Đường Đỉnh Hân tứ lạng bạt thiên cân, lập tức vu khống Phương Mai không ổn thành dấu hiệu có bệnh, thậm chí ngay cả cơ hội để phản bác cũng không có, ai bảo bà che ngực bộ đau đớn làm chi, chờ Tần Phù và Đường Đỉnh Hân đỡ bà vào trong phòng rồi, bà mới nổi bão, lập tức hất tay Tần Phù ra, quát tháo Đường Đỉnh Hân, “Ai cho cô quyền xen vào chuyện của tôi hả?”
Đường Đỉnh Hân nghe xong lời này, thong thả ngồi xuống ghế quý phi, vuốt ve bụng rồi nhìn Tần Phù nói, “Mẹ anh đúng là không biết lòng người tốt.”
Phương Mai đang muốn trách mắng tiếp, Tần Phù đã tiếp lời, “Mẹ, hôm nay Đỉnh Hân vì muốn tốt cho mẹ thôi, ba cũng hiểu rõ như vậy, mẹ còn cố bám không bỏ, ba sẽ tức giận.

Quan hệ hai người khó lắm mới hòa hoãn được.”
Đúng là vậy thật, dáng vẻ đó của Tần Chấn rõ ràng là lòng hướng về Tần Liệt Dương, lần trước khi Tần Phù gặp chuyện thì bị ông chửi một trận không ngóc đầu lên nổi, còn đem Phương Vĩ đẩy đi, chặt đứt cánh tay đắc lực của Tần Phù, bây giờ Tần Liệt Dương có chuyện, vậy mà nói chuyện vẫn hướng về hắn.
Nghĩ đến đó Phương Mai liền thấy buồn bực, nhưng bà lại không có cách nào, ngày xưa khi Tần Liệt Dương mới trở về, Tần Chấn đã từng nói với bà, sau này phải chú trọng vào Tần Liệt Dương hơn.

Phương Mai đối với Tần Phù chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói, “Mẹ và cậu làm vậy là vì cái gì, còn không phải vì con.

Con thì giỏi rồi, bắt tay với vợ con hủy đi bệ đứng của mẹ.”
Tần Phù cũng có chút lúng túng và mâu thuẫn đấy, cậu phất tay với Đường Đỉnh Hân, để cô ra ngoài cho mình và mẹ nói chuyện riêng.

Đường Đỉnh Hân nghe lời, vừa xoa bụng vừa ra ngoài, dù sao cô đã quán triệt tư tưởng cho Tần Phù xong rồi, dùng đầu ngón chân cũng biết hai mẹ con này muốn nói gì.

Sau khi cô rời khỏi, Tần Phù mới hỏi mẹ cậu, “Mẹ, chuyện này mẹ nói thật với con đi, có phải là do mẹ và cậu làm hay không?”
Phương Mai ra vẻ cậu bị thần kinh à, “Con nói gì đó! Chuyện Gia Phù lần trước ầm ĩ còn chưa đủ à, lần đó chịu thiệt như vậy sao mẹ con có thể làm.

Bộ dạng đó của anh con, không có chuyện còn muốn tìm mẹ gây sự, nếu để cho nó bắt được nhược điểm còn không điên với nó sao, con yên tâm, không phải chúng ra ra tay, lần này là nó quản lý có vấn đề, bản thân xảy ra chuyện.


Chúng ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền.” Mẹ cậu còn rất đắc ý.
Tần Phù nghe xong thì yên tâm.

Lại nói thêm, cậu với anh hai thật đúng là thủy hỏa bất dung, đến bây giờ cậu cũng không phục anh cậu cho lắm, chỉ là gần đây được Đường Đỉnh Hân thuyết phục, mới hiểu rõ được một số chuyện.

Cậu và anh hai có gây nhau thế nào cũng được, dù sao nhà họ Tần cũng rơi vào trong tay họ Tần, nếu mà cãi nhau ầm ĩ nửa ngày lại biến thành họ Phương, đó mới thật sự là thằng ngu.
Trước khi đến bọn họ đã biết chuyện này, Đường Đỉnh Hân đã nói một lời dự đoán, “Em nói anh nghe, chuyện này hết chín phần là do cậu anh làm, mẹ anh bề ngoài thì có vẻ cực kỳ khôn khéo, thật ra trong đầu toàn là bột nhão, em thật sự chưa từng thấy qua quý bà hào môn nào lại giống mẹ anh, không phải con riêng lại nhất định bức con trưởng của mình thành kẻ thù chơi, có phải cuộc sống của mẹ anh quá cô đơn buồn tẻ không? Chuyện này khẳng định cậu anh không nói cho mẹ anh biết đâu, hơn nữa mẹ anh nhất định là người ra mặt.

Quan trọng nhất là, mẹ anh không ý thức được, những hành động của bà không chỉ khiến anh hai chán ghét, càng khiến ba anh chán ghét.”
Hiện tại quả nhiên không sai, mọi chuyện thêu dệt đều do mẹ cậu nói hết, hơn nữa, Tần Phù khó khăn mới thông minh ra hồi tưởng lại một vài chuyện, hình như trước kia cũng toàn như vậy, cậu bị dọa một thân mồ hôi lạnh.

Vì vậy khi Đường Đỉnh Hân chuyển chủ đề, cậu mới phối hợp như vậy, thật sự là Đường Đỉnh Hân nói đúng, sắc mặt cha cậu rất không tốt, nhìn bộ dạng của anh cậu như vậy, nếu mà không ngăn cản, cậu tin tưởng mẹ cậu không chiếm được cái gì tốt, ngược lại còn phải chịu thiệt.
―― Không biết cái miệng đó của anh cậu theo ai học, tùy tiện phun ra vài chữ cũng có thể tức chết người một nhà.

Trong nhà này thì ba cậu là người không thích nói chuyện, mẹ cậu tuy có vẻ lợi hại nhưng cũng không độc như vậy, nghe nói bà nội cậu năm xưa chửi khắp cả thôn không địch thủ, tám phần là học bà.
Cậu an ủi Phương Mai, “Mẹ tốt với con thế nào sao con không biết được, những chuyện thế này nên đợi làm rõ ràng.

Lần này là chuyện lớn, nhưng mẹ không thể vừa mới thấy có thể kéo anh con xuống liền ra mặt, mẹ phải nhớ QUEEN là cơ nghiệp của Tần thị, là đồ của nhà mình, nếu xử lý không khéo chính mình chịu thiệt thôi.


Vào thời điểm này chúng ta nên đoàn kết lại chống kẻ địch bên ngoài, muốn tính sổ phải đợi mọi chuyện kết thúc đã, dù sao cũng là trách nhiệm của anh hai, ảnh trốn không được.

Mẹ bây giờ khẩn cấp gọi anh hai về trách mắng, còn không phải là cho người ngoài thấy nhược điểm của nhà mình sao? Lỡ như lúc này xảy ra chuyện, anh hai không có ở đây, hoặc anh hai vì phê bình của mẹ không thể xử lý tốt, ảnh trực tiếp đổ lỗi lên người của mẹ, lúc đó bị quật ngược lại thì sao.

Lại nói, ba cũng không vui, cảm thấy mẹ không biết phân biệt nặng nhẹ, chuyện này xong, mẹ sẽ không thể xoa dịu ba được nữa.”
Muốn nói thì là Tần Phù hiểu rất rõ về mẹ cậu, thêm nữa Phương Mai rất tin tưởng đứa con này, cách khuyên giải của cậu rất có tác dụng với Phương Mai.

Phương Mai nghe xong cũng thấy có lý, gật đầu.

Vỗ lên tay cậu nói, “Được rồi mẹ biết rồi, con đừng lo lắng, mẹ không có việc gì đâu.”.

Truyện Huyền Huyễn
Tần Phù ở lại tâm sự thêm một lúc mới đi ra, nhìn thấy cậu của cậu và Tần Liệt Dương đã không còn ở đây, ba cậu có lẽ đã về phòng sách, không còn ở trong phòng khách, trở về phòng của mình.

Đường Đỉnh Hân đang cầm túi xách xử lý việc ở công ty, thấy cậu liền nói một câu, “Biểu hiện hôm nay tốt đó.”
Tần Phù không lên tiếng, quan hệ của hai người thật sự đã cải thiện, Tần Phù cũng nghe lời, trong đó một phần là vì đứa con, một phần khác là cố kỵ cậu của cậu, còn có một phần do sợ Đường Đỉnh Hân, thật muốn nói rất vui vẻ, đúng là đánh rắm.
Đường Đỉnh Hân cũng không quan tâm, quay sang nói với cậu, “Đừng có mang cái mặt ủ rũ như vậy, em hỏi anh một câu, nếu như anh gặp phải chuyện này anh sẽ xử lý thế nào? Anh thử đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu đặt ở vị trí của anh anh mà suy nghĩ, anh sẽ giải quyết trận vây quét hôm nay thế nào?”
Tần Phù vốn muốn nói, Đường Đỉnh Hân lại lên tiếng cắt ngang cậu, “Không cần nói ra, so trong lòng đủ rồi.


Em biết rõ anh nghĩ cái gì, anh hai dựa vào cái gì mà nắm hết Tần thị, anh cũng họ Tần đó, nhưng Hoàng đế chỉ có thể một người làm, trừ phi năm đó anh hai thật sự đã chết, nếu không giữa hai người chỉ có thể chọn một, đừng nói anh ấy hên hơn do lớn hơn anh mấy tuổi.

Chỉ tính chuyện lần này, tự anh nghĩ, sau đó làm một phép so sánh.

Em không hỏi anh.”
Đường Đỉnh Hân quay sang tập trung làm việc, ‘Đại Minh Thục Phi Truyện’ đã chế tác hoàn tất với đã liên lạc xong, đổi tên ‘Cung Nữ Thượng Vị Ký’ chuẩn bị tuyên truyền, cô rất nhiều việc.

Tần Phù ngồi bên kia bắt đầu nghiêm túc, bộ dáng cau mày suy nghĩ, không lâu sau cậu đứng dậy, nói, “Có việc cần ra ngoài một chuyến, hôm nay ở nhà một đêm đi, rồi về sau.”
Đường Đỉnh Hân không đoán cũng biết, cậu đi thu tập tư liệu chứ gì.
Nhưng cô thật sự không ngờ được, nơi Tần Phù đi là Tần thị.

Lúc đó Tần Liệt Dương mới từ trong nhà ra, bởi vì hắn cùng Phương Hải Đông rời đi cùng lúc, giữa hai người có một đoạn nói chuyện ngắn, Phương Hải Đông có ý chỉ bảo Tần Liệt Dương nên làm việc cẩn thận, đừng quá mức kiêu ngạo, Tần Liệt Dương trả lời lão, “Cháu đời này chính là mệnh kiêu ngạo, Liệt Dương Liệt Dương, hết thảy yêu ma quỷ quái đều sẽ không thấy được ánh sáng.”
Tần Phù đi ra vừa đúng lúc nghe được câu này, lão tức giận đến mức đầu tóc muốn tung bay, quay đầu lên xe, sau đó đập cửa xe rồi rời đi nhanh như chớp.

Ngược lại dáng vẻ Tần Liệt Dương rất thư thả, còn dựa theo tiết tấu vốn có lên xe, Tần Phù vội vàng gọi với theo, “Đợi em một chút.” Rồi leo lên ngồi ghế trước.
Thật ra hai anh em bọn họ từ sau mười tám tuổi đã không còn ngồi chung thế này, nhất là loại không gian riêng tư thế này, lúc này cửa xe đột nhiên đóng lại, thật sự lúng túng, tối thiểu muốn nói gì cũng không biết.
Tần Liệt Dương thì thoải mái hơn, hỏi cậu, “Đi công ty à?”
Tần Phù ừ một tiếng thật nhỏ, sau đó cảm thấy như vậy quá qua loa, nói thêm một câu, “Không phải đã xảy ra chuyện sao? Em cũng đi theo xem.”
Tần Liệt Dương ngạc nhiên nhìn cậu, Tần Phù còn đang rất lúng túng, vội vàng bỏ thêm một câu, “Chỉ xem thôi không làm gì khác.”
Tần Liệt Dương nói lại một câu vô cùng khí phách lại có vẻ đùa giỡn, “Mày thử làm chút gì coi.”
Tần Phù nhìn gương mặt đặc biệt có khí chất đàn ông của Tần Liệt Dương, thành thật ngồi yên.
Hai người đến công ty rất nhanh, vừa ra thang máy liền thấy Ninh Trạch Huy vẻ mặt hớn hở chạy ra đón, Tần Phù nghĩ nhất định là có tin tốt, quả nhiên, Ninh Trạch Huy cũng không giữ hình tượng nữa, vừa chạy vừa thở gấp nói với Tần Liệt Dương, “Kết quả đã có, kết quả báo cáo toàn bộ hợp cách, nhất là túi xách màu tím, các phương diện khác càng đạt tiêu chuẩn, chúng ta chỉ sản xuất đồng loạt, cũng dùng đúng một nhóm nguyên vật liệu, hoàn toàn không có vấn đề.”

Thật ra Tần Phù cũng nghĩ đến cái này rồi, cũng không cần suy nghĩ gì nhiều, gặp vấn đề phải tự kiểm tra trước, nếu không lên lôi đài làm sao đánh với người ta, nói cả buổi mới lòi ra sân nhà mình cháy, không còn mặt mũi.
Cái cậu không ngờ tới chính là phần kia, Ninh Trạch Huy bình thường luôn thanh lịch nhã nhặn đang rất ngây thơ quẫy báo cáo kiểm nghiệm trong tay, đặc biệt kích động nhìn anh cậu nói, “Liệt Dương, anh nói xem giờ phải làm gì? Tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, dám đụng đến chúng ta, chúng ta sẽ cho chúng nó đẹp mặt!!”
(⊙o⊙)… Tần Phù sững sờ tại chỗ, người kia thật sự là Ninh Trạch Huy? Quan trọng nhất là, đây không phải là tổng bộ của Tần thị sao? Cậu luôn cảm thấy nhân viên công ty ảnh thị của mình rất nhiệt tình, nhưng bên này dáng vẻ quả thực là khí thế ngút trời hừng hực.
Anh cậu chỉ hỏi một câu, “Đều ở đây cả?”
Ninh Trạch Huy vừa nói chuyện vừa dẫn Tần Liệt Dương vào phòng họp, đương nhiên không hề để ý gì đến Tần Phù, Tần Phù tự mình đi theo.

Kết quả khi vào phòng họp rồi, Tần Phù có chút hết hồn, bên trong vẫn là đám tinh anh như thường ngày, nhưng bộ dạng bọn họ hình như không được tốt lắm, hẳn là chịu đựng hai ngày rồi, phụ nữ có trang điểm còn đỡ, đám đàn ông từng người đều có quầng thâm rất rõ ràng, nhưng toàn bộ đều rất có tinh thần.
Tần Liệt Dương vừa vào cửa lập tức nghe thấy những tiếng ầm ầm vang dội, một đám người đều đứng dậy, cùng đồng thanh kêu, “Tổng giám đốc Tần.”
Tần Phù chỉ từng tham gia cuộc họp Hội đồng quản trị mà thôi, chưa từng tham gia họp bộ phận như vậy, nên cậu chưa bao giờ biết uy vọng của anh cậu lớn như vậy, cậu nhìn lướt qua một vòng mọi người ở đây, biểu hiện đó hoàn toàn khác một tiếng kêu có lệ với cậu thường ngày.
Anh cậu đập thẳng tập tài liệu xuống bàn, nói mọi người ngồi, rồi ngồi xuống trước, sau đó là âm thanh ngồi xuống liên tục vang lên, Giám đốc phòng quan hệ xã hội trực tiếp nói, “Tổng giám đốc Tần, hôm nay đã có kết quả kiểm tra, chúng ta sẽ phản kích như thế nào?”
Tần Liệt Dương không trả lời thẳng, mà là đặt câu hỏi, “Hôm nay có liên lạc với bọn họ như cũ không?”
“Liên lạc được rồi, bọn họ từ chối cung cấp tên họ ký giả, cũng từ chối chúng ta cung cấp dịch vụ hậu mãi, bọn họ không định tiến hành trao đổi với chúng ta.” Giám đốc phòng quan hệ xã hội trả lời.
Tần Liệt Dương cũng không muốn trao đổi với bọn họ, ngày thứ nhất đăng báo đã nói ‘Xa xỉ phẩm QUEEN giá trên trời có thể gây ung thư’, rõ ràng là vu khống, Tần Liệt Dương hai ngày nay không làm gì không phải là hắn sợ, mà là chuẩn bị một kích diệt gọn.

Hắn nói thẳng, “Liên hệ với Truyền Thông Đồng Thành và các báo khác thế nào rồi?”
Giám đốc phòng quan hệ xã hội lập tức nói, “Tất cả trang đầu quảng cáo đều đàm phán xong rồi.”
Tần Liệt Dương cười nói, “Tốt, vậy chúng ta bắt đầu cuộc chiến truyền thông với hắn.

Lấy kết quả kiểm trắc đăng lên, nói cho bọn họ biết, tùy tiện lấy bất cứ món hàng nào của QUEEN đi làm kiểm trắc miễn phí, tôi muốn cả thế giới đều biết, QUEEN là tiêu chuẩn, cho dù có tiền, ai cũng không sợ! Ngược lại tôi muốn nhìn thử xem, ngày mai ngôn luận người nào chiếm ưu thế!”
Tần Phù nghẹn họng nhìn trân trối, anh cậu đây là muốn dùng tiền mua trang đầu của Truyền Thông Đồng Thành và các báo khác đối kháng với Báo Đô Thị, thử tưởng tượng ngày mai bảy tám tờ báo cũng nhau đăng một tiêu đề, kẹp một mình Báo Đô Thị chính giữa, loại tuyên truyền này vừa hiệu quả vừa đơn giản lại quá tuyệt.
Bị ức hiếp không phải nên là yếu thế sao? Có thể biến yếu thế thành cường thế, biến bị ức hiếp thành ức hiếp người, cũng chỉ có người thần kinh như anh trai hắn mới nghĩ ra được trò này đi!.