QT: Mạt Mạt
Editor: Hàn Mạch Tuệ aka Củ Khoai
Beta: Thích Đủ Thứ
===============
Hơn nữa còn là cái áo lần trước mặc ở quán rượu.

Tần Chiêu gắt gao nắm lấy cổ tay Khương Vân, ánh mắt trở nên ủ dột, bộ dáng thực không thích hợp.

Cùng Khương Vân ở bên nhau nhiều năm như vậy, chưa bao giờ ở trước mặt bằng hữu thất thố, này là lần đầu tiên.

Nàng bắt lấy Khương Vân, đem cổ tay siết chặt ra một vòng đỏ ửng, phảng phất làm như vậy có thể đem người khống chế được, Khương Vân sẽ không rời đi.

Lục Thời Tinh bên cạnh bị dọa không nhẹ, không hiểu làm sao mà Tần Chiêu đột nhiên trở nên hung như vậy.

Áo thun là nàng tùy tiện lấy trong phòng Lục Niệm Chi, căn bản là không nghĩ gì nhiều, cũng không đoán được Tần Chiêu sẽ phản ứng như vậy.

Khương Vân không biết Tần Chiêu đang phát điên cái gì, bị siết đến quá đau không khỏi nhíu mày, tránh tránh tay: "Buông ra!"
Nhưng Tần Chiêu ngoảnh mặt làm ngơ, không những không buông tay mà còn tăng thêm lực.

Người xung quanh đều đang nhìn nhưng không ai tiến lên ngăn cản, tất cả mọi người đều tôi nhìn cô cô nhìn tôi, đưa mắt ra hiệu lẫn nhau.

Mọi người bình thường đều là bằng hữu tốt chơi cùng nhau, có chuyện gì đều không giáp mặt nháo lên, cơ bản đều là thầm nói vài câu.

Hiện tại không rõ nguyên do, Tần Chiêu lại có thái độ kiên quyết cho nên tất cả mọi người cũng không có động tác gì chỉ vì tình huống căng thẳng mà đứng xung quanh nhìn.

"Lại đi đổi áo một lần đi..." Tần Chiêu vẫn nói câu này, không có nửa điểm hòa hoãn.

Nàng ta phản ứng quá không tầm thường như là đã sớm phát hiện ra gì đó chỉ là vẫn luôn ẩn nhẫn không bạo phát, mà nay rốt cuộc không nhịn được, không thể khắc chế.

Khương Vân không phải kẻ ngốc, giằng co một lát như vậy liền rõ ràng nàng ta nhất định đã phát hiện gì đó.

Có lẽ ngày đó ở góc khuất hành lang trong quán bar hoặc là nơi khác, nàng ta đã sớm phát hiện dấu vết, chẳng qua không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Tần Chiêu tính tình thể hiện nàng ta ở phương diện tình cảm đặc biệt cố chấp.

Lúc trước còn đi học, nếu Khương Vân cùng ai quan hệ hơi thân cận chút nàng ta đều sẽ thực để ý, tổng muốn nghĩ biện pháp đem Khương Vân chặt chẽ cột bên người.

Tần Chiêu dục vọng khống chế quá mạnh, quá mức để ý Khương Vân cùng người khác thân cận.


Lúc cảm tình tốt còn ăn không ít giấm chua, thiếu chút nữa muốn đem Khương Vân nhốt trong nhà.

Nhưng hiện tại cùng khi đó chung quy không giống nhau.

Tình cảm cùng khống chế có thể nào cũng không thể thắng được lời đường mật.

Cảm tình biến chất liền trở nên khó có thể chấp nhận, thâm tình gì đó đều không có tác dụng gì ngược lại khiến người ta phiền chán.

Khương Vân âm thầm phí một phen sức lực mới thoát tay ra được.

Trên mặt lãnh đạm bình tĩnh, nói chuyện giọng cũng không chút phập phồng: "Cô muốn làm cái gì?"
Cô có thể đoán được Tần Chiêu để ý cái gì, cũng sẽ không nương theo như trước đây.

Kiên nhẫn của cô đối với Tần Chiêu đã theo lời chia tay ngày đó tan hết không còn một mảnh, không có chuyện trong lòng có khúc mắc vẫn tiếp tục nhân nhượng.

Hiện tại là một cái áo, sau này sẽ là gì? Tiếp tục thỏa hiệp sao?
Tần Chiêu trước sau không làm rõ, hai nàng đã sớm không còn quan hệ.

Đoạn tình cảm này ở lúc nàng ta không quản được chính mình thời điểm liền chấm dứt hoàn toàn, căn bản không thể vãn hồi.

Khương Vân nếu muốn quay đầu lại tái hợp với nàng ta thì đã không nói lời chia tay, càng sẽ không có những việc về sau.

Kỳ thật người hiểu đạo lý đều rõ ràng, chỉ là nàng ta không chịu thừa nhận.

Nhưng Tần Chiêu vẫn kiên trì: "Cùng em đổi, mặc áo em".

Không chịu lùi bước, đối với cái áo thun này quá mức để ý.

Khương Vân không có nửa phần động dung: "Không đổi!"
"Khương Vân..."
Tần Chiêu thấp giọng hô, nàng ta rất ít khi gọi cả tên lẫn họ mà gọi cô, cho dù là trước kia khi cãi nhau cũng chưa từng, đây thể hiện nàng ta đang rất nghiêm túc đề nghị.

Bạn bè vây xem không hiểu rốt cuộc hai người này là làm sao vậy, một đám hai mắt nhìn nhau.

Trương Dịch ngồi ở bàn bài bên kia nhìn Lục Niệm Chi, rối rắm có nên đi khuyên nhủ hay không.

Lần trước ở quán bar là cô nhiều chuyện khiến cho trong ngoài đều khó xử, nếu lần này lại tới chắc lại càng khó coi.


Người yêu chẳng phải hôm nay cãi nhau ngày mai hòa hảo sao, làm sao không cãi nhau tiếng nào được.

Có đôi khi người ngoài tùy tiện xen vào không chỉ không giải quyết được vấn đề còn làm tăng thêm mâu thuẫn hai người, tóm lại là tương đối khó xử.

Khương Vân vẫn là thờ ơ, lúc Tần Chiêu kêu tên cô, cô ngẩn đầu nhìn đối phương thật lâu sau nói: "Cần thiết sao?"
Một cái áo mà để ý như vậy, vì sao phải lựa chọn phản bội? Còn giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà thể hiện tình cảm sâu đậm trước mặt nàng.

Khương Vân càng ngày càng nhìn không thấu người trước mắt này.

Nàng từng cho rằng mình hiểu Tần Chiêu nhưng kết quả vẫn không thể nhìn rõ.

Khương Vân từng yêu loại độc chiếm này của nàng ta, vui vẻ chịu đựng nhưng chung quy vẫn nhìn lầm.

Nếu thật sự để ý như vậy vì sao phải ngoại tình? Nếu đã lựa chọn làm như vậy, mặc kệ nàng ta nhất thời lầm bước hay gì đi nữa cũng không tất yếu phải thể hiện thế này.

Tần Chiêu không trả lời, nghe nàng nói lời thâm ý, hai môi mấp máy.

Một lúc sau mới nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?"
Nói xong lại muốn kéo Khương Vân.

Nhưng lần này Khương Vân phản ứng nhanh, lập tức tránh đi: "Không cần".

Cô so với Tần Chiêu muốn lưu loát dứt khoát, nói xong câu đó liền vòng qua người này hướng đối diện đi tới.

Lục Thời Tinh vẫn còn đag trong trạng thái chưa hiểu gì, có thể thấy được Khương Vân quả quyết cự tuyệt Tần Chiêu thì tránh ra, đầu óc xoay chuyển nhanh, không dấu vết tiến lên hai bước chắn tước mặt Tần Chiêu, miễn cho người này bám theo Khương Vân.

Bọn người Trương Dịch cũng nhanh nhạy, biết lúc này không thể lại tiếp tục đứng nhìn.

Tất cả đi đến đem Tần Chiêu giữ chặt.

"Được rồi được rồi, chờ lát nữa còn phải chúc mừng Lục Thời Tinh, có chuyện gì lúc khác nói".

Có người muốn hòa hoãn không khí hô: "Bài còn chưa đánh xong đâu A Chiêu, mau tới bên này tiếp tôi với"
Lục Niệm Chi ngồi nguyên chỗ cũ không nhúc nhích, không xen vào giúp Khương Vân, từ đầu tới cuối đều ở ngoài cuộc, chỉ có lúc Khương Vân tránh tay thì rũ rũ mắt rồi âm thầm nhìn Tần Chiêu.


Nàng còn đang cầm lá bài được phát lúc nãy, chờ lúc mọi người bình ổn rồi nàng mặt không biểu tình dùng ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, trong chốc lát đem bài Tần Chiêu mở ra.

Bài phía đối diện lớn hơn nàng, nếu không phải tính tình Tần Chiêu chịu không được thì ván này người thua sẽ là nàng.

Đoạn nhạc đệm không vui lúc nãy cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí, đoàn người nên như thế nào thì như thế đó, chỉ là mọi người trở nên chú ý hơn không để Khương Vân cùng Tần Chiêu đứng chung một chỗ.

Dù sao trường hợp thế này Tần Chiêu không có như vậy không biết chừng mực.

Ầm ĩ một hồi liền không tái diễn bất quá nàng ta vẫn muốn cùng Khương Vân nói chuyện riêng, đáng tiếc Khương Vân không cho nàng ta cơ hội.

Khương Vân một mình ở trên lầu, cô nghĩ rất nhanh sẽ rời đi, không muốn gặp lại Tần Chiêu.

Có chút tâm phiền ý loạn nhưng chung quy là ở tiệc của người khác, nhiều người có mặt như vậy, không ít người quen, giận dỗi bỏ đi chỉ có thể khiến cho sự tình ngày càng rối.

Hơn nữa hôm nay chủ bữa tiệc là Lục Thời Tinh, tiểu cô nương từ lúc cô tới đều đối xử khá tốt với cô, Khương Vân sẽ không bất lịch sự mà gây chuyện.

Hậu viện tương đối ầm ĩ nhưng lầu hai lại rất yên tĩnh.

Khương Vân thay quần áo xong thì ở trong phòng chờ, muốn hút điếu thuốc nhưng suy xét đến là nhà người khác nên thôi, nhịn xuống.

Lục Niệm Chi không biết lên lúc nào, đứng ở cửa.

Khương Vân vừa quay đầu lại đã thấy người, ngây ngốc chớp mắt rồi hỏi: "Chị lên đây làm gì?"
"Tôi đi lấy chút đồ".

Lục Niệm Chi nói, bước vào, đóng cửa, khóa trái.

Sắc trời bên ngoài đã có chút tối, ánh sáng trong phòng càng tối tăm.

Khương Vân giương mắt nhìn nhìn, bởi vì ngược sáng nhìn không rõ biểu tình trên mặt người này.

Cô hạ ánh mắt, ngón tay đang kẹp điếu thuốc giật giật nhưng không mở miệng nói chuyện.

Lục Niệm Chi bước đến gần cô, thấp giọng hỏi: "Giận sao?"
Khương Vân nghiêng đầu nhìn lại: "Cái gì?"
"Lúc nãy ở bên dưới", Lục Niệm Chi nói, "Hiện tại một mình ở đây, không thoải mái?"
Có lẽ không dự đoán được nàng sẽ không uyển chuyển lời nói mà đi hỏi thẳng, Khương Vân phút chốc chưa phục hồi tinh thần, lát sau nhẹ giọng trả lời: "Không có".

Trên mặt cô quá mức bình đạm, đem cảm xúc thật che dấu làm người khác nhìn không ra.

Lục Niệm Chi kéo ngăn kéo bên tay trái, lấy ra một cái bật lửa màu bạc tinh xảo, nắm tay cô đem điếu thuốc lấy đi, nâng mắt cùng cô đối diện rồi lại đem thuốc uy vào miệng cô.

"Có phải trách tôi không giúp em hay không?"
Người này đem thanh âm đè thấp lộ ra một cỗ hương vị lười nhác.


"Không phải", Khương Vân rũ mắt, giây lát lại thêm: "Đừng nghĩ nhiều".

Là chuyện chính mình làm sao trách người khác.

Lục Niệm Chi đem bậc lửa châm, một bàn tay nâng cằm nàng, chậm rãi đem thuốc trên miệng này đốt.

"Tần Chiêu lại vừa tìm em, cho rằng em bỏ đi rồi".

Hiện tại mọi người đều ở sau nhà ăn uống, Khương Vân không nói với ai mà ở lại lầu hai, một số người không gặp cô liền cho rằng cô đã rời đi, Tần Chiêu cũng nghĩ vậy.

Khương Vân ngậm thuốc không lập tức đáp mà lát sau mới ừ một tiếng.

Bởi vì hai nàng cứ như vậy câu có câu không mà nói, trong phòng trở nên an tĩnh đối lập với dưới lầu ầm ĩ.

Không có giằng co giữa Khương Vân và Tần Chiêu, không khí cũng sôi nổi lên, mọi người đều cùng nhau vui đùa.

Thời điểm Khương Vân cúi đầu, vài sợi tóc theo đó buông lơi che mặt cô.

Cô không có thói quen bị tóc che, theo bản năng giơ tay vén tóc lại bị Lục Niệm Chi giành trước một bước.

Lục Niệm Chi động tác không tính ôn nhu nhưng lại nhẹ nhàng chậm chạp còn nhân tiện dùng lòng bàn tay xoa xoa mặt cô.

Khương Vân không quá thích ứng nhưng mặc kệ không tránh.

Lửa đem điếu thuốc dài châm lên, màu khói trắng lượn lờ giữa hai người không bao lâu lại dần dần tiêu tán.

Hai người cũng chưa nói gì thêm, âm thầm có chút áp lực nặng nề tựa hồ có tầng ngăn cách mỏng vắt ngang, ai cũng không tính toán tiến lên.

Vẫn giống như trước đây, Lục Niệm Chi giúp Khương Vân uy thuốc, Khương Vân hút một ngụm, cô ngay sau đó đem thuốc lấy ra, lát sau lại đưa lên.

Trôi qua khoảng hai phút, vẫn là Khương Vân không nhịn được liếc nhìn tay trái cô đang mang dây buộc tóc, hỏi trắng ra: "Cái dây trên tay là lấy từ chỗ em?"
"Lần trước dùng một chút rồi quên trả lại".

Lục Niệm Chi nói, không biết thật hay giả.

Khương Vân cũng không miệt mài theo đuổi, giây lát nói: "Nếu đã là vậy thì bây giờ trả đi".

Nói xong như muốn lấy lại liền dây buộc tóc, cô bắt được tay Lục Niệm Chi nhưng không chờ cô chạm tới dây buộc, đối phương trái lại dùng một tay khác đem cô bắt lấy, thuốc lập tức rơi xuống đất, tàn lửa văng ra.

Khương Vân theo bản năng tránh né, còn chưa kịp đã bị người này ôm vào trong ngực.

"Mượn thêm một thời gian", Lục Niệm Chi đem nàng ôm gắt gao, "Đến lúc sẽ trả lại...".