Trước đây cô luôn giống như một tiểu đại nhân, biểu tình trên mặt ít đến đáng thương, luôn là một bộ dáng lạnh như băng.


Nhưng hiện tại cô lại không hề giấu đi mà bày ra sự yếu đuối và hoảng loạn trong lòng mình với Hoắc Ngôn Trăn.Bọn họ vốn là người xa lạ, lại ở trong mạt thế tin tưởng, dựa dẫm vào nhau.Điều này làm cho anh chân chính cảm thấy, Nguyễn Ngải cuối cùng cũng có thể bầy ra một chút tính cách trẻ con.Tiểu cô nương mà, nhào vào trong lòng người khác làm nũng, khóc nháo là điều đương nhiên.Sau khi thi thể Triệu Mộ Thanh bị mang đi bọn họ cũng không có gì để điều tra, Hoắc Ngôn Trăn liền trực tiếp ôm Lấy Nguyễn Ngải một đường đưa cô về nơi ở.Nguyễn Ngải nằm trên giường một hồi, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.Hoắc Ngôn Trăn rón rén đắp chăn cho cô, cùng Thẩm Lê Xuyên rời khỏi phòng ngủ ngồi xuống sô pha.Cả hai đều im lặng không nói gì.Thẩm Lê Xuyên xuất thần nhìn chằm chằm một góc bàn trà, trong đầu đều là câu nói của Tống Trình Duệ trước khi đi.Chuyên gia dịch tễ học Phó Dụ Lai, anh đã nghe tên của người đàn ông đó ở kiếp trước.Sau mạt thế, các căn cứ thành lập đội nghiên cứu kháng virus vô số kể, đội của Phó Dụ Lai chính là một trong số đó.Ông ta vốn là ở căn cứ Ức Thành làm nghiên cứu, nhưng một ngày có tin đồn ông ta bắt cóc người sống làm thí nghiệm, còn hại chết rất nhiều dị năng giả.Căn cứ Ức Thành đối với các dị năng giả thập phần bảo vệ vốn muốn trừng phạt ông ta.

Nhưng lại không ngờ Phó Dụ Lai ban đêm trực tiếp chạy ra khỏi căn cứ Ức Thành, làm cho bọn họ không thể bắt được.Sau đó, ông ta theo phía nam một đường đi xuống Philadelphia.

Vô ý trong đống tang thi nhặt được một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi.Cũng không biết rốt cuộc ông ta phát hiện ra cái gì trên người cô gái kia, sau một đêm ông ta như nhặt được bảo vật tuyên bố với bên ngoài mình đã nắm giữ vũ khí có thể chống lại virus tang thi, không bao lâu nữa là có thể nghiên cứu ra vắc xin.Sau tuyên bố của ông ta không bao lâu, căn cứ Philadelphia đã bị thi triều cỡ lớn tấn công, Phó Dụ Lai cùng đội của ông ta ước chừng đều chết trong lần tấn công đó.Thẩm Lê Xuyên tuy rằng đầu óc chậm chạp, thường xuyên không xoay chuyển được nhưng sau khi đem những chuyện ở kiếp trước và kiếp này nối lại, rất khó để anh không thể hiểu ra.Vì thế anh hỏi Hoắc Ngôn Trăn đang ngồi bên: "Tiểu Ngải vốn là người ở đâu? Hoặc là trước khi đến căn cứ Ức Thành, cô còn đi qua tòa thành thị nào khác không?"Hoắc Ngôn Trăn ngước mắt lên: "Philadelphia.


-"Thẩm Lê Xuyên chấn động.Quả nhiên...Cô gái mười hai mười ba tuổi ở Philadelphia, bị Phó Dụ Lai nhặt về phòng thí nghiệm, vũ khí chống lại virus tang thi...Thẩm Lê Xuyên tuy rằng không biết Nguyễn Ngải hiện tại vì sao lại xuất hiện ở Ức Thành, nhưng anh dám khẳng định, cô chính là vật thí nghiệm kiếp trước Phó Dụ Lai tự hào nhất.Nghĩ tới đây, Thẩm Lê Xuyên khắp người lạnh băng.Trước đó, anh vẫn không hiểu vì sao Nguyễn Ngải thân là con người lại làm bạn với tang thi, hiện giờ anh xem như đã hiểu.Rõ ràng mới mười hai mười ba tuổi lại gặp phải hoàn cảnh tồi tệ như vậy, cô tuyệt vọng đối với thế giới con người cũng là hợp tình hợp lý.Tâm tình Thẩm Lê Xuyên kém đến cực điểm.Những tên lương tâm bị chó ăn, đáng đời bị tang thi gặm đến xương cốt cũng không còn.Trầm mặc một lát, anh nói với Hoắc Ngôn Trăn: "Tuy rằng tôi cũng không rõ vì sao cảm xúc của cô ấy lại không khống chế được, nhưng điều duy nhất tôi biết bây giờ là nhất quyết không thể để cho giáo sư Phó Dụ Lai kia phát hiện ra sự tồn tại của Nguyễn Ngải."Hoắc Ngôn Trăn nhíu mày: "Là như thế nào?"Thẩm Lê Xuyên vẻ mặt khó lường nói: "Đây vốn là bí mật giữa tôi và Nguyễn Ngải, nhưng trong khoảng thời gian này tôi có thể nhìn ra anh thật lòng đối xử tốt với cô ấy, cho nên tôi không ngại đem bí mật này nói cho anh biết."Lông mày Hoắc Ngôn Trăn gắt gao thành một đoàn.Tiểu tử này cùng Nguyễn Ngải quen biết chưa được bao lâu, cư nhiên lại có bí mật ngay cả anh cũng không biết?Hơn nữa nói thì nói đi, còn bày ra bộ mặt mình cùng Nguyễn Ngải quan hệ rất tốt, giống như là đang cố ý khoe khoang vậy.Quá thiếu đánh.Hoắc Ngôn Trăn đè nén tâm trạng không vui, nhẫn nại nói: "Cậu nói đi, chỉ cần là bí mật của Tiểu Ngải, tôi lấy mạng đảm bảo nhất định sẽ giữ kín miệng."Thẩm Lê Xuyên yên tâm gật đầu: "Anh Hoắc, tôi muốn hỏi anh một câu trước." Hoắc Ngôn Trăn dừng một chút, "Đổi xưng hô, cậu hỏi đi.""......!Được rồi! Anh Trăn, tôi muốn hỏi.

Thời gian anh và Nguyễn Ngải quen biết hẳn là không ngắn, nhưng anh đã từng thấy tình huống cô ấy bị tang thi công kích hoặc bị đuổi theo bao giờ chưa?"Hoắc Ngôn Trăn theo bản năng muốn nói có, nhưng lời nói đến bên miệng anh lại do dự.Điều duy nhất anh có thể nghĩ tới chính là lúc trước ở trong thôn trang, một con tang thi thân hình quỷ dị vốn đã đem cô xô ngã xuống đất, lại không làm gì cả, mà lại chạy trốn trong nháy mắt.Lúc ấy trong lòng anh tràn đầy may mắn sau kiếp nạn, căn bản không nghĩ tới cái gì khác, hiện giờ bị Thẩm Lê Xuyên hỏi như vậy, Hoắc Ngôn Trăn phát hiện hình như thật sự không có tang thi nào có ý đồ công kích Nguyễn Ngải.Có phải là trùng hợp ngẫu nhiên không?Thẩm Lê Xuyên thấy phản ứng này của anh liền hiểu: "Đúng như suy nghĩ của tôi khẳng định là không có, tang thi không có khả năng thương tổn cô ấy, cho dù cô ấy không cẩn thận bị cắn hoặc bị thương, cũng tuyệt đối sẽ không biến thành tang thi.""Nguyễn Ngải, có thể là người duy nhất trên thế giới này miễn dịch với virus tang thi."Đồng tử Hoắc Ngôn Trăn co rụt lại, mắt đầy khiếp sợ.


:,,,.