Phần 2:

Vài ngày sau khi Tiếu Diễm quay về từ Đông Cung, trông hắn có vẻ hơi chán nản. Đến khi ta nói củ cải chua và súp vịt già trên bàn là do ta đích thân làm thì hắn mới nhướng mày.

Khi ta biết Tiếu Diễm ghét ăn chua thì đã là chuyện của sau này, vậy mà tối hôm đó hắn ăn hết sạch củ cải chua, ngay cả hắc kỷ tử cũng không chừa lại.

“Cảm giác bất lực này cũng thú vị lắm thay.” Hắn buông chén đũa ra, không đầu không đuôi nói với ta một câu như vậy.

Màn đêm bao phủ khắp mọi nơi, ánh nến hội tụ lại thành điểm sáng trong mắt hắn: “Đường Nhi, ngươi hiểu biết bản Hầu được bao nhiêu?”

Trong triều, Tiếu Diễm là vị quan duy nhất có xuất thân thấp kém, từ người không nơi nương tựa, hắn thuận lợi phát triển thành quyền thần như ngày hôm nay. Mặc dù ta là cô nương sống ở khuê phòng vẫn có thể nghe được sự tích hắn thành danh chỉ sau một trận chiến, mà lúc ấy hắn cũng chỉ mới mười sáu tuổi đời.

Hai mươi năm trước, thiếu niên xung phong đến Tây Nam diệt phản loạn, lấy ngàn quân chọi với vạn địch. Lúc Đại tướng quân Thanh Vân chạy đến thì hắn bất ngờ tập kích, cắt đầu Nguyên soái kẻ thù, giơ cao quân kỳ quay về doanh trại.

Mười chín tuổi đến Đông Nam diệt phỉ, hai bốn tuổi đẩy lui quân địch ở Tây Bắc ra mấy trăm dặm xa, hai chín tuổi lại thêm một lần lấy ít thắng nhiều, tiêu diệt bọn xâm lăng vượt biên qua đất Tây Nam.

Những trận nhỏ khác thì nhiều không đếm xuể.

Đến tận lúc này, Tiếu Diễm chỉ đứng yên một chỗ thôi cũng đã là người có địa vị cao nhất trong triều.

Bởi vì có nhiều chiến công hiển hách nên hắn được phá lệ phong làm Vệ Quốc Hầu. Trước hắn thì chỉ có hoàng thân quốc thích mới được phong danh hiệu ấy.

Mấy năm nay hắn ít khi xuất chinh nhưng vẫn giữ vị trí chỉ huy quân đội Hoàng thành. Hắn thường xuyên bận rộn, lúc nào cũng phải đến giáo trường luyện binh.

Ta suy nghĩ xong thì thành thật trả lời: “Nghe người ta nói Hầu gia đánh thắng nhiều trận chiến lắm. Hầu gia là một vị Tướng quân rất lợi hại, từ trước đến nay cũng chỉ có một Tướng quân xuất thân bình dân là ngài thôi.”

“Nếu bản Hầu lại dẫn binh ra chiến trường thì sao?”

“Tất nhiên là vừa xuất quân đã thắng lớn.” Ta buột miệng thốt lên lời thật lòng.

Ta thấy mặt mày hắn giãn ra, chậm rãi uống một ngụm trà.

Gió nhẹ nhàng thổi vào cửa sổ nhỏ, ta biết trong lòng hắn có chuyện nhưng đoán không ra là chuyện gì.

Ta chủ động kê ghế dựa tới ngồi bên cạnh hắn. Ta chống khuỷu tay lên tay vịn ghế của hắn, cảm thấy so với sự thông minh của hắn thì bản thân thật là ngốc. Đáng lẽ hắn nên nhích lại gần ta thêm một chút, sau đó để khuỷu tay hai chúng ta chạm vào nhau mới đúng.

“Hầu gia, Đường Nhi chưa từng trải qua sóng to gió lớn, từ nhỏ đã bị cha mẹ chiều hư. Có rất nhiều chuyện nếu Hầu gia không giải thích rõ ràng thì Đường Nhi không đoán ra được đâu, vô tình làm ngài buồn rầu cũng không hay.”

Ta hơi cúi đầu, tự cảm thấy thẹn thùng với sự ngu si của bản thân: “Nhưng Đường Nhi rất muốn biết bây giờ Hầu gia đang nghĩ ngợi điều gì.”

Lúc này Tiếu Diễm mới tỏ ra tươi tắn thêm một chút.

Hắn dựa sát vào người ta, làm ta ngửi được mùi hương trong lành trên người hắn: “Ngươi cứ như thế này thì bản Hầu thích lắm, nghĩ gì cũng viết hết lên mặt, không biết thì mở miệng hỏi, không làm mấy chuyện vòng vo mưu lợi vớ vẩn.”

Hắn duỗi tay ra, giúp ta vén tóc mái ra sau tai, mềm mại như thể bàn tay đó chưa từng nhuộm qua máu đỏ.

“Có lẽ bản Hầu thật sự già rồi, muôn hoa khoe sắc không dính vào người, không ngờ lại bị một con thỏ nhỏ trói tay trói chân. Ngươi không biết khi ta ở cạnh ngươi thoải mái như thế nào đâu, mà cảm giác đó lại quá quý trọng đối với ta.”

Hắn đột nhiên bày tỏ nỗi lòng làm trái tim ta loạn nhịp, trong khi đó hắn vẫn thản nhiên như cũ. Thản nhiên như thể tân hôn đêm nọ, hắn vén khăn voan lên, trước tiên là ngơ ngẩn, sau đó lại vui mừng bật cười.

Ta nhớ tới những lời Thiện Nhi từng nói.

Thiện Nhi lớn lên trong Hầu phủ, thế nên ta muốn học hỏi nàng là phải làm như thế nào mới không đắc tội Tiếu Diễm. Nàng trả lời rằng người đứng trên đỉnh vinh quang như Vệ Quốc Hầu coi vậy mà đơn giản lắm. Hắn tuyệt đối không bao giờ vô cớ ghét bỏ lòng thành của người khác.

Lời nàng nói làm ta chột dạ. Ta là mật thám của Tam Hoàng tử, lòng của ta không thành thật tí nào.

Tiếu Diễm dọn dẹp trà cụ, ánh trăng trắng như tuyết lọt vào ô cửa sổ. Lần đầu tiên ta nghe thấy hắn kể về những chuyện đã qua.

Trước khi hắn nổi danh, trước khi hắn được phong hiệu Vệ Quốc Hầu hay còn chưa trở thành võ tướng lão luyện, lúc đó hắn chỉ đơn thuần là Tiếu Diễm.

Tiếu Diễm sinh ra ở thôn núi rất cằn cỗi. Khi cha mẹ qua đời thì hắn còn đang bập bẹ tập nói. Hắn được ông nội nuôi lớn, có điều là mới đọc sách được một nửa thì ông nội tuổi cao qua đời. Hắn lại quay về tình cảnh không người nuôi nấng, cứ thế mơ màng bước vào đường tòng quân.

Làm thằng lính quèn còn có bữa cơm ăn, dù rằng đó là bữa cơm mua bằng tính mạng.

“Đường Nhi, lúc đi lưu đày ngươi có giấu lương khô bị thiu đi không?”

Nghe hắn hỏi mà ta cảm thấy kỳ diệu thật đấy. Trước mặt ta là Hầu gia ăn sang mặc quý, ngồi ở trong Hầu phủ tráng lệ huy hoàng. Hắn nên là người coi thường quá khứ tủi nhục của ta nhất trên đời, bây giờ lại trở thành người duy nhất thấu hiểu được ta.

Ta gật đầu, kể lại chuyện giấu chiếc bánh hấp, mãi đến khi được đổi sang lễ phục mới đành lòng bỏ đi. Ta bị bỏ đói đến mức sinh tật, sau khi thành thân đôi lúc không nhịn được sẽ ăn thêm vài miếng thịt, làm mất đi dáng vẻ tiểu thư khuê các cẩn trọng.

Hắn chưa bao giờ tỏ ra cáu bẳn mà bưng cái mâm lên gạt hết đồ ăn vào trong chén ta, còn dịu dàng nói: “Cứ việc ăn đi, đồ thừa để đó bản Hầu dọn sạch cho ngươi.”

Ta cảm động đến rơi lệ, vừa khóc vừa lùa sườn chua ngọt vào miệng. Hắn cười lau nước mắt giúp ta, bảo ta khóc xong rồi hãy ăn, nếu không dạ dày khó chịu lắm.

Ta bướng bỉnh không nghe lời hắn, đến tối thì dạ dày quặn đau y như lời hắn nói. Vậy mà hắn vẫn không bực mình, cách một lớp chăn giúp ta xoa bóp. Ta mơ màng ngủ thiếp đi, còn hắn vẫn khoác áo ngồi mặt ngoài tủ thấp trên giường.

Hầu gia đối xử với ta thật tốt.

Tiếu Diễm vẫn luôn không nghe nổi chuyện ta đi lưu đày như thế nào. Tuy bây giờ hắn đang cười đấy, thế mà hàng mi thì nhíu lại, duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu ta. Lòng bàn tay hắn rộng lớn, ấm áp như chăn gấm, bao lấy cả người ta che chắn hết mọi phong ba bão táp ở bên ngoài.

“Sau khi bản Hầu vào triều làm quan có đến Tư Thiên Giám xem số mệnh. Giám Chính nói bản Hầu có số cô đơn cả đời, vì vậy mới đổi được công danh đầy mình như thế này.”

Khi hắn nói lời này, ánh mắt phản chiếu ngọn nến rời rạc đằng sau bức rèm che. Ta bỗng dưng thấy đau lòng cho hắn, đến khi hoàn hồn lại thì ta đã ôm lấy cánh tay hắn.

“Người không có gia đình mới có thể chém giết không màng sống chết bản thân. Nhưng nếu có thể sửa mệnh, ai mà muốn dùng công danh đổi lấy cơ hội sum họp với cha mẹ đâu? Còn nữa, số mệnh cô độc đâu phải do Hầu gia cố ý. Mười mấy tuổi bước lên chiến trường, lúc đó ngài chỉ là một thiếu niên bơ vơ không nơi nương tựa mà thôi.”

“Huống chi Giám Chính nói thế là mạt sát nỗ lực của Hầu gia rồi. Người có số như Hầu gia nhiều lắm, mà làm gì có mấy ai được lưu danh sử sách như ngài đâu đúng không?”

Nửa bên tay phải ta phủ lên cổ tay hắn, chỉ cảm nhận được mấy vết sẹo gập ghềnh được che giấu không để ai thấy được. Không biết hắn bị thương như thế nào, cũng không biết có đau hay không.

Buồn cười thật đấy, ta vậy mà đau lòng cho nhất phẩm quân hầu, người chỉ cần động một ngón tay là có thể lấy mạng ta ngay.

Tiếu Diễm nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn ta. Hắn nhìn ta chăm chú, môi mỏng hé mở sau đó cắn chặt răng, chặt đến mức thái dương nổi gân xanh dữ tợn.

“Hầu gia, ngài lại suy nghĩ gì đấy? Nói cho Đường Nhi nghe được không...” Lòng ta gấp gáp, cơ thể nghiêng ra trước thăm dò, gần như nằm nhoài lên lồ ng ngực hắn.

Bàn tay vốn để sau đầu ta bỗng dưng chuyển qua ôm vai rất chặt, làm ta thuận thế lọt thỏm vào ngực hắn.

Sợ nhất là người vô dục vô cầu nảy sinh ý nghĩ tham lam. Sợ nhất người từng du ngoạn khắp nhân gian có điều gì hối tiếc.

“Đường Nhi, bây giờ ta không còn là người có mệnh cô độc nữa rồi. Bây giờ ta đã có gia đình, bây giờ ta đã có ngươi. Nếu ngươi thủ đoạn đầy mình, dựa vào ai cũng không chịu bị khi dễ thì tốt, nhưng ngươi thế này thì... làm sao ta dám tùy tiện đánh đổi cái mạng già này được?”

Hắn hỏi khó đến mức làm ta cứng họng.

“Hầu gia.” Ta tìm đủ mọi cách giúp hắn giải sầu: “Ta, ta còn có tiền trang của ngài, ta không đói chết được đâu."

Mi mắt Tiếu Diễm chớp động, nhẹ nhàng véo chóp mũi ta: “Phu quân còn chưa chết trận mà nương tử trẻ tuổi đã nghĩ đến chuyện chia gia sản à?”

“Ta không...”

Một nụ hôn như ánh trăng rơi xuống, mềm mại tựa lông hồng. Hắn hôn ta thật cẩn thận, lo lắng làm ta cảm thấy sợ hãi.

Hiếm khi ta nhìn thấu Tiếu Diễm được một lần, chủ động vươn tay ôm lấy cổ hắn. Hành động ấy làm hắn đột nhiên rụt người lại, không dám tin mà nhìn ta chằm chằm.

Lông mi hắn khẽ run, ánh mắt thì né tránh: “Đường, Đường Nhi...”

Tình ý kéo dài, tất cả chỉ vẻn vẹn bằng một tiếng gọi tên thân mật.

Đường đường là Vệ Quốc Hầu có thể đơn độc tự tay lấy đầu quân địch, đao kiếm va chạm không mảy may nháy mắt, ấy vậy mà lúc này đây lại sợ hãi một cô gái bình thường như ta.

Ta buồn cười bám vào vai hắn, kề sát vào bên tai hắn nói: “Hầu gia, vành tai ngài đỏ ửng hết rồi kìa...”

Ta không ngờ là bản thân đã bất chấp không màng tới hậu quả rồi mà còn bị Tiếu Diễm từ chối.

Lý do hắn cho ta là: Nếu như hắn chết trận sa trường, ta trở thành quả phụ đèo bòng thêm đứa con thì không thể tái giá.

Ta khen cho có lệ một câu “Hầu gia thật có lòng”, hắn vậy mà tỏ ra hưởng thụ lắm, vẻ mặt rất là “phu quân nàng là người như thế đấy”, sau đó lướt qua tủ thấp đi ngủ với nguyên vẹn quần áo trên người.

Hừ, để rồi xem, phu quân không cần chết trận sa trường thì ta cũng tái giá được mà...

Hắn xuất phát lúc nửa đêm khi ta đang ngủ say, chỉ bảo Thiện Nhi giữ cửa bên ngoài giải thích với ta: “Phu nhân thích khóc, nếu bản Hầu đợi ăn sáng xong mới đi thì nhất định nàng sẽ vừa khóc vừa ăn nữa mất, thế thì lại đau dạ dày.”

Lúc Thiện Nhi kể lại lời hắn nói thì ta đã khóc đến mặt mũi vặn vẹo, vì quá đau lòng nên không ăn nổi bữa sáng.

Cái hồi Tam Hoàng tử phái người đến đón giữa đường đi lưu đày, lúc ta từ biệt cha mẹ lẫn tông chi họ hàng cũng không lo lắng nhiều như bây giờ. Ta có lời hứa hẹn bảo vệ của Tam Hoàng tử, còn Tiếu Diễm thì khác, trăm trận trăm thắng thì tốt, còn lỡ như...

Ta vội vàng lắc đầu, vỗ trán rồi lau nước mắt, dẫn Thiện Nhi đi đến tiền trang. Hầu gia nói rồi, nếu ta có việc để làm thì không cần suy nghĩ miên man nữa. Không may là công việc ở tiền trang ta đã rành rẽ hết rồi, thể nào cũng có lúc nhàn rỗi rồi nảy sinh ý tưởng kỳ cục.

Thế là ta mở thêm một quán trà, từ khâu chọn địa điểm, tu sửa đến tuyển nhân công đều đích thân ra tay xử lý. Ban ngày mệt bở hơi tai, buổi tối lên giường là nhắm mắt ngủ luôn, từ đó mới không có nhiều sức lực nghĩ ngợi gì thêm.

Chớp mắt ngày hạ đã qua, đến thu tiết trời lạnh giá.

Táo xanh chuyển đỏ, ta hái được một ít, đi theo Thiện Nhi học làm bánh táo. Tay nghề nàng rất tốt, quán Lý Tri Lan ở đô thành còn không làm điểm tâm ngon bằng nàng.

Vừa hay viện phía Nam trong Hầu phủ có một vườn táo, ta ra lệnh cho người làm đi hái, mời vài đầu bếp điểm tâm tới học làm bánh táo với Thiện Nhi.

Ta nghĩ ra một cách, tuyên bố là sẽ phát miễn phí bánh táo Hầu phủ làm cho một trăm vị khách đầu tiên đến quán trà. Mánh lới này giúp ta thu được không ít lợi nhuận trước kỳ Trung Thu.

Tiếu Diễm không có ở trong phủ thì mọi người chuyển sang vây xung quanh ta, lấy lời nói của ta làm mệnh lệnh nghe theo. Chuyện này làm lòng ta sợ hãi nên đã ban thưởng cho họ không ít bạc, sợ là khi Tiếu Diễm quay về thì nhà không ra nhà, phủ không ra phủ.

“Phu nhân, Thiện Nhi có cho thêm ít nguyên liệu nấu ăn dưỡng sinh vào hộp này, xin người ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi. Kẻ có quyền thì mặt mày phải hãnh diện, người ăn mấy miếng trước đã.” Thiện Nhi nhìn ra ta lo lắng quá độ nên nấu một chén cháo nóng cho ta ăn.

“Thiện Nhi, thật ra ta sợ lắm.” Ta bưng chén cháo, lòng bàn tay ấm dần lên nhưng vẫn cảm thấy không bằng hơi nóng trong nơi ngực hắn.

Thiện Nhi an ủi ta, nói ta đã làm tốt lắm rồi. Trần đời không có nhiều cô nương mới mười mấy tuổi đầu đã có thể lo liệu cho cả Hầu phủ to như thế này.

Chớp mắt đã là mười lăm tháng tám, trăng tròn trên đỉnh núi tỏa ra vòng hào quang màu vàng nhạt.

Thiện Nhi làm bánh táo có in hai chữ “đoàn viên” bên trên, khi ta nhìn thấy nó thì chợt thấy chóp mũi chua xót.

Ta nhào vào lòng Thiện Nhi khóc nấc: “Trong phủ không có Hầu gia thì làm sao gọi là Hầu phủ được chứ?”

“Thiện Nhi, ngươi nói xem, lỡ như hắn không về được nữa...”

Thiện Nhi luôn miệng nói lời hay để dỗ dành ta. Ta khóc mệt, ngủ thiếp đi trong lòng nàng.

Rất lâu, rất lâu sau đó, đến độ nửa đêm thì ta ngửi được mùi hương không tên quen thuộc. Hương trong lành cuốn theo mùi thảo dược, dường như có một cái lò sưởi rất lớn đang hun nóng cơ thể ta.