Khương Vân dừng bước, tâm tình vừa mới bình tĩnh lần nữa bị khơi dậy sóng, ngẩng đầu nhìn lại.

Ánh mắt Tần Chiêu sắc bén, thâm trầm mà đánh giá cô, trên mặt không biểu tình.

Một khắc này, yết hầu cô dường như bị bóp chặt tùy lúc đều có thể bỏ mạng nhưng sau đó lại trở nên vững vàng.

Vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, thanh âm bình thản mà nói: "Hút điếu thuốc".

Cô là người rất ít khi nói dối, bất luận là trong công việc hay cuộc sống.

Từ trước đến nay, một là một hai là hai, chưa bao giờ dấu diếm.

Đúng thật là cô ở hành lang hút thuốc, chỉ là ở một góc người khác không thấy đã làm một ít chuyện mờ ám.

Vô cùng bình tĩnh mà đáp một câu, cô cố ý vô tình đem điếu thuốc bị vò nát khi dây dưa lúc nãy đưa ra, nhìn Tần Chiêu, ngữ khí hơi nâng lên: "Như thế nào?"
Người trước mặt này lúc ngoại tình có bao nhiêu trắng trợn táo bạo, Khương Vân hiện tại chẳng thèm kiêng nể gì nàng, đã là diễn trò, ai cũng có thể diễn.

Tần Chiêu không nói gì chỉ đứng tại chỗ không tránh ra, nàng cúi nhìn điếu thuốc nhăn nhúm trong tay Khương Vân, một vài sợi tóc trên trán rủ xuống che lấp sườn mặt nàng làm người khác không thấy rõ nàng đang suy nghĩ hay có biểu hiện gì.

Khương Vân không lên tiếng, lẳng lặng cùng nàng giằng co.

Cô cho rằng Tần Chiêu cứ vậy, ẩn nhẫn mà khắc chế, khẳng định sẽ phát tác cảm xúc nhưng mà không bao lâu, Tần Chiêu thế nhưng thoải mái nhẹ nhõm thở ra, lựa chọn tin tưởng: "Không, chỉ là thuận miệng hỏi một chút".

Cứ như vậy trong mắt Khương Vân lại cho răng nàng chỉ là giả vờ, không muốn đánh vỡ hiện trạng yếu ớt mỏng manh giữa hai người mà thôi.

Có một số đồ vật, một khi đã vỡ khẳng định là không thể lành lặn trở lại.

Rốt cuộc Tần Chiêu đem việc ngoại tình giấu sâu như vậy chính là vì không muốn buông tha cô.

Đến tận bây giờ vẫn gắt gao nắm chặt, cực lực che dấu.

Nhưng Khương Vân từ cử chỉ và ánh mắt nàng phát hiện Tần Chiêu là thật sự tin tưởng mình, không có nửa điểm hoài nghi.

Khương Vân ngẩn ra, không ngờ cứ vậy mà nhẹ nhàng trôi qua.

Giờ phút này Tần Chiêu chính là nàng của lúc trước, mang lòng mình tuyệt đối tín nhiệm đối phương, chỉ là tình cảnh đã khác.


Cô thu hồi suy nghĩ cũng không muốn dây dưa, liền gật đầu, "Tôi ra ngoài".

Nói xong tùy tay đem điếu thuốc nhăn nhúm trong tay bỏ vào thùng rác bên cạnh, xoay người rời đi.

Tần Chiêu đuổi theo, đến cuối hành lang bắt lấy tay cô, sức có chút mạnh như sợ Khương Vân sẽ tránh đi.

Khương Vân muốn tránh đã chậm, chủ quán cùng đám người kia nhìn thấy hai người tay trong tay đi ra, cho rằng đây là đã hòa hoãn, sôi nổi cười tiếp chuyện.

Cô không biểu hiện quá mức rõ ràng, âm thầm xoay chuyển tay muốn thoát đi kiềm chế của Tần Chiêu nhưng động tác không quá lớn, chung quy vẫn không thể tránh thoát.

Đã đến giữa trưa, chủ quán khách khí mời mọi người ở lại ăn cơm.

Có người buổi chiều có việc nên đi trước, Khương Vân cũng không ở lại, dùng cái cớ lúc nãy rời đi.

Mọi người cũng là có mắt nhìn, không ngăn cản cô, khách khách khí khí nói cô có việc thì cứ rời đi.

Trước khi đi, Khương Vân phát hiện Lục Niệm Chi không còn ở đó, không biết đã đi đâu.

Có thể là đã sớm rời khỏi.

Cô chân trước vừa ra cửa, chân sau Tần Chiêu đã đuổi tới, quả thực cứ lằng nhằn lôi kéo.

Khương Vân hiện tại tâm tình thật sự rất khó chịu nhưng cũng không muốn xé rách da mặt cãi nhau.

Đi xa một đoạn mới qua loa lấy lệ nói với Tần Chiêu: "Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, không có thời gian, có việc gì muộn một chút rồi nói".

"Chị đi đâu?" Tần Chiêu lại giữ cô.

Khương Vân dừng lại, không kiên nhẫn nói: "Đi khu N"
"Em đưa chị đi"
"Không cần"
Nhưng Tần Chiêu vẫn khăng khăng "Em buổi chiều không có việc gì, có thể đưa chị đi".

Khương Vân không dấu vết tránh tay, hướng bên cạnh nửa bước tránh ra, không muốn cùng nàng có bất kỳ đụng chạm gì "Cô cũng chưa lái xe đến lại còn đi giày cao gót, làm sao đưa?"
"Đến giao lộ phía trước bắt xe là được".


Tần Chiêu nói, tiến cạnh cô một chút nhưng không nắm tay cô, hẳn là đã nhận ra cô không kiên nhẫn cùng ẩn nhẫn, biết được không thể cứ vậy mà ép buộc cô.

Bất quá dù vậy, Khương Vân vẫn nói: "Tôi tự mình đi bắt xe, không cần cô đi theo".

Tần Chiêu không cho, nhìn cô muốn nói lại thôi, ngập ngừng giây lát ôn nhu nói: "Chúng mình đã năm ngày không gặp nhau rồi".

Dĩ vãng, mặc kệ đi nơi nào công tác quay lại thành phố C đều sẽ không xa cách như vậy, Khương Vân quá lạnh nhạt quá khác thường, tuyệt tình đến không nhận ra.

Có một số việc Tần Chiêu trong lòng biết rõ ràng chỉ là không muốn đối mặt.

Khương Vân sẽ không theo ý nàng, không có kiên nhẫn giơ tay vẫy một chiếc taxi, lập tức khom người ngồi vào mặc kệ người phía sau có lời muốn nói hay có tâm tình gì.

Cô gần đây đã đủ rối loạn.

Lúc mới phát hiện đều mất đi lý trí, tìm không được phương hướng, thật vất vả mới bình tĩnh lại.

Hiện tại nhìn thấy Tần Chiêu còn tiếp tục dấu diếm chính mình, vẫn yên tâm thoải mái như chưa hề phát sinh chuyện gì, chuyện phát sinh quan hệ bên ngoài đều là cô nghi ngờ tưởng tượng làm cô có điểm ngăn không được cơn bực tức.

Càng cùng người này tiếp xúc càng giống lúc vừa phát hiện manh mối, không khống chế được sẽ rối loạn.

Thấy cô kiên quyết lên xe, Tần Chiêu tiến đến chặn cửa xe nói: "Buổi tối em lại tìm chị".

Khương Vân không để ý tới.

"Chị dọn về nhà cũ?" Tần Chiêu hỏi.

Bắc Nhai là phố buôn bán, giữa trưa lượng xe cộ qua lại đông đúc, tài xế trung niên mặc kệ hai người, mặt không kiên nhẫn mà xoay người hỏi "Không lên xe thì tránh ra, phía sau còn có xe, đừng làm mất thời gian".

Khương Vân sắc mặt không đổi "Thật ngại quá, phiền chú cứ chạy đi".

Cô đẩy tay Tần Chiêu ra đóng cửa lại.

"Chị".


Tần Chiêu vội vàng nói "Em muộn một chút đến nhà cũ tìm chị".

Khương Vân quay đầu không tỏ thái độ gì.

Xe ở phía sau thúc giục, tài xế một khắc cũng không chờ thêm, trong nháy mắt đóng cửa liền khởi động xe chạy đi.

Trong chốc lát liền nhìn không thấy người đứng phía sau.

Tài xế tính tình nóng nảy nhưng làm người cũng không tệ, chờ chạy được một đoạn, xung quanh ít xe mới từ gương chiếu hậu nhìn Khương Vân ngồi phía sau nói "Vừa mới nãy là cùng bằng hữu cãi nhau sao?"
Làm nghề tài xế cơ bản đều nói nhiều, không quan tâm đoạn đường dài hay ngắn đều muốn cùng hành khách trò chuyện vài câu.

Khương Vân nghiêng đầu nhìn cây cối bên đường vụt qua, trầm tĩnh trong chốc lát mới nhẹ giọng đáp: "Không phải".

Tài xế cười cười, cho rằng cô khẩu thị tâm phi, người trẻ tuổi chính là tính tình như vậy xúc động.

Hắn lại liếc nhìn gương rồi xoay tay lái, dùng lời nói của người từng trải "Tôi thấy cô ấy rất để ý cô, sợ cô không nghe thấy liền gấp gáp nói, kỳ thật nhìn qua cũng là người tốt".

Tài xế không hiểu nên giúp nàng giải thích, hắn cho rằng các nàng chỉ là quan hệ bạn thân cãi nhau, không biết được rằng hai người từng có mấy năm yêu nhau hiểu nhau.

Khương Vân sẽ không đem mấy lời đó để trong lòng, thu hồi tầm mắt, có lệ mà ừ một tiếng.

Tất cả mọi người đều nói Tần Chiêu tốt, bất luận là bằng hữu bên cạnh hay là người qua đường cũng đều cho rằng như vậy.

Rời Bắc Nhai, Khương Vân không có đi phố N mà là đi bên cạnh trường Đại học thành phố C gặp bạn tốt Hà Dư.

Tần Chiêu như vậy chấp nhất không thôi, hai ngày này cô nhất định không thể quay về nhà cũ bằng không sẽ lại dây dưa một phen.

Để tránh chuyện này cô chỉ có thể đến nhà bạn tốt tá túc.

Hà Dư là bạn học của Khương Vân, chơi thân nhiều năm.

Làm người không có quá nhiều chí lớn.

Hiện tại ở bên cạnh trường đai học mở quán cà phê sách.

Cô ấy cùng Tần Chiêu cũng tính là biết nhau nhưng không thân, không phải kiểu hay gặp mặt nói chuyện phiếm.

Bình thường rất ít gặp Tần Chiêu, chỉ hay lui tới với Khương Vân, đến chỗ của cô ấy là một lựa chọn tốt.

Khương Vân ở trên xe gọi điện thoại báo Hà Dư là mình sẽ ở nhờ hai ngày, Hà Dư một câu cũng không hỏi nhiều mà đáp "Hôm qua mình còn đang nghĩ cuối tuần này rảnh có nên đến chỗ cậu không, vừa lúc cậu tới mình liền không cần qua".


Hai người lúc còn đi học ở cùng ký túc xá, sau khi tốt nghiệp đều cùng ở lại thành phố C lập nghiệp, không thiếu nhiều lần hẹn nhau ăn cơm du lịch.

Chỉ là mấy năm nay Khương Vân công tác bận rộn, nếu không tăng ca chính là đi công tác, lúc nhàn rỗi liền dính cạnh Tần Chiêu nên liên hệ với Hà Dư cũng ít dần.

Bất quá cũng may tuy ít liên lạc nhưng cảm tình vẫn còn tốt.

"Trong quán đang bận sao?" Khương Vân hỏi, nhìn thời gian, lúc này là giờ ăn trưa, thời tiết nóng như vậy, quán cà phê sách của cô ấy hẳn là rất đông khách.

Qủa nhiên Hà Dư trả lời "Ừ, giữa trưa khá đông khách mua nước.

Có điểm lo liệu không xuể.

Cậu thì sao, hôm nay không làm à?"
Hà Dư không biết Khương Vân đã thôi việc nghĩ rằng buổi tối cô mới đến.

Khương Vân nói "Không có, muốn nghỉ ngơi một thời gian".

Bên kia điện thoại Hà Dư ngừng một chút vừa kẹp di động ở tai vừa bận rộn cho rằng mình nghe lầm, sau đó nhận ra có điểm không thích hợp, muốn hỏi lại ngưng, cuối cùng sửa thành "Đang trên đường đến đây sao?"
Khương Vân ngữ điệu bình thản "Lập tức tới chỗ cậu".

Hà Dư im lặng một lát, có lẽ suy nghĩ nên nói như thế nào, vừa pha đồ uống trong tay vừa nhẹ giọng nói: "Cũng được, mình nơi này đều bận hoa cả mắt, cậu mau đến giúp một tay".

Khương Vân cười nhẹ "Mình cúp đây".

Hà Dư đáp được.

Bạn bè thân thiết không cần nhiều lời, có những việc không cần nói quá rõ ràng, vài câu liền hiểu được.

Khương Vân trước kia quá xem trọng tình yêu, lúc nào cũng đem Tần Chiêu đặt trước mặt cũng đặt lên trên mọi người mà nay rơi vào tình cảnh công dã tràng, chính mình không biết làm thế nào nói với những ngời khác.

Lúc trước tốt đẹp như vậy sao có thể nghĩ nhiều, nếu biết sớm sẽ không dụng tâm nhiều đến thế.

Có lẽ một đoạn tình cảm thất bại chính là như vậy, dốc lòng yêu thương một người lại bị đánh cho tâm cang tan nát.

Cúp điện thoại Khương Vân hòa hoãn tinh thần, có điểm mệt mỏi xoa mi tâm.

Xuống xe dùng Wechat trả tiền.

Nhớ tới lời mời kết bạn cô còn chưa phản hồi, Khương Vân nhấp vào, do dự vẫn là chấp nhận.

Wechat liền xuất hiện profile đối phương, giao diện chỉ duy nhất một cái tên "Lục Niệm Chi" cùng avatar trắng toát..