Thời gian mặt trời đen xuất hiện vào ban ngày đã chính thức kéo dài tới năm tiếng đồng hồ, cũng có thêm một đám người phát bệnh nhưng vẫn ít hơn so với hôm qua. Mà người phát bệnh nếu không có thuốc đặc hiệu để dùng thì bất quá qua hai ngày sẽ bị tuyên bố đã chết.
Mọi người còn chưa kịp khủng hoảng, phía trên đã ra lệnh, người không cần công tác đều phải nghe theo chỉ huy. Vào ban đêm cầm bàn chải trát phấn ba lần ở toàn bộ tường và nóc nhà. 50 người hợp lại thành một tiểu đội, mỗi đội một khu vực, phía sau sẽ có đội viên của đội tuần tra hoặc quân nhân theo dõi.
Chẳng biết là vô tình hay cố ý mà tên của Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô đều không có trên danh sách công tác.
Lâm Ẩm Vô là Dương Tuyển giả, tự nhiên không cần đi, đồng thời mấy quân nhân theo sát hắn cũng không thể có động tác gì khác. Yến Thừa Cựu là đối tượng bị hoài nghi cũng không phải đi.
Dù sao cũng đã bị người ta nghi ngờ rồi, dứt khoát chủ động đi giúp đi.
Chỉ còn ba tháng nữa là đến kỳ hạn nửa năm. Tuy rằng cậu không biết mình có thể giúp cái thế giới này làm được gì, nhưng có thể góp sức vào mấy việc này thì Yến Thừa Cựu cũng không ngần ngại.
"Nếu cậu muốn giúp thì tốt nhất là đi làm thủ vệ đi." Lâm Ẩm Vô canh chuẩn thời gian Yến Thừa Cựu ra khỏi cửa, chậm rì rì nói "Mũi của mấy con Dương Tuyển thú đó rất nhạy, hơn nữa nhiều người dễ sinh ra rối loạn, chúng nó cũng có thể vì nghe thấy tiếng động mà đến. Thời gian mặt trời xuất hiện ngày càng lâu, số lượng Dương Tuyển thú đại khái cũng tăng rồi, mà Dương Tuyển thú mới thức tỉnh rất yếu, cần phải bổ sung năng lượng." Mà năng lượng tốt nhất còn gì khác ngoài đồng loại nữa.
Dương Tuyển giả bị nhiều người kiêng kỵ như vậy, bị gán cho cái danh "Ác ma" "Lệ quỷ", nguyên nhân là vì thân thể của bọn họ lúc mới thức tỉnh rất suy yếu, tính tình cũng vừa sinh ra biến hóa lớn, do đó đại khai sát giới. Chờ đến thời điểm khôi phục được lý trí thì họ đã không còn khả năng trở lại cuộc sống trước kia.
Mà nhà an toàn một hơi dùng nhiều phấn trát lên tường như vậy, không khác gì một miếng thịt nướng tỏa ra mùi hương ngào ngạt, hấp dẫn mọi người tới đây cắn một ngụm.
Bởi vì hẻo lánh mà nhà an toàn vẫn luôn trong tình cảnh tương đối an toàn, nhưng cũng bởi vì như thế, rất nhiều đại căn cứ không biết việc gì xảy ra ở đây, có nguy hiểm cũng thế.
Căn bản gần đây cũng chỉ có hai con gà biến dị kia, chúng nó ở thời kỳ động dục vội vàng đẻ trứng, cơ hồ không có thời gian tới đây tìm nhà an toàn. Nhưng hiện tại xuất hiện thêm nhiều Dương Tuyển thú mới, lại là trạng thái suy yếu, tự nhiên sẽ kéo đến đây.
Mà nếu Dương Tuyển thú mới sinh đến đây thì có lẽ là chuyện tốt đối với người của nhà an toàn.
Ba tầng vật liệu cũng không đủ để chống đỡ.
Yến Thừa Cựu quay đầu lại, ánh mắt nhìn Lâm Ẩm Vô tràn đầy nghi hoặc "Anh mà có lòng tốt nhắc nhở thế à?"
"Tôi chỉ vừa mới mua phòng." Lâm Ẩm Vô nhún nhún vai "Ít nhất tôi cũng muốn an an ổn ổn mà sống."
Yến Thừa Cựu tự hỏi trong chốc lát, vẫn là quyết định tin tưởng lời Lâm Ẩm Vô nói.
Chờ đến thời điểm Yến Thừa Cựu biến mất, mấy bộ đội đặc chủng cùng nghiên cứu viên khác cũng đi ra, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng của Lâm Ẩm Vô "Anh nói thật sao, thật sự sẽ có Dương Tuyển thú đến đây?"
"Có thể lựa chọn không tin." Lâm Ẩm Vô không có quay đầu lại "Nếu tôi là mấy người thì đã sớm đi ra ngoài phòng ngự rồi. Tuy rằng Yến Thừa Cựu lợi hại thật, nhưng mấy con Dương Tuyển thú đó cũng không có ngu ngốc tới mức chỉ đánh tới một hướng."
"Đi!" Lý Hổ liếc Lâm Ẩm Vô một cái thật sâu, nói với các đội viên khác.
"Đội trưởng..."
"Chúng ta muốn nhìn vào mắt hắn thôi cũng thập phần gian nan, nếu hắn muốn đi thì cũng không ai cản nổi. Suy cho cùng thì chúng ta đều là quân nhân." Mà thiên chức của quân nhân là bảo hộ cho nhân dân.
"Được, đội trưởng!"
Nhóm bộ đội đặc chủng cũng lần lượt rời đi, chỉ còn mấy nghiên cứu viên lưu lại.
Phương Khắc Sơ gom hết dũng khí tiến lên hỏi "Lâm tiên sinh, ngài có thể trả lời một ít vấn đề của chúng tôi không?"
Bọn họ không có trải qua huấn luyện đặc biệt, không có khả năng chịu được áp lực của một Dương Tuyển giả đứng trước mặt, nhưng nếu cách một cánh cửa thì vẫn có thể thử một lần.
Phương Khắc Sơ cũng là suy xét một hồi lâu mới quyết định tiếp xúc với Lâm Ẩm Vô.
Căn bản kế hoạch không tiến triển nhanh như vậy, nhưng kế hoạch ban đầu đã không đuổi kịp biến hóa của mặt trời. Bọn họ cố ý từ viện Khoa Học Quốc gia đến nơi này cũng là vì Lâm Ẩm Vô trong miệng một ít tình báo Dương Tuyển giả. Bọn họ chỉ có thể bắt được Dương Tuyển giả vừa mới sống lại, còn không biết vận dụng lực lượng như thế nào, mặt khác những Dương Tuyển giả kia cũng không có quá nhiều tiếp xúc với "Người mới", những thứ họ có thể nghiên cứu ra cực kỳ hữu hạn. Thứ lực lượng này đã vượt qua hiểu biết về khoa học của bọn họ, trong một khoảng thời gian ngắn cơ hồ không có bao nhiêu tiến triển.
Mà Lâm Ẩm Vô thì khác.
a số Dương Tuyển giả mà họ biết, đại bộ phận đều có tính cách quái dị, hiếu chiến thị huyết, một ít còn lại giữ được lý trí thì kéo bè kéo cánh với nhau, không dễ dàng xuất hiện trước mặt người khác, cho dù có thật sự xuất hiện thì cũng chưa chắc sẽ đưa ra đáp án mà họ muốn. Chỉ số thông minh của Lâm Ẩm Vô trước khi thức tỉnh đã rất cao, sau khi thức tỉnh cũng không có địch ý với người thường, vừa rồi ở thời điểm nói chuyện với Yến Thừa Cựu cũng đã thể hiện ra. Quan trọng là, lấy trình độ của Lâm Ẩm Vô, chỉ cần hắn có thể trả lời một ít thì cũng có giá trị rất cao rồi.
Đúng lúc Phương Khắc Sơ cho rằng Lâm Ẩm Vô sẽ cự tuyệt thì trong phòng đột nhiên truyền ra giọng nói của hắn.
"Được." Lâm Ẩm Vô gật đầu nói "Đúng lúc tôi cũng có vài thứ muốn hỏi."
"Hỏi đáp luân phiên, thế nào?"
"Được." Phương Khắc Sơ gật đầu.
Thời điểm Yến Thừa Cựu đi ra thì bên ngoài đã làm tới khí thế ngất trời.
Cậu đi một vòng cũng không thấy bóng dáng Tạ Tư Hàm, đành phải chọn một chỗ cao đứng, tùy thời giám sát động tĩnh bốn phía.
Nhưng hành động này của cậu ở trong mắt đội tuần tra chính là lười biếng.
"Cậu ở tổ nào, đứng ngốc ở đây làm gì?" Đội viên đội tuần tra ngẩng đầu, nhìn Yến Thừa Cựu đứng trên cây mắng "Cậu cho rằng mình là con khỉ à, nhanh xuống đây làm việc!"
Yến Thừa Cựu cúi đầu nhìn đội viên đội tuần tra kia, phát hiện tuổi tác hắn cũng không lớn, lúm đồng tiền trên mặt còn rất đáng yêu, giải thích nói "Tôi làm việc ở đây mà."
"Em trai, xuống dưới giùm tôi đi." Đội viên đội tuần tra nhịn không được phản bác "Xem cậu còn trẻ mà lại lười biếng như vậy. Hay là cậu xuống không được? Để tôi đi tìm thang cho cậu..."
Nói xong, người này vừa đi tìm thang vừa lẩm bẩm trong miệng.
Haha, hắn còn rất nhiệt tình.
Tâm tình Yến Thừa Cựu thả lỏng không ít, đang muốn nhảy từ trên cây xuống, miễn cho người này về tay không, lại thấy một người quen đi tới.
Nếu cậu nhớ không lầm thì hắn là Tề Nhân Phương, đội trưởng đội tuần tra.
"Tiếu Thủy, cậu ở chỗ này làm gì?" Trong tay Tề Nhân Phương cầm một khẩu súng, thấy đội viên đáng yêu kia thì nhíu mày hỏi.
"Tề đại ca." Tiếu Thủy sửng sốt một hồi, vội vàng cúi đầu nói "Có người không xuống cây được, tôi tìm thang giúp cậu ta."
"Xuống không được?" Tề Nhân Phương nghi hoặc nói, tầm mắt lập tức dừng trên người Yến Thừa Cựu.
"Không cần." Đồng tử Tề Nhân Phương co rụt "Tiếu Thủy, đi thôi, mắt nhìn người của cậu vẫn quá kém."
"A, đội trưởng, đội trưởng, từ từ." Tiếu Thủy có chút tò mò, nhưng năng lực của Tề Nhân Phương là thuyết phục người khác, nghe nói lần trước hắn đánh với bộ đội đặc chủng quốc gia một trận cơ hồ không hề thua kém, nếu có chỉ điểm của cấp trên thì có thể lập tức đi đến căn cứ quốc gia.
Yến Thừa Cựu mỉm cười lắc đầu, tiếp tục dựa vào cây quan sát bốn phía.
Ầm ầm ầm.
Phương xa truyền đến một trận âm thanh thật lớn, giống như đang vội vã chạy đến, tốc độ rất nhanh!
Đến rồi!
Yến Thừa Cựu mở to mắt, chạy nhanh đến bên bộ đội đặc chủng gần nhất nói "Các anh mau đến tiếp ứng phía tây và phía đông nam, vài phút nữa Dương Tuyển thú sẽ xuất hiện!" Nói xong, Yến Thừa Cựu vội chạy tới phương hướng phát ra âm thanh.
Vị bộ đội đặc chủng kia cũng biết Yến Thừa Cựu lợi hại, nhưng nhìn công phu chớp mắt liền biến mất của đối phương vẫn nhịn không được mà cảm thán một tiếng, xem ra lúc trước đối phương đánh nhau với bọn họ đúng là thủ hạ lưu tình. Hắn vừa chạy tới phía Tây, vừa móc dụng cụ thông tin đặc chế trong túi ra "Alo alo, nghe thấy không... nhanh chóng chạy đến phía tây và phía đông nam."
Yến Thừa Cựu toàn lực thi triển khinh công, lần theo phương hướng phát ra âm thanh kia không bao lâu thì đã phát hiện mục tiêu.
Chờ đến lúc Yến Thừa Cựu dừng trước mặt con quái vật khổng lồ này vẫn không khỏi có chút cảm thán.
Dương Tuyển thú này so với con gà trống trước kia còn muốn lớn hơn rất nhiều, nhưng nó lại mang cho cậu cảm giác miệng cọp gan hổ, không lợi hại bằng con gà trống kia. Kể cả đôi mắt của nó, lúc cậu nhìn thẳng vào mắt của con gà trống còn có chút chấn động, nhưng giờ phút này thì tâm tĩnh như nước. Đương nhiên, cũng không bài trừ việc cậu ngây ngốc với Lâm Ẩm Vô lâu như vậy, dần dần bỏ thói quen sợ hãi năng lực của Dương Tuyển thú và Dương Tuyển giả.
Con Dương Tuyển thú trước mắt cậu là một con cừu, như một cục bông to bự màu trắng, nhìn từ xa giống như một đoàn mây trắng di động.
Tính tình cừu vốn dĩ dịu hiền, nhưng sau khi biến dị lại trở nên hung mãnh dị thường. Hơn nữa động vật đáng yêu sau khi bị phóng to hơn mười lần, nhìn qua chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Càng khó giải quyết hơn chính là tốc độ của con cừu này rất nhanh.
Từ xa nhìn lại thì khi nó cử động chỉ có thể thấy được thân ảnh nho nhỏ.
Yến Thừa Cựu bất chấp dừng thân thể của mình lại, mà cương nghạnh xoay về một hướng, vọt về phía con cừu. Mượn tốc độ chạy như bay mới có thể với được về phía nó. Yến Thừa Cựu nắm chặt tay, nhân cơ hội này đấm một quyền vào bụng nó.
Mềm... mềm quá.
Yến Thừa Cựu cảm thấy mình vừa đánh vào một cục bông, cho dù một quyền này có mạnh tới mức nào thì cũng chỉ là gãi ngứa cho nó.
Con cừu này ở trong tận thế không có ai nuôi dưỡng, suốt một năm không được cạo lông, hơn nữa hình thể khổng lồ, lông cừu cũng dài ra rất nhanh. Nó có lẽ không có lực công kích dũng mãnh của sơn dương, nhưng bản thân nó đã có tầng phòng hộ tốt nhất, hơn nữa tốc độ quá nhanh, trong bầy Dương Tuyển thú thì cũng coi là khó chơi.
Tay Yến Thừa Cựu đánh vào con cừu bị bật ngược lại, cả thân thể cũng vì thế mà bay ra ngoài.
Con cừu kia cũng cảm giác được sự tồn tại của Yến Thừa Cựu, thân thể nhanh nhẹn dừng lại, "Be---" một tiếng.
Âm điệu vốn mềm như bông lúc này lại trở nên khó nghe vô cùng.
Yến Thừa Cựu có thể lại gần, đánh được một cái vào người nó đã là mạnh lắm rồi.
Cậu chỉ cảm thấy trong đầu mình ầm ầm một mảng, thiếu chút nữa không thể đứng thẳng nổi.
Cũng không biết con cừu này ăn cái gì mà khẩu khí thập phần nghiêm trọng, Yến Thừa Cựu còn bị làm cho chết khiếp.
Yến Thừa Cựu nhảy ra ngoài theo bản năng, tránh nằm trong phạm vi công kích của con cừu.
"Ha~"
Yến Thừa Cựu dùng sức vỗ vào má, nỗ lực làm cho mình tỉnh táo lại.
"Be --!"
Lần thứ hai con cừu kia kêu lên, Yến Thừa Cựu muốn lui về phía sau, lại phát hiện con cừu này đã lẻn ra sau lưng cậu, nó cào chân trên mặt đất, khơi mào vô số bùn đất, tất cả.... không đúng, con cừu này đang hướng về phía Yến Thừa Cựu mà đánh.
... chỉ số thông minh của con cừu này cũng không thấp.
Trong lòng Yến Thừa Cựu bỗng nhiên hiện lên suy nghĩ như vậy, nháy mắt nhảy lên trên, thành công bay đến đầu con cừu, hai tay gắt gao nắm lấy lông cừu không bỏ.
"Be --!"
Con cừu bắt đầu kịch liệt giãy dụa, rung động to lớn tới mức có thể khiến cho người bình thường sợ tới xuất huyết, việc cấp bách nhất lúc này là phải giết con cừu rồi đi chi viện cho những nơi khác. Bằng không cứ ở đây dây dưa với nó thì những nơi khác có ứng phó nổi không?
Con cừu này còn khó giải quyết hơn cả hai con gà trước kia.
Yến Thừa Cựu cảm giác được mình đã bứt mất một ít lông cừu, lại một lần nữa nhanh nhẹn nắm lấy.
Đáng chết, nhiều lông như vậy, chi bằng dứt khoát đốt hết tất cả!
Yến Thừa Cựu nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt đặt lên hai viên đá trên mặt đất, chỉ cần tốc độ đủ nhanh, lực đạo đủ mạnh thì không cần đá đánh lửa cũng có thể sinh ra lửa. Tới lúc đó lại ra thêm một chưởng phong, nhất định lửa có thể cháy lan ra tới đồng cỏ!
Cậu cúi đầu nhìn con cừu, giang hai tay ra, vận nội lực một chút, hai viên đá vụn rất nhanh đều nằm trong tay.
"Chỉ cần một chút lửa thôi."
Nói không chừng còn có thể làm cừu nướng nguyên con!
Con cừu phảng phất đã nhận ra gì đó, động tác so với lúc trước còn mạnh hơn, hận không thể lập tức ném con người trên đầu xuống. Nhưng Yến Thừa Cựu nào cho nó cơ hội này, hai viên đá vì kịch liệt cọ xát mà rung động, vài tia lửa chợt lóe ra trên không trung.
Chính là lúc này!
Khóe miệng Yến Thừa Cựu giương lên, bàn tay đong đưa kỳ lạ, ngay sau đó, mười ngón tay triển thành một bộ dáng kỳ lạ, ngón cái cùng ngón trỏ hợp lại thành hình chữ "Khẩu", dùng sức đẩy về phía trước!
Bí pháp Cổ Võ, Phong Thần Chỉ!
Kim mộc thủy hỏa thổ.
Ngũ hành tương sinh tương khắc, đã có Hàn Băng chưởng ở phía trước thì phải có Phong Thần Chỉ ở phía sau.
Năm hệ kết hợp, xưng thành "Ngũ Hành công", vì Yến Chi Dĩ lưu lại mười đại bí pháp trong Cổ Võ phái, nên chỉ có người có tư chất và tâm tình thuần lương mới có thể học tập.
Từ trên không trung hiện ra một luồn gió mạnh, gió đột nhiên thổi tới làm tia lửa trong không trung phóng đại lên vô số lần, trực tiếp nổi lửa!
"Be --!"
Trên mặt đất bỗng nhiên vang lên một trận gào thét thê lương, cùng với tiếng hét này còn có từng đợt mùi hương của thịt cừu nướng.