Gần cuối tháng năm, Nhương Thư và Thúy Sơn có mặt ở Lạc Dương, hội ngộ cùng bọn Vô Ưu Cái!

Các Chưởng môn bạch đạo có mặt đầy đủ song người thân của Nhương Thư lại vắng mặt mất ba. Vô Ưuu Cái buồn rầu nói :

- Sau khi hiền đệ đi đuợc vài ngày thì Võ Lâm Mạnh Thuờng Quân Điền Đông Giám đến Lạc Dương bắt ba cô con gái về Tế Nam! Lão nhắc đến hiền đệ mang sính lễ đến cuới hỏi đàng hoàng!

Nhương Thư mỉm cười :

- Điền trang chủ hành động đúng lễ, vì sao Hầu lão đại ca không vui?

Vô Ưu Cái thở dài :

- Sự tình chẳng hề đơn giản như thế. Mới đây, lão phu nhận đuợc tin rằng Điền Đông Giám đã liên minh với Hải Long giáo, thành lập Sơn Hải bang, gồm hai Bang chủ là họ Điền và nguyên Giáo chủ Hải Long giáo Kỵ Ba Thần Quân Thành Vô Chiến! Trinh sát bổn bang còn nghe phong thanh rằng Điền Đông Giám được đứng ngang hàng với họ Thành là nhờ gia tài cự cạn và gả cả ba ái nữ cho Thần Quân. Các cô gái này không chịu nên đã bị hạ gục!

Thúy Sơn kinh hãi rú khẽ, thương cho ba kẻ chung thuyền, Nhương Thư thì biến sắc, nghiêm giọng :

- Sau trận này tiểu đệ sẽ đi ngay Tế Nam!

Và chàng hỏi sang chuyện võ lâm. Bất Trí thư sinh hắng giọng bảo :

- Hồi tháng trước, chất độc Tiêu Thường Vụ đã phát tác và mấy ngàn nạn nhân ấy đã đuợc thông báo đến đây quy phục Thần Quang giáo. Tuy nhiên, chúng ta đã kịp thời phân giác giải dược. Phá tan âm mưu của Độc Biển Thước. Do lo ngại tài dụng độc của Tả Nho Quan nên lão phu đã phải thay đổi kế hoạch, ngăn cản quần hào đến tham dự lễ khai đàn của Thần Quang giáo. Giờ đây, chỉ còn những người có võ công cao cường đại diện cho phái Bạch đạo đến Hắc Ưng cốc theo thiếp mời! Cùng lắm thì chúng ta sẽ phá vây thoát ra!

Nhương Thư khen phải, kể lại chuyến đi của mình! Cử tọa đều thất sắc khi biết đuợc dã tâm của Âm Sơn lão tổ.

Khánh Hỷ đại sư, phương trượng Thiếu Lâm tự cảm khái nói :

- Chẳng bao giờ võ lâm phải đương đầu với nhiều tai họa đến thế! Trung Nguyên có Độc Biển Thước, phía Đông thì Kỵ Ba Thần Quân vào lục địa, giờ thêm Âm Sơn lão tổ từ hướng Tây bắc xuống, tình hình nguy ngập khôn lường.

Vô Ưu Cái cười nhạt :

- Đại sư lo lắng làm gì, xưa nay tà bất thắng chính! Ba lão ma đầu kia vì danh lợi mà hành động, tất sẽ tương sát, tiêu diệt lẫn nhau thôi! Chỉ cần chúng ta khéo léo một chút là xong!

Dạ Quân Tử Quách Tàn Bôi ngứa miệng :

- Chẳng hay kế sách của Hầu lão ca thế nào, sao không nói thử cho mọi người yên tâm?

Họ Quách nhờ thân phận bái huynh của Nhương Thư mà đuợc ngồi ngang hàng với các Chưởng môn, lòng vô cùng khoan khoái, vinh dự, luôn miệng gọi Vô Ưu Cái là anh cho thỏa tấm lòng!

Hầu bang chủ gật gù :

- Diệu kế thì đã có, song thành công hay không hoàn toàn trông vào tài trí của Quách lão đệ đấy!

Dạ Quân Tử hồ hởi đáp :

- Thực thế sao? Vậy thì tiểu đệ xin xả thân thi hành mệnh lệnh của lão ca!

Phổ Chứng thiền sư, Chưởng môn phái Nga My vốn ở Tứ Xuyên nên biết rất rõ tài các và bản chất của lão trộm già họ Quách, liền thắc mắc khi thấy lão đuợc giao trọng trách. Ông tủm tỉm nói đùa :

- Thiện tai! Thiện tai! Quách thí chủ cơ trí tuyệt luân, đã chịu vì đại nghĩa mà ra tay thì quả là phúc cho võ lâm!

Dạ Quân Tử biết đối phương bỡn cợt mình, song vẫn thản nhiên cười khanh khách :

- Đa tạ thiền sư đã tán thưởng! Cây cong còn có chỗ dùng, lão phu tuy bất tài nhưng nếu đuợc sử dụng đúng chỗ thì cũng chẳng đến nỗi tồi!

Vô Ưu Cái gạt đi, nói ngay vào đề :

- Thôi đừng tung hứng nưa, Quách lão đệ hãy lắng nghe diệu kế. Sau lễ khai đàn của Thần Quang giáo, ngươi sẽ đi lên vùng Tây bắc, tìm cách gia nhập Âm Sơn giáo, trở thành người tin cẩn của Âm Sơn lão tổ. Ngươi sẽ kích động lòng hiếu danh của Lương Dã Toàn, biến lão ta thành cứu tinh của võ lâm, tự nguyện đứng ra tiêu diệt Độc Biển Thước và Kỵ Ba Thần Quân!

Vào hang cọp tiềm phục là một việc vô cùng khó khăn nguy hiểm, nên Dạ Quân Tử chột dạ :

- Không phải lão phu sợ chết, mà chỉ e thân phận không đủ để mua chuộc lòng tin của Lão tổ! Ai chẳng biết Dạ Quân Tử chỉ là một tên trộm đất Tứ Xuyên?

Bất Trí thư sinh mỉm cười, đỡ lời Vô Ưu Cái :

- Quách lão đệ yên tâm! ông sẽ đến với Âm Sơn giáo bằng thân phận cao cả của một bậc nhân sĩ Trung Nguyên! Trời sinh người này và túc hạ có dung mạo, dáng vóc rất giống nhau, y chính là Trung Nguyên Cao Sĩ Phương Tử Kiến, Bảo chủ Cô Ðộc bảo đất Khai Phong!

Cả nhà ồ lên kinh ngạc còn Quách Tàn Bôi thì nhăn như khỉ :

- Lão phu chỉ có chút mẹo vặt, chẳng hề tinh thông binh thư, trận đồ sao đóng vai Trung Nguyên Cao Sĩ đuợc?

Bất Trí thư sinh khoát tay trấn an :

- Việc ấy không đáng ngại vì lão phu sẽ cho đệ tử là Nghiên Tái Thuần theo phò tá túc hạ. Thuần nhi thông minh tuyệt thế, đã tiếp thu được tám thành sở học của lão phu!

Dạ Quân Tử há hốc miệng :

- Cao huynh định nói đến gã tiểu tử đầu to, mắt hiếng, vừa đến đây sáu hôm trước đấy sao? Mặt gã trông đần bỏ mẹ, đâu có nét gì gọi là nhân kiệt?

Vô Ưu Cái cười hả hả :

- Ngươi lầm rồi đấy! Nếu Thuần nhi ngu ngốc thì đâu thể trở thành học trò cưng của Bất Trí thư sinh. Tướng mạo y tuy thô thiển xấu xí nhưng cơ trí thuộc hàng thượng thặng đấy!

Nhương Thư hiếu kỳ nói :

- Té ra Cao lão ca thu đuợc truyền nhân đắc ý, sao không gọi y lên cho tiểu đệ diện kiến?

Bất Trí thư sinh tủm tỉm cười, rút chiếc chuông đồng rung nhẹ, lát sau, một gã thư sinh tuổi hai mươi ba xuất hiện. Quả đúng như lời mô tả của Dạ Quân Tử, Nghiên Tái Thuần có chiếc đầu khá to, ngất ngưởng trên cần cổ gầy gò trông rất hoạt kê. Trán gã dô ra, điểm cặp chân mày thưa thớt, lấm tấm mụn đỏ lại thêm những nét đẹp như mũi thấp, miệng rộng môi mỏng, răng thưa, cho nên họ Nghiên còn xấu xí hơn cả sư phụ là Cao Trường Toản!

Tái Thuần bị tật liếng mắt khi nhìn ai, đâu phải nghiêng sang một bên, chẳng hay ho chút nào cả! Trong bộ trường bào bằng vài xanh thô bạc phếch, họ Nghiên là hiện thân của kẻ sinh ra dưới một ngôi sao xấu, bị tạo hóa ruồng bỏ!

Tuy nhiên, Nghiên Tái Thuần lại có nụ cười rất quyến rũ, khiến Nhương Thư phải ngạc nhiên. Khi gã cười, dường như tất cả những vẻ xấu xí trên mặt đều bị mờ đi.

Tái Thuần vòng tay kính cẩn chào cả bàn, rồi hỏi Bất Trí thư sinh :

- Ân sư gọi đồ nhi về việc gì?

Cao Trường Toản vui vẻ chỉ Nhương Thư và Thúy Sơn :

- Con hãy bái kiến Tần sư thúc và Bạch sư thúc!

Trong nghề võ, em của sư phụ luôn đuợc gọi bằng sư thúc, bất kể nam hay nữ. Thúy Sơn đã thoát khỏi mặc cảm khuyết tật nên quyết định không giả trai nữa, trông nàng kiều diễm tuyệt vời.

Tái Thuần tươi cười vái dài :

- Tiểu điệt Nghiên Tái Thuần xin ra mắt nhị vị sư thúc!

Nhương Thư đầy dạ từ bi, thấy Tái Thuần chịu nhiều thiệt thòi, có ý định bồi đắp cho gã. Chàng thân mật vẫy :

- Ngươi lại đây ngồi chung với ta!

Tái Thuần thản nhiên tuân mệnh, ngồi xuống ghế trống mé tả họ Tần, chăm chú lắng nghe các trưởng bối dặn dò. Khi biết mình phải tháp tùng Dạ Quân Tứ đi Âm Sơn làm nội gián, Tái Thuần cười đáp :

- Sao sư phụ không chọn Độc Biển Thước Tả Nho Quan làm đối tượng mà lại bắt đồ nhi phải lặn lội đến Tây bắc?

Cao lão nghiêm giọng :

- Bên cạnh họ Tả có mặt Ngọa Long Tú sĩ, chút kế mọn này làm sao qua mắt lão ta đuợc?

Nhương Thư lên tiếng :

- Còn Kỵ Ba Thần Quân thì sao? Nếu cài đuợc người vào Điền gia trang chúng ta sẽ cứu bọn Uyển Xuân ra thuận lợi hơn!

Bất Trí thư sinh lắc đầu :

- Không đuợc! Thành Võ Chiến tinh thông Nhiếp Tâm thuật, dễ dàng bắt kẻ khác thổ lộ ruột gan! Do vậy trong ba đại ma đầu, chỉ có mình Âm Sơn lão tổ là khờ khạo, dễ kích động nhất!

Quách Tàn Bôi thầm chán ngán sứ mệnh sắp tới, song ngoài mặt vẫn không để lộ, giả đò đi sâu vào chi tiết!

- Kế hoạch đưa Âm Sơn lão tổ và ngàn thủ hạ về hùng cứ Cô Ðộc bảo sẽ đòi hỏi một ngân sách rất lớn, chúng ta lấy đâu ra gạo mà nuôi họ?

Vô Ưu Cái tủm tim ứng tiếng :

- Ngươi chớ lo việc ấy! trước khi bị cha bắt về Tế Nam, ba con bé họ Điền đã lén đưa cho lão phu số vàng mười lăm vạn lượng, nhờ giao cho Tần hiền đệ! Nếu y chịu bỏ ra một phần ba cũng đủ vốn thì hành diệu kế!

Nhương Thư nghe nhắc đến ái thê, lòng vô cùng đau đớn, rầu rĩ nói :

- Hầu lão ca cứ giữ lấy mà lo cho đại sự võ lâm! Tiểu đệ cần vàng làm gì!

Khánh Hỉ đại sư, trụ trì chua Thiếu Lâm tự hắng giọng :

- A di đà Phật! Tuy Tần thí chủ có dạ Bồ Tát, nhưng đây là việc chung, chẳng thể để mình thí chủ gánh vác. Sau khi diệt xong tai kiếp, các phái võ lâm sẽ hoàn lại mọi khoản cho Tần gia!

Nhương Thư định từ chối thì bị Thúy Sơn lén véo vào hông ngăn cản. Và nàng nói lãng sang chuyện khác :

- Tiểu... muội thắc mắc một điều là vì sao Độc Biển Thước biết rõ chúng ta nắm giữ Bạt Sơn Thần Lựu mà vẫn gióng trống tổ chức lễ khai đàn?

Chưởng môn phái Hoa Sơn là Ngọc Tâm Tử tán thành ngay :

- Bần đạo cũng cùng một ý với Bạch thí chủ! Tả Nho Quan đã giả vờ như chưa bao giờ đến tấn công Hoa Sơn, gởi thiếp mời bần đạo dự lễ!

Thông Thiên chân nhân, Chưởng môn phái Võ Đang, cũng tư lự!

- Ngọa Long Tú Sĩ cơ trí sâu sắc hơn người, e rằng đã bày sẵn độc kế ở Hắc Ưng cốc! Đối phương phải có điều sở cậy mới dám xem thường hỏa khí của chúng ta!

Vô Ưu Cái trầm ngâm :

- Lão phu đã cùng Cao hiền đệ suy nghĩ nát óc mà vẫn không giải thích đuợc. Do vậy, chỉ còn cách ngăn cản quần hùng đến dự để khỏi rơi vào mẻ lưới lớn của đối phương!

Nhương Thư tình cờ phát hiện Nghiên Tái Thuần thoáng mỉm cười, liền hỏi :

- Phải chăng sư điệt có cao kiến về việc này? Nếu đúng thế thì cứ phát biểu, đừng ngại gì cả!

Họ Nghiên từ tốn đáp :

- Cảm tạ sư thúc đã chiếu cố, tiểu điệt xin đuợc nói ra thiển kiến của mình!

Gã hắng giọng rồi chậm rãi tiếp lời :

- Tần sư thúc chính là cột trụ võ lâm, nếu đối phương khống chế đuợc người thì các phái Bạch đạo tuyệt đối không dám loạn động. Vì thế, tiểu điệt phỏng đoán rằng Độc Biển Thước đang cầm giữ một con tin rất quan trọng khả dĩ khiến Tần sư thúc không dám sử dụng Bạt Sơn Thần Lựu!

Bất Trí thư sinh kinh hãi run giọng :

- Phải chăng Thuần nhi muốn hỏi đến ba vị tiểu thư nhà họ Điền?

Nghiên Tái Thuần gầt đầu, nói với giọng chắc nịch :

- Bẫm phải! Xưa nay chính tà lưỡng lập, bọn ác ma luôn sẵn sàng liên kết để diệt trừ chúng ta, sau đó, mới tính đến chuyện tương sát để giành ngôi bá chủ!

Cả nhà chết điếng trước sự thực nát lòng mà họ Nghiên đã nói ra. Lập luận của gã vô cùng hữu lý, và đã làm sáng tỏ mọi việc!

Phổ Chứng thiền sư, Phương trượng Vạn Niên tự núi Nga My, cất lời tán dương Tái Thuần :

- Nghiên tiểu thí chủ quả là bậc anh tài xuất chúng, luận việc như thần, khiến lão nạp vô cùng bái phục. Năm xưa, Hải Long giáo từng cho Lã Tập Hiền mượn bảo giáp Hắc Giao Bì để đấu với Tần thí chủ, thì giờ đây có liên thủ cũng là điều khả dĩ!

Bất Trí thư sinh gật gù :

- Thuần nhi giỏi lắm! Lão phu rất hài lòng khi thấy trò giỏi hơn thầy!

Tái Thuần đỏ mặt, định nói vài câu khiêm tốn thì bị Thiết Kình Ngư cướp lời. Tào Ưng cằn nhằn :

- Đừng dông dài nữa! Nếu Nghiên tiểu tử có thực tài thì mau đua kế sách giải cứu tù nhân xem nào?

Tào Ưng rất yêu mến ba ả họ Điền nên vô cùng nóng ruột! Nghiên Tái Thuần nghiêng nghiên cái đầu to tướng, nhìn vào mặt họ Tào, lúng túng đáp :

- Việc hệ trọng này thì tiểu điệt không dám lạm bàn, xin Tào sư thúc hãy hỏi gia sư! Trứng chẳng thể nào khôn hơn vịt đuợc!

Câu nói khiêm tốn, đắc sách này đã khiến sư phụ gã là Bất Trí thư sinh hài lòng. Trò hơn thầy là điều đáng mừng, song trong tâm tư người thầy chẳng trách đuợc chút tổn thương, chua xót!

Đây cũng là một trong những lý do khiến nhiều công phu võ học của Trung Hoa bị mai một. Trừ phi cha dạy con, kỳ dư ai cũng giấu lại một chiêu tối lợi hại để đề phòng học trò phản bội, và cũng để củng cố vị trí của bậc sư phụ. Họ chỉ truyền lại khi sắp qua đời, nên đôi lúc quá muộn vì những cái chết bất ngờ.

Cao Trường Toản cũng là kẻ khôn ngoan, biết lễ, quay sang hỏi các Chưởng môn chứ không nói ngay mưu kế của mình.

- Xin chư vị chỉ giáo!

Thông Thiên chân nhân, Chưởng môn phái Võ Đang lên tiếng :

- Bần đạo tuy bất tài nhưng cũng xin trình bày chút thiển ý! Nay đối phương âm thầm nắm giữ con tin để uy hiếp Tần công tử cùng các phái Bạch đạo, quyết buông một mẻ lưới mà tóm gọn võ lâm, song lại không ngờ chúng ta đã đoán ra độc kế! Do vậy, bần đạo chủ trương tiên hạ thủ vi cường, đột nhập Hắc Ưng cốc trước ngày lễ khai đàn để giải thoát ba vị nữ thí chủ họ Điền, xuất kỳ bất ý, công kỳ võ bị, hy vọng chúng ta sẽ thành công!

Hoàng Nghi Tuyệt ít khí mở miệng, giờ đây khẳng khái tán thành :

- Đạo trưởng dạy chí phải! Chúng ta chỉ còn cách ấy mà thôi! Tại hạ sẽ cùng Tần công tử xâm nhập Hắc Ưng cốc!

Thúy Sơn phụng phịu xen vào :

- Cả tiểu muội nữa! Hai người làm sao cõng đuợc ba?

Vô Ưu Cái khoát tay :

- Đừng tranh giành nữa! Hắc Ưng cốc bốn bề là vách đá dựng đứng, cửa ra thì hẹp, giờ đây lại đầy dẫy thủ hạ của Tứ Phạn Thiên cung và Huyết Tâm giáo, các ngươi có vào đuợc cũng không chắc cứu nổi người! Đấy là chưa kể đến võ công của Độc Biển Thước và Kỵ Ba Thần Quân! Một trong hai lão ấy mà đứng chặn cửa cốc thì ba ngươi cũng trở thành tù nhân!

Cử tọa nghe hữu lý, buồn bã thở dài. Nhương Thư nói với giọng thê lương :

- Chẳng lẽ chúng ta phải bó tay?

Vô Ưu Cái trợn mắt :

- Làm gì có việc ấy? Lão phu đã sẵn diệu kế rồi!

Đầu tháng sáu, các trấn gần chân núi Mộc Sơn cực kỳ nào nhiệt vì sự hiện diện của hàng trăm khách giang hồ. Tuy Cái bang đã phân phát thuốc giải độc, cảnh báo đám nạn nhân năm ngoái tránh xa Hắc Ưng cốc, song vẫn có một số ở lại vì hiếu kỳ và cũng vì thù hận. Bọn hảo hán ngang ngạnh này tức tối vì trúng kế Độc Biển Thước, chịu đau đớn suốt mấy tháng trời. Muốn khuynh đảo võ lâm, Độc Biển Thước chẳng thể chỉ dựa vào vài trăm tay kiếm của Tứ Phạn Thiên cung và Huyết Tâm giáo. Vì thế lão đã âm thầm thu phục rất nhiều cao thủ ở vùng phụ cận Thái Hàng sơn, thuộc ba phủ Sơn Tây, Hà Bắc, Hà Nam! Với võ công và tài phóng độc kỳ tuyệt, Tả Nho Quan chẳng mất nhiều thời gian để khống chế đối tượng.

Giờ đây, những tay bá chủ, thổ nào, địa phương ấy đang lũ lượt kéo đến Mộc Sơn để dự lễ khai giáo, tất nhiên không quên mang theo vàng ngọc để tỏ lòng quy phục.

Đám hàng thần này đuợc đặc ân vào thẳng Hắc Ưng cốc nghỉ ngơi, không phải trọ bên ngoài.

Trưa mùng bảy, một trong số những thượng khách bất đắc dĩ ấy xuất hiện ở cửa Hắc Ưng cốc. Cánh rừng trận pháp trước cốc đã đuợc khai phá thành một con đường rộng hai mươi bước chân cho dễ đi lại.

Đoàn khách này gồm sáu người, y phục sang trọng nhưng chẳng hề đẹp mắt vì họ đều là những người tàn tật, chột mắt, cụt tay, cụt chân, mất mũi, mất hai lỗ tai...!

Thủ lĩnh của họ là một lão nhân ngũ tuần độc nhãn, dung mạo tuấn tú, lạnh lùng, râu ba chòm đen nhánh. Con mắt còn lại của lão sáng rực như sao, luôn làm chột dạ những kẻ yếu bóng vía.

Lão ta không thèm lên tiếng, chỉ búng một mảnh bái thiếp về phía ba người đang ngồi sau chiếc bàn gỗ ở mé hữu cửa cốc. Một trong ba người phụ trách lễ tân này chính là Hắc Lang Bành Đạo Nha, kẻ từng giữ chức Tổng quản Chính Khí trang. Họ Bành huơ tay chụp lấy, không mở xem đã cười ha hả, vòng tay thi lễ :

- Bổn Cốc vinh hanh đuợc đón tiếp ngọc giá của Tàn Khuyết môn! Tả giáo chủ vẫn thấp thỏm mong chờ Chu môn chủ mãi! Xin mời nhập Cốc!

Thì ra, lão già chột mắt này chính là Môn chủ Tàn Khuyết môn ở đất Giới Hưu phủ Sơn Tây, tên gọi Chu Tuế Nguyệt!

Vì sao Độc Biển Thước lại phải khổ công thu phục một bang hội toàn những người tàn phế làm gì? Xin thưa rằng bởi vì họ sở hữu mấy chục mỏ than trên đất Sơn Tây!

Chu Tuế Nguyệt vốn xuất thân con nhà thế gia vọng tộc, đất phong của tổ tiên rộng đến hàng ngàn dặm vuông, lại chứa đầy than đá nên rất giàu có.

Họ Chu mang bản chất anh hùng hiếu võ, hai mươi tuổi đã rời nhà hành hiệp, đến lúc bị cường địch đâm mù một mắt mới chịu về quê chăm sóc cơ nghiệp tổ truyền.

Cao nguyên Sơn Tây là một mỏ than vĩ đại nhất Trung Hoa. Số công nhân sống bằng nghề mỏ đông đến hàng trăm vạn. Riêng các mỏ của Chu Tuế Nguyệt ở Giới Hưu cũng có nữa vạn người!

Công nhân mỏ than thường mắc phải một thứ bệnh hiểm nghèo là phổi nhiễm bụi than. Chu Tuế Nguyệt thất thế liền đem tâm pháp nội công ra truyền cho họ để giảm thiểu tác hại của bệnh nghề nghiệp. Thế là có khá nhiều người đòi học luôn cả quyền cước, kiếm thuật. Tóm lại, hiện nay dưới trướng Chu Tuế Nguyệt có cả ngàn võ sĩ chứ chẳng chơi!

Tuy nhiên, do cảm khái thân phận, Chu Tuế Nguyệt lại đặc biệt ưu ái cho những kẻ tàn tật do những tai nạn dưới mỏ. Ông nuôi dưỡng, dạy dỗ họ tận tình, và quy tụ trong một tổ chức võ lâm có tên là Tàn Khuyết môn. Đồng thời, ông cũng tiếp nhận luôn những cao thủ võ lâm khác, quý hồ họ bị tàn tật!

Dù trên danh nghĩa, số môn nhân chỉ độ hơn trăm, song khi cần thì Chu Tuế Nguyệt lại có thể huy động cả ngàn công nhân mỏ của mình! Giới Hưu cách Thái Hàng sơn không xa, tất nhiên Thần Quang giáo chẳng thể bỏ qua việc thu phục một thế lực hùng mạnh là Tàn Khuyết môn. Do vậy, tháng trước, Độc Biển Thước đã đích thân đến Giới Hưu hạ độc vợ con và mẹ già của Chu Tuế Nguyệt để khống chế!

Tuy biết họ Chu chỉ miễn cưỡng hàng phục, song Tả Nho Quan rất coi trọng đối tác này. Gia tài khổng lồ của Chu Tuế Nguyệt là nhân tố sống còn, quyết định thành bại cho sự nghiệp Thần Quang giáo. Ngay Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương cũng phải nhờ vào hầu bao của bọn đại phú đất Giang Nam mới đánh đuổi đuợc quân Mông Cổ đuợc cơ mà?

Vì thế, giờ đây dù thấy thái độ lạnh nhạt, trịch thượng của Chu Tuế Nguyệt, Hắc Lang vẫn không dám thất lễ. Bành Đạo Nha vội quát một ả tỳ nữ phía sau hướng dẫn khách nhập cuộc.

Có lẽ vì thiếu ngân sách nên các công trình trong Cốc đều bằng gỗ, lá, tuy trang nhã nhưng cũng là cơ ngơi của kẻ nghèo. Riêng tòa nhà ở chính giữa đước xây dựng kiên cố bằng gạch đá, mái lợp ngói đỏ, gồm đến hai tầng.

Đoàn đại biều Tàn Khuyết môn đuợc đưa tới khu mộc xá, chiếm lấy ba căn. Lát sau, có người đến mời Chu Tuế Nguyệt lên đại sảnh hội kiến Tả giáo chủ, tức Độc Biển Thước!

Chu Tuế Nguyệt đang ở chung phòng với gã thủ hạ mất hai vành tai. Gã này có dung mạo trông rất dữ tợn, bởi đôi lông mày xếch và rậm rạp, cùng chiếc mũi ưng cong khoằm. Dường như để che giấu khuyết điểm nên gã đã nuôi bộ râu quai nón um tùm, xanh tốt và lại còn xỏa tóc nữa!

Dẫu thế, rất nhiều người biết rằng Tiêu Trung Kiếm Ngụy Vô Cương là một kẻ thiếu đôi vành tai! Phải chăng họ Ngụy bị ai chặt đứt mà do trời sinh như thế.

Tiêu Trung Kiếm thành danh ở Lưu vực sông Phần, phủ Sơn Tây, từ năm mười chín tuổi. Bốn năm trước, lúc tròn ba chục, gã đến Giới Hưu xin gia nhập Tàn Khuyết môn, đuợc Chu Tuế Nguyệt nhận làm nghĩa đệ, phong cho chức vụ Tổng hộ pháp.

Hôm nay, khi đi vào hang cọp, Chu Tuế Nguyệt đã mang theo tiêu Trung Kiếm. Hai người vừa bước vào sảnh thì đuợc chủ nhân bước ra đón chào. Với thái độ trang trọng, vui vẻ và ân cần.

Ngoài Độc Biển Thước Tả Nho Quan còn có vài nhân vật nữa như Ngọa Long Tú Sĩ, tân Cung chủ Tứ Phạn Thiên cung Âu Dương Lãng, Hắc Lang Bành Đạo Nha, và đặc biệt nhất là ba nữ lang võ phục đen rất xinh đẹp, lúc nào cũng theo sát Tả Nho Quan như hình với bóng.

Họ Tả tươi cười vài chào Chu Tuế Nguyệt, giới thiệu phe mình rồi mời khách vào bàn tiệc. Độc Biển Thước đã nghe nói về Tiêu Trung Kiếm nên không lấy làm lạ khi thấy gã tháp tùng Chu môn chủ.

Ngụy Vô Cương quả là một nam tử hán có cái tâm sắt thép, chẳng hề nhìn đến ba nữ lang Hắc y kia, dù nhan sắc của bọn tiểu thư nhà họ Điền đất Tế Nam vốn lừng danh thiên hạ! Giờ đây, tuy đôi mắt họ dại đi, cử động máy móc tựa người trong mộng, nhưng dung mạo vẫn như tiên nga giáng thế.

Vậy là Mã Lan, Bạch Cúc, Uyển Xuân đã bị trúng tà pháp, luôn quanh quẩn cạnh Độc Biển Thước, vai lại mang bảo kiếm như sẵn sàng bảo vệ chủ nhân. Phương pháp này hữu hiệu hơn là đem ba nàng nhốt vào ngục đá.

Chủ khách an tọa, Chu Tuế Nguyệt cười mát :

- Tả giáo chủ quả là nhân vật phong lưu, biết hưởng thụ, nên lúc nào cũng có nữ nhân bên mình!

Độc Biển Thước đắc ý đáp :

- Chu lão đệ không biết đấy thôi. Ba con bé này chính là bùa hộ mệnh của lão phu đấy! Đây cũng là cơ sở để lão đệ thêm tin tưởng vào sự thành công của lão phu!

Chu Tuế Nguyệt cười nhạt :

- Giáo chủ có quá lời chăng? Ba nữ nhân này lẽ nào lại có thể khắc chế Bạt Sơn Thần Lựu của phe Bạch đạo?

Tả Nho Quan vuốt râu cười khanh khách :

- Linh hồn của bọn chính phái là Tần Nhương Thư, đệ tử Phật Đăng Thượng Nhân, Bạt Sơn Thần Lựu cũng trong tay họ Tần. Nay lão phu thu phục ba ái thê của gã, liệu Nhương Thư còn dám kháng cự nữa hay không?

Chu Tuế Nguyệt khẽ giật mình sửng sốt, giơ ngón cái khen ngợi :

- Té ra là thế! Tài thao lược của Tả giáo chủ khiến Chu mỗ phải đê đầu bái phục và yên tâm hợp tác!

Lão dừng lời rồi nói tiếp :

- Nhưng còn Sơn Hải bang ở đất Sơn Đông thì sao? Bản lãnh và thế lực của Kỵ Ba Thần Quân đâu phải tầm thường?

Độc Biển Thước xua tay :

- Chu lão đệ cứ an lòng, Kỵ Ba Thần Quân đã cùng bổn giáo liên minh thề chia đôi thiên hạ. Ba ả họ Điền này cũng là do Thần quân cho mượn đấy!

Gương mặt cương nghị của Chu Tuế Nguyệt tươi tỉnh hẳn, lão vòng tay nói :

- Thế thì lão phu nguyện một lòng một dạ hợp tác với Tả giáo chủ, chẳng còn lo sợ nữa! Trước mắt, lão phu xin dâng ba vạn lượng vàng, nửa tháng sau sẽ cho người mang đến thêm năm vạn nữa. Chỉ mong Giáo chủ chớ quên lời hứa phúc họa cùng hưởng và ban thuốc giải độc cho gia mẫu cùng thê tử của Chu mỗ!

Dứt lời, Chu Tuế Nguyệt lấy ra một xấp ngân phiếu, đặt trước mặt Tả Nho Quan!

Độc Biển Thước khoan khoái cười ha hả :

- Chu lão đệ bất tất phải nhọc nhằn! Nửa tháng nữa lão phu sẽ đích thân đến Giới Hưu nhận vàng, nhân tiện giải độc cho quý quyến!

Chu Tuế Nguyệt bị đối phương nắm đằng cán mà vẫn mỉm cười :

- Tả giáo chủ đề phòng vô ích! Chu mỗ đã quyết tâm làm bá chủ đất Sơn Tây tất sẽ không tiếc của và không phản bội! Nếu sai lời, Chu mỗ nguyện chết dưới búa của Lôi Thần.

Tả Nho Quan thấy đối phương dám thề độc, mừng rỡ đáp :

- Chu lão đệ đã có lòng thành như thế khiến lão phu rất cảm động, và cũng xin thề với Lôi Thần rằng sẽ không quên công lao của lão đệ!

Hai người cùng đứng lên, xiết tay nhau để ký kết liên minh, ngửa cổ cười vang!

Độc Biển Thước rất vui vì có đuợc một kẻ giầu nứt đố đổ vách làm hậu thuẫn! Tuy nắm giữ mẹ và vợ con Chu Tuế Nguyệt. Song lão vẫn thấp thỏm vì sợ họ Chu tìm được Thần y giúp đỡ. Cao nhân tắc hữu cao nhân trị. Tả Nho Quan thừa hiểu thuốc độc của mình chẳng phải tuyệt đối không có giải dược. Muốn khống chế người khác, lão đã phải dùng thuốc độc mạn tính, phát tác chậm, do vậy, đủ thời gian cho một danh y nghiên cứu. Chỉ có thứ độc làm người ta chết tức khắc mới không có thuốc giải! Nay Chu Tuế Nguyệt cũng có tham vọng riêng, cam tâm thần phục, khiến Tả Nho Quan nhẹ cả lòng!

Vài món nhậu mới đã đuợc bưng lên, chủ khách vui vẻ mời nhau, khi ngà say, Chu Tuế Nguyệt tủm tỉm hỏi :

- Tả giáo chủ tuổi hạc đã cao, mà đêm đêm ôm ấp một lúc ba nữ nhân, tiểu đệ lấy làm lo ngại đấy!

Tả Nho Quan cười khanh khách :

- Lão phu làm gì có đuợc phúc phận ấy! Họ là báu vật của Kỵ Ba Thần Quân nên lão phu dù có thèm khát cũng đành phải cố nhịn! Tối đến là phải nhốt chúng vào phòng kế bên đấy!

Tiệc tàn, Môn chủ Tàn Khuyết môn và Tiêu Trung Kiếm ngất ngưởng trở về tiểu xá, lăn ra ngủ vùi, tiếng ngáy vang như sấm. Đến chiều ả tỳ nữ túc trực tiểu xá lên vào tin cho Giáo chủ được rõ. Độc Biển Thước hài lòng bảo Ngọa Long Tú Sĩ :

- Lỗ quân sư quá đa nghi đấy thôi, họ Chu vì danh lợi tất phải thực tâm hợp tác!

Lỗ Đăng Hân nhăn vầng trán rộng :

- Giáo chủ dạy chí phải! Lão phu vì chút linh cảm xấu nên đã lo xa!

Tả Nho Quan nhếch mép cười nham hiểm :

- Thực ra, lão phu còn lo xa hơn quân sư nên đã âm thầm hạ độc hai người ấy rồi!

Đã giữa canh ba mà Hắc Ưng cốc vẫn nhộn nhịp như ban ngày. Chuẩn bị cỗ bàn cho cuộc đại lễ sáng mai. Tiếng dao thớt rộn ràng, tiếng heo, gà, vịt vang lên inh ỏi, người qua lại tấp nập.

Cửa Cốc được phòng thủ cực kỳ nghiêm mật, dẫu một con chuột cũng chẳng thể lọt qua. Song trong cốc thì lại chỉ có vài toán tuần tra lấy lệ.

Thứ nhất là trong cốc toàn người nhà, thứ hai là bốn bề vách đá cao vời vợi chẳng sợ kẻ thù xâm nhập.

Tuy nhiên, chung quanh chính sảnh là một vòng đai võ sĩ dầy đặc, đứng im như tượng gỗ, để canh gác cho cuộc họp của Giáo chủ và các cao thủ đầu não.

Môn chủ Tàn Khuyết môn cung đuợc mời dự. Ngồi một hồi, lão đứng lên xin phép ra sau tiểu tiện. Tất nhiên chẳng ai nghi ngờ gì cả, Độc Biển Thước liền sai tỳ nữ dắt thượng khách đi.

Nào ngờ, khi vừa khuất sau bức bình phong cuối sảnh, Chu Tuế Nguyệt đột ngột vươn tay điểm huyệt ả nữ tỳ. Rồi họ Chu lấy ba vật lạ, nhắm phương vị cẩn thận, quăng về phía chiếc bàn lớn giữa sảnh.

Ba tiếng nổ kinh hoàng phát ra gần như một lượt, xé nát và hất văng cơ thể của những kẻ chậm chạp, đồng thời còn làm cho tòa đại sảnh rung chuyển mạnh, tường sập, ngói rơi.

Tuy nhiên, vẫn có ba kẻ thoát chết, đó là Độc Biển Thước, Ngọa Long Tú Sĩ và Cung chủ Tứ Phạn Thiên cung Âu Dương Lăng.

Theo nghi lễ của người Trung Hoa, ghế chủ vị nằm ở góc Đông nam của bàn. Tả Nho Quan ngồi ở đấy và hai người kia bên cạnh. Họ lại có võ công siêu phàm, cơ trí tuyệt luân nên phản ứng vô cùng thần tốc, vừa nghe tiếng Bạt Sơn Thần Lựu chạm nền gạch là tung mình nhảy ngược về phía cửa đại sảnh.

Song sức công phá khủng khiếp của hỏa khí đã làm họ bị trọng thương, máu miệng trào ra như suối. Ba người văng ra thềm trước, lồm cồm gượng đứng lên, càng thêm kinh hoàng khi nghe những tiếng nổ vang trời ngoài cửa cốc, cùng với tiếng reo hò như sấm của hàng ngàn kẻ địch.

Với uy lực của Bạt Sơn Thần Lựu, phòng tuyến ở giữa cốc mau chóng bị đánh thủng và phe đối phương kéo vào như thác lũ, đuốc thông sáng rực trời đêm.

Độc Biển Thước biết thế đã cùng, dậm chân than trời rồi đỡ hai người kia đào tẩu về phía sau. Lão có trăm năm công lực nên thương thế nhẹ hơn đồng đảng. Không có ai ngăn chặn nên bọn họ êm thắm chui vào một động ở sau vách núi. Lối ra vào này chỉ một mình Độc Biển Thước biết mà thôi.

Lúc đầu, đệ tử Thần Quang giáo chống cự quyết liệt, song mãi không thấy thủ lĩnh xuất hiện chỉ huy nên chẳng còn dũng khí nữa. Lại thêm những tiếng nổ long trời của hỏa khí khiến tinh thần bọn chúng thêm sa sút.

Muốn thoát ra cũng không đuợc vì cửa cốc chật hẹp đã bị trấn giữ bởi những cao thủ cực kỳ lợi hại.

Quần hùng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, ai nấy đều che mũi miệng bằng khăn bọc độc khí, nên chất độc Vô Hình của hai trăm kiếm thủ Tứ Phạn Thiên cung bị vô hiệu hóa. Tiếng reo hò ồn ào của trận đại loạn chiến vĩ đại cũng làm cho Ma âm của Huyết Tâm kiếm pháp mất tác dụng.

Lực lượng quần hùng võ lâm đông gấp bội nên hoàn toàn chiếm ưu thế, sát hại đuợc rất nhiều kẻ địch.

Đúng là cảnh máu chảy thành sông, tiếng rên la khiến lòng kẻ từ bi phải não ruột, Khánh Hỷ đại sư liền vận thần công “Sư Tử Hống” gọi hàng.

Thế là, trừ bọn ác ôn của hai tổ chức Thiên cung và Huyết Tâm giáo, kỳ dư đều buông vũ khí quy phục.

Trận huyết chiến đuợc thu nhỏ lại và những kẻ ngoan cố tiếp tục ngã. Thực ra, dẫu họ có đầu hàng cũng không tránh đuợc sự trừng phạt của nha môn, Tứ Phạn Thiên cung và Huyết Tâm giáo đứng đầu trong danh sách truy nã của triều đình!

Trong phe quần hùng, lợi hại nhất chính là Tiêu Trung Kiếm Ngụy Vô Cương. Gã hung thần này đã rút thanh kiếm bản nhỏ trong thân tiêu ra, gieo rắc cái chết nhanh chóng lên hàng ngũ địch.

Kiếm pháp của Ngụy Vô Cương đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, nhanh như thiểm điện và ảo diệu vô song. Ngay cả lão Đệ tứ Hộ cung Chân khanh cũng không qua nổi hai mươi chiêu.

Tuy nhiên, trước khi chết lão cũng đạt được một kết quả khiêm tốn là nhận ra lai lịch đối phương. Lão kinh hãi quát vang :

- Phật Đăng kiếm pháp!

Lão từng đấu với Tần Nhương Thư ở Điền gia trang năm trước nên dễ dàng phát hiện cố nhân! Dù Tiêu Trung Kiếm không có vành tai, nhưng gã lại chính là Tần Nhương Thư, vì chỉ mình chàng sở đắc Phật Đăng kiếm pháp! Chàng phải mượn thân phận Tiêu Trung Kiếm, giấu hai vành tai nổi tiếng của mình mà vào hang cọp cứu ái thê.

Nhương Thư mỉm cười lạnh lẽo, rung kiếm đâm thủng ngực đối phương chẳng nể nang chút tình quen biết cũ.

Giết xong Đệ tứ Hộ cung Chân khanh, Nhương Thư lại đi tìm mục tiêu khác, như muốn tranh công với Hoàng Nghi Tuyệt, Bạch Thúy Sơn vậy.

Đến sáng thì cuộc chiến kết thúc, và lúc này bọn Vô Ưu Cái mới biết Độc Biển Thước cùng hai thủ hạ đắc lực đã thoát chết. Hầu Mộ Thiên rầu rĩ than thở :

- Trời không giúp ta nên mới để lão ác ma thoát khỏi mẻ lưới kín đáo này! Tả Nho Quang còn sống tất cả sẽ trả thù các phái bằng mọi giá!

Bất Trí thư sinh cũng ngao ngán :

- Đúng là số trời! Ba trái Bạt Sơn Thần Lựu nổ tung khoảng không gian chật hẹp của đại sảnh mà chẳng giết được lão ta!

Tàn Khuyết môn chủ dở mảnh da che mắt trái, vuốt mặt biến thành Dạ Tử Quách Tàn Bôi, rồi nghiêm giọng :

- Chắc chắn họ đào tẩu về Tứ Phạn Thiên cung ở Càn Sơn, chúng ta đuổi theo ngay biết đâu sẽ bắt kịp!

Nhương Thư bàn thêm :

- Nhân lúc Độc Biển Thước và Âu Dương Lăng đang thọ thương, tại hạ sẽ xâm nhập Thiên cung để diệt trừ họ!

Kế hoạch táo bạo này rất có cơ sở vì chàng không sợ độc và thừa sức phá vây để thoát đi. Song dẫu sao, một mình vào hang cọp cũng là liều linh, Phổ Chứng thiền sư ái ngại can ngăn :

- Tuy Tần thí chủ thần công tuyệt thế nhưng lão nạp vẫn chẳng yên lòng! Hay là chờ đến tháng bảy hãy hội quân tiến đánh Càn Sơn, lúc ấy Mông Hãn Hoa tàn úa, không tỏa ra độc khí!

Các danh y của phe Bạch đạo đã tìm ra đuợc thời điểm quý giá ấy, sau nhiều năm miệt mài nghiên cứu.

Nhương Thư cười buồn :

- Chỉ sợ lúc ấy Tả Nho Quan đã bình phục, chẳng ai giết nổi nữa.

Mọi người công nhận chàng có lý song Vô Ưu Cái gạt đi :

- Khoan hãy tính đến việc ấy. Trước mắt phải cứu tỉnh ba con nha đầu họ Điền cái đã!