Đường núi xóc nảy, ven đường thỉnh thoảng có đàn bò hoặc đàn dê con cùng thôn dân đi ngang qua, đứng ở giao lộ ngắm nhìn.

Xe đi chậm lại, gặp khúc cua, phải ấn còi để dò đường. Khương Nghiên cầm lái, ngựa quen đường cũ, Lục Lẫm ngồi trên ghế phó lái, không nói một lời.

Nhưng sau xe lại rất náo nhiệt, Tiểu Uông và bọn Vân Thái trò chuyện vô cùng vui vẻ, Vân Thái đang dạy Tiểu Uông dùng máy ảnh: "Đây là dấu gạch chéo tự động điều chỉnh tiêu điểm, nó sẽ tự động điều chỉnh tiêu điểm và xung quanh tiêu điểm, dấu gạch chéo sẽ thay đổi tùy từng khung ảnh, nhưng không bằng nút hỗ trợ chức năng bên cạnh, nó sẽ điều chỉnh tiêu điểm dễ dàng hơn, thế nên khi chúng ta muốn chụp ảnh một đám đông, sẽ phải sử dụng nút hỗ trợ điều chỉnh tiêu điểm bên cạnh."

Tiểu Uông cái hiểu cái không cầm máy ảnh lên: "Phải chú ý nhiều như vậy à, trước đây tôi cứ nghĩ chỉ cần chụp một cái là xong việc rồi."

Hạ Vi ngồi bên cạnh nhắc nhở: "Cậu cẩn thận một chút, đừng để bị va đập, nhìn ống kính này, cậu mà làm hỏng thì phải bán thân bồi thường đấy."

"Sao tôi dám để chuyện đó xảy ra, cho dù tôi bán thận cũng không thể bán thân, tôi là người có nguyên tắc đấy!"

Vân Thái che miệng cười trộm, Tiểu Uông thấy thế, trong lòng cũng hân hoan rạo rực, gò má hai bên ửng hồng.

Thừa dịp mọi người nói chuyện vui vẻ, Lục Lẫm hỏi cô: "Sao không trả lời tin nhắn của anh."

Khương Nghiên không nói gì, anh vẫn chưa biết vì sao à, chuyện ở nhà hàng Tây hôm đó, mẹ của anh không nói cho anh biết à.

Cô không để ý đến anh, trong lòng vẫn còn hờn dỗi.

"Khương Nghiên."

Cô vẫn không nói lời nào.

"Ông đây đang gọi em đấy."

Lại còn ông đây ông đây, anh giỏi lắm.

Anh nhìn ra đằng sau, thấy mấy người phía sau nói chuyện rất hăng say, anh ghé sát vào cô, khẽ gọi: "Vợ ơi."

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Mọi người đồng thời ngừng nói chuyện, một tiếng "Vợ ơi" trong bầu không khí yên tĩnh, vô cùng rõ ràng.

Lục Lẫm cứng ngắc quay đầu lại, bốn người phía sau nháy nháy mắt, không chớp mắt nhìn anh chằm chằm.

Đám người này, không phải đang nói chuyện rất hăng say sao.

Lục Lẫm cảm thấy có chút khô nóng, đỏ mặt kéo cổ áo, ho nhẹ một tiếng: "Đóng vai vợ chồng, chủ yếu là vì nhiệm vụ, một xe sáu người chúng ta, đài truyền hình không dưng lại cử nhiều phóng viên như vậy, tôi làm người nhà, theo vợ tới đây, thế là hợp lý rồi."

Tiểu Uông nói: "Không đúng, nếu như thân phận chúng ta là thực tập sinh, tới đây quan sát học hỏi, sẽ không phải lo vấn đề nhân số quá đông."

Không khí lắng đọng mười mấy giây, Hạ Vi quyết định, bắp đùi lãnh đạo, cô ấy phải ôm cho bằng được.

"Lấy số tuổi của đội trưởng Lục, nói là thực tập sinh, có vẻ miễn cưỡng." Mặt cô ấy không đổi sắc nghiêm túc bồi thêm một câu: "Đội trưởng Lục suy nghĩ chu toàn, chúng tôi lấy làm hổ thẹn."

Một tiếng "Vợ ơi" nhỏ như muỗi kêu trước đó khiến trong lòng Khương Nghiên rất hưởng thụ, sắc mặt dần dần dịu lại, cô hỏi Lục Lẫm: "Tại sao lại là anh?"

"Đương nhiên phải là anh."

Khương Nghiên ngẫm nghĩ, cũng đúng, anh là đội trưởng đội cảnh sát, vụ án lớn như vậy, nên là anh.

"Thế thì thật là trùng hợp."

Tiểu Uông lập tức chen miệng vào: "Chị dâu, đáng ra phải là cảnh sát Tần dẫn đội đi nằm vùng, nhưng đội trưởng Lục từ bên đài truyền hình biết chị cũng ở đây, nên anh ấy xung phong nhận việc..."

"Uông Nhi, đơn xin nghỉ phép năm cậu trình lên từ hai ngày trước tôi đã suy nghĩ kỹ càng, bây giờ đã có thể cho cậu câu trả lời chắc chắn..."

"Anh ấy xung phong nhận việc muốn rút khỏi! Nhưng vụ án lớn như vậy, trong cục bọn em trừ đội trưởng Lục thì không ai có thể gánh được trách nhiệm nặng nề lần này!" Trán Tiểu Uông toát mồ hôi hột.

Khương Nghiên cười cười, nhìn về phía Lục Lẫm: "Trông anh doạ đồng chí Uông nhà người ta kìa, Uông Nhi, đừng sợ, có chị dâu ở đây rồi."

Tiểu Uông cảm động đến phát khóc.

Thoáng cái người đã nhiều hơn, mặc dù trong nhà chú Vương còn có thể ở được, nhưng nhiều người như vậy sẽ quấy rầy đến người ta, chung quy không nên ở lại, cuối cùng có vài hộ dân xung phong nhận việc cung cấp chỗ ở cho các phóng viên.

Phần lớn trẻ con trong thôn La Sơn đều học trong tiểu học Hy Vọng mà Đoàn Nam xây dựng, miễn học phí, vì vậy bọn họ đối đãi với Đoàn Nam như ân nhân, mà bạn của ân nhân, tự nhiên cũng muốn chiêu đãi thật tốt.

Đến bữa tối, chú Vương hỏi: "Ba phóng viên vẫn đang bận à?"

Vân Thái giải thích: "Vâng, chú Vương, mấy người này là phóng viên thực tập trong toà soạn, hôm trước vừa mới đến thực tập, chủ biên sắp xếp bọn họ đến đây học hỏi ạ."

"Hoá ra là như vậy." Chú Vương gật đầu, nhìn về phía Lục Lẫm: "Thế, đồng chí này cũng là phóng viên thực tập à?"

Lục Lẫm gắp một cái cánh gà vào bát của Khương Nghiên, nghe vậy, mặt anh không đổi sắc nói: "Cháu không phải là người của đài truyền hình."

"Vậy..."

Khương Nghiên vội vàng nói: "Anh ấy là... Người nhà của cháu."

Chú Vương chợt hiểu ra, khó trách hai người này thân cận với nhau không giống những người khác.

"Phóng viên Khương trông trẻ tuổi như vậy, bây giờ mới hai mươi mấy, thế mà đã kết hôn rồi."

Khương Nghiên rất vui vẻ, thích nhất được nghe người ta khen cô trẻ tuổi.

"Chúng cháu mới kết hôn ạ." Mày cô cong cong: "Tên quỷ này, một ngày cũng không dời được khỏi cháu, nên phải bám theo tới đây."

Khóe miệng Lục Lẫm co quắp, không chút lưu tình vạch trần cô: "Cô ấy sắp 27 rồi."

Chú Vương cười nói: "Phóng viên Khương trẻ tuổi, hai người mới cưới, thế có phải chia phòng ngủ không?"

Mọi người nghĩ thầm trong lòng, sao lại quên mất chuyện này rồi, hai người đóng vai vợ chồng, lại là chồng vượt ngàn dặm xa xôi theo vợ tới đây, dĩ nhiên sẽ không có lý do để chia phòng.

Thế này có khác gì tự lòi đuôi đâu.

Lại thấy Lục Lẫm bưng chén rượu, nghiêng đầu hỏi Khương Nghiên: "Em lại muốn chia phòng ngủ theo mọi người à?"

Khương Nghiên ngẩn người, lập tức phản ứng lại, sắc mặt ửng hồng: "À, đương, đương nhiên phải chia phòng ngủ chứ!"

"Anh đây không đồng ý."

"Đừng mà anh." Sắc mặt cô càng thêm hồng, véo một cái vào hông anh: "Đây là nhà người ta, anh còn định làm gì."

"Anh định làm gì chẳng lẽ không em không biết à?"

"Cái người này..." Khương Nghiên đỏ mặt, thở hổn hển, dứt khoát đứng dậy rời đi, người bên cạnh nhìn vào, chính là bộ dáng vừa xấu hổ vừa tức giận của cô vợ nhỏ.

Tiểu Uông tấm tắc cảm thán, kỹ thuật diễn của chị dâu, tuyệt thật đấy.

Chú Vương vội vàng nói: "Không sau đâu, chú hiểu mà, thế này đi, Tiểu Lục, chú sắp xếp lại cho các cháu một lần nữa, thêm giường thêm chăn, cháu ngủ trong phòng phóng viên Khương nhé."

"Cháu cảm ơn chú Vương."

"Cảm ơn gì chứ."

Sau khi ăn cơm xong, Lục Lẫm đi ra khỏi phòng, chỉ thấy Khương Nghiên một đứng một mình bên cạnh chuồng gà, trong tay nắm vốc gạo, vung cho gà ăn, còn cười khanh khách chọc gà gáy.

Thật ngốc.

Lục Lẫm dạo bước, thong thả đến bên người cô.

Khương Nghiên thấy anh, đề phòng nhìn nhìn xung quanh, khẽ hỏi: "Chưa lộ đúng không."

"Cuộc đời như vở kịch, tất cả chỉ dựa vào kỹ thuật diễn."

Vừa rồi nếu không phải Lục Lẫm phản ứng nhanh, cô thật sự không phải qua cửa như thế nào.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nói: "Anh suy nghĩ rất chu toàn, Tiểu Uông và Hạ Vi thì được, nhưng anh thật sự không giống thực tập sinh, ban nãy chú Vương cũng nghi ngờ rồi, đóng giả làm vợ chồng lại là ý kiến hay."

Lục Lẫm phản ứng một lúc, mặt tối sầm, nhìn về phía Khương Nghiên: "Uông Nhi chỉ nhỏ hơn anh một tuổi."

Ngụ ý, trông anh có vẻ già lắm à?

"Cái này còn phải nói à, Tiểu Uông nhỏ hơn anh một tuổi, cũng rất cực khổ, người ta làm việc mấy năm, chẳng khác gì lúc mới tốt nghiệp, trẻ trung phơi phới."

"Mỗi tháng cậu ta đều phải chi đến mấy ngàn để mua mỹ phẩm dưỡng da, lúc nào cũng mặt nạ, anh có thể so sánh với thằng nhóc đàn bà đấy à?"

"Người ta biết chăm sóc bản thân, không có gì là không tốt." Khương Nghiên đưa tay vuốt ve tóc mai của Lục Lẫm: "Anh nhìn anh xem, đầu đã có vài sợi tóc bạc rồi."

Lục Lẫm cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại của cô vuốt ve bên tai, lành lạnh, rất thoải mái.

Khương Nghiên kiễng chân, nhìn xuống đầu anh, tay kéo kéo tóc anh: "Sao anh lại có nhiều tóc trắng như vậy?"

Cô đau lòng, đôi mày lá liễu nhíu chặt: "Anh còn chưa đến ba mươi tuổi mà lại nhiều tóc trắng như vậy, em biết công việc của anh rất vất vả, nhưng cẩn thận, ai không quen còn tưởng anh là ông chú trung niên đấy."

"Ai lại nghĩ như vậy..."

Tay Khương Nghiên khựng lại, im lặng rút về.

Sắc trời tối dần, ánh đèn trong thôn sáng nhẹ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chó sủa truyền đến từ khe núi.

Đêm đầu hạ, sao rải ngập trời, Tiểu Uông và bọn Vân Thái ngồi trong sân hóng mát, chú Vương thấy mọi người nói chuyện rôm rả, cũng bê một cái ghế lại gần tham gia cuộc vui.

Lục Lẫm nháy mắt với Tiểu Uông, Tiểu Uông vội vàng nói: "Chú Vương, nghe Đoàn tổng nói những năm 90 chú từng buôn bán trên biển, kinh nghiệm phong phú, chú có thể kể cho chúng cháu không ạ?"

"Không có gì hay để nói đâu." Chú Vương xua xua tay.

"Chú nói một chút đi ạ, chắc chắn có rất nhiều kinh nghiệm đặc biệt." Vân Thái cũng nói.

Không từ chối được, chú Vương bảo vợ đi làm chút mồi nhắm rượu, cầm chén rượu trắng đã cũ: "Được rồi, chú sẽ kể một chút, thật ra thì cũng không có gì hay để nói, coi như cho người trẻ tuổi các cháu lời khích lệ."

Mọi người xúm lại gần, chăm chú nghe chú Vương kể chuyện xưa.

"Những gì chú trải qua khá khó khăn, những năm 80 không được mùa, ao nuôi tôm nhà chú đổi thành trồng hoa màu, kế sinh nhai bị cắt đứt, trong nhà còn có một người cha già, ông cụ nằm liệt giường, chú không có cách nào khác, đành phải đổi sang nuôi ngỗng, mượn người thân 600 đồng, mua một lồng ngỗng về, nhưng đúng năm ấy lại xuất hiện mùa đông lạnh khắc nghiệt nhất trong trăm năm qua, bầy ngỗng chết hết, chú phải ký giấy, nợ nần chồng chất, ông cụ nhà chú cũng không qua được mùa đông năm đó, ra đi, sau đó chú lại nuôi lợn, bán thịt sấy, còn đi đánh giày da, có lần đi vào ban đêm, không cẩn thận ngã xuống hố trong núi, chân bị què." Chú Vương vỗ vỗ đùi phải của mình: "Chân giả đây này."

Bảo sao Khương Nghiên nhìn thấy tư thế đi của chú Vương có chút kỳ lạ, nhưng không nghĩ rằng đấy là do chú lắp chân giả.

"Gần ba mươi mà chú vẫn chưa lấy được vợ, thân mang nợ nần, không có cô gái nào bằng lòng gả." Chú lại tiếp tục nói: "Người trong thôn đều nói, cuộc đời của chú, thế là xong rồi, nhưng ông đây hết lần này đến lần khác không tin, năm 95, ông đây đi Thâm Quyến, đến Thiên Kiều mở cửa hàng bán áo ngực cho phụ nữ, dần dần phát đạt."

Tiểu Uông kinh ngạc: "Bán áo ngực... Áo ngực..."

Vân Thái đỏ mặt, mà chú Vương lại vẫy vẫy tay: "Chuyện này có gì đâu, phụ nữ nào mà chả phải mặc áo ngực?"

Khương Nghiên cười nói: "Chú nói đúng ạ, chuyện này không có gì, chú Vương là người làm việc lớn, làm việc lớn sẽ không câu nệ chuyện nhỏ."

Hôm nay tâm trạng chú Vương rất tốt, uống một hớp rượu trắng, tiếp tục nói: "Lúc ấy ở Thiên Kiều có rất nhiều cửa hàng, nhưng chú là người làm ăn tốt nhất, áo ngực chú bán kiểu dáng rất đẹp, lại tiện lợi, các cô gái trẻ rất thích, mỗi tối, cửa hàng của chú phải có một nhóm cô gái đến chọn lựa."

"Nhờ vào việc buôn bán áo ngực mới phát đạt đấy."

Tiểu Uông thở dài nói: "Chú giỏi thật, cháu nghe mà cũng muốn từ chức đi buôn bán đây."

"Chú Vương, trước đây chú thất bại nhiều lần như vậy, tại sao chú vẫn còn nghị lực như vậy ạ?" Vân Thái hỏi.

Chú Vương cười cười, cầm chén rượu trong tay, nói với Vân Thái: "Cô gái nhỏ, cháu nhìn xem, nếu như chú buông tay, cái chén này sẽ như thế nào?"

Vân Thái nói: "Nó sẽ rơi xuống mặt đất, sẽ vỡ ạ."

"Các cháu cảm thấy sao?"

"Dĩ nhiên sẽ vỡ ạ." Vương Hoài Xuân nói.

"Vậy chúng ta thử nhìn một chút nhé."

Chú Vương khẽ buông tay, cái chén rơi xuống mặt đất, nhưng không vỡ.

"Ôi? Chuyện gì vậy?" Tiểu Uông nhặt cái chén lên nhìn một chút: "Đây không phải là chén thủy tinh ạ?"

"Cái chén này làm từ thủy tinh cứng nhất." Chú Vương cười nói: "Thế nên, nếu cháu không thử, mãi mãi sẽ không biết bản thân mình được làm từ gì, phải ép mình đến bức đường cùng, lúc đó mới có thể mở ra một con đường mới, ban đầu khi chú mới đến Thâm Quyến, trên người chỉ có 10 đồng 5 hào, dựa vào số tiền này, bây giờ chú đã thành lão tổng."

Lục Lẫm nhìn chú Vương, dường như chú rất hưởng thụ ánh mắt kính nể của mọi người, cũng rất thích chia sẻ kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp của mình.

Lục Lẫm hỏi: "Chú Vương, trong thôn này, có bao nhiêu nhà cũng ở lại buôn bán làm ăn giống như chú ạ?"

Chú Vương xua xua tay: "Không có mấy đâu, chỉ có chú và một số ít, còn lại đều vào thành phố sinh sống rồi, làm gì còn ai muốn ở lại nơi hoang vu hẻo lánh này."

"Vậy tại sao chú vẫn ở lại đây ạ?"

Chú Vương nói: "Không phải chú không nghĩ đến, nhưng quê nhà còn quá nghèo khó, chú muốn về thôn góp chút sức xây dựng, mở một trang trại, đưa kinh tế quê hương phát triển."

"Chú thật sự là một doanh nhân có lương tâm."

"Người làm ăn phải dựa vào quyết đoán." Chú Vương vỗ vỗ chân của mình: "Chú phải rất biết ơn cái chân gãy này, không có nó, còn lâu chú mới hiểu được cách sống. Trên đời này chuyện gì cùng có thể xảy ra."