*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phương Hải Đông thoáng cái đứng hình.
Giống như một bài đến đoạn cao trào, kỹ thuật kém cỏi, ví dụ như bốn chữ cuối cùng ‘Cao Nguyên Thanh Tàng’, khúc đầu đã đi được 99 bước, đang chuẩn bị ngân cao giọng cho người nghe khen ngợi, đột nhiên mất tiếng.
Không khác mấy với Phương Hải Đông.

Lão chuẩn bị lâu như vậy, làm tốt khúc dạo đầu như vậy, chẳng phải là muốn để người khác nói Tần Liệt Dương đang hủy hoại công ty sao? Giội nước bẩn xuống đầu hắn, phá hoại mọi cố gắng của hắn, từng bước một tiếp nhận sự nghiệp của hắn.
Đáng tiếc có hai chuyện lão tuyệt đối không ngờ được, một là Lưu Thành lại khai ra sớm như vậy, hai là Tần Liệt Dương quá giảo hoạt.

Không phải do lão không đủ kinh nghiệm mà do người trước quá bất ngờ không kịp đề phòng, người sau lão không thèm để trong mắt.
Tần Liệt Dương nói đúng, Lưu Thành quả thật nhận rất nhiều ân huệ của lão.

Năm đó Lưu Thành chỉ là một người làm ăn nhỏ, bởi vì chính sách nhà nước thay đổi mà đứng trên bờ vực phá sản, nhưng người này cũng có chút tài năng, không biết từ đâu hỏi ra được bọn họ là đồng hương, đứng bên ngoài Tần thị chờ lão ròng rã hai tuần, cuối cùng gặp được lão.
Đồng hương ở quê nhà kiểu này là không đáng giá tiền nhất, không phải khắp nơi đều có sao? Nhưng đang ở bên ngoài cũng là một loại lực lượng, ít nhất ở trong hội thương buôn Bắc Kinh, coi như lão chưa đi bao giờ thì vẫn đóng phí hàng kỳ đầy đủ, duy trì hoạt động.
Cho nên lúc Lưu Thành tìm tới tận cửa rồi, lão phải tiếp đãi thôi.

Sau khi nói vài câu thì lão phát hiện người đầy đầu óc sáng sủa, tính tình giảo hoạt, là người có khả năng làm kinh doanh.

Vì vậy lão tiện tay chỉ điểm hai câu, lại tiện tay chỉ cho người này một con đường.

Nhờ vậy mà Lưu Thành thật sự vượt qua nguy cơ, chẳng qua sau đó kinh doanh không tốt, cuối cùng vẫn đóng cửa, còn nợ một khoản tiền.
Khi Lưu Thành đang chuẩn bị chạy trốn thì bị người ta bắt được, còn đòi chặt tay gã, Phương Hải Đông đúng lúc xuất hiện cứu vớt gã.

Lưu Thành ngay tại chỗ dập đầu cảm tạ lão, còn nói sau này nhất định đầu rơi máu chảy để trả ơn này.
Tiêu tốn chút tiền, nuôi một người hết lòng hết dạ với lão, đây là chỗ thông minh của Phương Hải Đông, cho dù làm người có cao đến đâu thì cuối cùng vẫn phải chân đạp lên đất mới đi được.
Không phải lão chưa từng bị người ta phản bội, lão cũng không tin mình cứu người ta thì người ta sẽ mãi mãi không bán đứng mình.


Thế mạnh trong tay lão là những số liệu đen của Lưu Thành mấy năm qua, nếu Lưu Thành dám bán đứng lão, dựa vào thân thế không gì chống lưng của gã, một khi lão hạ quyết tâm muốn đi trả thù Lưu Thành, gã ta nhất định không có bất kỳ hi vọng gì có thể chống đỡ.
Cho nên sự ngạc nhiên trên mặt Phương Hải Đông mới chân thật như vậy.

Lão không hiểu Lưu Thành rốt cuộc là mắc bệnh gì, lại dám khai ra lão, còn để cho Tần Liệt Dương bắt được nhược điểm này, hoàn toàn lừa được lão ―― Liên hệ giữa lão và Lưu Thành rất bí mật, lão không tin có người có thể đào bới ra.
Lão ta nhìn về phía Tần Chấn, hiện giờ lão không cần giải thích với Tần Liệt Dương nữa, lão chỉ cần giải thích với Tần Chấn, người hao tốn tâm huyết hơn ba mươi năm để sáng lập ra Tần thị, mà người em rể này luôn đối xử với lão vô cùng hòa ái, cho dù mới này nghe lão phê bình Tần Liệt Dương trên mặt cũng không chút gợn sóng, mà bây giờ ông cau mày, ánh mắt rất sắc bén nhìn lão.
Cho dù Phương Hải Đông là tên cáo già, lần này lão nhận ra hình như có gì đó sai sai.

Hình như lão đã quá tự cao, lão cho rằng Tần Chấn xem tập đoàn Tần thị như sinh mạng của mình, có thể gây ra rắc rối gì đó trên phương diện này, nhưng rõ ràng lão làm hỏng rồi.
Lưng lão bắt đầu dần dần xuất hiện mồ hôi lạnh.

Cũng may căng thẳng cũng không làm cho lão bối rối, trái lại lão bình tĩnh hơn, có lẽ từng trải mấy mươi năm mang cho lão lễ vật tốt nhất, lão không còn là người bởi vì bị người ta cầm đi hết tiền, bị kích động mà nghĩ tới chuyện ly hôn, lão đã có rất nhiều kinh nghiệm.
Những kinh nghiệm này đủ cho lão ứng phó cho qua.
Cuối cùng lão nở nụ cười, nhìn Tần Liệt Dương nói, “Chuyện cũ viết tốt lắm, cậu cũng không thể khẳng định cậu không quen gã ấy.

Dù sao đồng hương có rất nhiều.

Em rể, từ khi Tần thị phát triển ổn định, chúng ta đã trở thành kiểu mẫu xây dựng sự nghiệp thành công ở quê hương, ngay cả về quê thăm ba mẹ thì lãnh đạo huyện lãnh đạo trên thị trấn thậm chí cán bộ trong thôn, có ai mà không tới gặp gỡ chúng ta.

Phàm là bà con ở quê có việc gì lên Bắc Kinh, nhà chúng ta đều thành nơi tiếp đón.”
“Anh thừa nhận anh từng giúp rất nhiều đồng hương, chữa bệnh không có tiền, tìm không được hạng mục, tốt nghiệp không có việc, còn có không mua nổi vé xe về nhà, mấy năm nay nhiều không đếm hết, làm sao nhớ nổi Lưu Thành này có thật đã từng gặp hay không, anh không có khả năng từng người đều nhớ kỹ.

Hơn nữa, coi như từng giúp đỡ, cũng là việc xưa lơ xưa lắc, ít nhất đã lâu không liên lạc, quy mô công ty Kiểm Trắc Á Uy cũng không nhỏ, vẫn là câu nói đó, anh làm sao biết trước được?”
Nhìn lão rõ ràng khẩn trương, từng lời nói ra có hơi chậm nhưng vẫn có trật tự, trái lại chỉ nhìn sơ thì có vẻ thong dong, giống như lão thật sự không có làm.
Phương Mai nghe xong lập tức tin lão, còn góp giọng giúp lời, “Lão Tần, chúng ta từng tiếp đón không ít đồng hương còn gì, nếu tính như vậy thì chỗ chúng ta làm gì còn đủ? Liệt Dương, hôm nay là nói chuyện bạn trai của con, con nhắc cái này làm cái gì? Muốn lái sang chuyện khác sao?”

Đường Đỉnh Hân ít khi nhìn thẳng Phương Mai, cô cảm giác từ khi cô gả vào nhà này, đây là lần đầu tiên cô thấy Phương Mai thông minh nhất.

Đáng tiếc Tần Liệt Dương làm sao có thể để cho bà lái ra được, chỉ siết thật chặt tay Lê Dạ, nhìn mẹ hắn cười cười, “Mẹ, chuyện này cũng cần giải quyết, không phải mới nãy Phương Vĩ nói cho dù là chuyện Formaldehyde hay chuyện bạn trai của con đều ảnh hưởng xấu đến danh tiếng ủa Tần thị sao, nếu như cậu cũng thấy như vậy, cùng nói ra để chúng ta cùng giải quyết luôn một thể.”
Phương Vĩ muốn chửi mẹ nó, ý của gã không phải như vậy, ít nhất không có ý hãm hại ba gã.

Có điều lúc này gã không thể chối, chẳng lẽ nói mới này đều là gã đùa thôi, Tần Liệt Dương đừng cho là thật, vậy lời nói của gã mới thật sự là trò hề.
Đường Đỉnh Hân cảm thấy Tần Liệt Dương rõ ràng không cần giúp đỡ, nên an tâm xem cuộc vui, không ngờ thấy được vẻ mặt lo lắng của Tần Phù.

Ở chỗ này cô không tiện nói chuyện đành nhắn WeChat cho cậu, “Anh là đang lo lắng cho ai?”
Địch ta nên làm rõ ràng, cô không muốn mình giáo dục hồi lâu Tần Phù vẫn còn hướng về Phương Hải Đông.
Qua một hồi Tần Phù nhắn tin lại, “Tần Liệt Dương điên rồi!”
Đường Đỉnh Hân có chút không hiểu lắm, rốt cuộc là cậu theo phe nào, cũng may Tần Phù có dục vọng muốn nói ra ―― Từ sau khi Đường Đỉnh Hân tiến vào nhà, ở bên trong không ngừng nỗ lực khiến cho Tần Phù tin tưởng cô là người thông minh có thể chia sẻ.

Không lâu sau WeChat gửi qua tin nhắn, “Lưu Thành vốn không nhận tội, chính anh là người nói với anh hai trước kia Lưu Thành thường xuyên tới nhà cậu hai, sao ảnh lại dám nói vậy? Lỡ cậu hai tưởng thật thì sao?”
Bấy giờ Đường Đỉnh Hân mới nhíu mày nhìn về người đang to gan lớn mật Tần Liệt Dương, nói thật lòng thì tên cáo già như Phương Hải Đông trên mặt không chút gợn sóng sợ hãi cô tin, chỉ cần nhiều năm kinh nghiệm có thể luyện ra được, nhưng cái tên lừa bịp Tần Liệt Dương đang can đảm nói dối như cụi kia, nhưng cái mặt rõ ràng là dáng vẻ chắc chắn “Tôi đang nói thật, tôi có chứng cứ”, thậm chí còn quay đầu vỗ vỗ tay Lê Dạ trấn an anh, Đường Đỉnh Hân không khỏi nhìn Tần Liệt Dương với ánh mắt khác.
Cái này làm sao luyện ra được vậy, cô cũng có thể làm được, nhưng dường như còn thiếu chút trình độ?
Tần Liệt Dương cười híp mắt nói, “Cậu thật thích nói đùa, vậy mà liên hệ chuyện này với chuyện đồng hương giúp đỡ nhau.

Lúc trước lúc tôi chưa tiếp quản Tần thị, từng giúp đỡ xử lý không ít mấy chuyện này, đều là theo lệ thôi, có bệnh thì cho tiền chữa trị, có mẫu thuẫn thì ở giữa làm trung tâm hòa giải, không tìm được việc làm thì hỗ trợ giới thiệu, còn làm ăn không được, mấy cái đó thật rất nhiều, nhưng không có giúp họ chỉ ra sai lầm, cung cấp bạn làm ăn có khả năng hợp tác, vì họ giật dây kéo cầu.”
“Cậu,” Tần Liệt Dương hỏi lão, “Lưu Thành làm ăn lập nghiệp, có điều năm năm trước bởi vì đường hướng kinh doanh sai lầm mà đóng cửa thất nghiệp, bồi thường đến nổi không còn một đồng, ngay cả căn nhà duy nhất cũng phải bán để trả nợ.

Ở nhà chờ hết một năm, gã gặp được ông chủ của công ty Kiểm Trắc Á Uy, tiến vào Kiểm Trắc Á Uy nhậm chức, từ đó về sau sự nghiệp mới lần nữa thăng tiến.


Hiện tại gã ta ở Kiểm Trắc Á Uy nhận được mức lương tám trăm ngàn một năm, Kiểm Trắc Á Uy không lên sàn, gã không có cổ phần hay hoa hồng, mà mức lương này cũng do năm nay gã ta vừa được thăng thức làm Tổng giám đốc mới có, cho nên trong bốn năm trước đó, tài sản tối đa gã kiếm được là ba triệu hai trăm ngàn, ở Bắc Kinh số tiền này coi như trái banh.

Nhưng mà, năm nay Lưu Thành vừa đổi một chiếc xe Audi, giá trị một triệu hai trăm ngàn, trả tiền một lần.

Gã còn chuyển vào một căn penthouse ở khu sang trọng trên đường Fourth Ring* Bắc Kinh, giá tiền mua căn nhà này là chín triệu chẵn.
* Fourth Ring Road là một trong những con đường có giá bất động sản đắt đỏ nhất ở Bắc Kinh.
“Cậu, nhà họ Phương từng giúp một đồng hương nào như vậy không?” Tần Liệt Dương cười híp mắt hỏi lão.

Đích thật Lưu Thành không nói gì, đáng tiếc có nhiều thứ chỉ cần kết luận là có thể suy ra.

Tiền lương cá nhân và tình hình kinh doanh xí nghiệp lúc trước của Lưu Thành là do ông chủ công ty Kiểm Trắc Á Uy nói.

Còn xe và nhà của gã thì quá rõ ràng, Tần Liệt Dương chỉ cần muốn là có thể điều tra được.
Quan trọng nhất là tuy hắn không có chứng cứ, nhưng do hắn nói ra, rơi vào tai Phương Hải Đông, chính là chứng cứ.

Bởi vì bọn họ vào trước là chủ.

Lão biết rõ Lưu Thành từ trong tay lão nhận được cái gì, hơn nữa trước đó Tần Liệt Dương có nói Lưu Thành đã nhận tội, bọn họ sẽ vô thức cho rằng những điều này là do Lưu Thành khai.
Với lại không ngoài dự kiến, sắc mặt Phương Hải Đông đã hoàn toàn thay đổi.

Ngồi lâu như vậy giờ trên mặt lão mới xuất hiện dáng vẻ lo lắng.
Tần Liệt Dương tiếp tục thêm áp lực, “Cậu có muốn tôi kêu Lưu Thành tới đây nói rõ ràng mọi chuyện trước mặt ba tôi không? Tuy đang bị tạm giam, có điều chút mặt mũi này tôi có.

Hay là cậu không muốn nhìn mặt tên phản bội Lưu Thành này, chúng ta hàn huyên một chút về Tống Hoành Ly đi?”
Cái tên vừa được nói ra, mắt Phương Hải Đông giật một cái, lão theo bản năng mém nói, “Tống Hoành Ly cũng bán đứng lão rồi?”, nhưng lập tức phủ nhận, không có khả năng! Gã ta đang làm tốt chức Tổng biên tập Báo Đô Thị, gã vừa không bị bắt, vừa không có áp lực, tại sao phải hợp tác với Tần Liệt Dương?
Tần Liệt Dương am hiểu lòng người, hắn tất nhiên là biết, cách thức lừa đảo điêu luyện nhất là nửa thật nửa giả, Lưu Thành ở trại tạm giam không ai gặp được, cho nên hắn có nói gì Phương Hải Đông cũng không chứng thực được.

Nhưng Tống Hoành Ly vẫn đi làm bình thường, hắn làm sao có thể lừa được?

Trái lại lần này hắn nói thật, “Đương nhiên, vị chiến hữu cũ này của cậu trái lại rất kín miệng, không chịu tiết lộ dù chỉ một câu về việc của cậu.”
Phương Hải Đông cảm thấy quả nhiên là vậy, vẫn là lão Tống đáng tin hơn.
Nhưng Tần Liệt Dương mà chịu để lão thoải mái sao? Tần Liệt Dương nhìn Tần Chấn nói, “Nhưng mà ba, con phát hiện một chuyện rất hài hước, con gái Tống Hoành Ly đang làm thủ tục xuất ngoại du học, mà người giúp gã ta làm hồ sơ không ai khác, là trợ lý của cậu, thậm chí tiền bảo đảm* còn từ thẻ của cậu xuất ra đó.”
* Khi làm thủ tục xin visa đi du học, người nhà thường phải chứng minh tài chính và có tài sản lưu động như tiền mặt, tiền tiết kiệm gửi ngân hàng.
Hắn tỏ vẻ rất hiếu kỳ hướng về phía Tần Chấn, “Ba, ngay từ đầu đã cảm giác cái này chính là chứng cứ bị mua chuộc, sau đó lại nghĩ, với quan hệ chiến hữu thân thiết của bọn họ, ai nói không thể giúp đỡ nhau chứ? Không phải chỉ một đứa con đi Mỹ du học thôi sao? Không phải chỉ là chi phí bốn năm một triệu tám trăm ngàn thôi sao? Có bao nhiêu đó tính là gì? Nhưng mà con cho người đi điều tra nhận được câu nói này.”
Hắn ngừng cười, lấy điện thoại ra bấm bấm, hẳn là bản thu âm, ngay lập tức có giọng của một cô gái trẻ truyền ra, “Mẹ, con không muốn đi Mỹ, con muốn ba, con muốn ba về nhà.” Một phụ nữ nói, “Đi Mỹ rồi mới có thể gặp được ba.” Cô gái mười tám tuổi hiển nhiên không hiểu được, cô tức giận bất bình nói, “Con tình nguyện thời gian quay trở lại, cũng không muốn bị giam giữ ở chỗ này.

Mẹ, thật ra ba đã làm gì, để Phương Hải Đông giúp đỡ chúng ta như vậy? Còn không cho nhà chúng ta gặp nhau? Chuyện này không đúng!”
Thanh âm im bặt, Tần Liệt Dương cất điện thoại, quay đầu hỏi Phương Hải Đông, “Cậu, Tống Hoành Ly đã làm gì mà cậu một mặt cho gã chỗ tốt một mặt giam giữ mẹ con họ, nhìn thật giống như làm con tin.

Tôi đã điều tra, vị Tổng biên tập có chút bản lĩnh này, lần gần đây nhất có liên hệ với chúng ta, là chuyện gã sắp đặt đưa tin bịa đặt hàng loạt để trù dập QUEEN, cậu nói thế nào?”
Mặt Phương Hải Đông đen thui, nhưng không nói tiếng nào.
Tần Phù nghe mà sửng sốt, chứng cứ là từ đâu ra, sao cái gì cậu cũng không biết, cậu gủi tin nhắn hỏi Đường Đỉnh Hân, “Cô nói mấy cái này là thật hay giả?”
Đường Đỉnh Hân nào biết, cô chỉ biết người đàn ông này thật làm cho người ta tán thưởng, coi như đoạn ghi âm về Tống Hoành Ly này là thật thì sao? Cái đó cũng lắm chỉ là phỏng đoán thôi.

Không có chứng cứ xác thực chứng minh, vợ con Tống Hoành Ly ra nước ngoài và chuyện QUEEN vượt chỉ tiêu Formaldehyde tất nhiên là có quan hệ.

Thậm chí chuyện Lưu Thành, chỉ là một dạng phỏng đoán, nhưng Tần Liệt Dương liên tục sử dụng hai chuyện hoàn toàn không thể khẳng định, bện cho Phương Hải Đông một cái lưới nặng nề, mấu chốt là Phương Hải Đông dao động rồi, lão đã tin tám phần.
Nhìn thử vẻ mặt của Phương Mai, Lã Bình, Phương Vĩ đi, chỉ e bọn họ đều tưởng thật.
Ánh mắt cô nóng bỏng nhìn Tần Liệt Dương, tựa như đang nhìn thần tượng, không thèm để ý trả lời, “Cái đó không quan trọng.”
_______________________________________
Tác giả có nhiều khúc bị quên hay sao đó, trong xưng hô giữa Tần Chấn với Phương Hải Đông có nhiều lúc bị nhầm.

PHĐ là anh vợ của TC nhưng toàn gọi TC là đại ca nên mình hay xưng là em, giờ qua chương này cái đổi thành kêu TC là em rể nên mình ghi là anh.

Mai mốt hoàn rồi có thể mình sẽ dò lại một lần nhưng không biết sửa sao cho hợp lý.
.