Lời nói của Triệu Trúc khiến Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết trố mắt nhìn nhau. Biểu hiện của hai người vẫn bình thường, nhưng trong một giây ngắn ngủi ấy đã hiểu rõ ý nhau. Người nuôi quỷ có mùi xác chết rất đặc biệt, và chỉ Người nuôi quỷ mới có thể ngửi thấy mùi đó. Đây là điều mà Nhạc Chấn Đào đã nói với họ ngay từ đầu.

Nói cách khác, Nhạc Chấn Đào vô tình chạm mặt một Người nuôi quỷ.

Và Người nuôi quỷ xuất hiện ở Cửu Giang vào lúc này... ngoại trừ Quỷ diện ra, dường như không còn ai khác cả.

“Như thế này đi, tiểu Trúc, cô dẫn San San về nhà trước đi. Chị và anh Dương sẽ đi tìm thầy Nhạc. Khi nào tìm thấy anh ấy, bọn chị sẽ kêu anh ấy về nhà càng sớm càng tốt. Như vậy được không?”

Ứng Tư Tuyết nhìn đồng hồ.

“Giờ gần 9 giờ rồi. Hội hoa đăng cũng sắp tan rồi, nên đưa San San về ngủ sớm. Đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ngủ đủ giấc mới được.” Triệu Trúc nhìn hai người trước mặt, chần chừ vài giây, cắn răng nói:

“Chị Ứng. Em biết hai người và anh rể có chuyện gì đó giấu em... Em sẽ không hỏi đến, cũng không xen vào. Nếu anh rể không chịu nói em biết, chắc chắn cũng là muốn tốt cho em thôi.

Anh rể đã chịu khổ đủ rồi. Em không muốn nhìn thấy anh ấy phải chịu tổn thương thêm nữa. Em chỉ mong sau này anh ấy có thể sống bình yên và vui vẻ... Mọi chuyện nhờ hết vào hai anh chị nhé!”

Triệu Trúc nhìn Ứng Tư Tuyết, nói chuyện vô cùng nghiêm túc.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Ứng Tư Tuyết cũng giật thót cả mình. Sau đó, có gật nhẹ, nói: “Chị biết rồi.”

Tương tự, Ứng Tư Tuyết cũng hứa hẹn rất nghiêm túc, “Chắc chắn thầy Nhạc sẽ bình an mà.”

Ứng Tư Tuyết nhăn nhó khi dõi mắt trông theo Triệu Trúc dẫn cô bé mù đi xa.

“Cô em vợ này của thầy Nhạc khá lợi hại nha...”

Lúc này, Dương Húc Minh đã đặt điện thoại xuống, nói: “Không gọi được, cũng không gửi tin nhắn được. Hình như thầy Nhạc tắt nguồn điện thoại rồi.”

Ứng Tư Tuyết lắc đầu, “Đây là điều hiển nhiên. Nếu kẻ đó thực sự là Quỷ Diện, bằng vào tính tình của anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không mạo hiểm đi tìm chúng ta để dẫn đến rủi ro chết cả đám đâu.

Anh ta sẽ dùng thân mình làm mồi nhử Quỷ Diện đi, dù có chết cũng sẽ bảo vệ chúng ta an toàn.

Vì vậy, chắc chắn anh ấy sẽ cắt đứt mọi phương tiện liên lạc với chúng ta và không cho chúng ta có cơ hội tìm thấy anh ấy.”

Phân tích của Ứng Tư Tuyết khiến Dương Húc Minh vô cùng lo lắng.

“Vậy anh phải làm sao đây? Giờ thầy Nhạc đang trong hoàn cảnh rất nguy hiểm đấy!”

Ứng Tư Tuyết thở dài, “Câu hỏi mà chúng ta nên hỏi ngay lúc này chính là: Nếu tìm được thầy Nhạc và chạm mặt Quỷ Diện ở đấy, chúng ta dùng cách nào để rút lui an toàn?... Với thực lực của chúng ta lúc này, khả năng chết sạch khi chạm trán với Quỷ Diện là rất cao.”

Dương Húc Minh nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Chẳng lẽ em định dửng dưng nhìn thầy Nhạc chết à?”

Ứng Tư Tuyết thở dài, “Dĩ nhiên là không... Chỉ là, Dương đại sư này. Anh chuẩn bị tâm lý chưa?”

Dương Húc Minh hơi chút bối rối, “Tâm lý ư? Chuẩn bị tâm lý làm gì?”

“Chuẩn bị tâm lý đánh một trận chiến mà tỷ lệ sống sót cực thấp chứ gì!”

Ứng Tư Tuyết nhìn hắn, nhăn nhó nói: “Nếu chúng ta thật sự gặp phải Quỷ Diện, vậy sẽ phải tung hết tất cả các con át chủ bài ra thì mới có thể thoát thân.

Và con át chủ bài lớn nhất của anh chính là ngọn nến nhân duyên. Vậy, nếu anh gọi Lý Tử xuất hiện vào lúc này, thế thì có ảnh hưởng gì đến quá trình chữa trị cho chị ấy không?”

Dương Húc Minh im lặng vài giây rồi gật đầu.

“Sẽ bị ảnh hưởng... Nếu gọi Lý Tử xuất hiện trong quá trình chữa trị, em ấy sẽ vĩnh viễn không thể lấy lại thân thể được nữa!”

Nói đến đây, Dương Húc Minh chợt nghiến răng: “Nhưng dù là thế, chúng ta cũng không thể ngồi yên nhìn thầy Nhạc bị giết!”

Quay lại và xem Yue. Người thầy đã bị giết!

Ứng Tư Tuyết nhìn hắn chằm chằm một lúc, cuối cùng quyết định: “Vậy chúng ta bắt đầu đi tìm thầy Nhạc.

Anh dùng ngọn lửa quỷ màu đỏ của anh để tăng sức mạnh thể chất lên, và sau đó chạy nước rút xung quanh đây. Thế là chúng ta có thể lượn một vòng quanh khu phố cổ này rồi.”

Nói xong, Ứng Tư Tuyết chủ động nhảy vào ngực của Dương Húc Minh, để hắn ôm mình.

Sau đó, ngọn lửa quỷ màu đỏ bao trùm lấy cả người Dương Húc Minh. Hắn vội vàng chen lấn ra khỏi đám đông, phóng về phía một con hẻm nhỏ hẻo lánh, ôm Ứng Tư Tuyết đi tìm Nhạc Chấn Đào.

...

Những con hẻm nơi này rất tối tăm, không hề lọt một tia sáng.

Từng tòa nhà thấp bé tựa vào nhau, dựng nên hai bức vách sừng sững hai bên con hẻm.

Nơi này là khu phố cổ ở ngoại ô xa xôi, nhà cửa xập xệ, hoàn toàn tách biệt với ánh đèn xa hoa tại thị thành. Một mình đi dạo giữa nơi tối tăm âm u như vậy, Nhạc Chấn Đào bước không nhanh cho lắm. Dù gã có đi đến đâu, vẫn luôn có một bóng người gầy gò, thấp bé bám sát theo sau.

Bóng người ấy vẫn theo sau lưng gã, duy trì khoảng cách không xa cũng không gần.

Khi đến một nơi vắng vẻ như vậy, ắt hẳn chính là thời cơ tốt nhất để ra tay.

Con mụ này muốn đợi gã cầu cứu đồng bọn à?

Nghĩ đến đây, Nhạc Chấn Đào cười thầm. Không phải ai cũng giống như bọn người độc ác ích kỷ, tự tư tự lợi như chúng mày, gặp chuyện không may là đi tìm người khác giúp đỡ ngay lập tức..

Đến giờ phút này, Nhạc Chấn Đào đã lấy lại được sự bình tĩnh. Gã đã chuẩn bị tâm lý ổn thỏa rồi.

Nhưng nếu có thể rút lui an toàn, vậy cũng tốt.

Trong bóng tối, Nhạc Chấn Đào nhìn đồng hồ đeo tay, đã 21:45 rồi.

Đây là thời điểm náo nhiệt nhất tại Hội hoa đăng.

15 phút nữa, đến giờ bắn pháo hoa.

Khi đó, những chùm pháo hoa rực rỡ sẽ thắp sáng cả bầu trời đêm và khiến không khí của cả buổi hội rước đèn nóng rực.

Mình thực sự muốn ngắm pháo hoa lúc này!!!

Nhạc Chấn Đào thở dài, từ từ đứng lại. Trước mặt gã là một bức tường bê tông cao 2 mét. Đây là một ngõ cụt.

Không có con đường phía trước.

Đi được đến tận đây, vậy là đủ.

Nhạc Chấn Đào quay lại, đối mặt với bóng dáng đằng sau lưng gã.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, bóng dáng gầy gò thấp bé kia cũng chậm rãi bước tới, không tự che giấu bản thân nữa.

Trong con hẻm nhỏ u ám, Nhạc Chấn Đào không thể nhìn thấy rõ gương mặt của người kia. Thế nhưng, mùi xác chết thoang thoảng trong không khí đã xác định rõ danh tính của kẻ đó.

“Tại sao cô lại đi theo tôi?”

Thầy Nhạc mỉm cười, vừa hỏi, vừa định thăm dò kẻ ấy.

Người phụ nữ kia dừng lại cách Nhạc Chấn Đào 10 mét, không hấp tấp đến gần, chỉ đứng xa xa nhìn gã.

Mụ nhìn lên nhìn xuống người đàn ông trước mặt vài lần rồi nói: “Có phải mày là người đã hại chết Nha Bà hay không?”

Câu hỏi thẳng thắn này lập tức khiến không khí nơi đây chợt hóa lạnh thấu xương, nhưng bị rơi cả người vào hầm băng vậy.