Miranda nghe vậy cũng thấy hơi bất ngờ nhìn thoáng qua Tô Vũ rồi quay sang nhìn Duke.
Duke nhìn hai người nhún vai: "Ta không sao cả, đừng nhìn ta như vậy."
"Ta từ khi mất lãnh địa, tước danh hiệu quý tộc rồi trở thành nô lệ ta đã chỉ có một mong muốn có một cuộc sống yên bình thôi."
"Mặc dù ta biết hiện tại đã không thể có cuộc sống như vậy nữa rồi." Hắn nở nụ cười tự giễu tiếp tục nói với giọng điệu hơi đắng chát.
Rồi hắn quay qua nhìn Miranda nghiêm túc nói: "Ta tự biết mình năng lực hơn ta.

Ta cũng biết ngươi đến thành Vạn Xuân này có mục đích riêng."
Mirada vừa muốn nói gì đã bị Duke lấy tay ngăn cản: "Ngươi không cần giải thích, ai đến thành Vạn Xuân này mà không có câu chuyện riêng.

Ta cũng không mong ngươi coi đây thành nhà của mình, chỉ mong nếu như có chiến tranh thì đừng để những cuộc chiến đó trở nên vô nghĩa."
Miranda há miệng muốn phản bác nhưng lại cảm thấy không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ im lặng một lúc rồi thở dài nói: "Ta biết rồi."
Tô Vũ nhìn về phía hai người mỉm cười nói: "Được rồi, tiếp sau phải dựa vào hai người rồi."
Chỉ lên tấm bản đồ đã được trải sẵn trên bài, hắn nói tiếp: "Thế cục của thành Vạn Xuân của chúng ta rất không khả quan."
"Phía sau, quái vật trong rừng Nidal không biết lúc nào sẽ tiếp tục tấn công."
"Phía Đông, nước Lance đang bận tấn công thủ đô Alter nên có thể hiện tại tương đối an toàn nhưng mối thù hai nước rất lớn, không nên chủ quan."
"Phía Nam, nước Rhine hiện nay đang bận đối phó với hai mẫu thí nghiệm bị ta thả ra nên cũng không có thì giờ đối phó chúng ta.


Bên này hiện tại cũng tạm thời an toàn, nhưng đừng quên bọn hắn nếu không giải quyết được hai mẫu thí nghiệm đó có lẽ sẽ chuyển sang chúng ta."
"Phía Trung tâm, vua Frank vừa tổn thất binh lính nặng nề.

Chúng ta chính là nơi bọn hắn nhắm tới để bổ sung binh lực."
"Các nơi này đều cần phải phát thám tử quan sát tình huống."
"Thêm nữa, Miranda, ngươi phải nhớ kỹ điều này.

Bản chất của người Frank hay Rhine đều là những chủng tộc hiếu chiến, đều yêu thích kẻ mạnh.

Đừng tỏ ra yếu thế, muốn giết ai cứ giết."
Nếu tình huống mất kiểm soát..."
Tô Vũ hơi trầm ngâm một lúc rồi vẽ lên trên bản đồ một khu vực rồi nói tiếp: "Nơi đây là nơi ta đã chôn cắt một số người Row, ở đây oán khí ít hơn một chút.

Các ngươi nếu như không còn cách nào có thể rút vào đây ở một thời gian.

Còn không được nữa thì..."
Hắn cắn răng làm ra quyết định: "Chắc cũng còn cách biến thành người Sói rồi trốn vào trong rừng thôi."
Tô Vũ nhìn sắc mặt hai người có vẻ hơi trầm trọng bật cười nói: "Tất nhiên chưa chắc sẽ đến mức này."
Duke và Miranda nhìn Tô Vũ gật đầu đồng ý: "Nếu đến tình huống đó ta sẽ suy nghĩ cách của ngươi."
Sau đó mấy người tiếp tục thảo luận về tương lai của thành Vạn Xuân, nhưng chủ yếu vẫn là tìm cách trốn thoát khỏi nơi này.

Bọn họ cũng muốn phản kháng nhưng hiện tại không có cách nào, thành Vạn Xuân như một đứa con hoang không ai thèm quan tâm.

Nhưng lại khiến người ta chướng mắt muốn thuận tay giết chết.
...
Sáng sớm hôm sau.
Tô Vũ trùm một lớp áo choàng kính người, một mình hắn cưỡi ngựa rời đi thành Vạn Xuân đi về phía thủ đô Alter.

Chuyến hành trình này hắn không mang theo ai cả, một phần vì muốn kiểm tra chất lượng của thứ thuốc mới, một phần vì không muốn để đảm bảo an toàn.

Nếu như tác dụng thuốc không mạnh, một mình hắn cũng dễ dàng trốn thoát hơn.

Thêm nữa, dù không giết được hắn cũng muốn mang theo mẫu vật về cho Sở nghiên cứu.

Tô Vũ ngoái đầu lại nhìn về thành Vạn Xuân sau rặng cây lần cuối rồi thúc ngựa bước đi.
Lộ trình dự kiến của hắn sẽ phải đi hẻm núi Canyon, nơi người Rhine bắt buộc phải qua để dẫn con quái vật đến thủ đô Alter.


Nếu đi đến đó bằng tuyến đường bình thường chắc chỉ mất đâu đó tầm một tuần, nhưng hắn lại lựa chọn con đường vòng nên thời gian có thể kéo dài hơn hai tuần.

Lý do rất đơn giản, hắn ghét phiền phức.
Tuyến đường bình thường buộc phải qua một số thành trì của người Frank.

Với vẻ ngoài có hơi khác người của hắn, nếu vào trong thành rất dễ gây ra hiểu lầm.

Có thể bọn họ sẽ tưởng rằng hắn là một thám tử của một chủng tộc nào đó đến lúc đó rất nhiều cuộc chiến vô nghĩa sẽ xảy ra.

Nên sau khi cân nhắc, hắn lựa chọn băng qua vài khu rừng để đến hẻm núi Canyon.

Con đường khá hiểm trở nhưng cũng không có quá nhiều nguy hiểm, thi thoảng hắn chỉ gặp phải tập kích của một số quái vật trong rừng nhưng cũng không làm khó được Tô Vũ.
Chỉ có điều sống ở trong rừng cũng làm hắn mệt mỏi không kém, khu rừng này có quá nhiều muỗi và vài động vật ký sinh, hắn liên tục phải duy trì Emeraline hóa toàn bộ cơ thể, ngựa cũng không dùng được.

Lúc ngủ hắn phải đào một cái huyệt rồi tạo một cái ống để hô hấp.

Tắm cũng không được vì có thể có con vật gì đó thâm nhập ký sinh vào trong cơ thể mình.

Đã nhiều ngày liên tục, cơ thể hắn đã bốc mùi hôi thối.

Tuy kiếp trước chịu khổ cũng không tính ít, nhưng cứ mỗi khi trải qua hắn lại thấy hâm mộ những pháp sư.

Ít nhất vào lúc này bọn hắn có thể tắm, còn hắn đến tắm còn không dám làm.
...
Hẻm núi Canyon, hẻm núi nằm ở phía Nam cách thủ đô Alter tầm hơn một nghìn kilomet.

Nói xa cũng không tính xa, nói gần cũng không tính quá gần.

Nơi đây tồn tại một thành trì tên là Amber, được lấy tên dựa trên một anh hùng của người Frank.

Theo truyền thuyết thời của người Frank, Amber là một người lai giữa người và thần.

Hắn ta sinh ra đã có sức mạnh thể chất phi thường.


Người đã bảo vệ cho người Frank khỏi cuộc tấn công của Sói Trắng cổ đại.
Phía trên hẻm núi Canyon vào lúc này là một người đàn ông có vẻ ngoài rách rưới.

Hắn đang ngồi xếp bằng phía trên vách núi hướng mắt về phía quân đội giáp đen bên ngoài thành Amber.
"Đội quân bất tử ? Xem ra phản ứng cũng không tính chậm."
Người đàn ông rách rưới lẩm nhẩm tự nói một mình, rồi chống cây kiếm đứng dậy đi men theo phía trên hẻm núi về phía bên kia.
"Cũng không biết đã đến hay chưa ?"
Tô Vũ hơi nhíu mày tiếp tục lẩm nhẩm, ước theo tốc độ bình thường rất có thể quái vật phải đến được đây rồi.

Nhưng còn rất nhiều biến số hắn chưa có dữ liệu rõ ràng nên hắn chưa thể tính tới, ví dụ như thời gian ăn ngủ, biến cố xảy ra trên đường...
Nên với tình hình hiện tại hắn rất khó làm ra phán đoán chính xác.

Nên hắn chỉ có thể tự mình đi phía bên kia tự mình tìm hiểu, nếu như đã có cuộc chiến xảy ra tất nhiên sẽ để lại một ít manh mối để hắn lần mò tới.
"Xoẹt xoẹt xoẹt"
Tô Vũ lấy tay xoa nhẹ lên lớp bụi phủ trên nền đá để lộ ra từng đường rãnh sâu, nhưng hắn không vội kết luận.

Từ những đường rãnh tuy có thể xác định ở đây đã từng có bố trí mai phục nhưng lại không xác định rõ được thời gian.
Lấy một sợi xây dài buộc vào một tảng đá phía trên hẻm núi, Tô Vũ từ từ trượt xuống phía dưới để kiểm tra.

Khi hắn xuống gần đến phía dưới thì hắn loáng thoáng ngửi thấy được một mùi vô cùng quen thộc, mùi máu.
"Bụp bụp"
Tiếp đất nhẹ nhàng xuống dưới đất, Tô Vũ thông qua khứu giác của mình tìm đến nơi phát ra mùi máu tươi.

Càng đến gần, mùi máu bắt đầu nồng hơn.

Hắn dọc theo đường đi đến trong thấy một vài mảnh vải có dính máu và một vài miếng thịt, xương vụn.

Tô Vũ chầm chậm bước về phía nơi phát ra mùi máu.