Ninh Trạch Huy chở Tần Liệt Dương về nhà họ Tần, vốn tính đi ra ngoài vui vẻ.

Bởi vì một năm nay luôn đi theo Tần Liệt Dương làm việc nam chinh bắc chiến, thường xuyên ở trong trạng thái làm việc điên cuồng, đã ở trong thời kỳ trống vắng một năm, mấy hôm trước còn oán than với bạn bè đêm đêm ngủ một mình thật quạnh quẽ, khiến bọn họ “thương hương tiếc ngọc”, nói giới thiệu bạn trai cho gã.
Gã định từ chối rồi, buồn cười, Ninh Trạch Huy gã ưu tú thế này mà cần bạn bè giới thiệu bạn trai sao? Huống chi, loại giới thiệu này giống như so sánh phần cứng với phần mềm, chẳng có tác dụng gì.

Hơn nữa, trong giới của bọn họ, mấy người muốn ổn định chứ, chủ yếu là phát tiết mà thôi.

Hai người sáp vào nhau, nghĩ thôi cũng biết, giới thiệu kiểu này kết quả là gì.
Nhưng khi mấy thằng bạn xấu xa gửi cho gã tấm hình.
Tuyệt nha, một người đặc biệt nho nhã trắng trẻo, bộ dạng tươi sáng, ánh mắt toát lên hai chữ dịu dàng, quả thật trúng ngay tử huyệt của gã, chờ gã lấy lại tinh thần thì đã đồng ý rồi.
Đêm nay hẹn gặp ở quán cà phê, gã đã sắn tay áo sẵn rồi.

Ai dè đi được nửa đường, y tá của Lê Dạ gọi điện thoại tới, bên kia rất ầm ĩ, một chút cũng không giống đang ở bệnh viện, y tá vừa đè thấp âm thanh vừa gấp gáp nói, giống như đặc vụ: “Ông chủ, Lê Diệu lại đến nữa, nhất định muốn vào gặp anh trai của gã, Lê Dạ lại không muốn gặp, bảo gã đi đi, tôi ngăn gã ở ngoài cửa, ai dè gã không nói tiếng nào, nhất định muốn xông vào.”
Thế nào lại là tên đó? Ninh Trạch Huy nhăn mày: “Hiện giờ tình hình ra sao, ai đang ngăn cản gã?”
“Bác sĩ Trác, hiện giờ trong bệnh viện đều là nữ y tá, chỉ có anh ấy và một thực tập sinh là nam thôi, nếu không cũng xông lên rồi, tôi tranh thủ gọi điện thoại cho anh.

Anh mau tới đây đi, chúng tôi sắp cản không nổi rồi.”
Nói xong, gã lập tức cúp điện thoại, Ninh Trạch Huy cầm điện thoại trong tay, chỉ biết đêm nay không thể gặp mỹ nhân rồi.

Nếu là người khác gã còn có thể sai người nào đó đi thay, nhưng đây là Lê Dạ, tuy rằng ngoài miệng nói muốn Lê Dạ khổ sở, nhưng Ninh Trạch Huy biết, coi như là muốn anh khổ sở, cũng chỉ có thể do Tần Liệt Dương làm, người khác thì đừng hòng.

Truyện Việt Nam
Cái này là phong phạm tiêu biểu của tổng tài bá đạo.

Ninh Trạch Huy chỉ có thể quay đầu xe, thuận tiện gọi điện thoại xin lỗi, nghe chửi một tăng.

Khi gã tới nơi, thì tình hình chiến đấu đã dừng lại, Lê Diệu mặt đen như than ngồi ngay trước cửa phòng bệnh của Lê Dạ, vẻ mặt như đang nhìn kẻ thù liếc bốn phía, Trác Á Minh và y tá đứng hai bên, đại khái là thấy gã tới, ngẩng đầu lên lộ ra gương mặt hốc hác.
Trên má phải có tới bảy tám vết cào đang rỉ máu, y tá cầm thuốc sát trùng không dám thoa, Trác Á Minh trực tiếp cầm lấy, không do dự tự thoa lên mặt, sau đó nhe răng trợn mắt một cái, xong mới nói: “Mãi mới tới, cái tên bá vương long biết phun lửa kia đâu rồi? Sao không thấy hắn tới?”
Mới đó mà bị virus nhiễm hỏng đầu rồi sao? Có điều bá vương long nghe thật thích hợp với Tần Liệt Dương, ngẫm lại bộ dạng khẩu chiến quần hùng giữa hắn và Hội đồng quản trị đi.

Thật quỷ dị, Ninh Trạch Huy nhìn y cũng có phần thuận mắt hớn: “Anh không sao chứ, giờ sao rồi?”
Trác Á Minh chỉ chuyên tâm cầm bông sát trùng lau mặt, lại nhe răng há mồm nói: “Gã là người nhà bệnh nhân, muốn vào thăm bệnh, báo cảnh sát cũng khó nói, vô dụng.

Hiện giờ Lê Dạ không muốn gặp, y tá ở trong khóa cửa, gã muốn canh giữ ngoài cửa, không cho gã vào gã cũng không chịu tránh ra.

Nghe nói là tiến sĩ hóa sinh, chắc là nghiên cứu kẹo mạch nha đi?”
Ninh Trạch Huy lúc này mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, phát hiện Lê Diệu không có phản ứng, tâm tình cũng thả lỏng hơn, ngược lại quay sang cười: “Anh đây là da mặt bị rách nên lộ bản chất ha, lần trước không phát hiện.”
Trác Á Minh lạnh lùng liếc gã, không lên tiếng.
Ninh Trạch Huy tự tìm mất mặt, nán lại cũng nhàm chán, nên tiến lên nhìn Lê Diệu, bộ dạng nhếch nhác, Trác Á Minh tuy cũng bị thương, nhưng rõ ràng sức chiến đấu của y cũng rất dũng mãnh, quần áo của Lê Diệu cũng rách lỗ chỗ, tóc như ổ gà, ngồi một góc không khác gì ăn xin.
Ninh Trạch Huy không đi qua, chỉ khụ một tiếng, “Anh trai”.

Lê Diệu ngẩng đầu, lộ ra gương mặt thất hồn lạc phách, không cảm xúc liếc gã, xong lại cúi đầu.

Ninh Trạch Huy đành ngồi chồm hổm kế bên khuyên giải: “Anh đã phân gia với Lê Dạ rồi, còn tìm ảnh làm gì?” Lê Diệu trả lời: “Phân gia rồi cũng là anh hai.

Hơn nữa, chuyện của tôi không liên quan mấy người.”
Nghe nói xong, Ninh Trạch Huy cũng khá ngạc nhiên, vẫn còn đầu óc nha.


Nói lại: “Nhưng anh đã quên, anh của anh vì điều trị, đã bán cho, à không, đã ký hợp đồng, không còn tự do thân thể nữa.

Hơn nữa, anh cũng biết là chúng tôi làm, anh tới tìm ảnh thì có tác dụng gì, anh sẽ không ngây thơ như thế chứ.”
Lê Diệu bị tức thiếu điều ói máu, nhưng lại không dám nói gì, chỉ liếc mắt trừng gã rồi cúi đầu im lặng.
Đợi Tần Liệt Dương tới thì nhìn thấy bộ dạng gã chắn ngay trước cửa.

Ninh Trạch Huy đem mọi chuyện kể lại, Tần Liệt Dương cũng không lên tiếng, chân dài mấy bước đã tới bên cửa.
Vì hôm nay tiếp khách nên hắn đang mặc chính trang.
Trên đời này người có muôn hình muôn vẻ, loại trang phục như âu phục, rất nhiều đàn ông mặc lên đẹp, nhưng cái đẹp lại khác nhau.

Như Trác Á Minh mặc lên thì có vẻ trí thức nghiêm trang, Ninh Trạch Huy thì đẹp trai ngời ngời, Tần Phù thì non nớt, cái loại người ta nhìn là muốn cắn một cái.
Nhưng Tần Liệt Dương thì khác, là loại người ngang ngược bá đạo, khí thế rất mạnh mẽ, nói một cách huyền bí thì là có khả năng trấn áp người khác, khiến người ta phải nín thở không dám làm bừa, còn nói một cách đơn giản thì là loại người có thể dọa trẻ con khóc thét.
Nên nhất thời trên hành lang yên tĩnh hơn nhiều, chỉ nghe tiếng giày đạp trên đất cộp! Cộp! Cộp! Tiếng bước chân thu hút ánh mắt của mọi người tập trung lên Tần Liệt Dương, ngay cả Lê Diệu cũng nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Có lẽ do đả kích quá lớn nên gã mặc kệ áp suất do Tần Liệt Dương phóng ra, đứng thẳng người lên, nỗ lực nói với hắn một câu: “Mày chơi tao!”
Người trên hành lang thiếu điều muốn hoa mắt, Lê Diệu còn chưa nói hết câu đã thấy cả người gã bay qua một bên, dội thẳng vào tường nghe vang dội, sau đó từ trên tường rơi xuống đất, tiếng rên tắt trong cổ họng.
Nhiều người không nhịn được hoảng sợ hô hoán, nhưng lại bị Tần Liệt Dương dọa sợ, lập tức bịt miệng.
Sau đó nhìn thấy Tần Liệt Dương rất thong thả thu hồi đôi chân dài của mình, quay qua nhìn Ninh Trạch Huy: “Loại người cặn bã thế này, lúc cần cứu mạng thì trốn, khi có việc thì tìm tới.

Cậu khách sáo với nó làm gì! Lần sau còn dám tới quấy rối cứ đối xử như vậy, chỗ này không phải bệnh viện sao? Thiếu gia người ta có tiền, có bị thương cũng có tiền chữa mà!”
Hắn nói xong liền đẩy cửa phòng ra, vừa lúc bắt gặp đường nhìn của Lê Dạ.


Lê Dạ thật sự nhìn tốt hơn so với lần trước, các ống dây trên người cũng ít đi, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

Lúc này đã có tinh thần nhìn hắn.

Chỉ là trong ánh mắt ấy có ý không đồng tình, ánh mắt ấy lại càng kích thích cảm giác phản nghịch trong đầu Tần Liệt Dương, hắn rất không khách khí nói: “Dùng ánh mắt đó nhìn tôi làm gì, sao hả? Đau lòng à, trách tôi đá nó.”
Hắn mỉm cười, nhìn thoáng ra bên ngoài: “Thật ra cũng không bị gì nặng, anh bị trọng thương gần chết tôi còn có cách cứu anh trở về, như nó thì tính là gì.

Sự lợi hại của tôi nó chưa được thử qua đâu!”
Hắn chậm rãi bước lại gần giường bệnh của Lê Dạ, cúi đầu xuống mặt đối mặt với anh.

Lúc này y tá đã bị dọa cho choáng váng, lật đật chạy ra ngoài, không biết do sợ quá độ hay bản năng, đóng cửa lại cái rầm, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Tần Liệt Dương lại càng không cần nể nang gì nữa, không chút khách khí lại gần đánh giá gương mặt của Lê Dạ, quan sát từng li từng tí thay đổi sắc mặt của Lê Dạ, “Tôi đã sớm muốn đánh nó, chỉ là lúc đó tôi khờ, cứ nghĩ rằng tôi và nó quan hệ tốt hơn, thì tôi và anh sẽ ngày càng gần gũi.

Nó ngày nào cũng kiếm cớ gây sự với tôi, nếu tôi không chấp nhặt với nó, thì anh sẽ không đau lòng.
Anh xem xem, còn nhỏ đúng là không hiểu chuyện, thật ngây thơ.

Trên đời này làm gì có ai lại xem trọng người ngoài hơn anh em ruột của mình chứ! Anh có thể vì nó bỏ học đi làm, ha ha, mười lăm tuổi đã dám đi vận chuyện xác chết, dám đem hết vốn lên đường, vì một trăm đồng tiền dầu mà đánh nhau liều mạng với người ta, không phải anh làm tất cả vì nó sao? Không hiểu sao tôi lại không nhìn ra chứ!
Tôi thì tính là cái gì! Tôi làm sao có thể quan trọng bằng nó đây! Tôi chỉ là một đứa trẻ lang thang, cũng phải anh chủ động muốn giữ tôi lại, là tôi đe dọa dụ dỗ anh mới nhẫn nhịn cho tôi ở lại, có phải là thấy tôi có thể đánh nhau lại có thể làm việc nhỉ.

Đúng rồi, mới đầu sợ anh không muốn tôi ở lại, rõ ràng đói rã rời vẫn không dám ăn nhiều, sau đó là vì thương anh, rất sợ anh ăn không đủ no, không nỡ ăn thêm một miếng.

Không đi học, ngày ngày đi theo anh chạy xe chở hàng, hôm nào không đi được với anh thì đem hàng hóa anh chở về ra chợ bán, bị xua đuổi, bị chó cắn, tôi như vậy để làm đây.
Kết quả thế nào? Anh vừa biết tôi là con nhà giàu liền bán tôi.

Em trai anh trộm tiền còn vu khống tôi, tuổi còn nhỏ đã đánh người ta bể đầu, thường ngày mắng chửi người vô cùng lợi hại, cuối cùng anh lại bán tôi đổi tiền cho nó.”
“Cậu và nó đều quan trọng!” Dáng vẻ của Tần Liệt Dương lúc này có chút điên cuồng dữ tợn.


Anh muốn vươn tay nắm lấy hắn, nhưng tay chân bất động, đành bất lực.

Chỉ có thể lặp lại nói với hắn: “Không phải như vậy, để tôi giải thích, lúc đó…”
Nhưng đều phí công mà thôi, ở vào hoàn cảnh của Tần Liệt Dương làm sao có khả năng tin tưởng! Hắn trực tiếp cắt ngang lời anh: “Ha ha, đừng gạt tôi, vì Lê Diệu nên muốn nói lời dễ nghe sao, vô dụng thôi.

Đủ rồi, khóc cái gì? Không làm tôi cảm động được đâu.

Chuyện là do anh tự gây ra, anh lấy tư cách gì mà khóc? Đau lòng cho nó sao.

Nó ổn thôi.”
Tần Liệt Dương cười lớn, tùy ý ngồi xuống bên cạnh, không quan tâm nói tiếp: “Tôi hiểu, tôi biết, dù em trai anh có là một đứa vô lương tâm thì trong lòng anh nó vẫn là người quan trọng nhất! Tôi cố ý đá nó đó.

Tôi đã nói rồi, tôi muốn cho anh khổ sở, nếu không đâu dễ dàng cho anh tiền như vậy!”
“Khóc đi, anh càng khóc tôi càng vui.

Anh không khóc thì sao xứng đáng với những đau khổ dày vò tôi đã chịu chứ! Thấy đủ chưa? Không đủ thì nói.” Hắn đứng dậy kéo cửa ra, hướng về phía Lê Diệu đã được đỡ dậy ở bên ngoài, cười: “Hey, có muốn quay về trường không? Nếu muốn thì quỳ xuống đất rồi xin tao đi.

Kể lại rõ ràng một vài chuyện ngày xưa mày có lỗi với tao, nếu nói chuyện thành khẩn, đừng nói là khoa lý Công Đại, dù là Hoa Đại tao cũng có bản lĩnh đưa mày vào.”
Như Tần Liệt Dương dự đoán, con mắt Lê Diệu lập tức sáng lên, gã vội vàng giãy giụa muốn đi qua, nhưng Trác Á Minh là bác sĩ, tự nhiên nhìn không quen cảnh này, “Anh ấy cần điều trị.” Vừa nói được một câu đã bị Ninh Trạch Huy bịt miệng, lời bị nghẹn trong họng.

Trác Á Minh tức gần chết, trực tiếp đá một cước, Ninh Trạch Huy mặt đen như gan heo, lại không dám lên tiếng, chỉ có thể nhịn xuống, trừng Trác Á Minh.
Trác Á Minh… Trác Á Minh cũng quay sang liếc mắt khinh thường, Ninh Trạch Huy như bị sét đánh ngẩn người.
Nhưng Lê Diệu lại không chút do dự lăn qua, “Tôi nói, tôi nói.” Gã đẩy tay y tá đang đỡ mình ra, quỳ phịch xuống đất, “Tôi nói!”
Tần Liệt Dương lúc này trông y như con gà trống đạt được thắng lợi, vô cùng đắc ý liếc nhìn Lê Dạ, nói với anh: “Đến đến đây, anh cũng nghe thử đi.”.