Đồng thời, không chỉ hai người Tần Liệt Dương và Tần Phù xem báo, còn có Phương Hải Đông.
Cũng giống như nhà họ Tần, nhà họ Phương cũng đặt mua khá nhiều báo.

Thường ngày mấy tờ báo này toàn để Phương Hải Đông xem, tuy hiện giờ dùng điện thoại có thể lên mạng, nhưng Phương Hải Đông có chút lớn tuổi rồi, cũng hoa mắt, lão cảm thấy xem bằng điện thoại quá tốn sức, cho nên Phương Hải Đông chủ yếu chỉ xem báo giấy.

Thói quen này giống những người đồng lứa bà ngoại của Phương Dương, xem dự báo thời tiết cũng phải coi của CCTV* mới chịu.
* CCTV: ở đây mình dùng chữ này có hai nghĩa, tùy hoàn cảnh nha.

Một nghĩa là Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc.

Nghĩa khác là nói về camera an ninh và hệ thống giám sát.
Bởi trong lòng luôn nhớ tới Tần thị nên sáng sớm dậy là Phương Dương đi xuống lầu kiếm báo.

Trước giờ quan hệ giữa anh và Tần Liệt Dương luôn rất tốt, một mặt là vì khi còn nhỏ bọn họ chơi thân với nhau, mặt khác là anh cũng chướng mắt Tần Phù, cảm thấy thằng nhãi đó từ nhỏ luôn yên tĩnh, y chang như con gái, còn không đanh đá bằng Tần Lộ.

Còn về cái vọng tưởng kia của ba anh, anh vẫn thấy Tần Phù không tài cán gì, vốn không để trong lòng.
Báo chí vẫn có tính áp đảo như cũ, chỉ riêng Báo Đô Thị một mình một cõi tự biên tự diễn.

Ngay từ đầu Phương Dương thấy Báo Đô Thị vu oan giá họa như thế, anh lòng đầy căm phẫn, hôm qua cũng chứng kiến người phụ nữ kia đến gây chuyện, nhưng rõ ràng là chuyện này bọn hắn nói cũng không sai, nhưng đọc xong cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, những hàng chữ này cho người đọc cảm giác Tần thị đang ỷ thế bắt nạt người.

Đây chính là chỗ lợi hại của ngòi bút.
Phương Dương chửi thầm mẹ nó, sau đó lật mấy tờ báo khác, đương nhiên là nhìn thấy tin Lê Diệu bị bắt, còn có Phòng PR khí phách trả lời với bên ngoài.

Cảm xúc của anh giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, mới vừa rồi còn ở trên đỉnh tức muốn chết, kết quả lúc bay vọt xuống dưới phát hiện cuộc sống thật tươi đẹp, cả người đều thư thái.

Phương Dương gần như lập tức vỗ đùi, hô một tiếng tốt.
Anh đang ở trong nhà mình nên không chú ý xung quanh, không ngờ chỉ mấy phút, cửa phòng khách mở ra, Trương Ngọc Văn đi ra, thấy Phương Dương đang mặc đồ ngủ, còn nằm lệch trên ghế xem báo, nhăn nhó nói, “Vừa mới sáng sớm, em xem thì xem, la lối cái gì.”
Phương Dương không ưa Trương Ngọc Văn nhưng anh ta vẫn là anh họ, không xem mặt mũi anh ta thì cũng phải nể mặt dì Cả, chỉ ừ một tiếng.
Trương Ngọc Văn cũng lại gần, thò tay lấy tờ báo của Phương Dương đang đọc, “Để anh xem thử coi, tin gì mà hào hứng vậy.”
Phương Dương không muốn tiếp xúc nhiều với anh ta, thật sự không hiểu trong đầu anh ta chứa cái gì, đầu năm nay toàn là người chỉ biết biết nhìn tiền, có điều vẫn là họ hàng, anh cũng không quá để ý mấy cái này.

Nhưng khổ nỗi người này đã không có bản lĩnh còn luôn biểu hiện mình tài giỏi, anh ta ở dưới quê lăn lộn khá tốt, làm người như vậy có gì thú vị sao? Ai mà không biết năm đó dì Cả không cho anh ta lên Bắc Kinh, ai mà không biết anh ta lăn lộn hai mươi năm rồi cũng không lên nổi chức trưởng ban? Ba của Tần Liệt Dương ngày xưa từng gọi điện cho dì Cả nói muốn giúp đỡ, không thể cứ như vậy cả đời.

Dì Cả đã nói thế nào, nó chỉ có nhiêu đó bản lĩnh, cho nó có chức có quyền là hại nó.

Lúc ấy mới thôi.
Vì vậy sau khi Trương Ngọc Văn lấy tờ báo, anh cũng đứng dậy đi về phòng.

Sáng nào anh cũng gọi điện nói chuyện với Tần Lộ, giờ này chắc Tần Lộ thức rồi.
Cho nên sau khi anh nói chuyện xong, vào đánh răng rửa mặt, lúc đi xuống ăn sáng, phát hiện ba anh và Lữ Bình đã dậy, đang ngồi trong phòng ăn, anh họ đang cũng lão nói chuyện phiếm, ba của anh thì đang đọc báo, nhìn ngoài mặt thì không phát hiện được lão đang nghĩ gì, nhưng Phương Dương là con ruột của lão mà, nhìn lão đã hơn ba mươi năm, làm sao có thể không thấy ba mình đang tức giận chứ.

Hơn nữa còn là cực kỳ tức giận.

Chân mày bên phải của Phương Hải Đông đang nhếch cao.
Mỗi lần lão có biểu hiện này đều đang nổi giận.

Cái này là do mẹ anh lúc còn sống nói, “Ba của con đó, có chuyện gì cũng giữ trong lòng, không bao giờ nói ra với người trong nhà, càng không nói cho người bên ngoài biết, ngay cả vú nuôi của con cũng đoán không ra, có điều mẹ chỉ nhìn là biết, nhìn chân mày lão là biết.

Lúc vui chân mày sẽ giãn ra, lúc tức giận thì chân mày phải nhếch cao, lúc đó con chớ có chọc lão.”
Phương Dương dựa theo lời dặn của mẹ, chút nữa cách xa ba anh một chút, chợt nghe thấy Trương Ngọc Văn ngồi đó bĩu môi, “Cháu nói tính tình này của Liệt Dương nha, không phải là muốn đắc tội người ta sao? Người ta nói sai, giải thích đàng hoàng là được rồi, không nên làm cho đối phương ngay cả cầu thang để xuống cũng không có, cậu nói xem người ta là truyền thông, về sau muốn phá mình thì làm thế nào? Nó thật không biết suy nghĩ.

Chỉ nhìn trước mắt! Cậu cứ để mặc không lo như vậy, thế cũng quá…”
Phương Dương nghe không lọt tai nên tiếp một câu, “Quá cái gì? Tôi thấy Liệt Dương làm rất tốt.

Một trận này đánh cực đẹp, cái này là tuyên cáo cho bọn tiểu nhân biết, đừng tự cho mình làm truyền thông thì tiếng nói có trọng lượng, rồi bất cứ cái gì dơ bẩn thối tha đều có thể úp xuống đầu Tần thị, chúng ta không làm! Ngươi dám vu khống, chúng ta liền đối nghịch với ngươi, xem công bằng ở đâu, xem ai mới là người cuối cùng.

Cái gì mà Liệt Dương không có đầu óc, không biết suy nghĩ? Tôi thấy cái truyền thông đó mới là người không biết suy nghĩ, chả hiểu kẻ chủ mưu phía sau là thứ ngu xuẩn gì, cái chuyện không rõ ràng vậy mà cũng dám thả tin ra ngoài.

Phòng PR nói đúng lắm, nhất định phải ép đến khi bọn họ chịu giao người, để cho bọn tiểu nhân này biết, làm vậy là phạm pháp đó!…”
“Đủ rồi!” Phương Dương còn thấy chưa nói đủ, đã bị Phương Hải Đông cắt ngang.

Sắc mặt của ba anh lúc này cực xấu, không cần phải đoán gì cũng nhìn ra được, đen thui.

Phương Hải Đông trừng anh, “Đồ ăn sáng không đủ lấp miệng của con à? Anh mày nói gì mày có hiểu được không mà mới sáng sớm đã ở đây lải nhải? Chuyện lần này làm tốt lắm, có liên quan gì tới mày? Năng lực của mày là bắn pháo bằng miệng à?”
Phương Dương bị nghẹn.

Anh trợn to mắt nhìn ba anh, nhưng mấy lời này nói cũng không phải sai, chuyện này thật sự không phải do anh làm, anh cũng không có trách nhiệm với nó.

Anh mới a một tiếng, nói, “Dạ, con biết rồi.”
Phương Hải Đông tất nhiên không có lòng dạ gì mà ăn tiếp, lão nhìn trứng ốp la trên dĩa mấy lần, bỏ đũa xuống bàn, nói, “Phương Dương nhớ hôm nay phải dẫn anh họ và cháu tới trường làm thủ tục nhập học.” Nói xong thì đi về phòng sách.
Không ai biết được, lão vừa vào phòng đóng cửa xong liền ngã ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Ai có thể ngờ được Tần Liệt Dương có bản lĩnh thế này? Chuyện này coi như triệt để thất bại.

Lúc đầu lão muốn dùng cách một mũi tên trúng hai con chim nên vu oan cho QUEEN, một là khiến QUEEN rơi vào nguy cơ, những chuyện tương tự xảy ra rất nhiều, không một doanh nghiệp nào xử lý tốt, bởi vì khi xuất hiện tin tiêu cực, đơn hàng của các xí nghiệp đều giảm mạnh, kết quả là lợi nhuận tụt giảm.

Không phải lão không đau lòng, nhưng so với việc lật đổ được Tần Liệt Dương, lão cảm thấy xứng đáng.

Đến lúc đó chỉ cần đám cổ đông quậy lên, Tần Chấn cũng không ngăn nổi việc phải đổi Chủ tịch.
Thứ hai là vì nâng đỡ Tần Phù lên chức ―― Dù sao cổ phần nhà họ Tần là nhiều nhất, còn có Tần Dũng ở đó, lão không có khả năng chiếm lấy.

Chỉ có thể tìm người đại diện, Tần Phù rất ngoan ngoãn nghe lời là người thích hợp nhất, thằng nhóc này chỉ được tính nết ăn chơi của tụi cậu ấm, còn việc làm ăn thì dốt đặc cán mai, không thể nào tốt hơn.

Cho dù gần đây Tần Phù có vẻ xa cách lão, nhưng lão không quan tâm, Đường Đỉnh Hân chỉ là tiểu hồ ly, ý tưởng chính của cô là muốn hòa hợp hai anh em Tần Phù Tần Liệt Dương, có điều chuyện đó không bao giờ có khả năng xảy ra.

Đường Đỉnh Hân là một người không có mẹ, vĩnh viễn không hiểu được chỉ cần Phương Mai còn ở đó, Tần Phù không thể thay đổi.
Có điều bây giờ, mọi chuyện đã muộn.


Lão cũng xem báo rồi, lão thật sự không ngờ lại xảy ra vấn đề từ chỗ Lê Diệu.

Lão biết rõ Lê Diệu, thật ra từ lúc Phương Mai gọi điện nói người cứu mạng của Tần Liệt Dương xuất hiện, muốn lão tìm người theo dõi.
Tuy Tần Liệt Dương tuổi còn trẻ nhưng không có khuyết điểm gì.

Không biết hắn thật sự là người lãnh đạm hay cố ý kiềm chế bản thân, đàn ông hai mươi bảy tuổi rồi mà một người bạn gái cũng không có, càng đừng nói tới tình nhân gì đó.

Lão từng nghi ngờ hắn là đồng tính luyến ái, lão với Phương Mai còn nói nhỏ với nhau vấn đề này.

Nhất là trợ lý Ninh Trạch Huy của Tần Liệt Dương là gay, từng có một đoạn thời gian việc này bị bọn họ coi là nhược điểm của hắn, kết quả Tần Liệt Dương và gã chỉ là quan hệ làm việc, chẳng có chút mập mờ gì.
Còn Lê Dạ từng sinh hoạt với Tần Liệt Dương hai năm.

Năm đó Tần Liệt Dương còn không muốn quay về nhà, thà theo Lê Dạ sống cuộc sống cực khổ.

Vì vậy, Phương Hải Đông muốn nhìn thử xem chỗ Lê Dạ có thể tìm được chỗ nào đột phá không.

Sau khi Phương Mai gọi điện đến, lão lập tức tìm người theo sát, tự nhiên biết được chuyện Tần Liệt Dương dạy dỗ Lê Diệu, giúp đỡ Lê Dạ và Lê Diệu phân gia, thuận tiện còn biết Tần Liệt Dương muốn bao dưỡng Lê Dạ.
Lão nhìn xa trông rộng, giỏi tính kế lòng người, không phải cùng một cấp bậc như Ninh Trạch Huy.

Ninh Trạch Huy chỉ cảm thấy Tần Liệt Dương thuận miệng nói suông, quan sát thấy không có vấn đề thì thôi không nghĩ tới nữa.

Nhưng Phương Hải Đông thì không, lão biết Tần Liệt Dương không phải người có thể ăn nói lung tung, một người làm việc cẩn thận như vậy sẽ không nói lời thừa thãi kiểu đấy, câu bao dưỡng này chỉ biểu hiện điều hắn muốn giấu giếm sâu trong nội tâm mà thôi.
Lê Dạ là yếu tố then chốt, lão kêu người theo dõi sát sao, thậm chí còn cho người đi theo Tần Liệt Dương, biết được hắn bảo Ninh Trạch Huy mua nhà chung cư, thông qua hộp thư hỏi được số nhà của hắn, lập tức sắp xếp người vào ở ngay căn nhà đối diện nhà của hắn, có thể quay hình chụp ảnh tình huống trong nhà Tần Liệt Dương bất cứ lúc nào.

Mà bên kia, người không có lương tâm là Lê Diệu, lão cũng không buông tha.

Tên này vừa nhìn là biết căm ghét Tần Liệt Dương, người như vậy không tận dụng thật lãng phí.
Lão cũng cho người theo dõi gã, phát hiện gã sau khi tốt nghiệp thì luôn thất nghiệp, không tìm được việc nào phù hợp cả ―― Lương cao thì không có, lương thấp gã lại cảm thấy mất giá, ở nhà chờ vợ nuôi.

Tiền góp nhà một tháng chín ngàn, vợ gã chỉ là một phóng viên nhỏ, tiền lương hàng tháng còn không đủ trả tiền góp nhà, không bao lâu sau hai người ngày nào cũng cãi nhau, bắt đầu nói không lựa lời, thậm chí còn có lúc căng đến mức động tay động chân.
Người theo dõi Lê Diệu báo cáo với lão, Lê Diệu ở nhà đã bắt đầu điên rồi, có nhiều lúc lớn tiếng chửi bới Tần Liệt Dương, tới lúc Phương Hải Đông cảm thấy thích hợp rồi thì để quản lý của công ty Kiểm Trắc Á Uy, tìm người liên hệ Lê Diệu cho gã tới phỏng vấn.

Thật ra Lê Diệu không hề tìm đến của công ty này bởi vì thời điểm tuyển dụng của Á Uy đã qua cả quý rồi, Lê Diệu vốn không biết rõ, gã lập tức đồng ý, sau đó các vòng phỏng vấn rất thuận lợi, tiền lương một tháng sáu nghìn, đúng là so với thạc sĩ trong phòng thì nghiệm đó thấp hơn, nhưng đây là do Phương Hải Đông cố ý bảo đè xuống.
Như vậy thì tiền lương hai vợ chồng cộng lại sau khi trả tiền nhà chỉ còn lại hai ba ngàn, bấy nhiêu đó vốn không đủ chi tiêu ở Bắc Kinh.

Sinh hoạt khốn khó, nhất định sẽ khiến bọn họ thỉnh thoảng nhớ đến Tần Liệt Dương.

Sự thật đúng như vậy, nếu là người bình thường vừa tốt nghiệp đã kiếm được việc tiền lương sáu ngàn một tháng nhất định rất vui mừng, nhưng Lê Diệu không phải, gã là tiến sĩ, gã trước kia còn được lưu giáo ở trường ―― Tuy rằng làm ở trường tiền lương không cao, nhưng thân phận không giống, tiền đồ cũng không giống, chưa kể, trường học cung cấp nhà ở giá rẻ, gã có thể cho thuê căn nhà hiện nay, cuộc sống sẽ thoải mái hơn nhiều.
Vì vậy sự chán ghét của Lê Diệu với Tần Liệt Dương chỉ có tăng chứ không giảm.


Vào thời điểm đó, sản phẩm của QUEEN được đưa tới để kiểm tra, hơn nữa còn là cá nhân, còn nói rõ muốn kiểm tra Aldehyde có vượt chỉ tiêu hay không, Lê Diệu sẽ làm thế nào?
Phương Hải Đông vốn không cần phải nghĩ.
Ngoài ra, số quần áo kia đã bị lão xuống tay, cho dù Lê Diệu phẩm hạnh thanh cao, khinh thường làm việc gian lận, đây cũng coi như bảo đảm.

Lão tin tưởng, nếu lúc đấy mà có người phỏng vấn, Lê Diệu nhất định thẳng thắn khai báo chứ không giấu giếm thay cho QUEEN.
Nhưng lão tuyệt đối không ngờ tới chỉ có nhiêu đó mà Lê Diệu cũng làm không xong.

Hơn nữa còn một chuyện rất quan trọng, Lê Diệu đã xảy ra chuyện mà quản lý của Á Uy không báo cho lão một tiếng, tên đó luôn làm việc cẩn thận, sẽ không xảy ra sơ suất như thế, cái này chứng tỏ đã có người tra được tên đó?
Phương Hải Đông ngồi trong phòng sách bị nắng chiếu híp mắt một hồi, sau đó gọi điện thoại cho Tổng biên tập Báo Đô Thị Tống Hoành Ly.

Tống Hoành Ly cũng xem báo rồi, chuông điện thoại vừa reo một tiếng lập tức bắt máy, “Giám đốc Phương? Lần này không ổn rồi.”
Phương Hải Đông tuyệt đối không thể để người ta khai ra ông, vì vậy nói với ông ta vài câu, “Chuyện này chỉ đến anh mà thôi.

Chuyện tôi đã hứa với anh sẽ giữ lời, sau khi chuyện này kết thúc, anh chính là Tổng giám đốc công ty Mậu Dịch Hải Đông của tôi, ngoài ra, con anh ra nước ngoài tôi sẽ cho người sắp xếp thỏa đáng, không bao lâu nữa cũng tháng chín rồi, lập tức đi ngay, chi phí anh không cần lo lắng, tôi sẽ chi hết.”
Cái này rõ ràng là nhắc nhở Tống Hoành Ly không được khai ra lão, lão có đầy đủ chỗ tốt cho Tống Hoành Ly.

Bên kia cũng không phải người ngu, chuyện này từ lúc bắt đầu đã làm đầy đủ chuẩn bị, nếu không ông ta cũng không thể chỉ tham lợi trước mắt như vậy.

Bây giờ chuyện làm không tốt, có được kết quả này Tống Hoàng Ly đã thỏa mãn.
Có điều, ông ta vẫn đề phòng, nói với Phương Hải Đông, “Tôi nghe lời ông, nếu mọi chuyện thuận lợi, chuyện này sẽ không có thêm người nào biết nữa.”
Phương Hải Đông tất nhiên hiểu sự lo lắng của ông ta, không để trong lòng, “Tần thị muốn thông tin về người tiêu dùng và nguồn gốc tin tức, anh đừng để lộ đấy.”
Lúc Phương Hải Đông ra khỏi phòng sách, Phương Dương tâm không cam tình không nguyện đã dẫn Trương Văn Ngọc đi trường học, Lữ Bình từ ghế salon đứng dậy, quan tâm hỏi, “Báo em xem rồi, chuyện này giải quyết được không?” Cái này tất nhiên là hỏi khắc phục hậu quả rồi.
Phương Hải Đông vỗ lên tay ả, “Yên tâm đi, đã sớm nghĩ đường lui rồi.

Nói với em gái em, trước tiên nhường ra vị trí Tổng giám đốc.”
Công ty Mậu Dịch Hải Đông hiện nay phát triển rất lớn mạnh, chỉ là Phương Hải Đông vì che giấu tai mắt người khác, đối với bên ngoài luôn tuyên bố là do Lữ Bình đầu tư, từ thời cổ đại đồ cưới của nhà gái thì nhà trai không thể đụng vào, huống chi bây giờ? Mậu Dịch Hải Đông và Tần thị không có quan hệ làm ăn, Tần Chấn càng không thể quản lý mấy chuyện này.
Lữ Bình tất nhiên vui vẻ, dù sao thì nói là đầu tư của ả, như vậy Phương Dương sẽ không có lập trường để tranh với Phương Vĩ, công ty này hiện giờ lợi nhuận cao, về sau đều là của Phương Vĩ.

Suy nghĩ này Phương Hải Đông cũng biết nhưng lão không ngăn cản, dù sao lúc mẹ Phương Dương qua đời trong tay cũng có 2% cổ phần, những cái đó sau này đều là của Phương Dương, Phương Vĩ không có phần.
Thường ngày Lữ Bình luôn bận rộn lo lắng mọi chuyện của Mậu Dịch Hải Đông, Tổng giám đốc còn là em gái Lữ Trung tới đảm nhiệm.

Rõ ràng chuyện Tống Hoành Ly là muốn Lữ Trung phải hi sinh, Lữ Bình tất nhiên không tình nguyện, Phương Hải Đông an ủi ả, “Chỉ một đoạn thời gian thôi.”
Trong nhà cơm nước xong xuôi thì Tần Liệt Dương đi làm.

Tần Phù theo Đường Đỉnh Hân về phòng ngủ, có lẽ do anh hai không còn ở đây, Tần Phù không nhịn được hỏi một câu, “Chuyện này cô và anh hai đã bàn bạc trước chứ gì?”
Đường Đỉnh Hân nằm xéo trên giường xoa bụng, không kiên nhẫn trả lời cậu, “Anh muốn làm thì đi, không làm thì ở trong nhà chờ, lải nhải vậy có phải đàn ông không?”
Tần Phù bi cô châm chọc, cậu nói không lại cô, đánh cũng không lại cô, chưa kể Đường Đỉnh Hân còn đang mang thai con cậu, chỉ có thể ôm một bụng hờn dỗi mà thôi.

Ngồi trong phòng suy nghĩ một hồi rồi xuống lầu đi làm.
Tần Liệt Dương đến văn phòng, nói chuyện về lịch trình công việc với Ninh Trạch Huy như mọi ngày, sau đó Ninh Trạch Huy hỏi hắn, “Ông cậu của tôi có thời gian rãnh rồi đó, khi nào Lê Dạ trở về thì dẫn đến đó vừa đúng lúc.

Ông cậu của tôi tính tình rất thất thường, sớm hay muộn cũng phải nói một tiếng.”
Thật ra lúc Lê Dạ đi chỉ nói đi một tuần, sớm đã đến lúc nên trở về, nhưng Tần Liệt Dương lúc đầu sợ công việc của hắn chưa ổn thõa, để Lê Dạ về sẽ khiến anh lo lắng, dạo này còn sợ Lê Diệu sẽ làm phiền anh, hắn cũng nên sớm nói mọi chuyện cho Lê Dạ biết để anh chuẩn bị tâm lý, lỡ như Từ Mông Mông điên cuồng tìm được anh, Lê Dạ bị họ gạt thì làm sao.

Mới nói, “Ngày mai tôi sẽ đón anh ấy rồi đưa qua đó luôn.”
Giúp Lê Dạ tìm thầy, Tần Liệt Dương làm sao không đi nghe ngóng, mặc dù ông cậu Ninh Thành Sơn của Ninh Trạch Huy thường bị nói tính khác người nhưng cách làm người không tệ, cũng rất bản lĩnh, Tần Liệt Dương nhìn người vô cùng chuẩn, người giống như ông thường sẽ thích người trung thực cẩn thận, chưa kể bề ngoài Lê Dạ ưa nhìn, tính tình lại tốt, hắn chắc chắn Ninh Thành Sơn có thích Lê Dạ nên mới đồng ý đấy.
Ninh Trạch Huy nghe thời gian đã quyết định xong, gật đầu nói, “Vừa khéo, ngày kia là chủ nhật, dẫn Lê Dạ qua cũng tiện.”
Hai người vừa bàn xong thì thư ký gõ cửa, Ninh Trạch Huy lên tiếng để thư ký đi vào, vẻ mặt thư ký khá kỳ lạ, “Chủ tịch, cậu ba ở bên ngoài nói muốn gặp ngài.” Cái này không thể trách cô không có kiến thức, chẳng qua tình huống Tần Phù đến tìm Tần Liệt Dương thế này cả năm qua chỉ xảy ra hai lần, mà lần nào cũng có chuyện, ví dụ như chuyện ‘Gia Phù’ lần trước, la do Tần Liệt Dương thông báo Tần Phù đến tìm hắn, nói chuyện không xong lập tức trở mặt ở Hội đồng quản trị.
Bây giờ không phải lại xảy ra chuyện gì chứ? Nhưng gần đây chuyện quan trọng nhất ở Tần thị chính là việc bị Báo Đô Thị vu oan, sẽ không phải cậu ba lại ăn cây táo rào cây sung nữa chứ, lúc thư ký ra ngoài nói Tần Phù đi vào, thấy ánh mắt cậu không giống lại gây chuyện.

Tần Phù bị nhìn chằm chằm mà nổi da gà, vừa vào cửa đã nói với Tần Liệt Dương, “Anh tìm thư ký kiểu gì vậy, nhìn tôi không chớp mắt, hận không thể từ trong mắt bay ra mấy con dao chém tôi, có người tới đều chào hỏi kiểu đó à?”
Tần Liệt Dương đáp lại, “Không nhìn lại mình hai lần trước tới đã làm những gì?”
Tần Phù đột nhiên nhớ đến, sau đó gương mặt biến sắc, mắng, “Móa!” Vậy khác gì coi cậu như kẻ địch! Có điều biết làm sao chứ, ai bảo nó là sự thật.

Cậu cũng lười tức giận với cô thư ký kia, nhìn Tần Liệt Dương nói, “Nói đi, anh muốn tôi làm gì?”
Ninh Trạch Huy ra vẻ giật mình, nhìn Tần Liệt Dương, trong mắt có ý muốn hỏi anh tin dùng cậu ta à.

Tần Liệt Dương cho gã ánh mắt cứ an tâm, đừng vội, sau đó sai bảo Tần Phù, “Tới Phòng PR, quan sát cho kỹ vụ án Á Uy, cậu là người nhà họ Tần, bọn họ không dám lừa gạt cậu, người khác thì không chắc.”
Tần Phù vốn đến đây vì cái này, đi lên đây một chuyến chẳng qua là muốn đánh tiếng chào hỏi Tần Liệt Dương thôi, nghe xong thì đi.

Trái lại Ninh Trạch Huy vẫn mang gương mặt ngạc nhiên tiễn Tần Phù đi, vừa đóng cửa lập tức quay lại nhiều chuyện, “Anh cho cậu ta uống thuốc gì vậy? Cậu ta mới thay não à? Tới đây lại không phải vì cãi nhau?”
Tần Liệt Dương cũng cảm giác được Đường Đỉnh Hân không phải người phụ nữ người ta có thể tưởng tượng được, tuy hắn vốn có ý để Đường Đỉnh Hân chia rẻ tình cảm của mẹ con Phương Mai Tần Phù, nhưng nghĩ thế nào thì cũng phải khi đứa con được sinh ra, thậm chí là lâu hơn một hai năm.

Không ngờ Đường Đỉnh Hân còn vượt xa dự liệu của hắn, lúc này mới được bao lâu chứ.

Tuy Tần Phù còn không tự nhiên lắm, có điều đã hiểu được phân rõ cái gì là Tần thị, cái gì là nhà họ Phương rồi.
Đương nhiên, cái này vẫn chưa phải tin tốt trọn vẹn.

Ai cũng hiểu, Đường Đỉnh Hân thông minh như vậy, cô sẽ cam tâm nằm dưới sự kiểm soát của người khác sao, hiện giờ cô biết rõ mà lựa chọn về phe Tần Liệt Dương, về sau sẽ lựa chọn càng đối tốt với bản thân hơn.

Chẳng qua Tần Liệt Dương thấy không cần lo lắng, hắn trước giờ không phải là người sợ khó hay trốn tránh, lại nói, hắn sẽ không để Đường Đỉnh Hân có cơ hội chỉ tay vào Tần thị, hắn sẽ cho cô không gian riêng, ví dụ như công ty ảnh thị, dùng nó để khỏi lãng phí năng lực của cô.
Tần Liệt Dương giải thích đơn giản tác dụng của Đường Đỉnh Hân.

Ninh Trạch Huy ngạc nhiên không thôi, nhìn Tần Liệt Dương cảm thán, “Giỏi lắm, cưới vợ nên cưới Đường Đỉnh Hân.”
Tần Liệt Dương thấy bình thường, còn nói đùa với Ninh Trạch Huy, “Không muốn Trác Á Minh nữa à? Tôi còn tưởng cả đời cậu đã nhận định tên đó rồi chứ.”
Nhắc tới Trác Á Minh, vẻ mặt Ninh Trạch Huy đột nhiên có chút là lạ, gã cười mất tự nhiên, “Sao có thể không muốn, không phải chỉ nói chơi thôi sao.

Được rồi, anh bận rộn, chút nữa họp tôi gọi anh.”
Vừa nói xong gã muốn chạy trốn nhưng bị Tần Liệt Dương chặn lại.

Hắn liếc mắt đánh giá Ninh Trạch Huy từ trên xuống dưới lập tức phát hiện vấn đề, hai người họ quả thật rất quen thuộc nhau, “Áo sơ mi mặc hôm qua, cà vạt cũng hôm qua, có điều âu phục thì không phải hôm qua, nhưng lại là bộ dự phòng trong văn phòng của cậu.

Tóc sạch sẽ, xem ra có tắm rồi, tắm rửa mà không thay đồ, hôm qua cậu không về nhà?”
Ninh Trạch Huy ra vẻ như anh đùa gì vậy, “Bớt đi, tôi mua nhiều áo sơ mi thôi, kiểu này mua hai cái, còn cà vạt thì tôi thấy phối với áo này rất hợp.

Sao anh tự nhiên giống bà tám vậy?”
Tần Liệt Dương chỉ có hai người bạn là Ninh Trạch Huy và Vương Tuấn Vĩ, hai người đều là cao thủ tình trường, có điều cách ăn chơi không giống nhau.

Vương Tuấn Vĩ ngày xưa cũng là tay ăn chơi có số, từ ngày nhìn trúng một người, đem về nhà bao dưỡng thì từ đó lãng tử hồi đầu.

Nhưng bên kia Vương Tuấn Vĩ là người chủ động, thế nên không cần phải lo lắng.

Ninh Trạch Huy cũng phóng túng theo một cách khác, Vương Tuấn Vĩ lúc trước chỉ thuần túy là tiêu tiền mua vui, Ninh Trạch Huy là muốn tìm người sống chung mà tìm không thấy, mấy lần yêu đương không thành, khó khăn làm mới gặp được Trác Á Minh, nhưng theo quan sát của hắn, Ninh Trạch Huy có thể chơi không lại người trong ngoài bất nhất như Trác Á Minh.
Hắn mỉm cưới, “Cậu thiếu cà vạt à, áo sơ mi cậu mua sỉ sao.

Được rồi, tôi không nhiều chuyện, đừng chịu thiệt là được.”
Ninh Trạch Huy có chút xót xa bao phủ trái tim, thật sự chịu thiệt thì làm sao đây? Cũng không phải gã muốn giấu Tần Liệt Dương, chỉ là có chút mất mặt, không nói ra lại thấy khó chịu trong người, gã vốn còn muốn rủ Tần Liệt Dương tan làm đi quán bar đó.
Đang rầu rĩ, thư ký gõ cửa đi vào, “Chủ tịch, Từ Mông Mông lần trước đã tới muốn tìm ngài, cô ta không có hẹn trước, đã ở bên ngoài lằng nhằng nửa tiếng rồi.”.