Cảnh tượng này khiến ta thấy bi thương đến nhường nào, trong hậu cung này sống không dễ dàng, sống hay chết đều phải dựa vào tâm tư Hoàng đế.
Một lát sau, ở núi giả chỉ còn bốn người là ta, Trọng Khê Ngọ, Cao công công và Thiên Chỉ.
Cả người Trọng Khê Ngọ ướt nhẹp, Cao công công bây giờ mới hoàn hồn: “Hoàng thượng, chi bằng trước tiên đến cung gần đây nhất, để lão nô tìm bộ y phục mới đến thay.”
Trọng Khê Ngọ gật đầu đồng ý, Cao công công ngay tức khắc vội vàng chạy đi, hắn cũng hiểu chuyện này càng ít người biết càng tốt, nên tự mình đi.
Trọng Khê Ngọ xoay người, vừa đi được mấy bước đã quay đầu nói với ta: “Còn không mau đi theo?”
Mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng dù sao người ta đỡ hộ mình nên mới chật vật như vậy, ta không tiện từ chối, đành ngoan ngoãn đi theo.
Tìm một cung điện không có người ở, Trọng Khê Ngọ đẩy cửa bước vào, ta vừa bước một chân qua thì nghe thấy tiếng hắn: “Để nha hoàn của ngươi ở ngoài canh chừng, đợi chút nữa Cao công công tới thì dẫn đường.”
Chân còn lại của ta treo lơ lửng giữa không trung.
Cô nam quả nữ, ở chung một phòng, càng nghĩ càng thấy không hợp lý.
Ta rút chân về, nói: “Vậy thần cũng không vào nữa, thế này không hợp lễ.”
Trọng Khê Ngọ không phản ứng, mỉm cười nói: “Ngươi không nói ta không nói, làm gì có ai biết.

Hay là ngươi muốn để người khác biết trẫm vì ngươi nên mới thành ra như này?”
Tên này thật sự quá đáng mà, thân phận hai chúng ta vô cùng nhạy cảm, nếu để người ngoài biết được chuyện này, đối với cả hai đều bất lợi.

Ngay lúc ta đang cân nhắc, bỗng nhiên Trọng Khê Ngọ ném cho ta một vật, ta vô thức đón lấy, là một bình sứ nhỏ.
“Đây là cái gì?”
“Thuốc mỡ.” Trọng Khê Ngọ nói: “Vì ngươi trẫm mới bị thương đấy, nên mau qua đây giúp trẫm bôi thuốc đi, tay trẫm không với ra sau được.”
…..

Đúng là là không cho ta lý do để khước từ.
Chậm chạp cất bước, vừa ngẩng đầu đã giật cả mình.
“Người đang làm gì vậy?”
Trọng Khê Ngọ vừa cởi đai lưng vừa vô tội nhìn ta: “Cởi y phục chứ gì.”
“Người người… người…” Ta lắp bắp cả nửa ngày cũng không nói ra được câu nào đại loại như ‘Ngươi mặc y phục vào đi để bôi thuốc’.
Cuối cùng ta nhịn không nổi cúi đầu nói: “Hay là thần để Thiên Chỉ bôi thuốc cho người nhé?”
Nghe thấy tiếng cởi y phục đột nhiên dừng lại, ngay sau đó Trọng Khê Ngọ nói: “Ngươi cho rằng long thể là thứ ai cũng có thể nhìn thấy sao?”
Ta….

Ngươi cho rằng ai cũng muốn nhìn ngươi sao?
“Vậy đợi Cao công công quay lại bôi thuốc cho người đi?” Ta vẫn sống chết giãy giụa.
Giọng nói của Trọng Khê Ngọ vẫn hững hờ như trước: “Ngươi muốn để trẫm đau ngất đi à?”
“Nào đến mức khoa trương như vậy….” Ta nhịn không được ngẩng đầu phản bác, không tránh khỏi sững sờ không nói nên lời.
Chỉ thấy áo hắn đã tuột đến thắt lưng, quay lưng về phía ta, hai vết đỏ to bằng lòng bàn tay ở sau lưng có thể dễ dàng thấy được.
Nhịn không được tiến lên trước một bước, ta mới phát hiện thì ra vết đỏ kia do bị bỏng mà ra, bởi vì ta thấy trên đó… nổi lên bảy tám vết phồng rộp to bằng móng tay.
Nghiêm trọng đến vậy sao?
“Hoa mỹ nhân dùng bát sứ loại nào thế nhỉ?” Ta không chịu nổi mở miệng hỏi.
Trọng Khê Ngọ cúi đầu, ánh mắt khó hiểu: “Sao ngươi lại nghĩ ra được câu hỏi này nhỉ?”
“Hiệu quả giữ nhiệt sao lại tốt đến thế?” Ta theo bản năng nói thầm.

Vừa rồi thấy nha hoàn của Hoa mỹ nhân bê cái khay một lúc lâu, không ngờ nóng đến mức ấy, chỉ có thể khẳng định một điều, da thịt của Trọng Khê Ngọ quá mỏng manh, không chịu được bỏng.
Nhìn thấy khuôn mặt bấc đắc dĩ của Trọng Khê Ngọ, ta mới nhận ra mình đang nói cái gì, không đợi ta mở miệng giải thích, hắn đã nói: “Có phải ngươi đang cảm thấy trẫm quá mỏng manh?”
Người trong hoàng thất đều biết thuật đọc tâm sao?
Trọng Khê Ngọ khẽ động đậy, hình như muốn xoay người đối mặt với ta, ta vội vàng nhanh hơn vài bước giữ vai hắn lại: “Hoàng thượng đừng nhúc nhích, thần vẫn đang bôi thuốc cho người mà.”
Đại ca, ngươi đang không mặc áo đó, nhìn từ sau lưng ta đã thấy lúng túng rồi, ngươi còn muốn xoay người sao?
Có điều ta là người của xã hội hiện đại, đã nhìn vô số cảnh ái muội, ta vẫn còn có thể trụ được.

Nhưng Trọng Khê Ngọ lại là người cổ đại sống dưới chế độ phong kiến, hắn đang nghĩ gì vậy? Ở trước mặt Hoàng tẩu của hắn khỏa thân trên?
Chẳng trách có câu thành ngữ “Hoàng tẩu như mẹ hiền”?
Trong lòng cứ suy nghĩ vẩn vơ, nhưng tay ta không dám buông lỏng, mở nút chai của bình sứ ra, đổ một ít ra tay.
Dường như cảm thấy bầu không khí lúc này có phần xấu hổ, ta nói qua loa: “Hoàng thượng lúc nào cũng mang theo một ít thuốc trị bỏng trong người sao?”
“Đây không phải là thuốc trị bỏng, là thuốc giảm đau, thích hợp dùng lúc này.” Trọng Khê Ngọ vẫn không cử động, nói với ta.
Ta nhíu mày, mang thuốc giảm đau bên người thì quá không bình thường.
“Mọi chuyện trong Hoàng cung đều dễ dàng thay đổi trong nháy mắt, cho nên có đôi lúc cần phải phòng ngừa mọi rắc rối có thể xảy ra.”
Trọng Khê Ngọ dường như có mắt sau gáy chủ động giải đáp nghi vấn trong lòng ta, có điều tại sao hắn lại bày ra bộ dạng chân thành này với ta, thật sự coi ta là người của hắn sao?
Nhanh tay thoa thuốc lên vết bỏng cho hắn xong, ta lùi về sau vài bước, nói: “Hoàng thượng, xin thay y phục.”
Đợi cả nửa ngày không có hồi âm, ta nhịn không nổi ngẩng cao đầu một chút, vừa hay thấy Trọng Khê Ngọ đang nghiêng đầu tức cười nhìn ta, hắn nói: “Cao Vũ vẫn chưa mang y phục của trẫm tới.”
“Vậy thần ra ngoài đợi Cao công công.” Ta không muốn đợi chờ thêm một giây phút nào nữa.
“Hoa Thiển…” Tiếng Trọng Khê Ngọ vang lên, ta nghe vậy chợt dừng bước, biết ngay không dễ gì thả ta đi như vậy mà.
“Ban nãy đằng sau núi giả ngươi luôn miệng nhắc đến Mục Dao là có ý gì?”
“Mục Dao quá ưu tú, cho nên trong lòng Ngũ Sóc Mạc cũng mang ý đồ bất chính, thần có lòng nhắc nhở Hoàng thượng thôi.” Ta lại bắt đầu minh oan.
Ánh mắt Trọng Khê Ngọ dao động, trầm ngâm một lát mới mở miệng: “Sao… sao ngươi lại biết?”
Ta không để ý sơ hở trong lời của hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Bởi vì khi yêu một người, chỉ có ánh mắt là không thể che giấu, ánh mắt Hoàng thượng nhìn thần và Mục Dao có sự khác biệt hoàn toàn, thần là nữ tử, dĩ nhiên sẽ nhìn ra.”
Nói xong ta mới âm thầm suy luận lại, bây giờ có tính là ta đang xúi giục mấy tên nam nhân này sớm khai chiến vì Mục Dao không nhỉ?
Nhìn về phía Trọng Khê Ngọ, hắn quay đầu đi nên không nhìn ra biểu cảm, giây lát sau hắn lại xoay người lại….

dọa ta vội vàng quay người đi, không nên bất lịch sự nhìn như thế.
Giọng nói của hắn tràn ngập ý cười: “Ánh mắt trẫm nhìn nàng ta, đương nhiên khác với ngươi.”
Ta cảm ơn ngươi đã nói với ta sự thật này.
Trong lòng đang thầm nguyền rủa, vừa hay nghe thấy tiếng Cao công công truyền tới: “Hoàng thượng đang ở trong đó sao?”
“Ở đây ở đây.” Ta vội vàng trả lời, đang muốn nhân dịp thoát thân, trong lòng nghĩ một lúc lại khựng lại, quay lưng về phía Trọng Khê Ngọ, nói: “Lúc nãy đa tạ Hoàng thượng cứu giúp, chuyện Hoa mỹ nhân xem như là thần đáp lễ lại Hoàng thượng, Hoàng thượng về sau không cần đa nghi Hoa phủ có ý đồ bất chính nữa, một người mang ý đồ xấu sẽ không đến mức phải tự chặt đường lui của mình.”
Sau khi nói xong, ta đi thẳng ra cửa.

Vừa mở hé một cái, bất chợt có cánh tay vươn ra đóng sầm cửa lại.

Dọa ta giật mình một cái, tên này bước tới sao không có tiếng động gì thế?
Thanh âm từ sau tai truyền tới: “Rốt cuộc ngươi muốn trẫm nói bao nhiêu lần ngươi mới tin trẫm không hoài nghi ngươi?”
“Không phải là thần không tin…” Ta bất đắc dĩ quay đầu muốn trả lời, nhưng đập vào mắt lại là một lồng ngực vững chắc.
Đang cởi trần!!!
Vị hoàng đế này cuồng lõa thể sao?

Kinh hãi xong ta nhanh chóng cúi gằm đầu xoay người lại, nhưng vì tốc độ quá nhanh không phanh kịp nên lại đập đầu một phát vào cửa.
Cánh tay đặt trên cửa buông xuống, sau đó ta nghe thấy tiếng cười nhạo không thèm che giấu của người kia, cười đến mức mặt ta đang nóng chuyển sang lạnh.
Dứt khoát nhắm mắt quyết định, trực tiếp mở cửa đi thẳng ra ngoài.

Thiên Chỉ chạy chậm sau lưng ta, Cao công công thì một mặt mù mờ bưng khay đứng ngoài cửa.
Về tới yến tiệc, ta thật thà quay trở lại chỗ ngồi.

Trọng Dạ Lan thấy cục u trên trán ta thì hơi sửng sốt, định mở miệng nhưng cuối cùng vẫn quay đi không nhìn ta nữa.

Lần hỏi ta dấu bàn tay trên mặt hôm trước bị ta nói một hồi, bây giờ có lẽ hắn sẽ không dám dễ dàng dây vào ta lần nữa.
Thời gian tầm nửa chén trà thì Trọng Khê Ngọ mới chậm rãi quay về, bước đi mạnh mẽ, nhìn không chớp mắt, trò chuyện vui vẻ với người trên bàn tiệc, mặt không hề biến sắc.
Ta không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, cảm giác bị bỏng ta rất rõ.

Lúc đi học có một lần đang đun nước nóng thì bị người đằng sau va phải, nước nóng trực tiếp đổ thẳng lên mu bàn tay, hai ngón tay bị bỏng phồng rộp lên.

Bởi vì đang là mùa đông, cho nên cứ cách nửa canh giờ phải thấm một chút nước lạnh vào mới giảm đau rát một chút.
Lúc ấy tay ta còn có thể băng thạch cao, không động vào sẽ ổn, mà Trọng Khê Ngọ lại bị bỏng ở lưng, lúc cử động quần áo sẽ bị ma sát vào vết bỏng.

Khí chất kia….
Ta thừa nhận mình đã coi thường hắn, tuy hắn là một Chân Long thiên tử mong manh, thế nhưng có sức chịu đựng cực kì tốt.
Thấy yến hội sắp sửa kết thúc, Ngũ Sóc Mạc đột nhiên mở miệng: “Nghe nói kinh thành khắp nơi đều là người tài, hôm nay ta cũng xem như được mở mang kiến thức, không biết ta có thể mạo muội được chiêm ngưỡng không?”
Trọng Khê Ngọ vẫn mang ý cười nhàn nhạt: “Lời này của Đại hoàng tử khách khí quá rồi, là người nào lại được lọt vào mắt xanh của ngươi?”
Ngũ Sóc Mạc đứng thẳng dậy chắp tay hành lễ: “Bệ hạ có đức, ta cũng sẽ không làm một con sói.

Nếu như có thể có được người này, ta nguyện dâng tòa thành trì biên cảnh trong năm năm tới.”
Yến hội đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Các quan viên nhìn nhau, quả thật quá xa hoa rồi, không biết người nào mà lại có giá trị cao như vậy.
Ta cầm chén trà nhấp một ngụm, nhìn sắc mặt Mục Dao đang dần chuyển sang trắng bệch, trong lòng không khỏi cảm thán – Đúng là hồng nhan họa thủy, người xưa nói cấm có sai.
Trọng Khê Ngọ không thấy lộ ra vẻ kinh ngạc hay vui mừng, ánh mắt vẫn không gợn sóng hỏi: “Đại hoàng tử có thể nói xem là người phương nào mà quan trọng vậy không?”
Ngươi còn giả bộ à, ta rõ ràng đã nói với ngươi đấy là Mục Dao, ngươi còn giả bộ!
“Người này trong mắt người khác có lẽ nhẹ tựa lông hồng, nhưng trong lòng ta lại là vật báu.” Lời nói của Ngũ Sóc Mạc vô cùng chân thành, hắn xoay đầu, chỉ tay: “Chính là… nha hoàn của Tấn vương phủ.”
Những quan viên khác thấy chỉ là một nha hoàn nhỏ bé liền thở phào nhẹ nhõm, phỏng chừng trước đó họ tưởng Ngũ Sóc Mạc đòi hỏi cao sang, muốn một quý nữ nhà quyền quý, nhưng một đứa nha hoàn đổi lấy một tòa thành trì, quả thật hời quá.
Chỉ có mình Trọng Dạ Lan mặt càng ngày càng đen.

Ta không nhịn được chăm chú quan sát, sắp có kịch hay để xem rồi, kích thích chết mất thôi.
Khóe mắt lơ đãng nhìn về phía Trọng Khê Ngọ, sắc mặt hắn không chút thay đổi, không hề cười, nhưng vì sao người hắn nhìn lại là… ta? Ta vẫn chưa có hành vi gì khiến người khác hoài nghi mà!?
Trọng Dạ Lan nặng nề đặt chén trà trong tay xuống bàn, trên mặt như đóng một tầng băng: “Người của Tấn vương phủ không phải người khác nói muốn là có thể có được.”

Trọng Dạ Lan hơi ngẩng đầu, mắt đảo qua những người mang vẻ mặt khác nhau trong yến tiệc, sau đó đôi mắt phóng về phía Ngũ Sóc Mạc, môi mỏng hé mở: “Ai nói nàng ấy là nha hoàn? Nàng ấy là… nữ nhân của ta.”
Nghe xong câu này ta không khỏi run lên một cái, cố gắng kiềm chế đôi tay không được xúc động cào bàn, đúng là vừa buồn nôn vừa gượng gạo!!!
Lúc đọc truyện không có cảm giác này, sao giờ chính tai nghe thấy lại hận không thể xông lên vả người đang nói kia hai cái bạt tai chứ? Có thể nói chuyện tử tế một chút được không?
Nhưng thấy ánh mắt cảm động sâu sắc của Mục Dao, ta hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại.

Đương sự người ta nguyện chịu khổ bị đánh, đáng thương cho ta, người ở bên ngoài xem trò vui này nổi hết cả da gà.
“Nữ nhân của ngươi? Ơ…” Ngũ Sóc Mạc mở to mắt ngạc nhiên: “Thế người ngồi bên cạnh ngươi là ai?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía ta, giờ ta mới nhận ra hắn đang nói mình.

Lời này của Ngũ Sóc Mạc ý muốn chia rẽ rõ ràng quá.
Ta đang phân vân xem có nên mượn gió bẻ măng không, nói ta ghen tuông nên sẽ không tha cho Mục Dao, sau đó lấy thư hòa ly thì có người giành nói trước, là… Hoa tướng.
“Tấn vương nói thế là có ý gì? Cựu thần không hiểu.” Hoa tướng có vẻ như đang ra mặt cho ta, rõ ràng lão đang sợ ta làm lung lay vị trí của lão.
Trọng Dạ Lan đánh mắt sang nhìn ta, rồi lại nhìn về phía Hoa tướng, ánh mắt thâm trầm: “Hoa tướng kích động quá rồi, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.

A Thiển là vương phi, trước giờ luôn rộng lượng, Hoa tướng cần gì phải nhiều lời?”
Lời nói mang theo cảnh cáo, Hoa tướng cũng đã hiểu, lập tức ngồi xuống, còn không quên hung tợn trừng mắt lườm ta một cái, như đang trách ta vô dụng.
Cái lão già không có chuyện gì cũng gây sự này nữa, đừng quên những chuyện Hoa Thiển từng làm.
Ngũ Sóc Mạc thấy vậy cũng không nói tiếp chuyện này, nâng ly rượu tỏ ý xin lỗi, Trọng Dạ Lan uống một hơi cạn sạch.
Sau đó ta thấy ánh mắt Ngũ Sóc Mạc nhìn ta kiểu ‘là người lưu lạc cuối chân trời như nhau cả’.

Đoán chừng hắn lại muốn lôi kéo ta hợp tác, ta vờ như không thấy.
Yến hội kết thúc, mọi người nhao nhao giải tán.

Những ánh mắt nhìn ta mang theo những cảm xúc khác nhau, có ánh mắt đồng tình, cũng có ánh nhìn hả hê.

Trong lòng ta nảy lên một cái, giả vờ tinh thần chán nản.

Nếu không thể nóng vội rời đi ngay, vậy ta sẽ diễn vở thê tử thương tâm đến mất màu cho các người xem, như vậy sau này cũng dễ mở miệng, người bên ngoài không nói gì được ta.
Trọng Dạ Lan thấy ta diễn bắt đầu cau mày, trực tiếp rời đi, Mục Dao cũng đi theo hắn, ta đoán họ lại đến nơi nào đó mở rộng cửa lòng rồi.
Thấy xung quanh không còn ai, ta nghênh ngang bước lên xe ngựa, thiếu một người làm ta có cảm giác trong xe không còn chật chội nóng bức nữa.
Từ sau ngày Trọng Dạ Lan làm ai nấy đều kinh ngạc trong lễ tẩy trần, Ngũ Sóc Mạc cứ cách ba buổi năm ngày lại đến thăm hỏi ta, xem ra hắn thật lòng muốn bàn với ta cách cướp người.
Thời gian đi sứ của hắn khoảng chừng một tháng, chẳng trách hắn sốt ruột, nhưng hắn mời lần nào ta cự tuyệt lần ấy, tỏ vẻ thờ ơ không bước ra khỏi cửa, suốt ngày tán gẫu với đám nha hoàn.

Cùng lắm thì tránh mặt hắn một tháng thôi, hắn cũng đâu thể xông vào Tấn vương phủ!
Vậy nên ngày ngày ta nằm phơi nắng tâm sự với nha hoàn, biết không ít mấy tin đồn thú vị của đám hạ nhân trong phủ.
“Vương phi, hôm qua trên đài luận võ, Hoa thị vệ trổ tài, mấy lão binh phủ thua sạch.” Nha đầu Thúy Trúc nói ba câu rồi vẫn chỉ bàn về Hoa Nhung Châu, nghe rất tự hào, cứ như đang nói về bạn trai mình vậy.
Ta phối hợp diễn với em ấy, kinh ngạc mở miệng: “Lợi hại vậy sao? Không phải hắn mới vào phủ được nửa năm thôi à?”
“Vương phi không biết, chứ ngay cả vương gia cũng phải khen huynh ấy, còn bảo theo chân thị vệ Nam Phong học mấy chiêu là có thể đánh ngang tay nới Nam thị vệ.

Lần đầu tiên nô tì thấy huynh ấy đã cảm thấy huynh ấy không phải người bình thường.” Thúy Trúc sùng bái trả lời, nhìn là biết đã mê muội lắm rồi.
Thiên Chỉ bên cạnh hừ một tiếng: “Đó là do Nam Phong thị vệ nhường hắn thôi, một nha hoàn chưa gả như ngươi nói mấy lời này không sợ không gả đi được hay sao.”
Tuy ta chưa thấy Nam Phong động thủ bao giờ, nhưng thân là đệ nhất thị vệ bên người Trọng Dạ Lan, võ công nhất định rất cao cường.
Hoa Nhung Châu khiến người khác phải ngạc nhiên, mà tính cách cũng không tệ, sau này ta có thể cân nhắc xem có thể thu phục được hay không.

Nói chung ở thời đại này, nữ tử ra ngoài phải có một người vừa biết võ công vừa trung thành thì mới an toàn.
Thấy Thiên Chỉ và Thúy trúc lại chuẩn bị cãi nhau, đúng lúc ta thấy bóng dáng Hoa Nhung Châu đi ngang qua cửa viện, vội cao giọng gọi: “Hoa Nhung Châu, ngươi vào đây!”

Thúy Trúc thấy người trong lòng mình bước tới lập tức im lặng.

Chắc hẳn Hoa Nhung Châu vừa từ chỗ luyện võ về, ăn mặc gọn gàng, trên trán còn vương vài giọt mồ hôi.
Hắn bước vào trong viện, hình như rất vui, ta tò mò: “Có chuyện gì vui à? Thấy tâm trạng ngươi không tệ.”
Hoa Nhung Châu chào một cái rồi mới nói: “Cuối cùng vương phi cũng nhớ tên của thuộc hạ.”
Con người ta có trí nhớ không tệ lắm, đã bao giờ quên tên của hắn đâu! Thấy Thúy Trúc không vui bĩu môi, ta cũng không nói tiếp đề tài này nữa.
“Vừa rồi mới nghe Thúy Trúc kể ngươi đánh ngang tay với Nam Phong thị vệ?” Ta hỏi.
Hoa Nhung Châu cúi thấp đầu, không một chút kiêu ngạo: “Là Nam Phong thị vệ vẫn chưa dùng hết sức, nếu không… thuộc hạ cũng không qua được mười chiêu.”
Tốt lắm, biết tiến biết lùi, không phải vì thắng lợi trước mắt mà vênh mặt đắc ý.

Ta âm thầm gật gù, người này có thể làm nên chuyện lớn.

Nghĩ đến đây, ta nhìn Thúy Trúc bên cạnh, trêu chọc nói: “Mắt nhìn của Thúy Trúc quả nhiên được đấy!”
“Vương phi này…” Thúy Trúc giậm chân một cái, mặt đỏ bừng chạy vào phòng.
Đám nha hoàn thấy vậy, đứa nào đứa nấy thầm cười trộm, ta nhìn bóng lưng chạy trối chết của Thúy Trúc cũng không nhịn được bật cười.

Nha đầu này thật là, thích một người phải để cho người ta biết chứ, nếu không sao người ta biết mà thích lại ngươi được?
Quay đầu đối diện với đôi mắt nâu của Hoa Nhung Châu, trong đó như ẩn giấu một tầng sương mù, đối lập hoàn toàn với những người nói nói cười cười trong viện.

Nụ cười trên môi chợt tắt, trong lòng không hiểu sao hẫng một nhịp.
“Vương phi, trong cung truyền lời tới, nói là thái hậu nương nương lâu chưa gặp người, tuyên người vào cung.” Gã sai vặt trong quý phủ bẩm báo.
Ta không khỏi thở dài, đã tránh nạn trong Tấn vương phủ hai mươi ngày rồi, tần suất Ngũ Sóc Mạc đến cũng ngày càng ít đi, giờ ta có thể xuất phủ.

Thái hậu là một tòa núi lớn, ta nào dám đắc tội cái bắp đùi này.
Thu xếp xong ta lập tức khởi hành.
Trong hậu cung vô cùng vắng vẻ, có lẽ do ta đến đúng lúc vắng người, cũng có thể… là cố ý đuổi người khác ra ngoài để chờ ta.
Quy củ chào một tiếng, ta ngồi xuống, thái hậu mỉm cười, không thấy có chỗ nào bất thường: “Nghe nói nhiều ngày qua con ở Tấn vương phủ, không bước chân ra khỏi cửa?”
Ta gật đầu, bà nói tiếp: “Chuyện này không được, bây giờ con đã là Tấn vương phi rồi, bình thường đi qua đi lại nhiều một chút, chủ mẫu một phủ không thể nhốt mình trong viện mãi được, phải qua lại với các phu nhân phủ khác nhiều hơn.”
Ta mỉm cười đáp lại: “Thần thiếp nhớ kĩ.”
Thấy ta không để tâm, thái hậu nhíu mày nói: “Con đừng có mà coi thường.

Mấy hôm trước trong yến tiệc Lan Nhi đã đánh động rồi, con phải chú tâm vào.

Phu thê sống cùng nhau lâu, tình cảm sẽ dần dần phai nhạt, cho nên quyền lực nắm chắc trong tay mới là thứ lâu bền nhất.”
Ta sửng sốt, thấy thái hậu nghiêm túc dạy bảo, trong nháy mắt ta thấy bà có chút giống Hoa phu nhân.
Hậu cung tối kị để lộ tâm tư ra bên ngoài, thái hậu đã trải qua vô số chuyện cung đấu, sao bây giờ có thể thẳng thắn nói với ta những lời thật lòng như vậy? Xem ra bà ấy đã thật sự coi ta là người của mình.
Sống mũi cay cay, nếu ta thật sự thích Trọng Dạ Lan, không chừng ta sẽ nghe theo lời bà.
Đang nghĩ xem có nên đánh cược nói ra suy nghĩ của mình không, không biết thái hậu có về phe ta không thì thái hậu lại nói tiếp: “Nha hoàn hôm đó tên là Mục Dao đúng không? Nàng ta… Con định xử lý thế nào?”
Do dự một lúc, bây giờ quá mạo hiểm, ta không dám đánh cược: “Vương gia thích thì con cũng sẽ thuận theo ý ngài ấy.”
Thái hậu thở dài, giọng cao thêm mấy phần: “Chuyện Tấn vương phủ con phải để tâm vào, đưng để đến một đứa nha hoàn cũng dám bò lên giường chủ tử.”
“Mục Dao không phải loại người như vậy.” Ta theo bản năng nói.
Ta biết rõ Mục Dao có hào quang nữ chính, dựa theo tính cách của thái hậu, sau này nếu hai người tiếp xúc, thái hậu tất nhiên sẽ không chán ghét nàng ta, vậy nên ta nói đỡ cho nàng mấy câu, tránh chuyện nàng nói xấu ta trước mặt thái hậu.
Đón ánh mắt không đồng tình của thái hậu, ta nói tiếp: “Thái hậu nương nương không biết đấy thôi, nhưng theo con được biết Mục Dao chưa bao giờ chủ động câu dẫn vương gia, sau này có cơ hội mẫu hậu hãy gặp Mục Dao một lần, người sẽ không còn nghĩ như vậy nữa.”
Tuy thái hậu không nhắc đến Mục Dao, nhưng vẫn hơi kinh ngạc thốt lên: “Sao bây giờ tính con trở nên… yếu đuối như vậy?”
Đây không phải là yếu đuối dễ bắt nạt, chỉ là ta đã biết trước kết cục, không muốn tranh giành mà thôi..