Hai ngày kế tiếp, Vệ Nghị Phong đều không đến công ty, kể từ khi về nước, toàn bộ thời gian anh đều dùng để chăm sóc bà xã đang bị bệnh, thậm chí còn xin nghỉ nhiều hơn một ngày, chỉ giải quyết những công việc quan trọng thông qua điện thoại và máy tính ——

“Tôi đã xem hợp đồng rồi, đại khái cũng không có vấn đề gì, đợi tôi trở về rồi sẽ thảo luận chi tiết. . . . Tôi cũng không chắc là ngày mai có thể đến công ty được hay không, trước khi tan tầm, cậu cầm những tài liệu quan trọng gửi đến cho tôi, cả bản kế hoạch lần trước nữa. . .” Anh đứng trong phòng khách nói chuyện điện thoại, vừa quay đầu lại thấy vợ mình đang cầm bình thủy đi vào phòng bếp, anh vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện rồi chạy tới bên cạnh cô.

“Sao lại đi ra ngoài, mấy chuyện này cứ gọi anh là được rồi.” Anh đỡ lấy bình thủy từ trong tay cô, trút nước sôi vào.

“Em đỡ hơn rồi, ngày mai anh tới công ty làm việc đi.” Cô không muốn làm trễ nải công việc của anh, cũng hiểu rõ anh là tổng giám đốc, một ngày kiếm cả tỷ bạc, có rất nhiều việc phải giải quyết.

“Nhưng anh muốn chăm sóc cho em mà.” Anh giúp cô rót một ly nước ấm, lại phát hiện mình rất hưởng thụ cảm giác được cô ỷ lại —— mặc dù đa phần đều là bị anh ép buộc, nhưng anh vẫn cảm thấy thích thú, anh thích giúp cô chuẩn bị từng thứ dù chỉ là nhỏ nhất, thích cẩn thận chăm sóc cô.

Hai ngày nay, nhìn sắc mặt của bà xã dần dần trở nên tốt hơn, gò má cũng đã hồng hào như trước, không chỉ khiến anh cảm thấy như được chuộc tội mà còn có cảm giác thành tựu của một người chồng. Thì ra anh cũng là người biết chăm sóc người khác đấy! “Không cần phải lấy em ra làm cái cớ để nghỉ việc.” Cô giả vờ như chẳng có gì đáng cảm kích, kỳ thật trong lòng đã bị ông xã dỗ ngon dỗ ngọt nên rất vui vẻ, cũng vô cùng cảm động, ba ngày nay anh đều hết lòng chăm sóc cô, hầu như một tấc cũng không rời, khiến bệnh cảm của cô đã trở nên tốt hơn rất nhiều.

“Đúng vậy nha, anh đúng là muốn nghỉ việc vài ngày để chăm sóc vợ yêu của anh thật tốt.” Anh cười dõng dạc mà không biết ngượng, vươn tay về phía bà xã yêu dấu – “Tới đây, để anh ôm em một chút.”

Cô nhíu mày nhìn anh, bất động như núi.

Anh nhất thời quên mất bà xã của mình rất có cá tính, khẽ đổi giọng nói: “Để anh tới cho em ôm.”

Anh cũng vui vẻ làm người chủ động, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, áp mặt xuống bụng cô rồi cọ cọ, cứ như một đứa bé đang làm nũng với cô.

“Đừng nghịch, nhột quá. . .” Cô đặt ly nước xuống, muốn ngăn anh nghịch ngợm ầm ĩ.

Thế nhưng anh lại ôm cô chặt hơn, khẽ hít sâu một hơi ——

“Bà xã, anh xin lỗi.” Rốt cuộc anh cũng mở miệng nói xin lỗi với cô, ba chữ này tuy đã sớm luẩn quẩn ở trong lòng nhưng thật không dễ dàng để nói ra khỏi miệng.

Cô sững sờ, đối với việc anh đột nhiên nghiêm túc lại có chút không phản ứng kịp.

“Anh biết là em thấy anh ở bên cạnh người phụ nữ khác nên mới sinh bệnh, nhưng những điều trên báo viết không phải là sự thật! Ngày đó anh chỉ cùng vài người bạn đi uống mấy ly rượu, hai người phụ nữ kia là bạn gái là bọn họ mang đến, bởi vì hôm đó bọn họ uống say khướt nên anh mới giúp bạn anh đỡ mấy người đó lên xe, thật sự là không có trở về khách sạn cùng với bọn họ, em phải tin tưởng anh! Nếu không, anh sẽ gọi cho mấy người đó ngay bây giờ, để chính miệng bọn họ giải thích rõ ràng với em...”

Anh ôm vợ mình, giải thích một loạt với cô từ đầu đến cuối, chỉ cần cô nói một câu, nếu cô muốn sang tận nơi để làm rõ chân tướng sự việc thì anh cũng có thể đặt vé máy bay ngay lập tức —

“Em tin anh.”

“Anh nói thật đấy, em nhất định phải — em tin anh?” Anh sửng sốt ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt như không dám tin.

“Ừ, em tin anh.” Cô gật đầu, rất khẳng định mà lặp lần nữa.

“Vì sao?” Anh lại trở nên hồ đồ, theo lý thuyết thì cô hẳn là phải kích động rồi nổi một trận lôi đình với anh, biểu hiện nội tâm đang phẫn nộ, đau khổ và rối loạn mới đúng, sao có thể dứt khoát và bình tĩnh như vậy?

Không phải là cô lại phát sốt đấy chứ? Anh không nhịn được mà vươn tay sờ lên trán cô.

Cô mỉm cười kéo tay anh xuống, cảm thấy phản ứng của ông xã thật đúng là buồn cười, cô tin tưởng anh thì có gì không phải sao?

“Bởi vì em cũng thường hay bị người ta chụp lén, bịa đặt một đống chuyện vô căn cứ, vậy nên đại khái cũng có thể biết được tin nào là thật, tin nào là giả, chỉ cần xem xét góc độ của những bức ảnh kia thì cũng đã cảm thấy lạ rồi... hơn nữa những chuyện này anh cũng đã nhắn tin giải thích với em rồi nha.”

Vẻ mặt của cô không có chút gì gọi là hoài nghi. Tục ngữ có câu ‘cửu bệnh thành lương y’*, cô được truyền thông ‘lăng xê’ quen rồi, vậy nên cũng có thể hiểu được tâm trạng bất đắc dĩ khi bị người khác hiểu lầm của anh, huống hồ nếu quả thực chồng cô ngoại tình làm gì phải vội vã để lại lời nhắn giải thích với cô, đây cũng không giống với tác phong làm việc của anh — ít ra cô hiểu rõ anh về điểm này, vậy nên mới không hiểu lầm anh.

(*) ‘Cửu bệnh thành lương y’ nghĩa là mắc chín bệnh thì tự nhiên sẽ thông thuộc về y lý, thuốc chữa...

“Vậy tại sao em lại bị bệnh?” Anh nhìn vẻ mặt thoải mái của cô không giống như đang nói đùa, nhưng trợ lý của cô rõ ràng đã bảo cô bị anh chọc giân nên mới sinh bệnh mà...

“Bởi vì dạo này làm việc mệt mỏi quá, vừa thức đêm lại vừa phải quay mấy cảnh dưới trời mưa, cộng thêm mấy ngày nay nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch khá lớn, vậy nên không cẩn thận mới bị cảm mạo.” Cô chính là gắng gượng đến khi nào không gượng được nữa thì mới ngã xuống, ngẫm lại cũng có chút bội phục chính mình.

“Vậy sao em không nói với anh sớm hơn một chút.” Sự thật đã được làm sáng tỏ, thì ra anh không phải hung thủ giết người, căn bản là trợ lý của cô muốn là Ô Lông* mà!

(*) Thời Tần ở Cối Kê có người tên là Trương Nhiên nuôi một con chó đặt tên là Ô Long. Tên đầy tớ của Trương Nhiên tằng tựu với vợ Trương Nhiên và lập kế sát hại Trương Nhiên, khi tên đầy tớ ra tay thì chú chó Ô Long đã xông vào cắn bị thương gã đầy tớ, cứu chủ. Từ đó người đời dùng từ Ô Long để gọi thay cho từ chó (Giống như VN mình gọi Ông 30 thay cho từ Hổ vậy).

Chỉ có thể nói thời gian Đường Tâm sinh bệnh thật sự quá trùng hợp mới có thể khiến Phan Khiết Như dự đoán ‘hợp lý’ như vậy, quả thực cô ấy có một cái đầu rất giỏi hí kịch hóa. (như kiểu diễn tuồng, hát bội ở VN)

“Lúc đó em sợ ảnh hưởng tới công việc của anh, hai ngày trước vốn định nói với anh, nhưng anh lại không chịu nghe, cứ một mực không cho em nói chuyện, phải nghỉ ngơi...” Không phải là cô không nói mà là anh không chịu để cho cô nói, cái này không thể trách cô. Hơn nữa anh cũng nên biết, nếu cô tức giận thì sao có thể ngoan ngoãn để anh chăm sóc hai ngày nay được.

Trên mặt Vệ Nghị Phong đầy vạch đen, gắng gượng cười, chỉ có thể nói tất cả đều do anh ‘tự làm tự chịu’ mà thôi...

“Tóm lại em không có việc gì là tốt rồi.” Lo bóng lo gió một hồi, rốt cuộc anh đã có thể an tâm ôm lấy vợ mình, trong lòng cảm thấy có chút may mắn, vợ yêu của anh là người phụ nữ cho dù có gặp sóng to gió lớn thì cũng không bị sương mù che mắt.

“Cái gì mà không có việc gì?” Cô đột nhiên đẩy đầu anh ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang hả hê đắc ý kia.

“Em còn chưa nói, lúc trước anh thật sự làm cho em rất tức giận.” Cô nghiêm túc nhắc nhở anh, làm sai thì phải thừa nhận, đừng mơ tưởng dỗ ngon dỗ ngọt vài câu là có thể cho qua.

Hành động thô lỗ lúc trước của anh khiến lòng cô bị tổn thương nghiêm trọng, còn phải tránh mặt người khác để khóc thầm đấy!

May mà còn có chút hoa quả có thể bù lại lượng nước mắt đã chảy ra...

“Được rồi, những chuyện đó thật sự là anh đã làm sai.” Anh kéo tay cô, nhìn vào mắt cô, không hề có ý định trốn tránh, chỉ là vẫn chưa xin lôi chuyện này, phải biết rằng nhận lỗi cũng cần có chừng mực —

“Thật xin lỗi, bà xã, thời gian này anh đã làm nhiều chuyện quá đáng với em, nhưng xin em hãy nể tình, bởi vì anh thật sự quá yêu em, vậy nên hãy tha thứ cho anh lần đầu nhé. Mấy ngày nay anh thật sự rất nghiêm túc kiểm điểm chính mình, anh cam đoan từ nay về sau sẽ không can thiệp vào công việc của em nữa, sẽ không ăn dấm chua bậy bạ, sẽ không làm những chuyện đáng giận nữa.” Giọng điệu vô cùng thành khẩn, anh chân thành xin lỗi với cô, xin cô tha thứ cho những hành động của mình lúc trước.

Mấy ngày nay, tâm tình của anh cũng chẳng hề dễ chịu chút nào, mỗi giây mỗi phút lương tâm của anh đều bị giày vò, quả thực đã bị lý trí của mình mắng đến máu chó đầy đầu rồi!

Cô cúi đầu nhìn vẻ mặt tràn đầy hối lỗi của ông xã, đương nhiên cũng không có lý do gì để không tha thứ cho anh, huống chi nhìn anh ba ngày nay dốc lòng chăm sóc cho cô như vậy, cô cũng không có cách nào tiếp tục giân anh được, nhưng mà...

“Thật ra, em cũng phải nói xin lỗi với anh...” Cô ngượng ngùng thừa nhân mình cũng có chút sai, hy vọng anh sẽ tha thứ.

“Mấy ngày nay em cẩn thân nghĩ đến những lời anh nói, phát hiện trong khoảng thời gian này dường như em đã quên mất việc mình đã kết hôn, không thể giống như trước kia, chỉ quan tâm đến công việc mà quên mất bên cạnh còn có một người rất yêu em, cũng cần đến sự quan tâm của em... Thật xin lỗi, ông xã, em sẽ cố gắng thay đổi, từ nay về sau, trước khi nhận công việc thì em sẽ nghĩ đến thân phận của mình và cảm giác của anh trước.” Cô đau lòng, thành thật nói lời xin lỗi với anh.

Sau lần tranh chấp đó, cô cũng đã tự kiểm điểm bản thân, dường như quên mất mình đã là vợ của người ta, rất nhiều việc chỉ suy xét từ khía cạnh của bản thân mà quên mất cảm giác của người bên gối, quên mất vợ chồng thì phải nên giúp đỡ, cảm thông và bao dung lẫn nhau, chứ không phải chỉ yêu cầu đối phương tin tưởng và tôn trọng mình. Thực tế là sau khi nhìn thấy những tấm hình chụp anh ôm người phụ nữ khác, cô càng cảm nhận sâu sắc được tâm tình của anh trong mấy ngày qua, dù biết là giả, nhưng khi nhìn thấy có người khác phái dựa quá gần vào người đàn ông của mình, trong lòng cô vẫn không thoải mái, giống như bị một ngọn lửa không tên thiêu đốt.

Vệ Nghị Phong không ngờ mình lại nhận được lời xin lỗi của vợ, anh cảm động mỉm cười.

“Anh thật sự đã cưới được một người vợ tốt rồi.” Anh vòng tay ôm lấy cô, tựa vào ngực cô, đây thật sự là người vợ ‘trong ngoài không giống nhau’ mà anh yêu thương nhất, cho dù nghĩ thế nào thì cũng đều có cảm giác như đã nhặt được bảo bối.

“Coi như anh có phúc khí tốt.” Cô không hề khiêm tốn, nói. Kỳ thực trong lòng cũng cảm thấy may mắn vì mình đã gả cho một người chồng tốt.

Không ngờ hai người bị tai tiếng vây quanh, lại cũng nhờ chính những tin đồn đó mà càng trở nên hiểu nhau hơn, khiến cho tình cảm của mình càng thêm kiên định, đây cũng là một dạng ‘nhờ có phong ba mới sinh lòng tin tưởng’!

“Đúng đúng. . . Mau tới đây hôn ông xã phúc khí tốt một cái nào.” Sau khi xin lỗi xong, anh đã không thể chờ đợi được mà muốn vợ yêu thể hiện tình yêu trong lòng một chút, anh vươn tay kéo cô vào trong ngực ——

“A! Em còn chưa khỏi bệnh đâu.” Cô vội vàng che miệng anh, không muốn lây bệnh cho anh.

“Không sao, cứ truyền hết virus cảm cúm sang cho anh, em sẽ lập tức khỏi ngay thôi.” Anh không ngần ngại kéo tay cô xuống, nghĩ mình khỏe như trâu thế này, không thể dễ dàng bị bệnh được.

“Nói linh tinh.” Cô nghiêng đầu né tránh, không tin lời nói vớ vẩn của anh.

“Thử một chút là sẽ biết ngay, lần này anh sẽ rất dịu dàng.” Anh cười đến vô lại, bá đạo giữ chặt lấy thân thể của cô.

“Tránh ra.” Miệng nhỏ của cô tránh tới tránh lui. “Đến đây nào ——” Không hôn trúng miệng, anh lại bắt đầu hôn lên vùng cổ mẫn cảm của cô, bắt đầu dụ dỗ.

“Đừng mà. . .” Cô híp mắt, bị hàm râu mới mọc lún phún của anh gãi ngứa.

Anh thừa thắng xông lên, hôn dọc xuống trước ngực cô, càng lúc càng to gan đùa giỡn với thân thể vẫn còn yếu ớt của cô. . . .

“. . .Anh bảo đảm đấy, chỉ cần em để cho ông xã ‘chích’ một mũi là được rồi.”

“Vô sỉ!” Âm thanh quở trách lại mềm nhũn, chả có chút sức lực nào.

Bị cô mắng như vậy, đương nhiên là anh càng muốn ra sức đòi lại. . . .

***

Nửa tháng sau, trong nhà lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Mẹ của Đường Tâm đột nhiên đến thăm, khiến cho người làm con như cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì trước giờ Lý Nghi Trăn chưa từng đến thăm chỗ ở của cô, thỉnh thoảng chỉ hẹn cô ở nhà hàng hoặc tiệm cà phê, hôm nay sao lại chủ động nói là muốn tới nhà ngồi chơi một chút?

Sau khi đi một vòng tham quan căn nhà, dì giúp việc cũng vừa quét dọn xong, bưng lên cho mẹ con cô hai tách trà nóng.

“Cám ơn.” Lý Nghi Trăn vừa uống tách trà thơm, vừa nhìn nội thất xung quanh phòng khách. . .

“Căn nhà này chắc là có giá trị không nhỏ đâu nhỉ?” Hình như trên báo nói là hai, ba tỷ! (ko phải là 2, 3 tỷ VNĐ đâu nhé =.= )

“Chắc vậy, con cũng không rõ lắm.” Không phải nhà của cô, cô cũng chưa từng hỏi ông xã căn nhà này bao nhiêu tiền, chỉ biết ở được là được.

“Yên tâm, không phải mẹ tới đây để hỏi tiền con đâu.” Lý Nghi Trăn đặt tách trà sứ xuống bàn, muốn con gái mình hiểu được điều này.

“Con không có ý đó.” Đường Tâm cũng mau chóng giải thích, nghĩ thầm chắc mẹ cô nói vậy cũng vì chuyện lúc trước.

“Chuyện công ty anh hai giải quyết sao rồi ạ?”

“Ừ. . . không tệ lắm. . . Mẹ đã nói anh hai con là một người có bản lĩnh, nó nhất định sẽ có cách mà.” Bà ta nói quanh nói co một hồi, lại vội vàng nói tốt cho con trai, giống như sợ Đường Tâm sẽ coi thường nó.

“Vậy thì tốt rồi.” Cô nhìn mẹ mình, chẳng hiểu sao lại có cảm giác là lạ, ánh mắt của bà thoạt nhìn có chút bối rối. Hơ, chẳng lẽ bà ấy khen ngợi cái tên kia mà lại cảm thấy chột dạ sao?

Đường Tâm giễu cợt nghĩ, vừa đặt tách trà xuống chưa được vài giây, lại nâng lên uống một hớp nhỏ. . .

Kể cũng lạ, hai mẹ con ngồi đối diện nhau thế này, ấy vậy mà cô lại chẳng biết phải nói chuyện gì với mẹ mình, vốn từ trở nên nghèo nàn đến đáng thương, đã bao lâu rồi hai mẹ con cô không ngồi nói chuyện với nhau như vậy? Hình như là từ ngày kết hôn cũng chưa gặp lại, máu mủ bao năm trở nên xa lạ bỗng có chút đáng sợ...

“Hâm Hâm à, bây giờ con sống thế nào? Ý mẹ là cuộc sống sau khi kết hôn ấy?”

“Cũng không tệ lắm.” Cô mỉm cười nói. Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cảm giác được mẹ mình quan tâm thật sự rất ấm áp.

“Thật sao? Chuyện này con không cần phải gạt mẹ, lần trước mẹ đã đọc được tin cậu ta đến Hồng Kông tằng tịu với phụ nữ rồi.” Lý Nghi Trăn cảm thấy con gái mình nhất định là đang nói dối, con bé này nhất định là bởi vì mặt mũi.

“Chuyện đó không phải là sự thật, anh ấy đã giải thích với con rồi.” Cô thay chồng mình giải thích, không hy vọng bởi vì chuyện này mà anh để lại ấn tượng xấu với mẹ mình..

“Nó giải thích thì con tin ngay sao? Bản tính phong lưu của đàn ông không thể nào sửa được, mấy loại chuyện này đã có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, trước khi kết hôn cậu ta phong lưu thế nào, chẳng phải con cũng biết rõ sao?”

Đường Tâm nhìn thái độ cảu mẹ mình, cứ như vô cùng chắc chắn là Vệ Nghi Phong nhất định sẽ làm chuyện có lỗi với cô vậy, cô thật sự không hiểu vì sao bà ấy lại đột nhiên nói với cô những lời này, cho dù mẹ cô thật sự lo lắng về con rể thì cũng nên nói trước khi bọn họ kết hôn chứ? Bây giờ mới đến nhắc nhỏ cô chú ý có phải là đã quá muộn rồi hay không...

“Nếu không thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ con phải cho người đi giám sát anh ấy 24/24 sao?”

Giọng điều của cô như đang đùa giỡn, lại cảm thấy đáng yêu khi nghĩ đến hiện tại, ông xã của cô chỉ thích dán mắt vào lịch trình của cô, suốt ngày lo lắng hỏi han. Chẳng qua nếu muốn giải thích mấy chuyện này với mẹ cô thì chắc là phải tốn không ít thời gian...

“Con tội gì phải bắt mình sống một cuộc sống mệt mỏi như vậy, không có cậu ta thì con vẫn có thể sống rất tốt mà.” Nghe con gái mình nói vậy, Lý Nghi Trăn lại càng cho là cô đang miễn cưỡng giả vờ vui vẻ, hôn nhân của hai người nhất định là có vấn đề.

“Ý của mẹ là... muốn con ly hôn với anh ấy sao?” Cô hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không, dẫu sao thì làm gì có người mẹ nào vừa gặp đã khuyên con gái mình ly hôn như vây? Cho dù bên ngoài Vệ Nghị Phong bị mọi người khẳng định là một người đàn ông phong lưu, nhưng mẹ cô cũng không thể chỉ dựa vào mấy câu viết trên báo đã có thể dễ dàng kết luận bọn họ nên ly hôn chứ?

“Mẹ chỉ nói là con không cần phải để cuộc hôn nhân này làm khổ mình, dù sao con cũng có năng lực tự nuôi sống bản thân, không cần phải dựa dẫm vào cậu ta. Nếu cậu ta đối xử không tốt với con thì con cũng không cần lưu luyến. Rời khỏi cậu ta thì sau này nhất định còn gặp được người đàn ông tốt, yêu thương con thật lòng.” Lý Nghi Trăn càng nói càng chắc chắn, dáng vẻ như thật sự cảm thấy bất bình vì con gái phải chịu tổn thương.

Nhưng thật ra trong lòng Đường Tâm lại càng cảm thấy kỳ quái, thường ngày mẹ cô căn bản không hề tích cực quan tâm đến đời sống tình cảm của cô như vậy, bây giờ cô cảm giác hình như bà ấy tới dây chỉ vì để khuyên cô ly hôn.

“Mẹ, Nghị Phong đối với con rất tốt, chuyện này mẹ không cần phải lo lắng.” Tuy không hiểu vì sao mẹ mình lại đột nhiên thể hiện ‘tình thương bao la’ như vậy, nhưng cô vẫn cố gắng nói rõ cho mẹ hiểu, ông xã cô thật sự không phong lưu như những gì mọi người ở bên ngoài hình dung, ít ra thì bây giờ anh đã ‘sửa sai hướng thiện’ rồi.

“Hâm Hâm à, hôn nhân đối với phụ nữ thật sự rất quan trọng, con đừng vì thể diện mà cố gắng chống chọi, hạnh phúc của mình mới là quan trọng nhất.” Giọng điệu của Lý Nghi Trăn có chút nóng nảy, dáng vẻ cứ như muốn kéo con gái ra khỏi hố lửa ngay lập tức vậy.

“Mẹ, bây giờ con thật sự rất hạnh phúc.” Cô nhấn mạnh cuộc sống hôn nhân của mình không hề khổ sở chút nào, muốn mẹ không cần phải lo lắng cho cô, ông xã đối với cô thế nài thì chính cô là người rõ nhất.

Nghe thấy mẹ mình cứ luôn miệng phê bình chồng cô như vậy, nói thực ra trong lòng cô cũng không thể nào cảm thấy thoải mái, vì mẹ cô căn bản cũng không hiểu rõ con người anh, nhưng không biết tại sao bà ấy cứ nhắm vào anh...

Sau khi Đường Tâm ngăn việc mẹ mình cứ đem trọng điểm đặt lên trên người ông xã thì bầu không khí giữa hai mẹ con lại đột nhiên trở nên trầm mặc, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết phải nói gì nữa, không bao lâu sâu, Lý Nghi Trăn đứng dậy ra về.

Đường Tâm tiễn mẹ ra khỏi cửa, sau đó trở về phòng, lại phát hiện ngoài cửa sổ đang lấm tấm mưa phùn...

Nhớ đến vừa rồi mẹ mình không mang theo dù, cô vội vàng cầm dù chạy ra ngoài, thế nhưng không ngờ lại bắt gặp mẹ cô đang đứng nghe điện thoại trước thang máy, còn nói những lời khiến cô kinh ngạc —

“Mẹ thật sự đã nói với nó rồi, nhưng nó không hề có ý định ly hôn, còn cũng biết tính Hâm Hâm bướng bỉnh thế nào mà, mẹ cũng không có cách nào khác... Con mau trả lại khoản tiền đó cho ông Vệ đi, khéo lại khiến mọi việc phiền toái hơn đấy...” Lý Nghi Trăn cầm điện thoại, tân tình khuyên con trai đừng trêu vào những kẻ có tiền, rất khó đối phó, không cẩn thận lại càng khiến cho mọi chuyện tệ hơn.

Kỳ thực vấn đề của công ty con trai vẫn không có cách giải quyết, cho dù có thế chấp giấy tờ nhà cũng không có cách nào cứu vãn được. Vừa hay lúc đó Vệ Thanh Sơn lại cho người đem tới một khoản tiền, muốn bọn họ khuyên Đường Tâm ly hôn với cháu nội của ông ta, ông ta sẽ giúp con trai bà giải quyết những vấn đề thiệt hại của công ty, mặc khác còn có thể giúp con trai mở rộng quan hệ đối tác, lấy tiền đầu tư cho sự nghiệp của nó.

Thời gian trước nghe thấy tai tiếng của Vệ Nghị Phong xôn xao huyên náo, bà ta còn tưởng đó là cơ hội tốt để đả động con gái, không ngờ lại thất bại.

“Hâm Hâm? Sao con lại...” Lý Nghi Trăn nhìn thoáng qua bóng dáng con gái, vội vàng cúp điện thoại.

Đường Tâm nhìn mẹ mình, ánh mắt không dám tin.

“Vì nhận tiền của người khác nên mẹ mới đặc biệt tới đây để khuyên con ly hôn sao?” Cô không thể tin vào những gì mình đã nghe được, bởi vì nó thật sự quá, quá mức tàn nhẫn...

Trong người cô đang chảy dòng máu của người phụ nữ này sao? Vì sao bà ấy lại có thể làm tổn thương cô như vậy? Bởi vì muốn giữ lại công ty cho cái tên phá gia chi tử kia mà bà ấy lựa chọn hy sinh hôn nhân của cô?

“Mẹ... cái này... không phải! Bởi vì mẹ nhớ con cho nên mới đến thăm thôi... Aiz! Nếu lúc đó con chịu giúp anh hai con thì bây giờ mẹ cũng không bị làm khó như vậy.” Bà ta thở dài một tiếng, cho rằng mình làm như vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ, nếu lúc trước con gái có thể mở miệng nhờ con rể một tiếng thì bọn họ cũng sẽ không phải nhận điều kiện bên kia để nắm lấy cơ hội lần này.

Đường Tâm nghe thấy mẹ mình nói vậy thì càng cảm thấy mình như một đứa ngốc mơ mộng hão huyền. Bắt đầu từ nhiều năm trước, cô đã không còn dám trông mong mẹ sẽ đối xử bình đẳng với mình, chỉ hy vọng thỉnh thoảng bà ấy sẽ quan tâm tới cô, chỉ cần bà ấy đối xử với cô bằng một nửa như lúc đối xử với ba người con còn lại cũng tốt rồi. . . .

Nhưng thì ra, tất cả đều do cô tự lừa mình dối người, thật ra từ rất lâu, cô đã biết vì sao tình thân đối với cô lại xa vời như vậy, thế nhưng cô vẫn luôn ngây ngốc chờ đợi mình có thể chạm vào một chút. . . .

“Đúng, là lỗi của mẹ, mẹ không nên. . .” Bà ta thừa nhận là mình không đúng, bởi vì bà ta chưa từng mở mắt nhìn rõ, cũng chưa bao giờ chịu suy nghĩ thông suốt, có những người, dù không có quan hệ máu mủ cũng có thể sẽ vì tình cảm mà trở nên thân thiết, nhưng nếu đã không có tình cảm thì cho dù có là máu mủ cũng không thể nào gần gũi gắn bó được, mất đi tình cảm thì quan hệ máu mủ cũng không bằng một người xa lạ.

“Mẹ, vừa rồi mẹ nói đúng một chuyện, hạnh phúc của mình mới là quan trọng nhất. Cám ơn mẹ đã nhắc con điều này, từ nay về sau con sẽ ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không bao giờ quên.” Cô kiên cường nở nụ cười, nhìn người phụ nữ đã sinh ra mình, bước lên phía trước đưa cho bà ta cây dù trong tay: “Ngoài trời đang mưa.”

Cô không đứng lại nhìn mẹ mình rời đi, nói xong câu đó thì xoay người, cũng không nói một câu hẹn gặp lại, dù sao cũng không cần thiết.

Từ nay về sau, cô sẽ không tự lừa dối chính mình, sẽ không trông mong xa vời cái gọi là tình thân từ người phụ nữ kia nữa.

Cho đến khi bước vào cửa, nước mắt của cô mới có thể rơi xuống.

Đêm tối, sắc trời cũng trở nên u ám, mây đen ngoài cửa sổ vẫn chưa tan, tựa như nỗi đau trong lòng cô, hốc mắt cũng trở nên ướt át. . . .

***

Lúc Vệ Nghị Phong về đến nhà thì trông thấy cô đang ngồi yên bên cửa sổ, trên mặt vẫn còn những vệt nước mắt. Cô phát hiện ông xã đứng sau lưng mình, vội vàng lấy khăn giấy lau đi nước mắt trên mặt.

“Em. . . em mới nhận một vai diễn mới, đang luyện tập cách khóc thế nào để trông đẹp hơn.” Cô hốt hoảng giải thích, theo bản năng che giấu tâm tình của mình, khẽ vuốt tóc như không có việc gì.

Anh cởi áo khoác, buông cặp tài liệu, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, yên lặng nhìn hai mắt sưng đỏ của vợ mình, anh đau lòng gạt đi vệt nước còn vương trên khóe mắt. . . .

“Không phải bởi vì hôm nay mẹ em đến đây sao?” Anh vạch trần lời nói dối của cô.

Cô khẽ giật mình, liếc nhìn anh, hỏi: “Có phải là anh gắn camera trong nhà không?” Cô nghi ngờ đám chó săn mai phục bên người cô cũng là do anh phái tới.

“Bởi vì em luyện tập giống thật quá nên dì giúp việc không nhịn được mà gọi anh đến thưởng thức.” Anh vuốt ve gò má của cô, nói với cô thật ra là người giúp việc mật báo với anh, nói là sau khi gặp lại mẹ mình, dáng vẻ của cô lại rầu rĩ không vui, luôn tự nhốt mình ở trong phòng.

Nếu không phải vì công việc quá nhiều thì anh đã trở về sớm hơn rồi.

“Thì ra dì giúp việc là tai mắt của anh.” Cô gạt tay anh ra, khịt khịt mũi.

“Nếu không thì anh tốn tiền vô ích rồi.” Cô bật cười, nghe anh nói như vậy, tâm tình buồn bực lại cảm thấy khá hơn một chút.

“Hai người đã nói gì vậy?” Nhìn nụ cười của cô không giống giả vờ, anh mới bớt lo một chút.

“Không có gì.” Cô không muốn nói nhiều đến những chuyện đau khổ, cũng không muốn để cho ông xã biết trọng lượng của anh trong lòng mẹ cô còn chẳng bằng cọng lông, hơn nữa việc này lại liên quan đến ông nội anh, anh nghe xong chỉ sợ sẽ càng không thể tha thứ cho ông cụ, quan hệ ông cháu lại càng thêm căng thẳng. . . .

“Chuyện xấu của chúng ta đã nhiều như vậy, em còn sợ có thêm bí mật nữa sao?” Vệ Nghị Phong ôm bả vai cô, đôi mắt bình tĩnh dịu dàng nhìn cô.

Ánh mắt của anh thật sự là một loại ‘ép buộc’ dịu dàng, khiến cô không thể nào kháng cự, mà thực tế cái người này cũng không chịu hết hy vọng. Nếu cô không nói thì anh nhất định sẽ ngồi nhìn cô cả đêm như vậy.

Cô ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy anh nói cũng đúng, bọn họ đối mặt với những tin đồn bên ngoài cũng đã đủ mệt mỏi rồi, sao về nhà còn phải giấu giếm lẫn nhau, cô cũng không thích cảm giác phải dò xét người khác.

Vì vậy cô đành kể hết toàn bộ những chuyện lúc mẹ mình tới đây. . .

Vệ Nghị Phong nghe bà xã kể xong thì sắc mặt trở nên tái nhợt, bàn tay cũng siết chặt lại. . . .

Cô cho rằng núi lửa đang chuẩn bị bộc phát, thế nhưng cuối cùng anh chỉ hít sâu một hơi rồi nói xin lỗi cô ——

“Thật xin lỗi.” Anh đau lòng nhìn cô, giọng nói vừa xót xa vừa tự trách.

“Sao lại xin lỗi?” Phản ứng của người đàn ông này thật kỳ quái, có phải dạo này anh xin lỗi nhiều quá nên nghiện rồi không?

“Cũng tại vì anh nên ông nội mới làm phiền đến em như vậy.” Suy cho cùng, cô phải nghe những lời nói đau lòng kia cũng bởi vì anh. Có thể là ông cụ phát hiện không thể đả động đến anh, cũng không có cách nào lay chuyển được anh, vậy nên mới chuyển sang cô, cảm thấy cô có vẻ dễ đối phó, có thể thành công chia rẽ cuộc hôn nhân này cũng là một cách mà ông ta dùng để đả kích anh.

Anh lại không lường trước đến chuyện này, thật sự là sai lầm! Vậy nên anh phải chịu trách nhiệm với nước mắt của cô.

“Không phải vậy đâu, chuyện này không liên quan đến anh.” Cô mong anh đừng ôm mọi lỗi lầm vào người mình, đây là vấn đề của gia đình cô, đã sớm tồn tại lâu rồi, chỉ là lần này trở nên nghiêm trọng nên khiến cô đau lòng mà thôi.

Nếu nghĩ thoáng hơn thì một dao này chém vào lòng cô, đối với cô mà nói có lẽ cũng là một sự giải thoát. Sau khi khóc một trận thoải mái thì đầu óc của cô đã tỉnh táo hơn nhiều, tựa như tất cả quá khứ và tình thân đều theo những giọt nước mắt kia mà trôi đi hết. Cô biết mình vẫn không cô đơn ——

“Nghị Phong, chuyện này. . . anh đừng trách ông nội được không?”

“Ông ta làm như vậy mà em còn có thể nói giúp ông ta sao?” Sắc mặt anh lạnh lẽo, hiển nhiên là đã oán giận ông cụ dám rắp tâm làm ra chuyện khiến vợ anh đau lòng rơi lệ, hận cũ thù mới, càng khiến anh nổi trận lôi đình.

Cô cười khổ, nắm tay ông xã, muốn anh đừng kích động như vậy.

“Kỳ thực em có thể hiểu được tâm tình của ông nội anh, nếu đổi lại là em, em cũng sẽ không thích có một đứa con gái tai tiếng đầy mình làm cháu dâu, thử nghĩ mà xem, gia tộc anh có địa vị thế nào, cháu nội bảo bối duy nhất đương nhiên phải kết hôn với một người phụ nữ có điều kiện tốt hơn mới đúng.” Mặc dù cô đối với mẹ mình đã nản lòng thoái chí, hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng cô lại không hy vọng ông xã của mình cũng trở mặt với người thân như vậy. Ít nhất ông nội của anh alfm vậy cũng là vì suy nghĩ cho cháu mình, vậy nên mới muốn anh ly hôn, tìm một đối tượng tốt hơn. Nhìn từ khía cạnh này, cô lại không có cách nào trách ông cụ. Suy bụng ta ra bụng người, cô biết mình không phải là một đứa cháu dâu khiến người ta hài lòng.

“Em đang ngồi đây nói linh tinh cái gì vậy? Ông ta không có coi anh là bảo bối gì đâu, ông ta chỉ quan tâm đến mặt mũi của chính mình, cảm thấy tất cả mọi chuyện của con cháu đều phải nằm trong sự giám sát của ông ta mà thôi.” Anh giận cô lại coi thường bản thân mình như vậy, còn đánh giá quá cao ‘cảnh giới’ của ông già kia. Lại nói, ông nội anh vừa độc tài vừa sĩ diện, vậy nên lúc nào cũng muốn mọi chuyện phải làm theo ý mình, nếu ai dám phản kháng thì ông ta sẽ dùng mọi cách để dạy dỗ, khiến đối phương hiểu rõ ông ta mới chính là lão đại.

Cứ tùy tiện hỏi một người nào trong giới thương nhân thì biết, năm đó ở trên thương trường, ông nội anh đã có tính cách lưu manh này rồi.

Vậy mà Đường Tâm lại cho rằng ông ấy chỉ dựa vào ‘tấm lòng cha mẹ’ nên mới có thể yêu cầu nghiêm khắc với anh như vậy, bởi vì nuôi cháu nội từ nhỏ tới lớn, tình cảm của ông ấy tựa như cha đối với con, kỳ vọng rất nhiều vào anh.

Trên phương diện tình thân, dường như cô có vẻ suy nghĩ lạc quan và quá xem trọng nó rồi, có lẽ bởi vì trong tiềm thức của cô khát vọng về tình thân vẫn chưa được thỏa mãn...

“Quan tâm một người thì sẽ luôn muốn can thiệp đến những chuyện của người đó, nếu ông nội anh coi anh như người ngoài thì sẽ không hao tốn tâm tư để quan tâm đến chuyện của anh đâu!” Giống như mẹ cô vậy, chưa bao giờ quan tâm cô ở ngoài làm những gì, cái kiểu không hề giới hạn sự tự do cũng giống như bị bỏ mặc lại chẳng hề khiến người ta cảm thấy vui sướng, chỉ thường xuyên khiến cô cảm giác như mình đang đứng giữa hoang mạc mênh mang, đau khổ buồn bã thế nào cũng không biết tìm ai để cầu cứu...

“Em bây giờ chán làm nữ thần rồi nên muốn đổi nghề sang làm thiên thần đúng không?” Anh không hài lòng với thái độ khoan dung không đúng chỗ của cô, thầm nghĩ tại sao cô lại cứ như hoàn toàn đứng về phía ông nội của anh vậy?

Chính vì cô dễ mềm lòng như thế nên mới bị người ta coi là gà đẻ trứng vàng!

Đường Tâm nghe thế thì bật cười: “Vậy lần này anh hãy ngoan ngoãn nghe lời thiên thần đi, em không muốn quan hệ của anh và ông nội bởi vì em mà càng trở nên căng thẳng... Nếu sau này có một ngày nào đó ông nội thích em thì tốt rồi.”

Cô khuyên ông xã buông bỏ thù hận, lại không nhịn được mà có chút cảm khái, bản thân mình vừa không có được tình thương từ nhà mẹ ruột, lại không được nhà chồng hoan nghênh, cộng thêm việc vợ chồng cô sẽ không thể có con, đột nhiên cô cảm thấy mình vô duyên với bốn chữ ‘thiên luân chi nhạc’*, có lẽ cả đời này cô sẽ không thể cảm nhận được tình thân là gì.

(*) hạnh phúc gia đình.

“Có anh thích em còn chưa đủ sao?” Anh thương yêu xoa xoa đầu cô, không thích nhìn thấy vô ủ rũ và giọng điệu chua xót như vậy, trong lòng cô, giá trị của anh hẳn là phải gấp ngàn vạn lần những điều này mới đúng.

Mặc kệ ai nghĩ gì, nói gì thì anh đều vĩnh viễn là người yêu cô nhất, cũng sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất để cho cô có thể nương tựa.

“Nhưng tại em tham lam mà.” Cô cười cười rồi dựa vào ngực anh, cảm thấy có lẽ là mình đã thật sự quá tham lam nên mới tự chuốc phiền não như vậy.

Tựa vào lồng ngực ấm áp, cô lại một lần nữa tự nói với mình, Vệ Nghị Phong chính là người mà cô muốn dựa vào, là người có thể cho cô hạnh phúc, chỉ cần có người đàn ông này ở bên cạnh, những thứ khác đều không còn quan trọng nữa... Cô có thể vừa coi anh là người tình, người cồng, và cũng là người thân...

“Em đúng là tham lam thật.” Vệ Nghị Phong chủ động ôm lấy vợ yêu đang làm nũng với anh, nhẹ nhàng dùng cằm cọ cọ vào mái tóc cô, nhớ đến khóe mắt cô sưng đỏ là anh lại cảm thấy đau lòng, thật sự muốn cho cô một chút an ủi, lại càng muốn có thể làm gì đó cho cô...

Nhưng có thể dễ dàng làm ông nội thích cô sao? Năm đó mẹ anh chịu đựng uất ức như vậy, đến lúc chết cũng không được ông ta tác thành, lần này cũng vậy, vì tức giận thái độ kiên quyết muốn kết hôn với Đường Tâm của anh nên ông ta tìm trăm phương ngàn kế để áp chế anh, muốn dạy dỗ anh một trận, cũng nhân tiện biểu hiện rõ quyền lực của mình, chứng minh gừng càng già càng cay.

Loại người như ông nội, làm sao có thể thay đổi được...

Cô lặng lẽ cong môi, thoải mái tựa vào ngực anh, ôm anh thật chặt, cũng hưởng thụ cảm giác được anh che chở.

Anh vuốt nhẹ lên trán cô, thoáng chốc lại búng nhẹ lên vầng trán bóng loáng, thoáng chốc lại hôn lên cái mũi đáng yêu của cô khiến nó đỏ bừng, trêu chọc đùa giỡn, lại rất tự nhiên hôn lên môi cô —

“Hơ —“ Thời điểm nguy cấp, anh kịp thời quay đầu đi chỗ khác, che lại cái hắt xì đột ngột xuất hiện này.

Cô sững sờ, lập tức ngồi thẳng người nhìn anh, hỏi: “Anh bị cảm sao?”

Anh khịt khịt mũi, sờ sờ cổ: “Lúc chiều thấy hơi ngưa ngứa cổ họng —“

Bịch! Phản ứng chưa đầy hai giây, vợ yêu trong ngực anh lập tức lui về phía sau, dáng vẻ như chỉ sợ trốn không kịp.

“Em...” Anh còn chưa nói hết lời thì cô đã lất một cái khẩu trang bịt miệng anh lại.

“Em có cần phải khoe trương như vậy không?” Anh kéo khẩu trang xuống, hỏi cô, vẻ mặt vừa ấm ức vừa đáng thương – “Lúc em bị bệnh anh cũng không có đối xử với em như vậy.” Vợ yêu phản ứng như vậy thật là không có lương tâm mà.

“Xin lỗi nhé, cuối tháng này người ta còn phải đi quay quảng cáo, nếu bây giờ lại bị cảm — anh cũng hiểu bị cảm mà đi máy bay khổ sở thế nào mà, hơn nữa qua bên đó còn phải ngâm nước...” Vẻ mặt của cô càng lúc càng điềm đạm đáng yêu, cong môi năn nỉ ông xã yêu dấu hãy thông cảm cho mình, cô vừa mới khỏi bệnh, không chịu được bệnh thêm lần nào nữa nha!

Phòng bệnh hơn chữa bệnh, bây giờ ‘phòng bệnh’ anh thì tốt hơn sau này cô phải ‘chữa bệnh’ mà.

Vệ Nghị Phong trừng mắt nhìn cô, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiếp tục đeo khẩu trang, haizz, không còn cách nào khác, ai bảo cô là vợ yêu của anh chứ, anh yêu cô thì phải bảo vệ cô, tiếp tục giữ vững đường lối làm một người chồng tốt mà thôi...

Ba ngày sau, quả nhiên là anh đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu cảm mạo, sáng sớm vừa vào công ty ——

“Sao cậu lại đeo khẩu trang?” Anh nhìn trợ lý đeo khẩu trang đứng trước cửa phòng làm việc, nghĩ thầm không phải cũng bị cảm trùng hợp như vậy chứ?

“Tiểu Khiết nói nếu như anh lây bệnh cảm cho tôi, tôi sẽ lây cho cô ấy, cô ấy sẽ lây cho phu nhân. . . .”

Thi Văn Khiên ép gọng khẩu trang trên sống mũi xuống, đảm bảo khẩu trang phòng hộ hiệu quả, lúc trước tự dưng bị chuyện tình cảm của ông chủ kéo xuống nước, hại mối tình vừa chớm nở của anh suýt chút nữa thì chết non, bây giờ không cẩn thận sao được.

Phòng bệnh hơn chữa bệnh nha!

“. . .” Anh híp mắt, đột nhiên có loại dự cảm không tốt, cảm thấy sớm muộn gì trợ lý của mình cũng có ngày theo địch phản quốc. . . .

Nhìn xem, hiện tại đã trở thành trợ lý của vợ anh rồi!

“Hôm nay đừng pha cà phê, cho tôi nước ấm và kẹo ngậm thông họng.” Anh dặn xong thì cũng đi vào văn phòng.

“Tổng giám đốc, lão gia đang ở trong phòng đợi anh đấy.” Thi Văn Khiên vội vàng nhắc nhở.

Vệ Nghị Phong chợt ngừng lại, khẽ nghiêng đầu mỉm cười rồi bước vào phòng làm việc ——

“Sao đến sớm vậy, ông nội?”

Vệ Thanh Sơn trừng mắt nhìn dáng vẻ cợt nhả của cháu trai, sắc mặt cực kỳ khó coi, ông ta rút từ bên cạnh ra một tập hồ sơ, nổi giận đùng đùng quăng lên trên bàn ——

“Anh gửi cái này cho tôi, tôi còn có thể ngủ được sao?” Hôm qua bên chuyển phát gửi tới xấp giấy này, bên trong là bản sao tài liệu chứa đầy đủ những chứng cứ có thể khiến người ta phải lên hầu tòa. Xem ra thằng cháu này của ông vì muốn phản công với thế lực của ông cho nên đã mất không ít tâm sức mới có thể tra ra những tài liệu bí mật mà ông vốn định mang theo vào trong quan tài này.

“Bởi vì hai ngày trước ông cũng đã ‘tặng quà’ cho phu nhân của tôi, khiến cô ấy cảm động đến nỗi khóc rất lâu.” Vệ Nghị Phong nói thẳng, tỏ vẻ mình cũng chỉ là có qua có lại mà thôi. Bởi vì chuyện này mà hai ngày nay tâm tình của bà xã anh không tốt lắm, thường xuyên bị anh bắt gặp vẻ mặt buồn bực nhíu mày, khiến anh thật không đành lòng!

“Vậy thì thế nào? Bây giờ anh muốn tống tôi vào tù sao?” Chỉ vì một người phụ nữ? Thật là không có tiền đồ!

“Làm sao có thể như vậy? Người ta nói ‘gia hữu nhất lão, như hữu nhất bảo’* nha. . .” Anh cười lạnh nói, giọng điệu cợt nhả rõ ràng là đang cố ý muốn chọc tức ông cụ, khiến Vệ Thanh Sơn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

(*)“Gia hữu nhất lão, như hữu nhất bảo” ý nói trong nhà có người cao tuổi tựa như có cả một kho báu, vì người già có nhiều kinh nghiệm, luôn nói những lời lý lẽ.

“Ông nội, ngài cũng đừng chọc giận tôi, chỉ cần ngài không gây sự với chúng tôi thì tôi cũng có thể đảm bảo sẽ không đi gây sự với ngài.” Anh liếc mắt nhìn xấp tài liệu trên bàn, nói một cách rõ ràng.

Kỳ thực nếu không phải bởi vì lo lắng chuyện hôm đó tái diễn, sợ đối phương lại giở trò, ra tay với bà xã của mình, làm cô bị thương, anh sẽ không tung lá bài này ra sớm như vậy, cảm thấy đấu trí cùng với ông ta vài chiêu cũng rất thú vị, mấy tháng sau khi kết hôn, anh vẫn đang vui vẻ chơi trò đấu trí tranh đoạt quyền lực này đấy.

“Anh đang uy hiếp tôi sao?” Ông đang vô cùng tức giận, không ngờ lại bị con cọp một tay mình dạy dỗ cắn ngược lại, thật sự là tính sai rồi!

Vệ Nghị Phong nhún vai mỉm cười: “Tôi chỉ hy vọng ngài có thể làm một trưởng bối hiền lành sáng suốt, không cần suốt ngày phải lo lắng cho con cháu, cũng không cần phí sức đối với những chuyện trong công ty, cứ việc thoải mái thả lỏng tinh thần, hưởng thụ cuộc sống về hưu, an dưỡng tuổi thọ đi.” Anh thản nhiên khuyên ông cụ đã vê hưu thì nên đi hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, không cần phải can thiệp quá nhiều vào những côn việc không cần đến ông ta phải quan tâm. Huống hồ trải qua mấy tháng ‘thử nghiêm’, ông ta hẳn là cũng hiểu được thế lực của mình trong công ty đã không còn như lúc trước, không thể tùy tiện làm theo ý của mình được nữa rồi.

“Thằng nhóc láo xược, chưa tới phiên anh phải dạy tôi sống thế nào.” Vệ Thanh Sơn trợn mắt nhíu mày quát to, thẹn quá hóa giận vò nát xấp tài liệu ở trên bàn, lại có một cơn kích động muốn đập bể đồ đạc.

“Xem ra tôi nên đưa ‘món quà’ này đến cơ quan điều tra thì thích hợp hơn.” Vệ Nghị Phong tỏ vẻ bất đắc dĩ đứng dậy, chuẩn bị đi tới cửa để tiễn khách, nhưng trong lòng lại tự tin nắm chắc thắng lợi, bởi vì nếu ông cụ không sợ bị những thứ tài liệu này ảnh hưởng thì đã không chạy tới đây tìm anh vào sáng sớm như vậy.

“Đứng lại!” Vệ Thanh Sơn kinh hãi hét to, trong lòng vô cùng không cam tâm, cũng không còn hùng hổ như lúc trước nữa, nếu những bằng chứng tôi phạm này bị đưa ra ngoài thì không chỉ đe dọa đến thanh danh và tài sản của ông ta, mà còn có thể dây dưa đến kiện tụng….

“Từ nay về sau tôi sẽ không xen vào chuyện của anh với người phụ nữ kia nữa, các người thích chuốc nhục nhã hay tự làm mất mặt thế nào thì tùy.” Tuy ông ta đã thỏa hiệp nhưng vẫn nói năng độc địa, biểu hiện rõ ràng bàn thân vẫn bất mãn với hai người.

“Ông nội, tôi hy vọng ông có thể làm một trưởng bối hiền lành, một trưởng bối hòa ai và thân thiện thì có nên nói như vậy không?” Anh cười nhưng đáy mắt lại mang theo một tia sắc bén, nói thật ra, giờ phút này anh đang rất nhẫn nại…

“Nếu không thì anh còn muốn tôi phải làm thế nào!” Vệ Thanh Sơn trợn mắt nhíu mày, tài liệu trong tay cũng bị ông ta hung hăng ném xuống đất.

Vệ Nghị Phong lạnh lùng nhìn mấy tờ giấy nằm la liệt trên sàn, hít sâu một hơi, buộc mình phải ‘bình tĩnh ôn hòa’ mà nghĩ đến bà xã….

“Nếu ngài đã hỏi, vậy thì hai tháng nữa là đến sinh nhật cháu dâu của ngài, không bằng mời ông nội tự mình gọi điện cho cô ấy, nói rằng muốn mở một bữa tiệc sinh nhật long trọng cho cô ấy, cũng coi như chính thức chào đón cô ấy trở thành một thành viên trong gia đình chúng ta, ngài cảm thấy thế nào?” Anh tươi cười hỏi ý kiến, nhưng trong lời nói lại có một sự cương quyết không cho phép cự tuyệt, bởi vì đây chính là một trong số những món quà sinh nhật mà anh muốn tặng bà xã.

Lúc trước anh đem bà xã làm quà sinh nhật tặng cho ông nội, có lẽ đã khiến cô rất đau lòng, bây giờ anh sẽ đem sự ‘giảng hòa’ của ông nội làm quà sinh nhật cho cô, để cô vui vẻ, đây thật sự là một món quà sinh nhật hoàn mỹ!

Anh đã nghĩ suốt hai ngày nay, muốn hoàn thành tâm nguyện của bà xã thì chỉ có cách này, bởi vì muốn ông nội ‘đổi tính’ quả thực khó hơn cả lên trời, chỉ có điều, nếu cần thiết phải ‘hư tình giả ý’, diễn kịch một chút thì đây chính là sở trường của ông nội anh, anh tin ông ta sẽ xử lý rất tốt.

“Anh dám bảo tôi đi làm cái loại chuyện này?” Vệ Thanh Sơn không thể tin, trừng mắt nhìn cháu trai, cảm thấy điều này căn bản là một loại nhục nhã, ông đây không cần phải tự hạ thấp mặt mũi của mình như vậy.

“Không phải là bảo mà là nhờ, ông nội, xin người hãy xem nó là quà cưới của tôi, coi như là vì giúp tôi đi, nếu không thì tôi sẽ rất khổ sở… Đến lúc đó, chỉ sợ đau khổ quá mức, đầu óc không được tỉnh táo lắm, có thể sẽ làm ra chuyện gì khiến ông nội mất vui đấy.” Anh thành khẩn cầu xin ông cụ có thể hoàn thành nguyện vọng của mình, chỉ là ánh mắt vẫn liếc vài cái về phái tài liệu dưới đất.

“Anh… Đừng tưởng rằng có những thứ tài liệu này thì có thể bắt được thóp tôi, Vệ Thanh Sơn tôi không phải là người dễ dàng để cho người ta định đoạt như vậy!” Thật là vô lý! Bảo ông phải mở miệng đi mời cái người phụ nữ chướng mắt kia, lại còn muốn mở tiệc sinh nhất để hoan nghên cô ta nữa, như vậy bảo ông phải đem cái bản mặt già này ném đi đâu? Vệ Thanh Sơn tức giận đến râu tóc dựng ngược, quay đầu thở phì phò bước ra khỏi cửa.

Thi Văn Khiên đứng ngoài cửa, cung kính cúi người về phía bóng lưng của ông cụ, sau đó đi đến bên cạnh ông chủ, đưa một ly nước ấm và kẹo ngậm thông họng cho anh.

“Lão gia thật sự sẽ làm theo lời anh sao?” Anh cũng biết được đại khái kế hoạch của ông chủ, nhưng nhìn dáng vẻ thở hổn hển vừa rồi của ông cụ, anh thật hoài nghi ông ta sẽ nghe theo lời của ông chủ mình.

“Cậu cảm thấy ông nội tôi thoạt nhìn ngu ngốc như vậy sao?” Vệ Nghị Phong bóc viên kẹo ngậm rồi bỏ vào trong miệng.

“Hả?”

“Nếu như là cậu, cậu sẽ chọn chung sống hòa bình với cháu dâu không vừa mắt hay là sẽ quyết đấu với một đám nhân viên để rồi cuối cùng phải ngồi trong phòng giam chịu tội?” Anh uống một ngụm nước, tin chắc ông nội cáo gì kia sẽ không lựa chọn quyết định bất lợi cho bản thân. Dù sao mở tiệc sinh nhật vui vẻ cùng cháu dâu chỉ cần có một ngày, còn nếu bị nhốt vào tù thì 365 ngày cũng phải nhìn sắc mặt của người khác đấy.

“Tổng giám đốc thật sự sẽ đẩy ông nội mình vào tù sao?” Anh nhìn ông chủ, hoài nghi anh sẽ thật sự tàn nhẫn, quyết tâm ‘đại nghĩa diệt thân’ sao?

“Chuyện này ấy à….” Vệ Nghị Phong cười sâu xa, trong mắt như có chút hài hước, lại giống như có chút âm mưu ngoan độc, khiến người ta không thể đoán ra được anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng _____ “Trưa nay giúp tôi hẹn bác sĩ, tôi phải mau chóng chữa khỏi bệnh.” Anh đột nhiên dặn dò, sau đó đưa ly nước lại cho trợ lý.

“Vâng.” Thi Văn Khiên tranh thủ thời gian đi ra làm việc, không dám chậm trễ, bởi vì anh không muốn đắc tội với ông chủ lòng dạ thâm sâu khó lường này.

Đại trượng phu, không sợ bị chặt đầu, chỉ sợ chết mà không biết lý do.

Đi đến bên bàn làm việc, Vệ Nghị Phong cầm điện thoại, bấm phím tắt… “Bà xã, anh đã hẹn bác sĩ khám bệnh rồi, em xem, anh rất ngoan ngoãn nghe lời em nha…”