Dịch: Cá Mòi

***

Nhiệt độ giữa mười hai giờ đêm và một giờ sáng có chênh lệch nhiều không?

Nếu là bình thường thì hầu như chẳng mấy ai có thể cảm nhận được sự khác biệt.

Nhưng đêm nay thì khác. Mặt trời đã lặn từ lâu, nhưng cảm giác thiêu đốt trong không khí dường như đang nóng dần lên theo từng giây phút, tệ hơn nữa là mấy ngày nay không hề có gió. Ngoài cửa sổ không phải không khí mà càng giống từng luồng cát nóng hổi sẵn sàng vồ lấy bạn, làm bạn ngạt thở.

Giống như tuân theo mệnh lệnh của ai đó, một thành phần nhỏ người dân vì lý do gì đấy không mở điều hòa cuối cùng cũng không chịu nổi mà bật lên, tiếng ù ù quay cuồng khắp thành phố. Những người không có điều hòa thì không thể cầm cự được nữa, từ quán bar, cửa hàng tiện lợi 24h,...ở đâu có điều hòa thì họ chui vào đó.

Ba mươi phút sau, tạch một tiếng, ánh đèn bao trùm chung cư tầng 38 đột nhiên vụt tắt. Căn phòng chìm vào màu đen tĩnh lặng của màn đêm -- không biết từ khi nào tiếng ù ù nhỏ đã dừng lại.

Điều hòa trung tâm ngừng thổi.

Không bao lâu sau khi điều hòa ngừng hoạt động, Lâm Tam Tửu bực bội trở mình. Không còn nhiệt độ ổn định 26 mát mẻ dễ chịu, thân thể cô nhanh chóng toát mồ hôi dinh dính, nó giống như một cái lồng giam không lọt gió, chẳng mấy chốc cô đã sực tỉnh vì nóng.

Ừm...hình như điều khiển từ xa ở trên tủ đầu giường... Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, vừa mới định vươn tay ra sờ thì cô bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Lâm Tam Tửu lập tức dừng tay lại, không dám nhúc nhích, một lát sau mới lặng lẽ híp mắt lại nhìn về phía trên.

Một khuôn mặt trắng như tuyết treo trước mặt cô, hai con mắt như hai lỗ thủng đen đang nhìn cô chòng chọc.

Lại nữa! -- Lại nữa-- Trong đầu Lâm Tam Tửu rít lên một tiếng thét, nhưng cổ họng khô khốc không thể phát ra âm thanh nào-- Nhịp tim của cô càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn -- khuôn mặt trắng nhợt kia hơi nghiêng tai lắng nghe, rồi soạt một tiếng, nó đột ngột dí sát lại gần Lâm Tam Tửu.

Hai tuần trước, cố một lần tỉnh dậy lúc nửa đêm vì khát nước, cô vừa đứng lên thì đụng vào khuôn mặt này. Lúc ấy Lâm Tam Tửu sợ đến mức hét lên một tiếng, cô vội vàng bật đèn mới biết đấy là Nhậm Nam...

Không biết Nhậm Nam đã ngồi cạnh cô từ lúc nào, khuôn mặt anh chìm trong trong đêm tối, anh cứ ngồi như thế nhìn cô chằm chằm không biết được bao lâu--giống như đêm nay vậy.

Lúc ấy Nhậm Nam nói từ nhỏ anh đã mắc chứng mộng du.

Nếu như không phải do trong lòng Lâm Tam Tửu vẫn còn hoài nghi thì có lẽ cô sẽ tin là thật. Lúc này, cô cố nén sợ hãi, giả bộ như vẫn chưa tỉnh ngủ mà lấy tay dụi dụi mắt, run giọng hỏi: "Nhậm Nam, anh lại mộng du à?"

Khuôn mặt trong bóng đêm nứt ra một nụ cười, anh nói năng rành mạch: "Đúng vậy, anh lại bị thế tiếp. Anh dọa em sợ rồi hả?"

"Hơi hơi..." Lâm Tam Tửu giống như chạy trốn mà xuống giường, đứng ở cửa -- loại ảo giác có thể thoát ra bất cứ lúc nào này khiến cô bình tĩnh lại một chút, sau đó lúc này cô mới cảm thấy nhiệt độ nóng như lồng hấp ở trong phòng. "Sao lại nóng như vậy? Anh tắt điều hòa hả?"

Nhậm Nam không nói gì, anh đưa tay kéo một cái soạt, lớp rèm cửa sổ nặng nề nhanh chóng dạt sang hai bên lộ ra cửa sổ sát đất. Thường ngày, Lâm Tam Tửu có thể nhìn thấy quang cảnh ban đêm phồn hoa rực rỡ của một nửa thành phố. Chỉ là đêm nay, những ánh đèn chưa bao giờ tắt lại biến mất cùng muôn vì sao, chỉ còn lại một màn đêm u tối.

Căn hộ cửa đóng then cài, ngột ngạt tới mức khó thở.

"Điện lực quá tải nên toàn thành phố đều bị cúp điện." Giọng nói Nhậm Nam vẫn ẩn chứa tiếng cười, hết sức ung dung. Anh vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía cửa.

Chuông báo động trong đầu Lâm Tam Tửu đột nhiên rung lên ầm ĩ, không đợi anh tới gần cô đã mãnh liệt xoay người chạy về phía phòng khách. Ba tháng sống trong ngôi nhà này cuối cùng cũng đem lại cho cô một hồi báo nho nhỏ: trong bóng tối đen như mực không nhìn thấy ngón tay, cô vẫn thuận lợi lao vào phòng khách. Không kịp thở dốc, Lâm Tam Tửu vội vàng ấn nút mở cửa thang máy cái bộp.

Nhưng màu đỏ không sáng lên như trong dự tính của cô -- một chung cư cao cấp như này mà không có hệ thống điện dự phòng ư?

"Nguồn điện dự phòng chỉ dành cho đèn hành lang, còn thang máy, đặc biệt là thang máy tư nhân thì họ mặc kệ." Sau lưng là giọng nói cô đã nghe nửa năm nay, Nhậm Nam vẫn dịu dàng như vậy, nhưng lúc anh phát âm Lâm Tam Tửu lại nghe thấy tiếng nước. Giống như là...giống như là Nhậm Nam không khống chế được lượng nước bọt trong miệng...

Trong màn đêm, hình dáng mờ ảo mơ hồ của Nhậm Nam thong thả bước lại gần cô, cuối cùng dừng lại giữa phòng khách.

Lâm Tam Tửu chỉ thấy đầu óc choáng váng. Giác quan thứ sáu của cô đã đúng - hối hận trào dâng trong lòng cô: "Anh... anh định làm gì?"

"Đồ láu lỉnh này," Nhậm Nam nuốt nước bọt, "Em đã cảm giác được từ lâu rồi phải không? Tuy nhiên em vẫn phải học cách nghe theo trực giác của mình nhiều hơn...nếu không em cũng sẽ không theo anh đến nơi này. Mấy ngày nay chắc em cũng đấu tranh tâm lý ghê nhỉ... Thật sự cảm ơn sự tin tưởng của em dành cho anh nha."

Lâm Tam Tửu không hề nhận ra tay cô đã cuộn thành nắm đấm, không ngừng run lẩy bẩy.

"Tiểu Tửu, trời nóng như thế, em có ra nhiều mồ hôi không?" Nhậm Nam bỗng nhiên quan tâm hỏi một câu chẳng liên quan gì.

Lâm Tam Tửu sửng sốt, vô thức sờ lên cánh tay mình. Cô chỉ hơi đổ một lớp mồ hôi mỏng-- nhưng mà-- bây giờ hỏi cái đó để làm gì?

Nhậm Nam rất hài lòng, anh gật đầu trong bóng tối. "Tiểu Tửu thật tuyệt! Không uổng công anh nuôi dưỡng em nửa năm..."

Rốt cuộc anh ta đang nói cái gì--sao mình nghe không hiểu chút nào vậy! Lâm Tam Tửu hé miệng định nói gì đó mới nhận ra hàm răng cô đang đánh vào nhau cầm cập. Cô thốt lên ý nghĩ chìm nổi trong đáy lòng mấy ngày nay, ý nghĩ mà cả đời cô tưởng như chưa bao có thể nói ra: "Anh...anh muốn ăn thịt tôi?"

Bóng người đen sì phát ra một tiếng thán phục hài lòng, "Trực giác của em nhạy cảm thật đấy."

Thái độ của anh ta chọc giận Lâm Tam Tửu-- sợ hãi, phẫn nộ, bối rối, tất cả các cảm xúc trộn lẫn vào nhau, dường như cô không luống cuống lắm, những lời tiếp theo tuôn ra như thủy triều: "Đừng đùa nữa, anh là ai! Vì sao anh lại nhắm đến tôi? Tôi nói cho anh biết, anh chớ làm loạn, tất cả bạn bè tôi đều biết tôi chuyển đến đây..."

Cô cố ý cao giọng, một mặt thì âm thầm hy vọng sẽ có người nghe thấy, một mặt thì lặng lẽ di chuyển về hướng phòng bếp bên cạnh phòng khách.

Nhậm Nam thở dài, "Thôi, em đã ở cạnh anh sáu tháng, anh cho em chết một cách rõ ràng." Nói xong anh ta nhẹ nhàng búng ngón tay.

Kính thủy tinh trong phòng khách đột nhiên "oành" một tiếng vỡ tan thành trăm ngàn mảnh -- kèm theo tiếng hét chói tai mơ hồ từ đằng xa, một đợt sóng nhiệt kinh người mà Lâm Tam Tửu chưa hề trải nghiệm qua bọc lấy mảnh kính bể tràn vào chung cư. Một chút hơi lạnh còn sót lại của điều hòa không khí cũng biến mất hoàn toàn.

Sao, sao lại nóng thế nhỉ? Giống như thể có người đặt cả thành phố trên đống lửa vậy! Lâm Tam Tửu chưa kịp phản ứng, giọng nói dịu dàng của Nhậm Nam lại vang lên: "Kể từ đêm nay, thế giới này không phải là địa cầu mà bọn em quen thuộc nữa. Ở trong thế giới mới này, nếu tính theo thang đo nhiệt độ của bọn em thì hiện tại là...à, 59 độ C."

Lâm Tam Tửu choáng váng tại chỗ. 59 độ C đủ để khiến người bình thường chết không biết bao nhiêu lần vì say nắng hoặc mất nước -- khi nghĩ đến điều này, cô vội vàng sờ gáy mình. Không có nhiều mồ hôi như cô nghĩ.

"Xem kìa! Anh mới nuôi em mấy tháng mà em đã tiến hóa ra hai loại "thích ứng nhiệt độ cao" và "trực giác nhạy cảm"... Thật không hổ là hạt giống có tiềm năng mà anh coi trọng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nếu không phải do thế giới mới đến quá nhanh thì anh rất muốn nuôi em nhiều thêm hai năm nữa, sau đó mới ăn..." Nhậm Nam tiếc nuối nói, anh ta nuốt nước miếng rồi đi tới chỗ Lâm Tam Tửu. "Tiểu Tửu à, rất lâu rồi anh chưa được ăn mầm giống tốt."

Sau khi bức tường thủy tinh vỡ vụn, vài tia sáng len lỏi vào phòng khách, dựa vào chút ánh sáng đó Lâm Tam Tửu mới thấy rõ khuôn mặt của Nhậm Nam.

Ngũ quan duyên dáng như người mẫu ngày xưa đã bị biến dạng bởi khuôn miệng ngày càng ngoác rộng ra. Nước miếng không được kiểm soát, chảy xuống theo khóe miệng -- lúc này Lâm Tam Tửu đã bị ép sát vào góc bếp.

"Tôi, tôi không hiểu! Anh là cái quái gì vậy? Tại sao lại muốn ăn thịt tôi? Tiến hóa, năng lực là cái gì-- chẳng phải anh bảo để tôi chết được rõ ràng hay sao, nói cho tôi biết!"

Kéo dài được thêm một phút là nhiều thêm một tia cơ hội! Lâm Tam Tửu vừa hét lên vừa âm thầm thò tay về giá đựng dao trên bàn.

Cái miệng lớn dừng lại, thu nhỏ một chút, lộ ra vài nét khuôn mặt ban đầu của Nhậm Nam. "Chà, sao em đần quá vậy? Đương nhiên anh là con người rồi, tên anh là Nhậm Nam -- nhưng không giống với đám lạc hậu bọn em, anh đến từ một "thế giới mới" khác. Nhân loại sống sót ở thế giới đều tiến hóa ra các năng lực khác biệt... Anh có những năng lực mà em thậm chí không thể nghĩ tới."

Nhậm Nam lau cái cằm ướt sũng. "Anh khuyên em nên bỏ dao xuống, thị lực của anh rất tốt. Ngoan ngoãn để cho anh ăn, đảm bảo không đau--"

"Bỏ cái đầu mày!" Anh ta còn chưa dứt lời thì Lâm Tam Tửu đã nhào tới, tay nắm một con dao nhọn trong cơn sợ hãi lẫn phẫn nộ.

Con dao róc thịt sáng như bạc có tốc độ cực nhanh, vẽ ra một dải sáng trong màn đêm -- khi mắt thấy mũi dao sắp chạm vào ngực Nhậm Nam thì anh ta chỉ nhẹ nhàng bước sang bên cạnh một bước, Lâm Tam Tửu liền vồ hụt. Cô lảo đảo, lại giẫm phải một mảnh thủy tinh nên mất thăng bằng, nặng nề ngã xuống đất.

Cái miệng nứt toác kia không cho cô cơ hội đứng lên, nó nhanh như gió lao về phía Lâm Tam Tửu -- trong lúc hoảng loạn, cô chỉ kịp xoay người và ném con dao nhắm vào Nhậm Nam. Anh ta vội vàng né tránh nhưng không kịp, bị dao cứa một vết thương nhỏ.

Choang một tiếng, con dao rơi ở phía xa.

Nhậm Nam nổi cáu đè Lâm Tam Tửu xuống đất, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô gần như thu nhỏ lại bé bằng cây kim. "Bít tết thì nên có dáng vẻ của bít tết!"

Dưới ánh sáng mờ ảo, Lâm Tam Tửu tuyệt vọng nhìn bóng đen nhào về phía cổ họng mình.