Dưới bầu trời đêm đầy sao, lửa tình nóng bỏng của hai người lan từ sân nhà vào đến tận trong phòng ngủ, liên tục trải qua mấy lần ân ái triền miên, cuối cùng mới bình tĩnh nằm trên chăn nệm xốc xếch.

Cô mệt mỏi tựa vào ngực anh, càng lúc càng yêu cái cảm giác thân mật khi được anh ôm vào lòng, bỗng dưng, cô nhớ tới lời anh vừa nói ——

“Vì sao anh lại nói em sẽ không mang thai?” Thật xấu hổ! Hai người cũng đã làm chuyện đó nhiều lần như vậy, cho dù chỉ là lời nói lúc t*ng trùng xông lên não, nhưng bây giờ cô mới hỏi anh thì cũng đã quá muộn.

Trên mặt Vệ Nghị Phong quả nhiên hiện lên một chút do dự, nhưng sự thật là —— “Bởi vì anh đã sớm thắt ga-rô* rồi!” Anh nghĩ, việc này không cần phải giấu cô. Lúc trước bởi vì thói quen phong lưu, giao thiệp rộng rãi, vậy nên anh cảm thấy phương pháp này rất cần thiết, đề phòng sơ hở.

(*) thắt ống dẫn tinh

Nhưng kể từ khi yêu người đang nằm bên gối, anh đã quyết định thay đổi hoàn toàn, từ nay về sau chỉ ôm một mình cô, thực tế là, sau khi trải qua ‘tiếp xúc da thịt’ cùng với vợ mình, anh nghĩ sau này ngay cả bao cao su mình cũng phải từ bỏ, như vậy sẽ càng làm cho tình thú chốn khuê phòng của vợ chồng bọn họ đạt đến cảnh giới tươi đẹp hơn.

“Hả?” Cô ngạc nhiên, không ngờ đáp án lại nằm ngoài dự đoán của mình như vậy. Nếu không thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô còn cho là anh đang nói giỡn.

Chả trách ngay từ đầu anh đã cam đoan rằng, cô vĩnh viễn sẽ không phải chịu áp lực nối dõi tông đường. . . .

“Chẳng phải em cũng không có ý định sinh con sao?” Anh mỉm cười nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô.

“Ừ, đúng vậy.” Quả thực là cô đã từng nói vậy, nhưng đó chỉ là ý nghĩ trước mắt chứ không phải vĩnh viễn. . . .

Thật kỳ quái, cô vốn không có ý định kết hôn, càng không có khả năng lo lắng đến vấn đề sinh con, vậy nên cho dù anh có thắt ga-rô thì cũng không phải là chuyện kinh thiên động địa gì, cô nên mừng vì không cần phải sinh con dưỡng cái, cũng không cần phải lo lắng thân thể sau khi sinh con sẽ thay đổi, nhưng sau khi yêu anh, cô lại tự nhiên cảm thấy một ngày nào đó bọn họ sẽ cùng nhau tạo ra thế hệ tiếp theo, xây dựng một gia đình nhỏ hạnh phúc.

Bây giờ đột nhiên biết được bọn họ vĩnh viễn sẽ không có con, trong lòng cô lại có một loại cảm giác mất mát không biết tả thế nào, mặc dù không đến mức đau khổ muốn khóc, nhưng vẫn cảm thấy buồn buồn, giống như đột nhiên bị ai đó đánh một cái.

“Anh làm vậy cũng là vì muốn chọc tức ông nội sao?” Cô muốn biết nguyên nhân anh không muốn có con có giống như lý do lúc trước anh muốn lấy cô làm vợ hay không, chỉ vì muốn trả thù những thủ đoạn vô tình của ông nội năm đó mà anh không tiếc dùng chuyện đại sự của đời mình, hạ một liều thuốc cực mạnh cho ông cụ.

Điều này không chỉ tàn nhẫn với Vệ lão gia mà cũng tàn nhẫn với cả bản thân anh. “Không hoàn toàn là như vậy, anh vốn không thích trẻ con, đương nhiên càng không có khả năng để mình trở thành công cụ nối dõi tông đường cho người khác.” Anh không phủ nhận quyết định này quả thực là có một chút liên quan đến việc trả thù ông nội, nhưng phần lớn là vì anh nguyện ý làm vậy.

Anh vốn không thích trẻ con, cũng chưa từng nghĩ tới việc phải có con cháu để sau này lo chuyện nhang khói, anh không muốn một ngày nào đó đột nhiên có một người phụ nữ lai lịch không rõ chạy đến bảo anh nhận máu mủ, để anh làm cha mà không rõ nguyên do, vậy nên thắt ga-rô là cách làm ‘vất vả một lần, cả đời nhàn nhã’.

“Không phải là em muốn làm mẹ rồi chứ?” Anh phát hiện vợ mình như có điều suy nghĩ.

“Không có.” Cô phủ nhận cực nhanh. Mặc dù trong lòng có chút buồn bã mất mát, nhưng anh đã thắt ga-rô rồi, cũng biểu đạt rõ lập trường là không thích trẻ con, chẳng lẽ bây giờ cô lại ầm ỹ một trận, oán giận anh vì sao chưa gặp cô mà đã tự mình quyết định đi ‘trói lại’ sao?

Cô mỉm cười thản nhiên như không, muốn lừa gạt anh nhưng cũng là đang tự an ủi chính mình. Không sao cả . . . không có con thì bọn họ vẫn có thể sống hạnh phúc, tự do tự tại.

Bây giờ bên cạnh là người cô yêu, chỉ cần có được một người chồng yêu thương cô như vậy cũng đủ may mắn rồi, cô không nên yêu cầu hạnh phúc xa vời, phải biết cảm thấy thỏa mãn.

“Có đói bụng không?” Anh vuốt lên bụng nhỏ bằng phẳng của cô, đột nhiên nhớ ra từ tối đến giờ mình vẫn chưa ăn gì, vừa về tới khách sạn là đã vội vàng ‘ăn’ cô.

“Không đói lắm.” Lúc tối cô đã ăn một chút rồi, cộng thêm vừa rồi cảm thấy buồn bực trong lòng, hiện giờ chả muốn ăn gì nữa.

“Oa! Vợ anh đúng là tiên nữ.” Anh làm ra vẻ khoa trương, cười cô không ăn khói lửa nhân gian.

“Nói vớ nói vẩn, chỉ là bây giờ em chưa đói bụng mà thôi.” Cô liếc mắt nhìn anh, rốt cuộc vẫn bị anh chọc cười.

Nhìn khuôn mặt mà cô yêu thương, cô lại một lần nữa tự nhủ với chính mình, không có con cũng chẳng sao, chỉ cần có anh yêu thương cô là đủ rồi, thật sự là rất đủ rồi…

“Anh thấy em lười thì đúng hơn, vừa rồi cũng chỉ có mình anh cố gắng.” Ánh mắt anh lấp lánh, lên án cô không chịu ra sức, nhưng khuôn mặt lại lộ rõ vẻ đắc ý, chứng minh rằng anh rất thích vì cô mà dùng sức nhiều thêm một chút, ép cô giao ra tất cả sự nhiệt tình trong người…

“Em đói bụng rồi, gọi đồ ăn giúp em.” Cô đỏ mặt, dùng sức đẩy anh ra, muốn anh nói chuyện đứng đắn.

“Sao đột nhiên lại đói rồi?” Anh nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường Tatami, vẫn chưa từ bỏ hy vọng đùa giỡn với cô.

“Mau lên—” Cô lại đẩy thêm một cái nữa, cũng không hề khách khí mà đá ông xã mình ra khỏi chăn.

*

Khoảng 20 phút sau, trên bàn đã được dọn lên mấy món ăn Nhật, trông rất ngon miệng và đẹp mắt, lại còn có cả một nồi lẩu nóng hổi.

Vệ Nghị Phong lập tức động đũa, thưởng thức hương vị cá sống tươi ngon cùng mấy miếng sushi nắm, nhưng ăn được một lúc thì anh mới phát hiện bà xã bên cạnh chỉ ăn một miếng sushi nhỏ, thêm một miếng đậu hũ và hai thìa súp miso…

“Em là chim à?” Anh có chút hoài nghi vừa rồi cô kêu đói hay là kêu chim chíp.

“Ăn khuya mập lắm.” Bây giờ cũng đã hơn chín giờ rồi, đồ ăn đối với cô mà nói đã chuyển hóa thành ‘phân’, bình thường chỉ cần qua sáu giờ tối là cô sẽ không ăn gì nữa.

“Em gầy quá, mập thêm chút nữa thì tốt hơn.” Anh không hề tốn sức đã có thể kéo cô vào trong ngực mình, trực tiếp đút sushi vào trong miệng cô, không cho phép cô nhả ra.

“Gầy một chút lên TV mới đẹp.” Cô vừa nhai vừa giải thích, trong lòng đã lặng lẽ dâng lên một cảm giác tội ác.

Từ khi bước chân vào showbiz, thói quen ăn uống điều độ của cô cũng trở nên tự nhiên giống như việc hít thở mỗi ngày, vì để duy trì thân thể hoàn mỹ trước màn ảnh, cô vô cùng nghiêm khắc với số cân nặng tiêu chuẩn của mình.

“Anh không quan tâm trên TV thế nào, anh chỉ quan tâm vợ anh ôm có thoải mái hay không thôi.” Anh nói một cách thẳng thắn, vẫn tiếp tục đút cho cô vài miếng thịt, ăn gì bổ nấy, phải cho cô ăn thịt nhiều một chút mới được…

“Anh kìm chế một chút có được không!” Cô ngượng ngùng giữ chặt bàn tay không an phận của anh, cảm thấy sau khi kết hôn, người đàn ông này lại dễ dàng động dục hơn rồi, hở ra một chút là lại bắt đầu trượt tay lên người cô, vừa trêu chọc vừa giở trò với cô…

Cô cũng sắp bị anh biến thành ‘dâm phụ’ rồi!

“Đây đều là lỗi tại em, ai bảo em nhìn ngon miệng như vậy…” Anh cố ý đút cho cô ăn, cũng coi cô trở thành thức ăn ngon mà chậm rãi nhấm nháp, khẽ liếm lên cần cổ trắng ngần của cô, một tay lại tiến vào trong cổ áo…

Tất cả cái này đều là lỗi tại cô! Nếu cô lớn lên không có dáng vẻ ‘tú sắc khả xan’ như vậy thì sao có thể khiến anh thường xuyên không thể kiềm chế được, hầu như lúc nào cũng đều than ‘đói bụng’ với cô, cuối cùng lại không nhịn được mà kéo cô lên giường nhấm nháp một phen…

Đúng, đây đều là lỗi tại cô, nếu không, từ trước đến nay, có bao giờ mà anh lại thường xuyên không được thỏa mãn dục vọng như vậy…

“Nhẹ một chút, mấy hôm nữa em còn phải quay quảng cáo.” Cô níu lấy áo tắm của anh, mở miệng cầu xin anh nhẹ tay, cũng không hề có lực chống đỡ đối với sự mê hoặc của anh, chỉ có thể xin anh đừng để lại quá nhiều dấu vết ‘tình cảm mãnh liệt’ trên người mình, nếu bị thợ trang điểm nhìn thấy thì sẽ rất mất mặt.

Hơn nữa, đối với công việc của cô, không bảo dưỡng tốt thân thể của mình cũng xem như là không có trách nhiệm, không có sự chuyên nghiệp.

“Em thật đẹp…” Anh gạt áo tắm của cô ra, úp mặt vào trước ngực cô, mở miệng tán thưởng.

Hiển nhiên là cô không cần phải lo lắng mình ăn khuya sẽ bị tăng cân, bởi vì cho dù anh có đút cô ăn bao nhiêu thì cô lại phải ‘tiêu hao năng lượng’ nhiều bấy nhiêu, hành trình ba ngày hai đêm này, thật sự là anh chẳng hề lãng phí một chút thời gian nào…

Ban đêm chính là lúc tuyệt vời nhất…

***

Ba tháng sau, Vệ Nghị Phong mới kết thúc chuyến đi công tác một tuần, hôm nay anh đáp máy bay từ New York trở về nước.

Trợ lý đã trở về trước anh mấy ngày, lúc này đang đứng đón ở sân bay. Sau khi lên xe tư nhân, anh không hề có chút thả lỏng, lập tức bắt đầu lắng nghe Thi Văn Khiên báo cáo tình hình.

“Căn cứ vào thông tin vừa nhận được, tháng này lão gia đã liên tục hẹn gặp vài vị cổ đông, nhưng dường như không được thuận lợi, trong đó chỉ có ba người đồng ý gặp mặt, chẳng qua bọn họ đều không ủng hộ việc bác gái anh tiếp nhận vị trí chủ tịch. Mặt khác, còn bí mật tiến hành thu mua cổ phiếu, cũng đang tiến hành…”

Thi Văn Khiên báo cáo lại kết quả vừa thu thập được, sau đó đưa ra toàn bộ tài liệu đã được chỉnh sửa một cách rành mạch rõ ràng.

Đừng thấy bình thường Vệ Nghị Phong là người tính cách ngông cuồng, kiêu căng ngạo mạn, chỉ cần có người dám ở sau lưng anh có một chút ý nghĩ không an phận, anh sẽ lập tức xử lý sạch sẽ, không để lại chút dấu vết…

“Tiếp tục quan sát bọn họ, cho dù mấy người đó có hành động gì, liên lạc với ai thì cũng đều phải báo cho tôi biết.” Anh đọc tài liệu trong tay, đuôi mắt đang cười lại mang theo một tia ranh mãnh, cho tới bây giờ mọi hành động của đối phương đều không nằm ngoài dự liệu của anh.

“Vân.” Thi Văn Khiên đẩy gọng kính trên sống mũi, lại chợt nói: “Ồ! Là Đường Tâm tiểu thư.”

Vệ Nghị Phong lập tức ngẩng đầu, theo ánh mắt của trợ lý quay ra cửa sổ xe, nhìn bảng quảng cáo ở trên cao nơi ngã tư đường, trên đó treo một tấm áp phích lớn, là hình Đường Tâm quảng cáo cho một hãng thời trang nổi tiếng nào đó. Trong hình, cô mặc một chiếc quần jean ôm sát người, tóc dài lay động theo gió, hai tay giơ lên trước ngực, tư thế như đang chuẩn bị cởi chiếc áo sơ mi trắng trên người.

“Thật đẹp.” Thi Văn Khiên phát biểu cảm xúc như những người xem bình thường.

Thế mà người đàn ông bên cạnh lại lạnh lùng nối một câu: “Cô ấy không phải là tiểu thư, mà là phu nhân, Vệ phu nhân!”

Bộp--- Vệ Nhị Phong ném xấp tài liệu lại cho trợ lý, sức lực rõ ràng mang theo sát khí.

“A! Vâng!” Thi Văn Khiên phát giác ra cảm xúc của ông chủ, lập tức cúi đầu nhận lấy xấp tài liệu, không dám liếc mắt nhìn ra cửa sổ nữa.

“Từ nay về sau, cậu phải gọi cô ấy là phu nhân tổng giám đốc.” Anh đặc biệt dặn dò, chỉ hận không thể đem mấy chữ này dán lên áp phích, để cho mọi người biết rõ thân phận của cô.

“Cô ấy bảo không cần phải gọi cô ấy là bà chủ hay phu nhân, chỉ cần gọi tiểu thư hay tên là được rồi.” Đây là do chính miệng Đường Tâm nói với anh.

Xoẹt —— ánh mắt rét lạnh đảo qua, trong mắt Vệ Nghị Phong mang theo uy phong sắc bén không thể nghi ngờ.

“Vâng, tôi biết rồi.” Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, bà chủ vắng mặt, ông chủ là lớn nhất.

Vệ Nghị Phong hài lòng, thu hồi ánh mắt khiến người ta lạnh cả sống lưng, sau đó rút điện thoại di động, chuẩn bị gọi cho bà xã đã mấy ngày không liên lạc, nhấn phím 1 ——

Không ai nghe máy . . . không ai nghe máy . . . chuyển hướng thuê bao . . . tắt máy!

Anh trừng mắt nhìn điện thoại giống như nó có thù oán với mình, nhưng chưa từ bỏ ý định gọi lại lần nữa, tối hôm qua rõ ràng anh còn nhận được điện thoại của vợ yêu, sao hôm nay lại mất liên lạc rồi?

“Nếu tổng giám đốc muốn liên lạc với phu nhân thì hai ngày nay cô ấy đều bận chụp hình để PR cho một bộ phim mới, có khả năng là sẽ không nghe điện thoại được.”

Thi Văn Khiên nhiệt tình cung cấp thông tin tình báo.

“Sao cậu biết?” Sắc mặt ông chủ rất thối. Vì sao trợ lý của anh lại nắm rõ lịch trình của bà xã hơn cả anh? “

Là. . . tiểu Khiết nói cho tôi biết.” Sắc mặt của trợ lý như tắm gió xuân. Thời gian này cũng nhờ Đường Tâm nói ngon nói ngọt giúp cho quan hệ của anh và Phan Khiết Như tiến triển rất tốt, hầu như ngày nào hai người cũng gọi điện cho nhau, bây giờ đã có thể gọi thẳng tên của cô rồi.

“Có muốn tôi giúp ngài gọi cho tiểu Khiết hỏi thử khi nào phu nhân nghỉ ngơi hay không?” Anh tốt bụng hỏi, nghĩ thầm chắc là tổng giám đốc không biết số điện thoại của tiểu Khiết, vì lúc trước việc liên lạc với cô đều do anh phụ trách.

“Không cần.” Sắc mặt của anh vẫn thối như cũ, cất điện thoại, không nghĩ tới mình vậy mà phải thông qua trợ lý của vợ mới có thể tìm được vợ mình, điều này thật khiến người ta khó chịu.

Còn cả tấm áp phích quảng cáo vừa rồi nữa! Tuy trong hình chỉ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp và vòng eo thon nhỏ của cô, thế nhưng lại ánh mắt lười biếng cùng với đường cong yểu điệu, dáng vẻ gợi cảm và mị hoặc của thục nữ, khiến người ta nhìn vào cũng cảm thấy thèm thuồng khao khát. . . .

Đứng ở góc độ người tiêu dùng, đây tuyệt đối là một bức quảng cáo rất đẹp, rất cuốn hút, nhưng đứng ở góc độ người chồng, anh lại hy vọng không ai xem được tấm áp phích đó. . . .

Lần đầu tiên trong đời anh nếm phải tư vị ghen tuông, mà đối tượng lại là hàng vạn người qua đường lạ lẫm?

Trời ạ! Ngay cả anh cũng cảm thấy khác thường, chắc là vì còn đang chênh lệch múi giờ, chưa thích ứng được thôi. . . .

Vệ Nghị Phong day day thái dương đau nhức, thầm nghĩ chỉ cần mình nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.

*

Buổi tối hôm đó, Vệ Nghị Phong vừa kết thúc một cuộc hội nghị, trở về phòng làm việc thì chỉ nhận được một tin nhắn của Đường Tâm, nói là sẽ về nhà rất muộn, anh gọi lại thì cô đã khóa máy.

Về đến nhà,

Người đàn ông nào đó nằm cô đơn một mình trên chiếc gường rộng lớn, không chờ được vợ về, đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, anh cảm giác có làn hương thơm dịu nhẹ tiến vào trong ngực mình.

Anh mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy vợ yêu lâu ngày không gặp đã nằm ở trong ngực mình.

“Mừng anh đã về.” Đường Tâm hôn lên cằm ông xã, sau đó lập tức rúc vào cổ anh, tìm tư thế thoải mái nhất để làm ổ trong lòng anh, dán sát vào thân thể ấm áp quen thuộc, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

“Mấy giờ rồi?” Anh nhất thời không nhìn rõ thời gian trong chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường.

“Ba giờ.” Cô thấp giọng trả lời, vùi trong cơ thể ấm áp, ý thức của cô dần dần tan rã.

Ba giờ sáng?

Anh khẽ dụi mắt, nhìn đồng hồ, quả thực đã hơn ba giờ sáng.

Giờ này cô mới về! Cái gì gọi là ‘rất muộn’? Phải gọi là ‘rất sớm’ mới đúng!

“Sao giờ mới về?” Tuy anh hiểu thời gian quay phim không khi nào cố định, có đôi lúc sẽ phải quay suốt đêm, nhưng nhìn thấy vợ mình ‘về sớm’ như vậy, anh vẫn quan tâm hỏi một câu.

“Nói đúng nha….” Cô ngáp một cái, mơ mơ hồ hồ không biết trong đầu đang nghĩ gì, ba ngày nay cô ngủ chưa được bốn tiếng đồng hồ, mệt mỏi đến nỗi lúc tháo trang sức đi tắm cũng suýt chút ngủ gật.

Anh mỉm cười nhìn cô híp mắt há miệng, dáng vẻ ngây thơ khiến anh cảm thấy thật đáng yêu, anh khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đã nhiều ngày không thấy, trong lòng tràn ngập yêu thương…

“Bà xã.” Anh hôn lên mặt cô.

“Ừ?” Cô khẽ hừ một tiếng, mí mắt nặng nề không mở ra nổi.

“Em có nhớ anh không?” Anh hôn vào hõm vai của cô, quyến luyến vuốt ve thân thể mềm mại mà anh nhung nhớ bao đêm, liên tục tìm kiếm hương thơm mê người tỏa ra từ trên thân thể của cô.

“Nhớ…” Cô lẩm bẩm trả lời, lại ngăn không nổi cơn buồn ngủ đang ập đến, cảm giác vô cùng mệt mỏi, chẳng còn sức lực để nói được nửa câu, thậm chí còn thấy thật có lỗi vì không thể nào mở mắt ra để nhìn anh nhiều hơn một chút.

“Anh cũng rất nhớ em.” Dục vọng trong cơ thể bắt đầu rục rịch, bàn tay của anh từ từ trượt xuống dưới bụng bằng phẳng của cô, sau đó lại trượt xuống đùi, vuốt ve da thịt mềm mại, lộ rõ ý đồ…

“Ông xã…!” Cô yếu ớt khẽ gọi.

“Ơi?”

Cô ôm lấy thân thể cao lớn, vùi mặt vào cổ anh.

“Em mệt quá… để em ngủ đi, xin anh đấy…” Cô mệt mỏi không chịu được nữa, mở miệng cầu xin, nói xong câu này thi mất hết ý thức, chìm vào trong mộng đẹp, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Anh sửng sốt không dám tin, cúi xuống nhìn vợ yêu đang nằm ngủ trong ngực mình, sờ chỗ này một chút chỗ kia một chút mới phát hiện cô đã ngủ thật rồi.

Thật không thể tin được… Vợ yêu của anh lại chẳng thèm đếm xỉa đến mị lực của anh, đã nhiều ngày không gặp, vậy mà cô lại có thể gục đầu nằm ngủ?

Nhưng nhìn sắc mặt mệt mỏi của cô, trong lòng anh ngoài cảm xúc buồn bực tủi thân thì càng cảm thấy đau lòng không nỡ, anh tin, nếu không phải là cô đã thật sự mệt mỏi thì tuyệt đối sẽ không thể nào thờ ơ với sự khiêu khích của anh như vậy.

Ôm người đẹp trong lòng, anh đột nhiên có chút cảm khái, dạo gần đây có vẻ như công việc của cô càng lúc càng nhiều, bận rộn cũng không kém anh, như vậy hao tổn quá nhiều tinh lực của cô…

Không biết có phải anh là số giúp vợ hay không, sau khi kết hôn, vợ của anh lại càng đắt show hơn, hết lần này tới lần khác được mời đóng quảng cáo, tham gia hoạt động phát ngôn liên tục, cộng thêm tháng trước còn nhận lời mời tham gia đóng một bộ phim mới, chiếm gần hết thời gian ngọt ngào của hai người bọn họ, mà cô cũng không thể đi công tác cùng anh giống như lúc trước nữa, ngay cả thời gian về nhà cũng ít dần, khiến anhbây giờ càng lúc càng giống một ‘oán phụ’ bị vắng vẻ chốn thâm cung.

Aiz, mất ngủ lại không có gì để làm thật là đau khổ, nhưng anh vẫn không nỡ buông vợ yêu ra đi duyệt công văn…

Aiz aiz aiz, nhìn xem, đầu năm nay làm một người đàn ông thương cảm cho bà xã của mình thật là khó khăn nha…

Đúng là trên đầu chữ ‘Nhẫn’ treo một cây đao mà! (*)

“Ưm…” Vợ yêu dụi dụi vào ngực anh, hoàn toàn không biết ‘nỗi đau của thế gian’ lặng lẽ chìm vào trong mộng.

Anh khổ sở mỉm cười, chỉ hy vọng trong giấc mơ của cô cũng có anh….

------------

(*)

Chữ Nhẫn ( ) được hình thành từ chữ đao ( ) cộng với bộ phiệt còn gọi là bộ phiệt ( ) thành chữ nhận ( ) nghĩa là một binh khí, mũi nhọn, chém giết. Chữ Nhận ( ) ở trên, bên dưới thêm chữ Tâm ( ) thành chữ Nhẫn ( ), nghĩa là kiên nhẫn, nhẫn nhịn, nhẫn nhục là khoang dung độ lượng…

Vài ngày sau, hình ảnh Đường Tâm đi ăn tối cùng với một mẫu nam có dòng máu lai được đăng trên trang bìa của tờ tuần san, tiêu đề bên trên là ——

Vợ chồng bất hòa? Sau khi kết hôn, ‘hoa hồ điệp’ chuyển sang hẹn hò với mẫu nam!

Trong phim thì ‘hoa rơi vô ý’, ngoài đời thì lại lén lút ‘tình nồng đón đưa’?

Bài báo đưa ra vài tấm hình chụp Đường Tâm đang ngồi ăn cùng với nam diễn viên, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, mấy ngày liên tục, bọn họ thường xuyên đi chung với nhau, cùng nhau chạy tới chạy lui đến phim trường để quay phim, chụp ảnh.

Bài báo còn nói, trong lúc quay phim, Đường Tâm và mẫu nam còn thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, cử chỉ thân mật, cô còn thừa dịp ông xã đi công tác ở nước ngoài, lén lút ‘hồng hạnh xuất tường’, cùng với mẫu nam có ngoại hình xuất sắc chơi trò ‘phim giả tình thật’. Thậm chí người viết còn không ngại giúp hai người đàn ông đánh giá bề ngoài, phân tích những ưu điểm và khuyết điểm của bọn họ ở trong lòng nữ chính. . . .

Chỉ mấy tiếng đồng hồ sau khi tờ báo được xuất bản, phòng đối ngoại của tập đoàn Hoàng Long và tất cả điện thoại trong công ty đều lập tức bị báo chí truyền thông ồ ạt gọi đến phỏng vấn, ngay cả điện thoại cá nhân của Vệ Nghị Phong cũng không may mắn thoát được, khiến anh phải dứt khoát tắt nguồn mới có thể được yên tĩnh.

Thế nhưng cả một buổi chiều, trong lòng anh thật sự không thể nào an tĩnh, lúc chủ trì cuộc họp cũng thấp thỏm không yên, trong đầu liên tục hiện lên những tin tức xuất hiện mấy ngày nay, những hình ảnh chết tiệt sống động như thật, vợ anh nói nói cười cười với người đàn ông khác, tất cả những thứ này giống như những con kiến đang gặm nhấm lòng anh, khơi lên ngọn lửa ghen ghét đố kỵ. . . .

Anh cố gắng chịu đựng, đợi rồi lại đợi, chậm chạp tiếp nhận mọi tin tức liên quan đến bà xã, điện thoại của cô đã tắt máy, điện thoại nhà cũng không gọi được, lúc này cô hẳn là phải ở trong nhà để tránh mặt đám phóng viên chứ.

Chưa tới năm giờ chiều, Vệ Nghị Phong rốt cuộc cũng không chịu được nữa, nói với trợ lý một tiếng rồi trực tiếp về nhà.

Vừa bước vào cửa, cái người trong cuộc gây náo loạn sôi sục cả giới truyền thông kia rõ ràng lại đang đứng ở trong phòng bếp, vừa nghe nhạc vừa trộn salad.

“Sao hôm nay anh về sớm vậy?” Đường Tâm mừng rỡ nhìn ông xã, bình thường sớm nhất thì cũng phải 6 giở rưỡi anh mới về đến nhà, hôm nay lại về sớm đến bất ngờ.

“Ừ, tối nay có bữa tiệc xã giao.” Vậy nên anh muốn trở về trước để tìm cô hỏi cho rõ ràng cái chuyện này, nhưng thấy dáng vẻ của cô ung dung thản nhiên như vậy lại khiến anh có chút chần chừ, cảm thấy hình như mình đã hiểu lầm cô, bên ngoài dư luận xôn xao ầm ỹ cũng là do bản thân anh tự tưởng tượng mà ra. . . .

“Em không có gì muốn nói với anh sao?” Anh cho rằng cô sẽ phải chủ động giải thích, thế nhưng từ xế chiều tới giờ cô cũng không nói một câu.

“Ví dụ?” Cô tắt nhạc, vừa rồi trong đầu đang lặp lại lời thoại của buổi quay sáng mai, vậy nên đối với câu hỏi của anh cũng có chút bất ngờ.

“Em có xem tin tức ngày hôm nay không?”

“Anh đang nói đến chuyện em và nam diễn viên kia sao?” Cô cười hỏi.

“Đúng.” Cô biết rõ mà còn cười được? Bây giờ người có đầu óc không bình thường là anh sao?

Đường Tâm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông xã, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện ra bầu không khí có chút không ổn, lập tức giải thích với anh ——

“Mấy ngày nay anh ta chỉ tiện đường chở bọn em thế thôi, trường quay ở xa mà đường núi lại khó đi, em thấy đi cùng thì tốt hơn, về sau em mời anh ta ăn cơm coi như là cám ơn mà thôi.” Cô giải thích mình chỉ dựa theo lễ phép, vả lại không muốn nợ người khác ân tình, vậy nên mới mời anh ta một bữa cơm. Hơn nữa lúc ấy trên xe

còn có cả trợ lý ngồi ở phía sau, không phải chỉ có mỗi hai người như báo chí đưa tin.

“Xa thì cũng có thể đi taxi. Với lại anh ta cũng chỉ tiện đường, em làm gì phải đặc biệt mời anh ta dùng cơm.” Giọng nói của anh có chút không vui, cảm thấy cô căn bản là đã làm chuyện thừa.

Lúc trước anh cũng đã nói là sẽ đổi cho cô một chiếc xe mới, lại sắp xếp một tài xế kiêm vệ sĩ để đưa đón cô, nhưng cô hết lần này tới lần khác không chịu nhận ý tốt của anh, bây giờ còn để cho người đàn ông khác đưa đón mình, như vậy là sao?

“Cũng không có gì đặc biệt mà, kết thúc công việc thì đi ăn cùng bọn họ thôi, tại cái đám chó săn kia cứ thích chụp hình em và anh ta…” Cô tỏ vẻ vô tội, tối hôm đó rõ ràng còn có mấy thành viên khác đi ăn cơm cùng bọn họ, nhưng đám chó săn lại chụp góc độ chỉ có hai người, cô cũng rất bất đắc dĩ nha.

“Đó là tại vì em ngồi quá gần!” Vừa nghĩ tới có người đàn ông khác dựa sát vào cô, trong lòng anh lại dâng lên vị chua, cảm giác thật không thoải mái, hôm nay trong phòng làm việc, anh đã nổi giận, vo tờ báo lại thành một cục giấy lộn, nhưng trong lòng thì vẫn bực bội không có cách nào trút ra.

Đường Tâm nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh, hoàn toàn không giống với mọi ngày, nơi đáy mắt còn hiện rõ lửa giận, trong lòng cô lại cảm thấy vui vẻ ngoài ý muốn. Cô đi đến trước mặt anh, muốn cười nhưng lại không dám đả kích anh, chỉ lấy tay chọt chọt vào ngực anh…

“Anh đang ghen đấy à?”

“Em nói thử xem?” Sắc mặt anh như đóng băng, giọng nói rét lạnh.

“Đúng rồi còn gì.” Cô cười tươi rói nói thẳng kết quả, cũng không sợ mình bị đông cứng mà ôm chầm lấy anh vui vẻ cọ cọ vào trong ngực anh giống như chiếc bánh nếp vừa mềm vừa ngọt, mặc anh đẩy thế nào cũng đẩy không ra.

“Đừng có làm nũng.” Anh nghiêm mặt, muốn cô đừng có giả bộ làm trò này. Nhưng trong lời nói lại có chút ấm áp, bàn tay đẩy cô cũng không dùng bao nhiêu sức lực, dường như còn có dấu hiệu ‘dục cự hoàn nghênh’… (giả vờ cự tuyệt nhưng lại hoan nghênh)

“Oa, em làm nũng cũng bị anh nhận ra sao? Chồng em lợi hại thật đấy!” Cô cười rất tươi, lại ngọt ngào hôn lên hai má của ông xã, dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, không tiếc dùng giọng điệu khôi hài đến khoa trương để nịnh nọt người đàn ông mình yêu, giành lấy nụ cười của anh.

Tảng băng trong lòng anh chỉ duy trì được thêm ba giây, lập tức bị vẻ mặt đáng yêu cùng giọng điệu sùng bái của cô làm cho tan chảy, rốt cuộc cũng bị ôn hương nhuyễn ngọc mua chuộc, tâm tình vốn đang bị mây đen che phủ lập tức trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều.

Đường Tâm dịu dàng ôm lấy cổ anh, ánh mắt chân thành không hề có chút giả dối nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen láy, cảm thấy mình cũng hơi có lỗi với anh…

“Nghị Phong, anh biết đấy, đó không phải là thật! Trong lòng em chỉ có mình anh!” Cô thật lòng bày tỏ tình yêu của mình với anh, không muốn anh hoài nghi tình cảm của cô.

Chuyện lần này cô thừa nhận chính mình đã thiếu suy nghĩ, bởi vì đã quen thờ ơ với những tin đồn thêm mắm thêm muối kia, vậy nên lúc đọc được tin tức, cô đang bàn với người đại diện phải làm thế nào để trả lời với báo chí, lại quên mất giải thích với chồng mình, để cho anh an tâm.

Cô theo bản năng cho rằng anh sẽ hoàn toàn tin tưởng mình, cũng nên biết đây chẳng qua chỉ là do báo chí thích phóng đại mọi chuyện mà thôi, vậy nên cô mới không vội vã gọi điện thoại giải thích với anh, đợi anh trở về rồi cô sẽ tự mình nói rõ cho anh hiểu, không ngờ bởi vì điều này mà anh phải hao hết tâm tư, còn ôm cả một bụng tức. Nhưng thật sự là cô không cố ý mà…

“Nói vậy còn nghe được, trên đời này không có người đàn ông thứ hai đáng giá để em yêu hơn anh.” Anh tràn đầy tự tin, tỏ vẻ mình tuyệt đối là người đàn ông đáng giá để cô nắm chắc, đương nhiên cũng tin tưởng bà xã của mình một lòng một dạ, không có khả năng làm chuyện có lỗi ở sau lưng anh.

Chỉ có điều, nhìn thấy những tấm ảnh kia khiến anh vô cùng khó chịu, ruột gan cứ như bị thiêu đốt.

Phách lối! Cô không nhịn được mà thầm mắng trong lòng, cảm thấy mức độ tự kỷ của anh quả thực là vô địch, lại có thể nói ra một câu không biết xấu hổ như vậy!

Nhưng thật sự thì anh đúng là người đàn ông duy nhất có thể lay động tâm hồn cô, cắm rễ ở trong lòng cô, vậy nên cô cũng chỉ có thể cố gắng tha thứ cho cái bản tính ngang ngược của anh…

“Em đang chuẩn bị bữa tối, anh có muốn ăn một chút không?” Cô ngọt ngào ôm lấy cánh tay anh, vui vẻ làm nũng với người mình yêu.

“Anh muốn ăn thức ăn của người.” Anh liếc nhìn đám ‘cỏ dại’ trong tô cùng với mấy miếng gà luộc chả có vẻ ngon lành gì, cảm thấy vợ mình đúng là tiên nữ hạ phàm, sao có thể sống bằng mấy thứ đồ ăn nhạt nhẽo này chứ?

“Đừng có nói giống như em bạc đãi anh vậy.” Cô kháng nghị. Trước giờ việc ăn uống của anh đều do đầu bếp chuẩn bị, chỉ cần làm nóng là có thể dọn ra, thực đơn hàng ngày cũng rất phong phú, vậy mà anh còn ở đây giả bộ đáng thương cái gì chứ!

“Em thật là, có biết anh đã nhịn đói bao lâu rồi không?” Anh tỏ vẻ ấm ức tủi thân, bàn tay trượt xuống bóp mông nhỏ căng tròn của cô một cái, ánh mắt lấp lánh ẩn chứa một loại khát vọng khiến trái tim cô đập rộn lên. “Anh muốn ăn rồi.”

Thời gian gần đây anh chưa từng được ‘an no’…

“Chẳng phải tối nay anh còn ra ngoài sao?” Cô có chút thẹn thùng hỏi, đến bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng với lửa tình mãnh liệt của anh.

“Lát nữa mới đi, bây giờ anh muốn em…” Anh dùng một nụ hôn ngang ngược tuyên cáo ham muốn của mình đối với cô, đứng bên cạnh bàn ăn bắt đầu ve vãn, hai tay bắt đầu cởi quần áo trên người cô, bụng dưới cọ sát vào đường cong gợi cảm, lại còn kéo tay cô đặt lên thân thể cường tráng, dẫn dắt cô tỉ mỉ thăm dò anh…

“Bà xã.”

“Ừ?” Cô nhẹ nhàng đáp, toàn thân nóng rực áp vào thân hình cường tráng của anh, bị anh hôn đến ý loạn tình mê…

“Cơ thể của anh có săn chắc hơn cái gã đó không?”

Trên trời rớt xuống một câu hỏi! Đường Tâm sững sốt hai giây mới biết ‘gã đó’ trong miệng ông xã mình là nam diễn viên có cơ bụng sáu múi ở trên bìa tạp chí.

“Đương nhiên rồi.” Cô trả lời một cách quả quyết, nghĩ thầm người đàn ông này thật là thích ăn giấm mà!

“Anh thấy cậu ta thấp hơn anh 2 cm.” Anh dương dương tự đắc bổ sung.

“…” Cô cảm thấy ông xã của cô còn chú ý đến người ta hơn cả cô đấy, đến cả cái này mà cũng đem ra so sánh được.



“Bà xã~”

Cô ngăn lại cái miệng đang muốn ăn giấm chua kia, giao ra tất cả sự nhiệt tình của mình, dùng hành động thực tế để chứng minh anh là độc nhất vô nhị trong lòng cô, không có bất kỳ người đàn ông nào có thể thay thế.

Anh không cần phải lo lắng, trái tim này sẽ chỉ trao cho anh, chỉ vì anh mà đập loạn nhịp…