lần nữa bước chân vào Tần thị, có điều chỉ có thể đi lại duy nhất ở tầng mười hai, ngay cả thang máy cũng được tách riêng ra xài độc lập, nói dễ nghe là Tần Liệt Dương vì không muốn công ty của Tần Phù bị ảnh hưởng bởi bên ngoài càng dễ làm việc, còn mục đích thật sự thì cả Tần Phù cũng biết, là muốn ngăn cách cậu khỏi Tần thị, quang minh chính đại cho cậu biết, tuy cậu vào lại cửa được nhưng lời nói trước kia của Tần Liệt Dương vẫn có hiệu lực, cậu và Tần thị không còn liên quan gì.
Mãi sau này khi Tần Phù được Đường Đỉnh Hân khuyên giải quay đầu, nhân dịp QUEEN gặp nguy cơ mới có thể chen chân vào phòng PR, một lần nữa tham gia vào ban quản lý Tần thị, con đường này phải nói là khó khăn.
Cho nên vừa nghe tới họp Hội đồng quản trị Tần Phù khó tránh khỏi tim đập nhanh.

Sáng sớm mới năm giờ đã tỉnh, không ngủ lại được, lúc này dậy luôn thì còn sớm quá nên đành nằm trên giường làm bánh nướng áp chảo lật qua lật lại.

Đường Đỉnh Hân gần đây bắt đầu thoải mái hơn, chất lượng giấc ngủ tốt hơn, bị cậu làm phiền không ngủ được nên một cước đạp xuống giường, nhắm hai mắt nói với cậu, “Không ngủ được thì ra ngoài chạy bộ, xem tài liệu, đừng ở đây lăn qua lăn lại làm tôi và con không ngủ được.”
Cô vốn hung dữ nhưng đang là phụ nữ mang thai nên không dám dùng sức, nên một đạp này cũng không quá mạnh, chỉ là Tần Phù thật sự không dám dây dưa, đứa con này bây giờ có thể an toàn trong bụng mẹ nó cũng không dễ dàng, cậu đành lấy quần áo đi ra ngoài, trước tiên đi uống nước.
Hai ngày anh hai anh em họ đều ở nhà chính, cho nên thật trùng hợp, cậu vừa xuống lầu thì thấy đèn nhà bếp đang mở.

Cậu tưởng rằng má Lưu dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng, kết quả đi vào trong thiếu chút nữa rớt con mắt, anh hai cậu đang quấn quýt Lê Dạ.

Hai người cũng không sợ làm hư mắt người khác, hai người đang mặc quần áo tình nhân, áo thun hoạt hình với quần vải lanh.

Lê Dạ rửa tay, hình như có chút vội vàng, bắt đầu cắt nhỏ trái cây chuẩn bị làm nước ép, anh hai cậu theo phía sau, Lê Dạ làm cái gì hắn làm cái đó, thậm chí càng cay mắt chính là anh hai còn nhân cơ hội sàm sỡ, cái tay bắt đầu không thành thật, Lê Dạ không có chỗ trốn chỉ có thể nhỏ giọng lên án hắn, “Chút nữa má Lưu tới rồi, em đừng phá.”
Anh cậu nói cái gì chứ, “Không sao, má Lưu nhìn thấy thì có sao, bọn họ đều là người lớn đã từng trải, ai mà không có lúc như vậy chứ.” Sau đó tay của hắn lại quấn lên.
Cái đó đâu phải là dạy, chính là động tác kính điển trong Titanic thì có, có khác gì miếng cao dán chó dính lên đằng sau của Lê Dạ không, ôm eo người ta, Lê Dạ di chuyển hắn di chuyển theo, Lê Dạ dừng lại thì hắn gác đầu lên vai người rồi thổi nhẹ, Tần Phù có thể nhìn thấy bằng mắt thường từ cổ đến mặt Lê Dạ đỏ bừng.
Tần Phù đứng ngay cửa mở to mắt nhìn kỹ một hồi mới xác nhận được, cái tên đang nói chuyện cợt nhã kia chính là người anh ruột bề ngoài giống xã hội đen của cậu, cái người nhìn có vẻ nói chuyện không hợp ý hắn là lập tức rút súng ra bán đó hả!!!
Cậu có tự hiểu bản thân mình nên nào dám ở lại quấy rầy, lùi lại.
Đúng lúc gặp được má Lưu tới giờ làm việc, má Lưu nhìn thấy cậu liền hỏi, “A Phù dậy sớm vậy, có phải Đỉnh Hân đói bụng không, mấy ngày nay cô ấy hay than đói, cậu đợi nhé.”
Tần Phù nghe mà ngạc nhiên, Đường Đỉnh Hân gần đây ăn được sao? Nhưng nghĩ đến chuyện bên trong nên Tần Phù rất nghĩa khí, tiếng trả lời lớn hơn bình thường, “A, đúng vậy, má Lưu.”
Cho nên khi má Lưu đi vào nhà bếp không thấy được gì không nên, không lâu sau đã bưng ra một ly sữa ấm, dặn cậu, “Để cô ấy uống sữa trước đi, sắp ăn sáng rồi.”
Tần Phù à một tiếng rồi bưng sữa lên lầu.

Đường Đỉnh Hân vẫn còn ngủ chập chờn, nghe thấy tiếng ồn vốn là muốn tức giận nhưng khi mở mắt nhìn thấy ly sữa trong tay Tần Phù, không hiểu sao khiến cô thấy tốt hơn.

Thằng nhóc này hiếm khi chu đáo như vậy, cô nằm trên giường nhắm hờ mắt hỏi, “Anh bưng lên à?”
Tần Phù đưa ly sữa cho cô, “Còn ấm vừa uống đó, cô uống trước đi.”
Sau đó Đường Đỉnh Hân nói một câu làm Tần Phù mất tự nhiên, “Tôi không muốn, tay của tôi giờ không có sức, anh lại đút cho tôi uống đi.” Tần Phù là đàn ông trưởng thành, chưa từng làm chuyện này bao giờ, cậu là luôn được người ta hầu hạ chu đáo mà lớn lên đấy, đang tính nói cô không thích thì khỏi uống thì nhìn thấy Đường Đỉnh Hân vuốt bụng nói thêm một câu, “Cục cưng cũng hi vọng có thể được ba nó đút cho uống.”
“Tôi đúng là nợ cô mà.” Tần Phù thoáng cái không tức giận nữa, cậu coi như biết rõ mình mãi mãi cũng không thắng Đường Đỉnh Hân nổi.
Ăn xong bữa sáng, bởi vì muốn họp Hội đồng quản trị nữa nên hôm nay cả nhà giống như tổng động viên.

Tài xế của Tần Chấn cũng sớm chuẩn bị tốt, chờ ở bên ngoài.


Tần Liệt Dương là quyền Chủ tịch tất nhiên phải đi rồi, Phương Mai có cổ phần trong tay cũng muốn đi.

Còn về Tần Phù tuy rằng có thể tự do ra vào tầng hai mươi tám nhưng lần trước bị đuổi ra khỏi công ty trước mặt bao nhiêu người nên nhất thời cũng có chút do dự không biết mình có nên đi không.
Trái lại cậu thì Đường Đỉnh Hân đã sớm trang điểm xong xuôi, không khách khí nhìn Tần Liệt Dương nói, “Anh hai, em với A Phù đi chung xe với anh nha.” Tần Liệt Dương đã sớm dặn tài xế đưa Lê Dạ đi học, một mình hắn cũng không ngồi hết cái xe, cho nên chuyện cứ vậy quyết định.
Tần Phù thừa dịp không có ai thì hỏi Đường Đỉnh Hân, “Cô đi làm gì? Cô muốn đi góp vui à,” cậu nhìn chung quanh không có ai mới nói, “Anh của tôi y chang khủng long phun lửa vậy, cô không sợ hù con hay sao?”
Đường Đỉnh Hân làm sao có thể nói trực giác nói cho cô lần này nhất định có chuyện lớn xảy ra, phải đi chứng kiến chứ.

Chỉ có thể nói, “Anh lại làm gì sai à?” Đương nhiên là gần đây Tần Phù không có, cậu vì Tần thị phải nói là cúc cung tận tụy, lập tức phủ nhận, Đường Đỉnh Hân mới nói, “Vậy anh chột dạ làm gì? Nhìn xem người khác bị hành không phải rất vui sao?”
Tần Phù nghĩ vậy thì được.
Cả nhà hàng hàng lớp lớp, đúng giờ có mặt ở phòng họp tầng hai mươi tám Tần thị.

Hội đồng quản trị đúng chín giờ bắt đầu, thời điểm bọn họ tới không sớm không muộn, thành viên Hội đồng quản trị cũng có mặt gần đủ, đang tụ tập với nhau trò chuyện.

Thấy Tần Chấn tới đây mọi người trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

Đối với Tần Liệt Dương, bọn họ im lặng là bởi thủ đoạn và tính khi nóng nảy như người điên của hắn, mọi người đều biết người này không dễ chọc.


Nhưng cảm giác của bọn họ với Tần Chấn thì phức tạp hơn nhiều, dù sao ông cũng là người sáng lập Tần thị, dẫn theo đám người quê mùa bọn họ đi tới tiền đồ tươi sáng, không cần biết trong lòng bọn họ có tính toán gì nhưng luôn có một phần tôn trọng dành cho Tần Chấn.
Không ai nghĩ tới, chỉ một buổi họp cổ đông bình thường mà lại có mặt Tần Chấn.
Đây chính là lần đầu tiên ông xuất hiện ở Tần thị từ sau khi xảy ra tai nạn, mọi người đều đến gần vây quanh ông.
Tất nhiên người kích động nhất là chú của hắn Tần Dũng và Phương Hải Đông, hai người gần như là đồng thanh nói, “Anh, sao anh cũng tới?” “Em rể, sao em lại tới đây?” Vẻ quan tâm trên mặt như nhau.
Tần Chấn phất tay, bộ dạng bình tĩnh vỗ vỗ cánh tay Tần Dũng, “Chẳng qua gần đây rảnh rỗi không có gì làm, lâu rồi không gặp các anh em nên đến đây xem sao.”
Nói xong thì có ý bảo Tần Dũng giúp đẩy ông lên phía trước, sau đó dừng lại ngay vị trí chính giữa.

Chi tiết này làm cho nhiều người đầu óc linh hoạt bắt đầu suy nghĩ, ai chẳng biết vị trí này cả năm nay là do Tần Liệt Dương ngồi, tất nhiên Tần Liệt Dương chỉ là quyền Chủ tịch, Tần Chấn mới là Chủ tịch, ngồi như vậy không có gì sai.

Nhưng những người có mặt ở đây ai mà không thông minh, thấy chuyện này liền theo thói quen mà suy nghĩ sâu xa, bọn họ không khỏi nghĩ đến khả năng tại sao Tần Chấn đến dự họp, hay là thu lại quyền lực rồi đổi người thừa kế khác.
Ánh mắt mọi người tập trung dò xét trên người Tần Phù và Tần Liệt Dương.
Tần Liệt Dương ngồi bên trái Tần Chấn, vẻ mặt lạnh lùng, bởi vì hắn uy danh hiển hách nên ánh mắt mọi người không dám nhìn trắng trợn mà chỉ nhìn lướt qua rồi thôi, Tần Phù gần như trở thành tiêu điểm tập trung ánh mắt của mọi người, còn có Đường Đỉnh Hân là người dự thính cũng trở thành mục tiêu tiếp theo, chỉ là Đường Đỉnh Hân so với Tần Phù còn thoải mái hơn, xoa bụng mình rồi nhìn lại bọn họ cười, chỉ chốc lát sau thì mấy người đó đã thất bại rút lui.
Họp quý Hội đồng quản trị được tổ thức theo lệ, Tổng giám đốc báo cáo công việc quý trước, kế hoạch tài chính quý trước, dự toán tài chính quý tiếp theo, vân vân.

Tất cả mọi người đều quen thuộc, sau màn chào hỏi thì cuộc họp Hội đồng quản trị bắt đầu, dựa theo quy trình tiến hành của mấy cuộc họp hội đồng lần trước mà làm.
Đương nhiên kế hoạch tài chính bao gồm cả việc scandal của QUEEN, chuyện Tần Liệt Dương mua trang đầu cả chín tờ báo lớn trong thành phố để quảng cáo.

Thời kỳ đặc biệt giá cả đặc biệt, chỉ đọ sức không tới nửa tháng nhưng dùng hết dự toán nửa năm cho quảng cáo của QUEEN, Tần Liệt Dương nhất định phải trình bày rồi.
Cũng may giám đốc tài chính đã trích chuyện này ra khỏi báo cáo chung, nói là phía sau có báo cáo riêng cho chuyện này.

Thời gian lướt như bay, nhanh chóng tới buổi trưa, chương trình hội nghị kết thúc theo dự định nhưng mọi người không có ý định rời đi, đều chờ giải trình chuyện của QUEEN, Tần Liệt Dương cần cho cổ đông một lời giải thích.
Tần Liệt Dương lập tức nói Ninh Trạch Huy giúp hắn mở PPT, không chút do dự đứng dậy, “Tôi biết tất cả mọi người đang đợi thông tin xử lý scandal của QUEEN.


Trước mắt chuyện này còn chưa xử lý hoàn tất nhưng tôi có thể khẳng định ảnh hưởng của nó tới QUEEN đã được giảm tới mức thấp nhất, hơn nữa nhờ phòng PR của chúng ta có năng lực đã đối phó rất đúng lúc, tôi chỉ có thể nói như vậy, tin xấu của QUEEN lần này lại trở thành cơ hội để QUEEN pr cực kỳ thành công.

Mới nãy mọi người đã nghe được doanh số tiêu thụ quý trước, so với cùng kỳ chúng ta tăng trưởng 20%, thị trường hàng xa xỉ phẩm ở Trung Quốc hiện nay tầm tầm, doanh số của chúng ta là rất lý tưởng.”
Thành viên Hội đồng quản trị không ai nghe tới đó lại không thấy thả lỏng, doanh số tiêu thụ của QUEEN tăng mạnh bọn họ ai cũng biết trước rồi, nếu không đã không để mặc Tần Liệt Dương làm vậy.

Nhưng mọi người ở đây ai mà không phải người khôn khéo, làm sao mà không nghe ra Tần Liệt Dương còn chưa nói xong, còn chưa xử lý hoàn tất, vậy chính là vẫn còn vấn đề? Liên tưởng đến việc hôm nay nhà họ Tần xuất động trận chiến lớn thế này, người cả nhà đều đến đông đủ, những thành viên Hội đồng quản trị cảm giác được lần này Tần Liệt Dương lại muốn xé người.
Thật sự là ấn tượng khắc quá sâu, những người ở đây không khỏi bắt đầu đồng tình cho người kia, đồng thời còn nhìn về phía Tần Phù.
Đúng đó, người đầu tiên mà mọi người nghĩ đến là Tần Phù, nhìn bao quát nhà họ Tần thì Tần Dũng nhìn có vẻ hiền lành nhưng thật ra lại khôn khéo như quỷ, cũng là người thông minh, người duy nhất không quá thông minh còn không đáng tin cậy là Tần Phù.

Chưa kể Tần Phù có vết đen, lần trước người tiết lộ bí mật ‘Gia Phù’ là cậu.
Còn Phương Mai hoàn toàn không nghĩ như vậy, mặt của bà bắt đầu khó coi, Tần Liệt Dương là có ý gì, muốn nói chuyện này ngay trước mặt Hội đồng quản trị sao? Người đó cậu hắn, sao có thể rêu rao việc xấu trong nhà ra ngoài thế này! Bà không khỏi nhìn về phía Phương Hải Đông, phát hiện sắc mặt Phương Hải Đông cũng không được tốt lắm, còn tránh né ánh mắt của bà, trong lòng càng lo lắng hơn, thử nhìn về phía Tần Chấn nhưng ông không nhìn bà.
Tần Liệt Dương thu hết ánh mắt của mọi người vào mắt, lúc này mới bắt đầu đề tài thảo luận quan trọng nhất hôm nay, “Chuyện này để Chủ tịch đích thân nói.”
Do Tần Chấn đích thân nói!
Chư vị ngồi đây càng mê man, Tần Chấn đang muốn quân pháp bất vị thân rồi sao? Nhưng nhìn mặt Tần Phù thì hình như không phải, nhìn cậu giống như người không có chuyện gì.
Trong lúc mọi người đoán già đoán non, Tần Chấn vô cùng đau đớn bắt đầu, “Các anh em, hơn một năm trước ta bị tai nạn xe, giao lại công ty cho con trai Tần Liệt Dương, bản thân ở nhà dưỡng bệnh.

Ta vẫn cho rằng chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy, cùng nhau phấn đầu từ vùng quê nghèo lên tới hôm nay, con lớn của ta coi như là nhân tài, các anh em nể mặt ta sẽ giúp đỡ một chút, nhưng ta không ngờ chưa đến một năm rưỡi, có người vì chiếm quyền dám làm chuyện có hại tới lợi ích của QUEEN! QUEEN là căn cơ của Tần thị, người dám làm vậy không khác nào muốn hủy đi Tần thị, đạp đổ chén cơm của chúng ta.

Hôm nay Tần Chấn ta tới đây chính là muốn lôi tên phản bội này ra!.