Từ Hàm Yên nói không nên lời. Từ sau đêm hôm đó, hắn dường như đã thay đổi, trở nên xa lạ hơn, không còn ăn chơi trác táng như trước. Lúc hắn đối mặt với nàng, ánh mắt hắn trong vắt sâu thẳm như hai viên đá quý; khác hẳn với lúc trước, mỗi lần nhìn nàng đều lộ ra vẻ dâm tà ô uế. 

 Chẳng lẽ tổn thương một người, là có thể khiến tính cách của họ thay đổi lớn như vậy? 

 Đáng lẽ ra nàng phải vui vẻ mới đúng, nhưng nhìn thấy Liễu Thanh Dương biến thành dạng này, nàng lại không thể nào vui vẻ được. Hắn đã trở nên quá lạnh lùng, mỗi khi đứng cùng một chỗ với hắn, nàng không thể cảm nhận được ấm áp. 

 "Người đều sẽ thay đổi." 

 Hai người đi trên đường phố, làm cho rất nhiều người ghé mắt nhìn. Đại đa số ánh mắt đều nhìn Từ Hàm Yên, còn xen lẫn vài tiếng khinh thường, chê bai hoa nhài cắm bãi cứt trâu. 

 "Ngươi còn chưa nói cho ta biết, làm thế nào mà ngươi phát hiện ra bí mật của thanh đao đó." 

 Từ Hàm Yên hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, giống như hoa đào tháng ba, làm hết thảy mọi thứ xung quanh như bị lu mờ đi. Nụ cười mê người dù có bị lụa mỏng che lấp cũng vẫn không thể nào giấu kín được tuyệt thế dung nhan của nàng. 

 Vừa cười khuynh thành, lại cười khuynh quốc! 

 Liễu Thanh Dương sờ mũi, cưới được thê tử như vậy đúng là chuyện tốt lành mà vô số nam tử mơ ước, nhưng mà hắn lại lộ ra một nụ cười khổ, bởi vì không có ai hiểu rõ câu nói hồng nhan họa thủy hơn là hắn. 

 Chẳng lẽ hắn không có tình cảm gì với Từ Hàm Yên? 

 Đương nhiên là không phải. 

 Ký ức của hai người đã hoàn toàn dung hợp lại với nhau, hắn chịu tải toàn bộ ký ức, cũng nhận được toàn bộ tình cảm. 

 "Nàng còn nhớ hôm qua ta đã từng cầm một món binh khí trong đại điện không?" 

 Giọng nói của Liễu Thanh Dương chậm hơn rất nhiều, hơi thở lạnh như băng trên người hắn cũng biến mất, cả người thoạt nhìn ấm áp hơn nhiều. 

 "Ừ!" 

 Từ Hàm Yên gật đầu, hôm qua Liễu Thanh Dương tiến vào đại điện, bị phụ thân và mẫu thân răn dạy một trận, trong lúc đó hắn đã cầm lấy một thanh binh khí, mọi người không để ý tới hắn, sau đó hắn lại cầm một túi dược liệu rồi rời đi. Chuyện này thì có liên quan gì đến thanh đao bị gãy? 

 "Binh khí của Từ gia chúng ta có hồi âm dày nặng, mang theo tiếng như rồng ngâm, thanh đao hôm nay dùng kỹ thuật của Từ gia để luyện chế, gần như có thể dùng giả đổi thật, nhưng hồi âm lại trong trẻo. Hai cái này nhìn có vẻ không khác biệt lắm, thật ra trong đó có khác biệt cực lớn." 

 Đối với người thường, rất khó để phân biệt ra, nhưng đối với Liễu Thanh Dương, đây là lỗ hổng trí mạng. 

 Từ Hàm Yên nghiêng đầu nhìn, hai người cùng đứng lại, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra một tia chấn động, chỉ chênh lệch nhỏ như vậy mà hắn cũng có thể nhận ra được sao. 

 "Sao nào? Nàng cảm kích ta à?" 

 Liễu Thanh Dương cong miệng cười xấu xa, làm Từ Hàm Yên giật mình trợn mắt nhìn hắn một cái, hai người đều cười. Chuyện hôm nay đã giúp Từ gia thoát khỏi nguy cơ, cho nên cả hai đều vui vẻ. 

 Bọn họ đi ngang qua chỗ thanh lâu bị sập vào đêm đó. Đống đổ nát vẫn còn nguyên, một đám người đang bận rộn dọn dẹp, ngày hôm qua Từ gia đã thanh toán khoản tiền bồi thường cho bọn họ. 

 Liễu Thanh Dương dừng chân lại, nhìn về đống đổ nát. 

 Trên mặt Từ Hàm Yên xuất hiện một tia bực bội. Liễu Thanh Dương là trượng phu của nàng, cho dù là trượng phu trên danh nghĩa thì nàng cũng không muốn hắn đến những nơi phong lưu thế này. 

 "Vẫn còn lưu luyến chỗ này?" 

 Giọng nói của nàng có chút tức giận, không phải là ghen tỵ, mà giống như hận sắt không thành thép. Hôm nay hắn làm như vậy mới vãn hồi lại một chút hình tượng trong lòng nàng, nhưng đến lúc nhìn thấy thanh lâu lại không nhấc nổi chân. 

 "Nếu ta nói đêm đó ta bị người khác hãm hại, nàng có tin không?" 

 Liễu Thanh Dương nhìn thoáng qua đống đổ nát, thu hồi tầm mắt lại, cười tủm tỉm nhìn về phía Từ Hàm Yên, nửa thật nửa đùa hỏi nàng. Chuyện đêm đó còn chưa điều tra rõ ràng, hắn không muốn để quá nhiều người biết. 

 Nàng không trả lời, có lẽ mấy năm nay Liễu Thanh Dương đã làm nàng thất vọng hoàn toàn, bất kể lời nào do hắn nói ra đều bị giảm mức độ đáng tin xuống. 

 Hai người trở về Từ gia. Chuyện ở phường binh khí đã được truyền về đây, Từ gia đang bàn luận xem kế tiếp nên làm thế nào, chuyện lần này đã hoàn toàn xé rách quan hệ giữa hai nhà. 

 "Cha!" Từ Hàm Yên gọi. 

 "Nhạc phụ!" Liễu Thanh Dương hô. 

 Hai người đi vào đại điện, Từ Nghĩa Lâm đang bàn bạc với mấy chấp sự, thấy bọn họ đi vào, tất cả mọi người đều dừng lại. 

 "Thanh Dương, ta đã biết được chuyện hôm nay, ngươi làm tốt lắm, ta thật sự rất mừng." 

 Từ Nghĩa Lâm đi tới vỗ bả vai Liễu Thanh Dương, nếu hôm nay không có hắn thì kết cục thật không dám tưởng tượng, bọn họ sẽ trúng gian kế của Điền gia, sau đó còn có lần thứ hai lần thứ ba, làm phương binh khí bị phá đổ hoàn toàn. 

 "Đây là việc ta nên làm." 

 Liễu Thanh Dương không kể công, hắn chỉ đang làm việc nên làm mà thôi. 

 "Được được được, các ngươi về nghỉ ngơi trước đi, chúng ta còn chuyện muốn bàn bạc." 

 Từ Nghĩa Lâm nói liền ba chữ được. Nhìn thấy con rể trưởng thành, ông ta rất vui mừng. Một đám người tiếp tục ở lại bàn luận, Liễu Thanh Dương và Từ Hàm Yên rời khỏi đó, trở về nơi ở của mình. 

 Chuyện cô gia Từ gia phát uy, chọc thủng âm mưu của Điền gia, cứu lại danh dự cho Từ gia đã truyền khắp toàn bộ gia tộc. Những tên hạ nhân nhìn thấy Liễu Thanh Dương đều quay ngoắt thái độ. 

 "Chào cô gia!" 

 "Tham kiến cô gia!" 

 "Cô gia, ngài có đói bụng không, để ta mang đồ ăn đến cho ngài!" 

 "..." 

 Hắn vừa mới trở lại sân, đã nhìn thấy Thiết Lực c ởi trần quỳ ở bên ngoài, muốn chịu đòn nhận tội. 

 "Cô gia, chuyện ngày hôm qua là do ta sai, mong cô gia trách phạt." 

 Trước kia Liễu Thanh Dương chỉ là một tên rác rưởi, bị bọn họ xem thường, nhưng trải qua chuyện lần này, thái độ của mọi người đối với hắn đã thay đổi hoàn toàn. 

 "Đứng lên đi!" 

 Liễu Thanh Dương không thật sự trách tội ông ta. Bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới, ông ta có thể chủ động nhận sai, chứng minh trong lòng hắn ta vẫn hướng về Từ gia, chỉ cần điểm này là đủ rồi. 

 Liễu Thanh Dương đóng cửa viện, treo thẻ bài cấm quấy rầy, hai ngày tiếp theo hắn phải tu luyện, tranh thủ đột phá Hậu Thiên tầng thứ bảy.