Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa định lên tiếng, hắn bỗng đè cô xuống.
Nụ hôn này tới vừa gấp vừa nhanh, như đang trút hết nỗi lòng. Nhưng ngay lập tức, động tác có phần hơi thô lỗ kia lại trở nên dịu dàng.
Hắn dán vào môi cô, khàn giọng nói, "Tô Nhuyễn Nhuyễn, anh yêu em."
Tim Tô Nhuyễn Nhuyễn run lên.
Hắn mở to mắt nhìn cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô in sâu trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia. Tay hắn chạm vào khuôn mặt lành lạnh của cô, nhẹ nhàng xoa giúp cô. Đợi khi ấm lên, mới tiếp tục mở miệng nói: "Anh là Lục Thời Minh."
"Không phải một cuốn sách, không phải ba con chữ, mà là một người."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ, người đàn ông này thông minh như vậy, có lẽ đã sớm đoán ra, chỉ là vẫn không xác định được thôi, mãi cho đến khi cô nói ra sự thật.
Mà sự thật này, nỗi sợ hãi của hắn cũng không kém Tô Nhuyễn Nhuyễn là bao, dù cho hắn ngoài mặt biểu hiện như một tòa thành kiên cố không thể phá vỡ. Bởi nếu là cô, khi biết mình chỉ là một nhân vật trong một quyển sách, chỉ là vài con chữ trắng đen đơn giản, đối với bất kì ai trên thế giới này có lẽ sẽ phát điên mất.
Một người bình thường sẽ đem lòng yêu ba con chữ sao?
Đương nhiên sẽ không.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn vào trong mắt Lục Thời Minh, thấy đốm lửa bùng cháy trong mắt hắn, lộ ra một nỗi buồn sâu sắc. Cô đưa tay nắm chặt lấy tay hắn. Ngay từ ban đầu, cô cũng sợ tình yêu của cô chỉ là do cốt truyện. Nhưng sau khi cô thoát khỏi cơ thể "Tô Nhuyễn Nhuyễn", về lại cơ thể của mình, mất hết ký ức, cô vẫn yêu Lục Thời Minh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn biết, cô yêu hắn, chỉ bởi vì cô là chính cô.
"Anh là Lục Thời Minh, trái tim anh nảy lên nhịp đập, anh là người, anh là người mà em yêu."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói từng chữ từng chữ, khàn cả giọng nói xong liền kiễng chân lên, ôm chặt cổ Lục Thời Minh hôn hắn.
Hai người ngã xuống ghế salon.
Tầm mắt vừa chuyển, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại cùng Lục Thời Minh tiến vào trong không gian. Trong không gian, khắp đất trời đều là hoa trắng nhỏ do lần trước để lại. Chúng mọc rễ nảy mầm trong không gian của Lục Thời Minh, quấn quít lấy dây leo cộng sinh.
Thi thoảng, Tô Nhuyễn Nhuyễn còn cảm thấy chính mình có thể cảm nhận được mùi khói cháy chưa hết trong không gian của Lục Thời Minh. Cô dựa vào ngực hắn, mắt đỏ hoe ôm lấy hắn như bạch tuộc, tựa như chú mèo con đang vô cùng bất an.
Lục Thời Minh vừa xoa đầu cô vừa hỏi, "Trong quyển sách đó, anh là người như nào?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ rồi lại nghĩ, đóa hoa trắng mọc trên đầu run run, khẽ nói: "Là ma quỷ cuồng chặt đầu."
Người đàn ông kia khẽ cười.
"Chẳng trách khi đó em sợ anh cứ như gặp phải ma. Rõ ràng là anh chưa làm gì hết."
Bị người ta vạch ra mình gan thỏ đế, mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn ngay lập tức đỏ bừng.
Nhưng hắn đâu phải chưa làm gì! Mỗi lần đều như cười như không dọa cô sợ mất mật!
Tô Nhuyễn Nhuyễn kéo Lục Thời Minh dậy, "Chúng ta đi tìm Tiêu Trệ đi, đi đâu tìm bây giờ?"
Lục Thời Minh uể oải nằm dưới đất nhìn cô. Lúc cười lên đôi mắt đào hoa kia hơi nheo lại, lọn tóc đen do tư thế ngủ mà hơi quăn, "Không phải em nói anh ta sẽ biến thành vua zombie sao?"
Cho nên?
"Đến thành phố Zombie tìm thôi."
...
Thành phố Zombie, ý nghĩa cũng như tên, cả thành phố đều là zombie.
Trước khi xuất phát, Tô Nhuyễn Nhuyễn tìm thấy Nghê Dương. Nghê Dương nhốt mình trong phòng, ngay cả Tiêu Bảo Bảo và Nghê Mị cô cũng không đút cơm. Tiêu Bảo Bảo và Nghê Mị ghé vào của phòng ngủ của Nghê Dương, phát ra tiếng "grừ grừ grừ" lo lắng. Tô Nhuyễn Nhuyễn cho hai người mỗi người một thùng cơm rồi đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng rất tối, Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không đi vào, chỉ đứng ở cửa nói: "Tôi với Lục Thời Minh muốn đi tìm Tiêu Trệ."
Trong phòng không có lời đáp lại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Chị có đi không?"
"Không, không phải tôi sẽ giết anh ấy sao?" Trong bóng tối vang lên một giọng khàn khàn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hỏi lại: "Chị sẽ làm vậy sao?"
Bên kia im lặng hồi lâu, nói: "... Tôi sẽ không."
Vẻ mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn thả lỏng, cô đi vào trong phòng. Nhìn thấy Nghê Dương cuộn mình trong chăn, Tô Nhuyễn Nhuyễn dang hai tay ôm lấy cô ấy. Hương hoa ngọt ngào thơm ngát từ trên người cô gái nhỏ tỏa ra, nỗi lo sợ bất an của Nghê Dương trong nháy mắt đã bay sạch.
"Nếu cô biết mình sẽ không giết anh ấy, vậy cô còn sợ cái gì?"
Nghê Dương rơi nước mắt, ló mặt ra khỏi chăn. Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa súng cho cô, nói: "Chúng tôi cũng sẽ không."
Bọn họ là người bằng da bằng thịt, không phải là một cái tên trên giấy trắng mực đen.
Nghê Dương nhào vào lòng Tô Nhuyễn Nhuyễn. Cô hỏi, "Tô Nhuyễn Nhuyễn, cô có sợ không? Lúc phát hiện mình đang ở trong một cuốn sách."
"Sợ chứ." Tô Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng nói.
Cô ôm lại Nghê Dương, "Nhưng sau đó tôi đã không còn sợ nữa."
Bởi vì mọi người.
...
Đối với con người mà nói, thành phố Z cực kì nguy hiểm. Bởi vì trong đó ngoại trừ những zombie không có thần trí, còn có một số zombie đã có trí khôn. Chúng không có ký ức trước kia nhưng lại có dị năng và cơ thể bất tử, nếu không cắt đứt cổ thì hoàn toàn không thắng nổi bọn chúng.
"Chúng ta phải giả trang thành zombie."
Nghê Dương đã khôi phục dáng vẻ ngày thường. Cô cột tóc đuôi ngựa, mặc trên người bộ đồ rằn ri, đôi mắt tuy vẫn còn hơi đỏ như trước nhưng trong đó lại toát ra vẻ kiên định lạ thường.
"Khứu giác của zombie rất nhạy. Nhưng chúng tôi đã phát minh ra một loại phun sương sau khi phun lên có thể tạm thời che đậy mùi cơ thể, biến thành mùi của zombie. Khuyết điểm là loại phun sương này mỗi ngày cần xịt lại một lần, với lại không có khả năng kháng nước."
Trong năm năm này, Nghê Dương đã tiến hành rất nhiều thí nghiệm lên zombie. Một trong số đó chính là loại phun sương zombie này.
"Tôi định mang theo cả Tiêu Bảo Bảo."
Nghê Dương nhìn về phía Tiêu Bảo Bảo. Cô biết tầm quan trọng của cậu bé đối với Tiêu Trệ. Cô cho rằng, Tiêu Bảo Bảo có thể khơi dậy thần trí của Tiêu Trệ.
Z chó và chó bí đao đã lên ghế sau. Nghê Mị ôm chân Nghê Dương, trong miệng phát ra tiếng "grừ grừ grừ".
"Em không thể đi."
Nghê Dương chỉ thiếu điều dán hai chữ "phế vật" lên trán Nghê Mị.
"Phế vật" Nghê Mị rất tức giận, nhảy dựng lên chỉ về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:???
Tô Nhuyễn Nhuyễn tuyệt không nghĩ tới, lúc còn sống cô vậy mà bọ một con zombie khinh bỉ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đau lòng treo trên người Lục Thời Minh. Hắn vuốt vuốt rìu trong tay, vẻ mặt dịu dàng nói: "Muốn chém sao?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn: QAQ.
Cuối cùng, Nghê Mị cũng theo lên xe.
Xe quân đội lái ra khỏi lâu đài, chạy về phía thành phố Zombie. Đi được nửa đường, Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng cảm thấy mắc tiểu, xin đi giải quyết nỗi buồn. Cô một mình đi vào trong rừng cây, vừa mới ngồi xổm xuống liền thấy người đàn ông đi theo phía sau.
"Anh, anh đừng có qua đây."
Tuy hai người đã làm chuyện thân mật nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn cảm thấy ngượng vô cùng. Cô kéo quần lên, chạy thêm một đoạn xa. Giải quyết xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng dậy, vừa hay nhìn thấy một con sông. Lúc chuẩn bị rửa tay, bỗng cô phát hiện có một người đứng cách đó không xa. Người đó mặc quần áo rách rưới, đag ném đá vào trong sông. Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy vị huynh đài ném đá này nhìn quen lắm.
Cô rón rén bước lên phía trước, sau đó bỗng nhớ ra, vị huynh đài này chẳng phải chính là con zombie ném đá xuất hiện rải rác ở mấy chương trước sao?
Nhiều năm không gặp, vẫn oai hùng như xưa nhỉ.
Z ném đá nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn, nó dường như đã có thần trí, nhưng cũng không phải là quá thông minh. Nó nhìn chằm chằm Tô Nhuyễn Nhuyễn một hồi, bỗng nhiên hưng phấn chạy về phía cô. Tô Nhuyễn Nhuyễn quay đầu chạy, zombie ném đá càng kích động đuổi theo.
"A a a!" Tô Nhuyễn Nhuyễn điên cuồng hét lên.
Lục Thời Minh đột ngột xuất hiện, ôm lấy cô, nhấc chân đạp nó, anh zombieai zombie ngã xuống đất, giãy giụa đưa tay, "Vợ ơi, thơm."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ???
Hai mắt Lục Thời Minh nhíu lại, vẻ mặt "rìu của tôi đã không nhịn được nữa".
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng hất thùng sắt, anh zai zombie ném đá liền bị nhốt ở trong.
...
Sắc mặt Nghê Dương cực kỳ xấu.
Trên xe đã nhiều phế vật như vậy rồi, vì sao còn phải mang thêm một con zombie phế vật nữa vậy?
Con zombie đội thùng sắt của Tô Nhuyễn Nhuyễn kia vô cùng hòa đồng chen chúc với Tiêu Bảo Bảo và Nghê Mị. Nhưng sắc mặt Tiêu Bảo Bảo và Nghê Mị rõ ràng khó coi cực kỳ, thậm chí nếu nhìn kỹ còn phát hiện họ đang run rẩy. Đó là cảm giác sợ hãi theo bản năng của sinh vật cấp thấp khi đối mặt với sinh vật cấp cao hơn.
Z chó trốn trong góc, cái đầu chúi xuống không dám lại gần zombie ném đá. Chó bí đao bởi vì bị chiếm chỗ nên chỉ có thể tủi thân ngồi dưới. Chú chó đáng thương, cơ thể tròn vo của nó sắp bị đè thành hình vuông luôn rồi.
Nghê Dương vừa lái xe vừa cảnh giác nhìn zombie ném đá vừa mới tới kia.
"Phía trước là lối vào của thành phố Zombie, chúng ta không thể lái xe vào."
Zombie trong thành phố Zombie tuy cũng đã có con có thần trí nhưng không nhiều chứ đừng nói đến zombie biết lái xe.
Mọi người cùng xuống xe. Nghê Dương lo lắng nhìn mọi người xịt xong xịt mùi zombie, rồi nói: "Nếu xảy ra chuyện gì, mọi người nhất định phải chạy trước đó."
Nói xong, Nghê Dương dẫn đầu.
Cửa vào của thành phố cũng có zombie canh gác, nhưng cũng không có quy luật gì đáng nói. Bọn chúng đi lang thang bốn phía, lắc lư như trong Plant vs Zombie, phát ra tiếng "grừ grừ grừ".
Nhóm Nghê Dương vừa mới xuất hiện đã bị vây lại. Zombie vây quanh họ ngửi ngửi, chúng đặc biệt có hứng thú với Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn đã sắp vùi mình vào trong người Lục Thời Minh rồi. Bỗng nhiên, zombie ném đá đi sau cùng phát ra tiếng "grừ grừ grừ" hung ác, những con zombie kia liền chạy trốn như bị dọa sợ.
Zombie ném đá nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, nói không rõ lời: "Vợ ơi, đi."
Lục Thời Minh nguy hiểm nheo mắt lại, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng ôm đầu hắn, hôn mạnh một cái.
Tỉnh táo, tỉnh táo nào.
...
Cuối cùng cũng vào được thành phố. Thành phố Zombie rất lớn, thậm chí còn chia thành nhiều lớp, từng lớp từng lớp, càng vào trong zombie càng mạnh. Những con zombie này cũng giống như động vật, chúng trời sinh đã có tính phục tùng kẻ mạnh. Zombie ném đá dường như ở cấp rất cao, dù sao nhóm Tô Nhuyễn Nhuyễn đi vào mà không nhận bất kỳ sự tấn công nào. Thậm chí những con zombie đó nhìn thấy họ còn run lẩy bẩy mà né tránh.
Thành phố Zombie là thành phố bị zombie chiếm lĩnh. Nghê Dương tìm được một nơi tương đối kín đáo, sau khi xịt lại xịt zombie cho mọi người, bắt đầu luân phiên nghỉ ngơi.
Zombie không cần ngủ. Zombie ném đá lưu luyến nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn rồi đội thùng sắt, nhảy khỏi cửa sổ mà ra ngoài. Sáng hôm sau, zombie ném đá cả người đầy máu trở về, trên đầu còn đội thùng sắt. Nó lắc lư muốn lại gần Tô Nhuyễn Nhuyễn lại bị Lục Thời Minh một cước đạp bay.
Nghê Dương dùng ánh mắt thâm trầm nhìn nó, bỗng nói: "Dị năng của nó hình như mạnh hơn."
Ban đầu, mọi người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mãi đến khi họ vào được lớp thứ hai cua thành phố, gặp được zombie hơi có chút thần trí đứng đầu nơi này. Zombie đứng đầu lớp thứ hai có dị năng, không dễ để đối phó. Nhưng zombie ném đá nhìn qua tưởng như không thông minh lắm này nhào qua chiến nhau, hoàn toàn không cho con zombie kia có thời gian phản ứng.
Nhìn hai con zombie đánh nhau, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta có nên giúp đỡ không?"
Nghê Dương thờ ơ lạnh nhạt.
Lục Thời Minh phát ra tiếng cười nhạo rồi tiếp tục cười lạnh một tiếng, "Hừ."
Được rồi, cái thùng giấm nhà anh.
Zombie ném đá cuối cùng cũng đánh bại zombie đứng đầu kia, sau đó móc tinh hạch của con zombie kia bỏ vào trong miệng mình.
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người khi nhìn zombie ném đá đều có chút phức tạp.
...
Thành phố Zombie có tất cả năm lớp. Nghe nói vua zombie ở trung tâm. Nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ biết một vua zombie, đó chính là Tiêu Trệ. Trước khi Tiêu Trệ hóa zombie, vua zombie hẳn cũng chỉ là nhân vật râu ria mà thôi.
Vốn dĩ Nghê Dương nghĩ rằng họ phải trải qua khó khăn gian khổ mới đến được trung tâm của thành phố, không ngờ, dưới sự "hộ tống" vừa đánh vừa ăn của zombie ném đá, bọn họ đã nhanh chóng đến được trung tâm, đồng thời nhìn thấy Tiêu Trệ.

————————————————————
Tạm cất bịch khăn giấy lau nước mắt đi, tác giả lại quay lại phong cách tấu hề quen thuộc rùi :)))