Chuyến bay bọn họ đặt đang bắt đầu thông báo đăng ký.

Các đội viên hoan hô vỗ tay, kích động thảo luận chuyện thi đấu tiếp theo, mang theo đồ vật đi ở phía trước.

A Trùng: “Tôi xem lại trận thi đấu trước mấy chục lần, gần đây lại suy nghĩ ra một loại công kích hoàn toàn mới, cho dù không có Pick, tôi vẫn có thể carry (gánh team).”

Đại Bính: “Cậu chỉ xem lại trận thi đấu trước, tôi đã xem hết tất cả thi đấu rồi, bao gồm của các chiến đội khác, mỗi trận đấu của bọn họ tôi đều thuộc lòng, số liệu thi đấu của mỗi người đều khắc ở trong đầu tôi, khi thi đấu các cậu còn phải để tôi carry.”

CC: “Gần đây tôi đang khổ luyện kỹ năng mới, luyện bốn kỹ thuật tất sát, rất nhanh sẽ thành công, trận đấu lần sau là tôi carry mới đúng.”

Cookie: “Đều đừng carry, nói một đống lời rác rưởi, khi thi đấu phát huy như thường cho tôi là được, chúng ta là hợp tác đoàn đội, chỉnh thể quan trọng hơn cá nhân.”

Đại Bính vui vẻ nói: “Nếu không thì sao lại nói đội trưởng là đội trưởng chứ, nhìn trình độ nói chuyện này, đủ cho các cậu học cả đời.”

Cookie nghiêm trang nói: “Cho dù muốn carry, nhất định là đội trưởng là tôi đây carry toàn trường tương đối có sức thuyết phục.”

“…”

Sau khi đội viên im lặng một lát, ấn đội trưởng đường hoàng xuống đánh một trận.

Giám đốc Chiến Đội và huấn luyện viên đi ở phía sau.

Giám đốc Chiến Đội lén đặt tay lên vai huấn luyện viên, xin lỗi huấn luyện viên: “Thật ngại quá, Lão Dư, kéo cậu xuống nước.”

Chẳng qua bộ dáng cợt nhà không nhìn ra được anh ta ngượng ngùng chút nào.

Huấn luyện viên chỉ liếc mắt nhìn anh ta nhàn nhạt, thở dài nói: “Chỉ cần mọi người có thể tốt lên, có thể đánh được ra chút thành tích, giặt một ít tất có làm sao, sợ chính là không có cơ hội giặt.”

Giám đốc Chiến Đội chỉ vào nhóm người trẻ tuổi đang đùa giỡn ở phía trước: “Nhóm nhãi ranh này có ý xấu một bụng, để hai chúng ta giặt tất thối của bọn họ, còn không liều mạng đi thi đấu à, Pick biết được, nhất định cũng sẽ càng tích cực phối hợp trị liệu, gấp gáp ở về huấn luyện như trước. Chúng ta ấy à, đừng lo không có tất để giặt.”

“Nếu thật sự là vậy, thì không thể tốt hơn.” Huấn luyện viên cũng cười theo.


Đoàn người của MON, mang kỳ vọng về tương lai bước vào cabin.

Mà bên hiện trường ghi hình tiết mục, không khí hiển nhiên không nhẹ nhàng như nhóm MON.

Chuẩn xác mà nói là bầu không khí của các khách mời.

Trước mắt những người đã để Bạch Giới Tuệ bắt mạch, ngoại trừ Kha Văn và Pick ra, hình tượng đều đã sụp đổ nghiêm trọng.

Ngoại trừ còn có thể nhìn trò cười của nhau, nhận được một chút an ủi ra, bọn họ không làm được gì.

Tổ tiết mục thật ra đang vui đến nở hoa, từ tầng quản lý trang web, đến tổ tiết mục, sau khi nhìn thấy số liệu hậu trường, đều vô cùng vừa lòng.

Bây giờ tiết mục có độ thảo luận tốt cao toàn mạng, ngoại trừ “Cuộc sống khoẻ mạnh” của bọn họ còn có tiết mục nào có thể chống lại chứ.

Bây giờ trên cơ bản, chỉ cần cô Tiểu Bạch bắt mạch một lần cho người ta, tiết mục của bọn họ có thể lên hot search một lần, mà có vài đầu đề cùng nhau lên hot search.

Hot search không cần bọn họ bỏ một đồng nào để mua, tất cả đều dựa vào sự nhiệt tình hóng hớt của cư dân mạng.

Tổ tiết mục bây giờ đã biết, trung tâm nhất của tiết mục này, người quan trọng nhất là ai.

Vì vậy vô cùng thông cảm nhìn Bạch Giới Tuệ dậy sớm bắt mạch cho năm người khác.

Tổng đạo diễn liền hỏi: “Cô Tiểu Bạch, cô có cần nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại tiếp tục hay không?”

Thật ra tổng đạo diễn đều đã nhìn ra, khám bệnh bắt mạch có lẽ không phải mệt nhất, càng mệt chính là tranh luận với khách mời, bởi vì phần lớn khách mời đều không tán thành sự chẩn bệnh của Bạch Giới Tuệ, cần phải tranh luận với cô một phen.

Làm tổng đạo diễn đứng xem đều mệt tim thay cô.

Bạch Giới Tuệ còn chưa nói gì, Cam Bột phát biểu ý kiến trước.


“Đạo diễn, đây là tình huống gì, làm sao để một mình tôi đến buổi chiều?”

Thật ra anh ta nghĩ rất đơn giản, khám xong sớm kết thúc sớm, anh ta không giống những người khác, có nhiều bí mật nhỏ không thể bại lộ như vậy.

Mà trước kia ông ta thường xuyên khám trung y, tiểu khu của bọn họ có phòng khám trung y, lão đại phu khám không tồi, bệnh đau đầu nhức óc đều đi tìm lão đại phu.

Ông ta từng khám qua chuyên gia nổi danh, khám xong đều kê ít thuốc điều trị của ông ta, không nghe chuyên gia nói ông ta có tật xấu gì.

Cam Bột đã nói như vậy, tổng đạo diễn tự nhiên còn muốn hỏi ý kiến của Bạch Giới Tuệ.

“Cô Tiểu Bạch, cô xem cô còn tinh lực bắt mạch cho thầy Cam không?”

Bạch Giới Tuệ: “Tôi còn chưa mệt, có thể khám.”

Ngay sau đó Cam Bột nhanh chóng ngồi đối diện Bạch Giới Tuệ.

“Cô gái nhỏ, cô không cần sợ, tuổi tôi cũng lớn rồi, không cấm kỵ gì nhiều, cũng không có tính tình gì lớn, cô cứ coi tôi là người bình thường, yên tâm bạo dạn khám cho tôi.”

Cam Bột bày ra một bộ dáng rộng rãi, cũng phù hợp tác phong tuổi này của ông ta, không ngại ngùng như người trẻ tuổi.

Ông ta rộng rãi là một chuyện, vẫn không ảnh hưởng đến những người chờ xem kịch ở hiện trường và trên mạng như cũ.

[Thầy Lão Bột là hy vọng cuối cùng trong giới giải trí, không biết ông ấy có thể kiên trì hay không]

[Thầy Cam Bột đã lớn tuổi, thân thể ít nhiều cũng có chút bệnh nhỏ, nhưng nhất định không bùng nổ như các vị trước đó]

[Tôi cảm thấy toàn trường có lẽ chỉ có thầy Cam có thể chống đỡ được, dù sao thầy Cam Bột có tác phẩm nổi, là người duy nhất thành thật kiên định đóng phim, vừa nhìn là thấy đáng tin]

[Hiện trường chỉ có thầy Cam Bột là diễn viên phái thực lực, hơn 20 tuổi đã nhận được giải nam diễn viên chính tốt nhất của điện ảnh trong nước, những người khác đều là lưu lượng minh tinh, lưu lượng minh tinh đương nhiên không đáng tin bằng diễn viên phái thực lực]


[22 tuổi! Tôi nhớ ông ấy chắc là Ảnh đế trẻ tuổi nhất của điện ảnh trong nước]

[Không phải, Ảnh đế trẻ tuổi nhất trên điện ảnh trong nước là thầy Nghiêm Dục Sơn, lúc lấy được giải đó ông ấy mới 17 tuổi]

[Thầy Nghiêm vĩnh viễn là thần! Chỗ có thầy Nghiêm là có tôi, mạnh mẽ tỏ tình thầy Nghiêm, khi nào tác phẩm phát sóng]

[Tuy nói thầy Cam Bột kém hơn thầy Nghiêm, nhưng 22 tuổi có thể đoạt giải Ảnh đế của điện ảnh trong nước, chứng minh thầy Cam Bột cũng là một diễn viên phái thực lực hàng thật giá thật]

[Emmm… nói Cam Bột là diễn viên phái thực lực, quả nhiên cư dân mạng bây giờ quá trẻ tuổi, cũng không biết chuyện trước kia của Cam Bột, bộ phim điện ảnh duy nhất mà ông ta đoạt giải là do vợ trước của ông ta làm đạo diễn, vợ trước của ông ta quay bộ phim này vì ông ta, vô ý tàn tật cả đời, sau khi ông ta đoạt giải giá trị con người tăng lên gấp bội, xoay người bắt đầu ghét bỏ vợ trước của mình, lúc ấy ngoại tình với một diễn viên xinh đẹp, ông ta còn tưởng rằng bản thân có thể đoạt giải là do kỹ thuật diễn tốt, không liên quan đến đạo diễn, kết quả sau khi ông ta tái hôn, có từng đoạt được giải thưởng cao nào chưa? Quay phim đều là mấy bộ phim nát, thế này còn không biết xấu hổ nói là phái thực lực?]

Cư dân mạng này viết vô cùng nghiêm túc, chỉ tiếc bình luận của cậu ta rất nhanh đã bị bao phủ trong các bình luận khác.

Bạch Giới Tuệ ở hiện trường còn đang bắt mạch cho Cam Bột, cô chưa chờ đến sau khi bắt mạch xong mới tổng kết, vừa bắt mạch được một lát đã bắt đầu nói chuyện.

“Mỡ gan của anh…”

“Đã bị mười năm, từng kiểm tra, là mỡ gan cường độ thấp.” Sau khi cô mở miệng Cam Bột liền chủ động cướp lời.

“Đến tuổi này của chúng tôi, không phải mắc mỡ gan chính là cao huyết áp, tăng đường huyết, còn có phong thấp, giống tôi trên có già dưới có trẻ, cuộc sống công việc có áp lực lớn, còn có một vài việc xã giao không thể từ chối, muốn nhẹ nhàng cũng không được, trong nhà còn có già trẻ cần tôi nuôi, tôi cũng coi như là tốt rồi, lão Trương ở dưới nhà tôi, phong thấp còn phải đi xã giao, chân đã biến hình…”

Cam Bột đại khái có bệnh chung của đàn ông trung niên bọn họ, thích kể lể bản thân không dễ dàng, nói ra sự cống hiến của bản thân cho gia đình.

Đồng thời cũng thích khoe khoang học thức, những lời dặn dò ông ta nghe từ các bác sĩ khác, lúc này dường như đều nói ra khoe hết.

“Mỡ gan này của tôi, nói nghiêm trọng sẽ rất nghiêm trọng, dễ bị u xơ gan hoặc u gan, chẳng qua bác sĩ nói tôi là cường độ thấp, bảo tôi ăn uống hợp lý, giảm bớt việc ăn uống đồ có mỡ cao, kẹo trái cây, nhiệt lượng cao, khống chế cân nặng, tránh uống đồ có cồn, quan sát bệnh tình bất cứ lúc nào, tôi vẫn rất chú ý, không có gì lớn…”

Qua vài phút, cuối cùng ông ta cũng nói xong, hỏi: “Cô Tiểu Bạch, không khác gì mấy với cô chứ.”

Bạch Giới Tuệ cười một chút: “Nhìn ra được thầy Cam rất để bụng tình huống của cơ thể mình, đây là một loại thói quen tốt, đáng để mọi người học tập.”

Cô khẳng định đáp lại, làm Cam Bột luôn thích lên mặt dạy đời rất thoả mãn, mà còn cảm thấy tự hào vì học thức của mình uyên bác.

Làm người có học thức uyên bác, Cam Bột cũng không đợi Bạch Giới Tuệ nói chuyện, tự mình nói về bệnh tình của mình.

“Ngoại trừ, gan nhiễm mỡ, tôi còn bị viên phế quản. Aizzz, đều là do hút thuốc tạo ra, bác sĩ khuyên tôi bỏ thuốc, tôi đã hút vài thập niên, sao có thể nói bỏ là bỏ, lại nói ra ngoài xã giao, người khác đưa thuốc cho mình, không nhận không hút không phải không nể mặt người ta sao? Chúng tôi hút không phải thuốc, rất nhiều lúc đều là một loại xã giao.”


Cam Bột nói từ mỡ gan đến viêm phế quản, lại nói đến ngáy, mất ngủ, cuối cùng còn nói đến nguy cơ trung niên, rụng tóc.

Một người đ ĩnh đạc mà nói nói hơn mười phút.

Phong cách của toàn bộ tiết mục đột biến.

[Thầy Cam Bột cũng quá thẳng thắn thành khẩn đi, lên tiếng thật sự rất đáng yêu]

[Dũng cảm đối mặt với chuyện rụng tóc, có lẽ chỉ có người giống thầy Cam, diễn viên phái thực lực không có vỏ bọc thần tượng mới có dũng khí]

[Tôi cảm thấy thầy Cam Bột nói thật nhiều, đây không phải nên là phân đoạn cô Tiểu Bạch chẩn bệnh sao?]

[Đây có là gì, chị gái trung y vừa lúc có thể nghi ngơi một chút, mà tôi cảm thấy thầy Cam Bột tự thuật bệnh tình cũng rất thú vị]

[Thú vị +1, cảm thấy thầy Cam Bột không sợ gì cả, sống là một người bằng phẳng, không có bệnh gì làm ông ấy sợ]

Cũng may hơn mười phút sau Cam Bột đã nói mệt, cũng không còn gì để nói, kết thúc show của ông ta.

“Những bệnh vừa rồi tôi nói, cô đều có thể bắt mạch ra chứ?”

“Cơ bản không sai biệt lắm.” Bạch Giới Tuệ xoa tay bắt đầu thu dọn đồ vật.

Cam Bột thoả mãn mà dựa về phía sau: “Đừng để tôi nói không, cô Tiểu Bạch, tôi đố cô, cô còn có thể nhìn ra bệnh khác của tôi không?”

Bạch Giới Tuệ giương mắt dừng một chút, nói: “Thật ra là còn, chẳng qua tôi cũng giống các bác sĩ khác, khuyên anh tốt nhất là bỏ thuốc.”

Vẻ mặt Cam Bột không để ý: “Đừng nói đến chuyện bỏ thuốc, tôi nhất định không có cách bỏ, lại nói toàn thế giới nhiều người hút thuốc như vậy cũng không bỏ, tôi hút ít thuốc cũng không tổn thương phong nhã.”

Bạch Giới Tuệ: “Anh không giống những người hút thuốc khác.”

“Tôi có cái gì không giống, mọi người đều là người giống nhau.” Cam Bột không hiểu gì.

Bạch Giới Tuệ: “Tốt nhất là anh nên bỏ, bởi vì hút thuốc không tốt cho chứng t*ng trùng yếu của anh.”

Sau đó mọi người nhìn thấy, thầy Cam Bột không sợ gì sau khi nghe thấy ba chữ “chứng t*ng trùng yếu” (弱精症), sắc mặt, biểu cảm đại biến, không hề không sợ gì như trước.