Tô Nhuyễn Nhuyễn hai bên má ngậm hai cây kẹo mút, hai que nhỏ trắng trắng thò ra, giống như một chú hamster nhỏ nhìn mọi người vui vẻ chào đón vị lão đại mới trở về.
Nhưng sắc mặt lão đại dường như có chút u ám, ánh mắt cũng có chút hung ác, nham hiểm. Gã tự giới thiệu bản thân một cách đơn giản.
"Tôi tên Doãn Sinh."
Doãn Sinh xem chừng tuổi độ hai mươi, sau khi thay một chiếc áo lông dày, ngồi xuống, cả người càng lộ vẻ âm trầm.
Khi nhìn qua, ánh mắt gã tối như màn đêm, như con dòi bám vào xương cốt, giống như chúng ở khắp nơi trong không khí, có thể sờ thấy, rồi chui vào từ lỗ chân lông; lại tựa như cái bóng không rời, vĩnh viễn ở sau lưng.
Trong phòng rất yên tĩnh, không khí u ám trên người Doãn Sinh ảnh hưởng đến tất cả mọi người. Mọi người có vẻ hơi cảnh giác và im lặng, ngay cả chó con cũng không kêu một tiếng. Mà mười người anh em vợ từ sau khi Doãn Sinh trở về dường như được tiếp thêm sức mạnh. Họ ngồi vây quanh Doãn Sinh, ánh mắt vừa sùng bái vừa kính sợ.
"Con người tôi ấy mà, rất hiếu khách. Mọi người muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu."
Nói xong, Doãn Sinh giật giật khóe miệng, nở nụ cười âm trầm, nhìn qua quả thật là vô cùng hiếu khách.
"Anh là chủ căn nhà này?"
Bỗng nhiên, Lục Thời Minh vốn mang vẻ mặt không hứng thú lại mở miệng. Hắn vuốt ve con búp bê trong tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, vặt đầu nó ra, rồi gắn lại, vặt ra, gắn lại. Đôi tay xinh đẹp kia thon mảnh, linh hoạt, tựa như đang chế tác món hàng mỹ nghệ tinh xảo nào đó.
Doãn Sinh nhìn Lục Thời Minh, dừng lại nhìn khuôn mặt hắn trong chốc lát, sau đó gật đầu nói: "Đúng."
Lục Thời Minh ý vị không rõ đáp lại một tiếng, sau đó tiếp tục không có hứng thú, cúi đầu thưởng thức búp bê trong tay, tiện tay cướp lấy một cây kẹo mút trong miệng Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Anh chính là thèm muốn kẹo mút của tôi!
Cái tên tra nam này!
Hàn huyên một hồi, mọi người trở về phòng của mình, chỉ có một mình Nghê Dương đi đến phòng bếp. Trong phòng bếp, Phạm Mạch đang bận rộn, đứa con của chị ta thì theo bên người chị, thỉnh thoảng kêu đói. Phạm Mạch đau lòng lén đưa cho cậu bé một cái màn thầu nguội.
Nghê Dương tựa vào cạnh cửa, từ trong túi lấy ra một hộp socola, đưa cho cậu bé. Hai mắt cậu nhóc tỏa sáng, trực tiếp đưa tay đoạt lấy rồi chạy. Trong tận thế, socola là đồ hiếm có, có thể duy trì thể lực hơn thức ăn bình thường. Nghê Dương đưa cả một hộp lớn, thật sự là cực kỳ hào phóng. Đương nhiên, dù sao những vật này đều là thứ cô vơ vét từ chỗ Tô Nhuyễn Nhuyễn, cô chẳng có chút gì gọi là đau lòng.
"Xin lỗi cô, trẻ con không hiểu chuyện."Phạm Mạch nhìn qua có chút lo lắng.
"Một chút đồ nhỏ mà thôi. Cứ coi như là phí ăn nngur đi."
Nghê Dương nhìn lướt qua phòng bếp. Trong phòng bếp chỉ có một mình Phạm Mạch.
Nghê Dương lơ đãng nói: "Chiếc nhẫn trên tay chị nhìn có vẻ rất cũ."
Phạm Mạch vẻ mặt sững sờ, sau đó chị ta đưa tay chạm vào chiếc nhẫn đang siết chặt ngón tay chị kia.
"Đúng vậy, dù sao tôi kết hôn cũng đã nhiều năm rồi."
Nói xong, Phạm Mạch che che đậy đậy xoay người tiếp tục làm việc, tựa như không muốn nhiều lời. Đôi mắt phượng xinh đẹp của Nghê Dương nheo lại, cả người lộ ra mấy phần lạnh lùng. Cô quay người, bước lên cầu thang, đi lên lầu hai, lại thấy trên hành lang có ba người đang chờ cô.
Nghê Dương sững sờ, sau đó giống như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, hạ giọng nói: "Trên người tên Doãn Sinh có dị năng, tôi không nhìn ra được, mọi người cẩn thận một chút."
Tòa biệt thự này, thật đúng là ngọa hổ tàng long.
Xem ra chuyện lần này không tầm thường.
Tiêu Trệ đứng phía trước gật đầu, trầm mặc một hồi lâu, rốt cục mới mở miệng, "Nghê Dương, tôi có thể hỏi cô vì sao nhất định phải tới thôn Phạm Mộ không?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng nhô nửa cái đầu ra, tỏ vẻ hiếu hì.
Nghê Dương nhướng mày, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve khẩu súng trong tay, một lúc lâu sau mới nói: "Chiếc nhẫn đeo trên tay Phạm Mạch, là đồ của em gái tôi."
Thứ nhỏ bé như nhẫn, tất cả mọi người đều không chú ý, nhưng Nghê Dương lại tinh ý, chỉ liếc mắt nhìn qua đã phát hiện kích thước của chiếc nhẫn kia không vừa với ngón tay của Phạm Mạch.
Trách không được lúc ấy Nghê Dương phản ứng có chút là lạ, từ lúc thăm dò cho đến khi cứ nhất định phải theo Phạm Mạch đến thôn Phạm Mộ này. Thì ra đều là bởi vì chiếc nhẫn kia.
Tô Nhuyễn Nhuyễn như bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu.
Cô nắm lấy tay áo Lục Thời Minh, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn. Cô có thể hiểu hiểu được Nghê Dương, nhưng không có cách nào hiểu được Lục Thời Minh. Từ khi đi vào thôn này, vào tòa biệt thự này, tậm trạng Lục Thời Minh như ngồi cáp treo, lúc lên lúc xuống, khi thì biến thái, khi thì càng biến thái hơn.
"Xin lỗi, liên lụy đến mọi người." Nghê Dương dường như có chút bực bội, "Tôi không nghĩ tới chuyện sẽ trở nên phức tạp như vậy."
Hiện tại bọn họ không phải chỉ đối mặt với một mình Phạm Mạch mà là cả một nhóm người. Nghê Dương dự cảm, sau này nhất định sẽ có nhiều người hơn nữa. Cả thôn như một cái cọc ngầm, chỉ cần bọn họ có bất kỳ hành động nào thiếu suy nghĩ, những thứ núp trong bóng tối sẽ ập ra xé bọn họ thành từng mảnh.
Nghê Dương biết rõ, dị năng của mình căn bản không đủ để bảo vệ mọi người, là cô liên lụy bọn họ.
Tiêu Trệ lập tức an ủi, "Chúng tôi vốn chính là tới tìm em gái cô. Không có cái gì liên lụy hay không liên lụy cả."
Lục Thời Minh cũng nói: "Trở lại chốn cũ, rất tốt."
Tiêu Trệ thấy kỳ quái hỏi: "Cậu trước đây từng ở nơi này sao?"
Lục Thời Minh khẽ vuốt cằm, môi mỏng cong lên, có chút mỉa mai, "Cũng coi như là nơi tôi sinh ra."
Tô Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục bừng tỉnh đại ngộ.
Bảo sao hắn quen thuộc nơi nỳ như vậy!
"Vậy hẳn là lưu lại rất nhiều kỷ niệm đẹp nhỉ." Tiêu Trệ quay đầu nhìn về khung cửa sổ cách đó không xa, "Chỉ tiếc, hiện tại đã thay đổi hoàn toàn."
Những cánh đồng xanh mướt bên ngoài đã bỏ hoang, từng lớp từng lớp tuyết dày phủ lên. Cả thôn cơ hồ cũng vắng vẻ. Xa xa nhìn lại chỉ một màu trắng, trên mặt mỗi người đều mang nỗi buồn bã không thể diễn tả thành lời.
"Cả thế giới giống như cái xác không hồn. Đây mới thực sự là tận thế."
Trên mặt mỗi người đều mang vẻ tuyệt vọng...
Tiêu Trệ vừa nghiêng đầu, nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt mày hồng hào, làn da trắng mịn, được nuôi như chú heo béo tốt, nuốt xuống câu nói sau cùng kia.
Lục Thời Minh theo ánh mắt của Tiêu Trệ nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó nhướng mày, đầu ngón tay khẽ động, thanh âm gần như không thể nghe thấy, "Đúng là có rất nhiều kỷ niệm."
Nói xong, Lục Thời Minh lại lạnh lùng liếc Tô Nhuyễn Nhuyễn một cái. Cảm giác được khí lạnh bao quanh người, Tô Nhuyễn Nhuyễn cố co mình thành một quả bóng, sau đó cô vì bản thân mình không tích cực mà rơi lê.
Ngày mai cô bắt đầu tìm cách chết đây.
Ngày mai, lại là là một ngày mới!
Cô là đỉnh nhất!
...
Biệt thự vào buổi tối rất yên tĩnh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cướp chăn của Lục Thời Minh, đắp lên người, rồi lại rời giường lăn giống như quả bóng tròn để ra ngoài đi nhà xí, sau đó trên hành lang cô thấy Nghê Dương đang đứng bên cửa sổ.
Nghê Dương mặc đồ rằn ri mỏng, tựa ở bên tường, trong tay kẹp một điếu thuốc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cho tới bây giờ cũng không biết, Nghê Dương thì ra còn biết hút thuốc. Cô chậm rãi đi qua. Giữa làn khói thuốc ẩn hiện, gương mặt Nghê Dương ảm đạm không rõ, tựa hồ ẩn giấu đi rất nhiều cảm xúc.
"Nghê Dương, bên ngoài lạnh lắm đó."
Tô Nhuyễn Nhuyễn khoác tấm chăn trên người mình lên người người Nghê Dương, bao lấy cô ấy. Tấm chăn mềm mại dường như mang theo cả sự ấm áp lẫn hương thơm đặc trưng trên người cô gái nhỏ.
Vẻ mặt Nghê Dương cứng lại, "Sao cô lại ra đây?"
"Đi nhà xí." Tô Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn nói. Sau đó cô hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt Nghê Dương: "Có phải là gió lớn quá nên bụi bay vào vào mắt không? Tôi thổi giúp cô."
Nghê Dương một tay kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn qua, tiến sát vào trong chăn, trầm mặc một lúc rồi nói: "Tôi nhớ em ấy."
Giọng Nghê Dương kéo dài triền miên (?), mang theo nỗi bi thương khó ức chế.
Bên ngoài gió lớn, tuyết rơi đầy trời. Tay Nghê Dương dùng sức nắm chặt góc chăn, "Tôi lo con bé ở ngoài kia có khi nào bị lạnh, bị đói." Tô Nhuyễn Nhuyễn tiến tới, dán sát vào người Nghê Dương, giọng khe khẽ, lại mềm mại, ấm áp, "Cô ấy sẽ ổn thôi."
Nghê Dương bỗng nhiên đỏ hoe đôi mắt, ngồi phịch xuống. Điếu thuốc lá trong tay cô ấy rơi xuống đất, tàn thuốc bay như ánh sao trời. Tuyết trắng ngoài cửa sổ phản chiếu, sáng như ban ngày.
Nghê Dương từ trên cổ lấy ra một sợi dây chuyền, trong sợi dây chuyền kia còn lồng một chiếc nhẫn.
"Buổi sáng hôm nay, tôi đã đi xác nhận rồi. Chiếc nhẫn trên tay Phạm Mạch đúng là của em gái tôi. Đây là nhẫn đôi. Lúc cha mẹ tôi lấy nhau còn giữ lại, mặt trên còn có tên viết tắt của họ và ký hiệu đặc biệt..."
Một cô gái kiên cường như Nghê Dương, em gái là điểm yếu của cô ấy.
Trước khi vào thôn Phạm Mộ, Tô Nhuyễn Nhuyễn thường xuyên thấy cô ấy gục trên tay lái mà khóc. Không một tiếng động mà nghẹn ngào.
"Tôi luôn mơ thấy con bé..."
Khi nửa đêm tỉnh mộng, Nghê Dương luôn mơ thấy em gái mình.
"Nghê Mị con bé tuy nhìn thì to gan, nhưng thật ra rất nhát. Cái tính tình kia của con bé, một mình ở bên ngoài, không biết có phải chịu khổ gì. Tôi đây luôn nghĩ, tìm được con bé rồi, nói với nó, chị đây rồi, có chị đây rồi..."
Nghê Dương khóc không thành tiếng.
Trong bóng tối, một cái ôm mềm mại, ấm áp kéo Nghê Dương sát lại gần. Mái tóc dài của Tô Nhuyễn Nhuyễn xõa ra, trên người tỏa ra hương hoa thơm ngọt, len lỏi vào từng hơi thở của Nghê Dương. Trên đầu Nghê Dương là bàn tay trắng mềm như bột của cô, chỉ trong chớp mắt đã làm dịu tâm trạng nôn nóng bất an của cô ấy.
"Có tôi đây rồi."
————————————————
Chào mọi người, thời gian qua t bị ngừoi ngoài hành tinh bắt cóc nên không đăng truyện được cho mọi người, nhưng t đã trốn thoát được r nên từ tuần này t bắt đầu edit tiếp nhé. Cảm ơn các bạn đã quan tâm và ủng hộ <3333
Nhá hàng trước cho nóng nè, hứa là thứ 4 sẽ có chương mới.