“Hồi điện hạ, là Tấn vương ngăn xe ngựa lại ạ.” Tần công công nói bên ngoài.

“Biết rồi.” Thẩm Tinh Lan không hỏi nhiều, chỉ thản nhiên đáp một tiếng, “Vậy cứ để hắn ta chờ đi.”

Hắn rủ mắt xuống, ánh mắt lướt qua cánh môi đang sưng lên của Tô Trường Nhạc, thấy nàng bị hôn đến sắc mặt ửng hồng, đôi mắt như đắm mình trong hơi nước, nằm trong ngực của mình, trong lòng có một cảm giác thỏa mãn kỳ diệu.

Thẩm Tinh Lan ôm nàng từ trên đùi xuống, ngón tay thô ráp không nặng không nhẹ sờ sờ gò má đỏ thẫm của nàng, ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Không biết Tứ đệ có chuyện gì mà ngăn cô lại, chắc là có chuyện gì quan trọng, đừng xuống xe đấy, biết chưa?”

Hắn không muốn Thẩm Quý Thanh nhìn thấy nàng phong tình vạn chủng như vậy, dáng vẻ yêu kiều, quyến rũ như thế này.

Thẩm Tinh Lan vừa nghĩ trong lòng như vậy, trong miệng cũng khàn giọng nói theo: “Cô không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.”

Đôi môi mỏng đó phun ra từng câu từng chữ, đều khiến người nghe đỏ mặt.

Giữa hai người vốn còn tràn đầy tia kiều diễm nhàn nhạt, Tô Trường Nhạc vừa nghe thấy những lời chiếm hữu, đầy dục v0ng của hắn, lời nói độc đoán vô lý, hơi thở lập tức càng trở nên hỗn loạn hơn.

Làn da của nàng hồng hào như anh đào, xấu hổ đến mức không nói được chữ nào, chỉ rụt rè cắn môi, nũng nịu gật đầu.

Nhìn dáng vẻ xấu hổ không thể làm gì của nàng, tim của Thẩm Tinh Lan dịu lại, tan chảy thành một vũng nước đầy ngọt ngào, rung động không ngừng.

Đầu ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, Thẩm Tinh Lan lại muốn người ôm vào lòng thân mật một phen.

“Tam ca.”

Giọng của trầm Quý Thanh chợt vang lên từ bên ngoài xe ngựa, cực kỳ gần, hiển nhiên nếu trong xe ngựa có bất kỳ tiếng động nào, hắn ta đều có thể nghe rõ ràng.

Đáy mắt của Thẩm Tinh Lan lướt qua một tia lãnh ý.

Hắn nhặt chiếc áo choàng lông chim màu đỏ thẵm bên cạnh, chậm rãi khoác lên người Tô Trường Nhạc, cho đến khi bọc kín cả người nàng, hắn chắc chắn rằng cho dù lát nữa trong trường hợp Thẩm Quý Thanh mất khống chế, cương ngạnh muốn xông vào xe ngựa, thì sẽ không nhìn thấy gì hết, rồi hắn mới hài lòng hôn lên mặt nàng, vẻ mặt tươi tỉnh xuống xe ngựa.

Trong xe ngựa đốt lồng hun khói, Tô Trường Nhạc vốn bị hôn đến choáng váng, trên mặt toát đầy mồ hôi, bây giờ còn mặc thêm áo choàng thì càng nóng hơn.

Thẩm Tinh Lan đang cố gắng để nàng chết à!

Tô Trường Nhạc sững sờ cầm áo choàng lên, trên mặt có vài phần tức giận, nhưng vừa nghĩ đến câu nói trước khi Thẩm Tinh Lan rời đi, khuôn mặt của tiểu cô nương bốc hơi nóng hổi, hai tay nắm chặt, chạm vào trước hàm và môi, mím môi, lặng lẽ nở nụ cười.

Xong luôn, nàng cảm thấy mình thật sự bất lực.

Thực ra nàng cũng có một chút thích những lời trẻ trâu mà Thẩm Tinh Lan nói!

Đầu bên kia, Thái tử điện hạ đã xuống xe ngựa, không biết mình đã bỏ lỡ nụ cười ngọt ngào ấy, trên mặt tuấn tú vẫn có chút ý đào hoa.

Thẩm Quý Thanh không phải là thiếu niên lang hiểu biết đơn giản, làm sao không nhìn ra bên trong xe ngựa vừa mới xảy ra chuyện gì.

Trên mặt hắn ta hơi giật mình.

Hắn ta cảm thấy hơi nực cười, lúc Thẩm Tinh Lan mới trở về kinh còn bị hắn ta làm cho tức giận đến mức cả người phát run, suýt nữa muốn động thủ với hắn ta, hiện giờ hai người đã hoàn toàn trở mặt.

Có thể nói hắn ta hao hết sức lực, mới có thể khống chế được bản thân, không xông lên tặng một quyền cho Thẩm Tinh Lan.

Thẩm Quý Thanh không hiểu tại sao Tô Trường Nhạc lại gả cho Thẩm Tinh Lan, tất cả đã quá muộn trước khi nàng nhớ lại mọi chuyện.

Thẩm Tinh Lan nâng tay lên để ý đến xiêm y hơi lộn xộn, thờ ơ nhìn bốn phía một cái, sắc mặt không vui: “Tứ đệ có chuyện gì?”

Cuộc gặp gỡ này hoàn toàn khó chịu khi chuyện tốt bị cắt ngang!

Mu bàn tay của Thẩm Quý Thanh nổi đầy gân xanh, nắm tay nắm chặt, ngón tay trắng bệch.

Nơi mà hắn ngăn cản Thẩm Tinh Lan cách ngự phố đông đúc không xa, Thái tử ngồi xa giá vốn đã khiến người ta chú ý, lúc này đã có không ít người chú ý tới bọn họ.

Thẩm Quý Thanh ép buộc mình tỉnh táo lại, ôn hòa cười, nói rõ ý đồ: “Thần đệ ngày hôm trước chưa kịp đưa hạ lễ, vừa rồi khi vừa chọn hạ lễ xong rồi đi dạo ngự phố, vừa đúng lúc nhìn thấy tọa giá của Tam ca đi qua, nên đệ nghĩ không bằng tự tay đưa hạ lễ cho Tam ca ở chỗ này, nên mới đường đột như thế.”

Mục đích ban đầu của Thẩm Quý Thanh là muốn gặp Tô Trường Nhạc, nhưng khi hắn ta nhìn thấy ý đào hoa chưa tan trên mặt của Thẩm Tinh Lan liền thay đổi chủ ý.

Hắn ta sợ cũng nhìn thấy ý đào hoa vừa thẹn thùng vừa động lòng người đó trên mặt Tô Trường Nhạc, chỉ tưởng tượng thôi đã khiến hắn ta cảm thấy phát điên rồi.

Tại sao tại sao, tại sao kiếp này Tô Trường Nhạc vẫn gả cho Thẩm Tinh Lan!

Thẩm Quý Thanh hít một hơi thật sâu, xua tay bảo tùy tùng đi phía sau đưa hạ lễ lên.

“Đúng là đường đột.” Thẩm Tinh Lan không chút khách khí lạnh nhạt một tiếng, “Hạ lễ của Tứ đệ giao cho Tần Thất là được, còn có chuyện gì sao?”

Thẩm Tinh Lan như diều gặp gió, dáng vẻ nóng nảy muốn đắm chìm vào thôn đầy sự dịu dàng, ngay lập tức đã phá vỡ trái tim căng thẳng của Thẩm Quý Thanh.

Thẩm Quý Thanh không động thủ, chỉ tiến lên một bước, ánh mắt tối tăm: “Nàng sẽ nhanh chóng nhớ lại tất cả.”

Hắn ta sẽ khiến nàng nhớ lại.

Thẩm Tinh Lan nhìn bóng dáng của Thẩm Quý Thanh rời đi, sắc mặt từ từ trầm xuống, sát ý dày đặc bộc phát từ con ngươi đen láy của hắn.

Ngay khi Tần công công và tùy tùng khác đều bị sát khí bất ngờ của Thái tử áp bức không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh tuôn như suối, thì một giọng nói mềm mại ngọt ngào truyền ra từ trong rèm xe: “Thái tử ca ca còn chưa nói xong sao? Áo choàng này nóng quá, ta cởi nó ra trước đây!”

Giọng của cô bé nghe có vẻ hơi tức giận, mà lại giống như đang làm nũng.

Tiếng nói chuyện nũng nịu mà lại trẻ con ấy lập tức khiến sát khí nặng nề trong lòng hắn bay đi không ít.

Quay lại trước xe ngựa, Thẩm Tinh Lan nhàn nhạt liếc mắt nhìn những hạ lễ kia một cái, giọng nói lạnh lùng: “Trước khi vào cung, đem tất cả những thứ này ném đi, đừng để cô nhìn thấy ở Đông Cung.”

Tần Thất liên tục nói dạ.

Đây là lần đầu tiên Tứ Hỉ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng tựa như Tu La của Thái tử, nàng ta đã bị dọa đến mức run rẩy từ lâu, không dám ngẩng đầu lên.

Sau khi trở quay lại xe ngựa, Thẩm Tinh Lan không tiếp tục hành động vừa rồi bị gián đoạn, chỉ cởi áo choàng của Tô Trường Nhạc ra, nói chuyện khác với nàng, tuyệt đối không đề cập tới đã nói chuyện gì với Thẩm Quý Thanh khi vừa rồi xuống xe ngựa.

Trở lại Đông Cung không bao lâu, Lâm hoàng hậu bên kia phái người tới, người tới chính là vị cô cô giáo huấn.

Lúc trước Tô Trường Nhạc muốn học nữ hồng, Thẩm Tinh Lan liền dặn dò, để phủ nội vụ phái một vị cô cô giáo huấn dạy nữ hồng tới đây, không biết tại sao chuyện này lại truyền đến tai của Lâm hoàng hậu, mới sau một ngày bà ta liền phái người tới.

Tô Trường Nhạc định thần lại, mới phát hiện vị cô cô giáo huấn kia là Lương cô cô đã từng hầu hạ bên người của Lâm hoàng hậu.

Nàng hơi kinh ngạc.

Tuy nàng chưa tận mắt nhìn thấy chuyện hoang đường của Thẩm Quý Thanh trong khánh công yến, nhưng cũng có nghe thấy chút ít.

Nàng vốn tưởng rằng sau khi Thẩm Quý Thanh chiếm được sự trong sạch của Lương cô cô, ít nhất cũng sẽ cho bà thân phận thị tỳ, không ngờ rằng Lương cô cô vẫn ở bên cạnh Lâm hoàng hậu, cũng không bị Thẩm Quý Thanh nạp vào Tấn vương phủ.

Lúc này, Lâm hoàng hậu phái Lương cô cô tới dạy nữ hồng cho nàng, hiển nhiên là không có ý tốt.

Tô Trường Nhạc muốn chuyện gì, làm sao Thẩm Tinh Lan không biết được chứ, không chút suy nghĩ liền để Lương cô cô quay về, kêu tổng quản phủ nội vụ chọn người một lần nữa.

Tổng quản phủ nội vụ vẻ mặt khó xử, nói: “Thỉnh  Thái tử điện hạ đừng làm khó lão nô, đây là ý chỉ do Hoàng hậu nương nương đích thân hạ, lão nô thật sự không có cách nào làm chủ, nếu điện hạ không muốn cô cô giáo huấn này, thỉnh điện hạ thương lượng với Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu thân là người đứng đầu lục cung, phái một nô tỳ đến Đông Cung là chuyện bình thường, huống chi là Thái tử đã nhờ người của phủ nội vụ, vì thế Hoàng hậu mới phái người tới.

Không ai trong kinh thành không biết rằng Hoàng hậu nương nương yêu thương Thái tử nhất, hành động tự mình chọn cung nhân cho Thái tử có thể nói là rất bình thường.

Xưa nay, Thẩm Tinh Lan hiếu thảo với Lâm hoàng hậu, giờ phút này càng không có lý do để từ chối.

Ánh mắt hắn nặng nề nhìn Lương cô cô một cái, xua tay với tổng quản phủ nội vụ nói: “Cô đã biết, để bà ta ở lại, ngày mai ngươi phái thêm một vị cô cô giáo huấn tới Đông Cung là được, lui ra đi.”

“Vâng.” Lúc này, Tổng quản phủ nội vụ mới nhấc tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, hành lễ lui ra ngoài.

“Nô tỳ Lương Yến gặp qua Thái tử, Thái tử phi.” Lương cô cô tiến lên, phúc thân hành lễ.

Thẩm Tinh Lan xua tay, phân phó Tứ Hỉ: “Dẫn bà ta đến phòng giặt giũ, sau này bà ta sẽ làm việc ở đó.”

Lương cô cô ngẩn người, trong mắt xẹt qua một tia hoảng hốt, phòng giặt giũ là một công việc nặng nhọc, có thể nói là đãi ngộ hoàn toàn khác so với đãi ngộ của cô cô giáo huấn, sao Thái tử có thể phái bà đến đó, bà chính là người của Hoàng hậu mà!

“Điện hạ, Hoàng hậu nương nương đã phái nô tỳ tới dạy nữ hồng cho Thái tử phi, ngài ──”

Thẩm Tinh Lan nhàn nhạt “À” một tiếng, không chút lưu tình ngắt lời bà: “Đúng là mẫu hậu phái ngươi tới đây, nhưng hôm nay Đông Cung của cô lại không thiếu ma ma giáo huấn, chỉ có phòng giặt giũ là đang thiếu người, bớt nói nhảm nhí lại, đi theo Tứ Hỉ đến phòng giặt giũ nhận công việc đi, cô thân là chủ Đông Cung, muốn phân công nô tỳ như thế nào thì đó là chuyện của cô, từ khi nào đến phiên ngươi mở miệng nói chuyện thế?”

Sắc mặt của hắn lạnh xuống, giọng nói trầm thấp dễ nghe có chút giận dữ: “Vừa đến Đông Cung liền phạm thượng, trước tiên đi lĩnh mười đại bản rồi đến phòng giặt giũ nhận công việc.”

Ai cũng biết tâm trí của Thái tử phi chỉ còn bảy tuổi, Đông Cung to lớn như vậy chỉ sợ là nàng quản không được, Lâm hoàng hậu phái Lương cô cô tới, ngoài mặt là dạy nữ công nữ hồng cho Tô Trường Nhạc, trên thực tế chỉ sợ là muốn nắm giữ tin tức trong Đông Cung.

Thẩm Tinh Lan vừa nghĩ đến Lâm hoàng hậu nhanh như vậy, liền muốn đưa tay đến Đông Cung của hắn, thậm chí còn cử người đến nắm bắt Tô Trường Nhạc cái gì cũng không biết, trong lòng liền tức giận không thể kiềm chế.

Thật ra bên cạnh hắn vẫn luôn có người của Lâm hoàng hậu, chỉ là lần này sau khi hắn hồi kinh, thái giám Uông công công và chưởng sự cung nữ Trần ma ma đều liên tiếp xảy ra chuyện, Lâm hoàng hậu sắp xếp người bên cạnh hắn, có thể nói là đã bị đổi qua một vòng, có lẽ chính là nguyên nhân này nên lần này Lâm hoàng hậu mới phái Lương cô cô tới đây.

Chỉ sợ ngay cả Lâm hoàng hậu cũng không ngờ rằng, Thái tử bình thường hiếu thảo với bà, lại không nói hai lời liền đưa người đến phòng giặt giũ.

Sắc mặt của Lương cô cô trắng bệch, quỳ xuống nói: “Nô tỳ không dám, xin điện hạ tha thứ cho nô tỳ.”

Thấy Thái tử thờ ơ, lập tức chuyển hướng sang Tô Trường Nhạc khóc nức nở cầu xin tha thứ: “Cầu Thái tử phi tha thứ cho nô tỳ, không phải nô tỳ cố ý va chạm Thái tử điện hạ.”

Thật ra Tô Trường Nhạc cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc trước hành động của Thẩm Tinh Lan.

Vì sao Thẩm Tinh Lan phải vô duyên vô cớ điều Lương cô cô đến phòng giặt giũ? Chẳng lẽ hắn đã biết Lương cô cô có ý đồ không tốt, biết bà là quân cờ của Lâm hoàng hậu phái tới giám sát hắn?

Chuyện này không có khả năng, trừ phi Thẩm Tinh Lan cũng giống như nàng đều sống lại.

Tô Trường Nhạc bỗng nhiên nhớ tới trước khi hai người thành thân, sự cao quý và lạnh lùng của Thẩm Tinh Lan chợt lóe lên, lúc ấy nàng cho rằng đó là ảo giác, nhưng hôm nay ngẫm lại, nàng cảm thấy đây có thể không phải là ảo giác.

Bằng không thì làm sao giải thích được Thẩm Quý Thanh đột nhiên xảy ra chuyện trong khánh công yến, không chỉ như thế, Ôn Sở Sở và Lương cô cô lúc ấy đi cùng nàng, đều xảy ra chuyện xấu trong khánh công yến, cả hai đều trở thành người của Thẩm Quý Thanh.

Tô Trường Nhạc nhìn Thẩm Tinh Lan, nàng thật sự không thể liên tưởng biểu tình phong phú hiện tại của Thẩm Tinh Lan với khối băng lớn ở kiếp trước.

Thẩm Tinh Lan thấy nàng nhìn mình, vẻ mặt bất lực, tưởng lầm nàng đang cầu cứu mình, lập tức quay đầu phân phó Tần Thất và Tứ Hỉ: “Còn không mau kéo người xuống, lĩnh phạt xong liền mang đến phòng giặt giũ.”

Trước khi Lương cô cô bị kéo xuống, Thẩm Tinh Lan lại nói: “Đừng để bà ta vào chủ điện khi không có sự cho phép của cô.”

Sau khi mọi người lui ra, Thẩm Tinh Lan liền nhanh chóng nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay nhẹ nhàng véo, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Bị cô dọa sợ rồi à?”

Lúc trước hắn rất ít nghiêm khắc như vậy trước mặt Tô Trường Nhạc.

Tô Trường Nhạc chần chờ một lát, quyết định thử lại Thẩm Tinh Lan.

Nàng lắc đầu, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Vì sao Thái tử ca ca phải để cho bà ta đi đến phòng giặt giũ thế ạ? Bà ta chính là người của Hoàng hậu nương nương, lỡ như Hoàng hậu nương nương biết được, bà có thể trách tội ta không?”

Thẩm Tinh Lan vừa thấy nàng nhíu mày liền đứng ngồi không yên, đứng dậy ôm người vào lòng, sải bước rời khỏi đại sảnh.

Tô Trường Nhạc không hiểu vì sao đang nói chuyện tốt như vậy, mà hắn lại muốn ôm, bọn họ đâu phải là anh em song sinh đâu mà cứ nhúc nhích là ôm, còn hắn thì cũng không biết xấu hổ.

Kiếp trước, sau khi hai người thành thân thì như nước với lửa, bây giờ lại hóa giải hoàn toàn, không ngoa khi nói rằng dính như keo sơn.

Tô Trường Nhạc tựa đầu vào ngực Thẩm Tinh Lan, hơi thở thơm tho dễ chịu lưu lại trên chóp mũi, tầm mắt đi lên là yết hầu xinh đẹp của hắn và khuôn hàm duyên dáng.

Khi yết hầu lăn lên lăn xuống, có một cảm giác h4m muốn không thể diễn tả.

Khuôn mặt nhỏ nhắn và mềm mại mịn màng của nàng ngay lập tức “bùm” cháy trở lại, trái tim nhỏ bé đập loạn xa không khống chế được, miệng khô khốc một cách khó hiểu.

Tô Trường Nhạc bối rối cụp mi mắt xuống: “Thái tử ca ca lại muốn ôm ta đi đâu thế!”

Thẩm Tinh Lan hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Người là do cô phái đi, cho dù hoàng hậu muốn trách tội cũng là trách tội cô, không cần lo lắng.”

“Vậy vì sao phải để cho bà ta đi phòng giặt giũ.” Điều này rất quan trọng.

Thẩm Tinh Lan thuận miệng nói: “Không phải cô vừa nói sao, bà ta phạm thượng chọc giận cô, cô ghét nhất loại người phạm thượng vượt quá khuôn phép như vậy.”

Đơn giản như vậy sao?

Tô Trường Nhạc trầm mặc mím môi, bên tai là tiếng tim đập trầm ổn có lực của Thẩm Tinh Lan.

Nàng chợt nhớ đến một chuyện ở kiếp trước.

Nàng đã quên vì sao mình lại mắng Thẩm Tinh Lan một trận. Nàng chỉ nhớ rõ ngày hôm đó, nàng tức giận đuổi hắn ra khỏi phòng ngủ, ngay cả giường La Hán cũng không cho hắn ngủ.

Đêm đó Thẩm Tinh Lan nghỉ ngơi ở Thiên điện.

Người ngoài không biết bọn họ bất hòa với nhau, nhưng các cung nhân trong Đông Cung lại biết rõ ràng.

Đêm đó, có một cung nhân nổi lên tâm tư không nên có, thấy Thẩm Tinh Lan ngủ một mình ở Thiên điện, lớn mật muốn bò lên giường.

Mấy năm ở biên quan, Thẩm Tinh Lan đã phát triển thói quen ngủ nông, hầu như đã thức dậy khi cung nhân đó bước vào phòng.

Cung nhân kia đương nhiên không thực hiện được, không những không thành công mà ngày hôm sau, trước khi sự việc đã đến tai nàng, Thẩm Tinh Lan đã sai người đánh chết cung nhân kia, rồi để cho tất cả cung nhân trong Đông Cung đều nhìn thấy.

Thủ đoạn tàn nhẫn tột cùng này lập tức khiến những cung nhân khác vốn vẫn đang thèm muốn hắn, sợ tới mức sự can đảm nứt ra tại chỗ, không ai dám ôm bất kỳ tâm tư bất chính nào với hắn.

À, như vậy xem ra, Thẩm Tinh Lan đúng thật là rất chán ghét cung nhân vượt quá khuôn phép, xử phạt các cung nhân phạm sai lầm cũng chưa bao giờ nhẹ.

Chẳng lẽ là nàng lại nghĩ nhiều?

Tô Trường Nhạc định thần lại, lúc này mới phát hiện mình bị Thẩm Tinh Lan ôm đến thư phòng.

“Sao lại đến thư phòng?”

Thẩm Tinh Lan thả nàng xuống, nói: “Cô dạy nàng nhận biết chữ.”

“……”

Tại sao đột nhiên phải dạy nàng nhận biết chữ chứ?

Những lời này còn chưa hỏi ra miệng, Tô Trường Nhạc liền nghe được đáp án.

“Nếu cô không ở Đông cung, đột nhiên thánh chỉ hoặc ý chỉ tới thì nàng có thể nhìn hiểu được.”

Nói cho cùng vẫn là vì nàng.

Tô Trường Nhạc cắn cắn môi, cười nói: “Được!”

Sau đó, nàng hối hận.

Cách dạy người ta nhận mặt chữ của Thẩm Tinh Lan lạ quá!

Vì sao nàng vừa phải nhận biết mặt chữ vừa phải luyện chữ thế!

Trên bàn đã bày bút, giấy, mực, nghiêng, sau khi trải giấy xong, Thẩm Tinh Lan còn tự mình mài mực.

Bên cạnh tờ giấy lớn màu trắng tinh khiết đặt một bảng chữ mẫu.

Tô Trường Nhạc đứng trước bàn, Thẩm Tinh Lan đứng phía sau nàng, b0 ngục rộng lớn săn chắc dựa vào lưng nàng, và một cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng nàng.

Nhiệt độ trên người hắn liên tục truyền qua xiêm y.

Bàn tay nhỏ bé cầm bút của nàng bị hắn cầm lấy, hơi thở ấm áp của Thẩm Tinh Lan phả lên đôi tai mềm mại của nàng, lỗ tai nàng tràn ngập hơi thở của hắn, hơi thở của hắn hoàn toàn bao trùm lấy nàng.

Tô Trường Nhạc nghi ngờ rằng hắn đang cố ý.

Hắn hơi khom người, dạy nàng viết chữ, đôi môi thỉnh thoảng lướt qua v4nh tai nàng, lỗ tai nàng lập tức tê dại và nóng lên như tôm luộc.

V4nh tai đỏ bừng lan rộng khắp khuôn mặt, ngay cả cổ cũng nhuộm đỏ thẫm, giống như sắp rỉ máu.

Trái tim của Tô Trường Nhạc đập thình thịch, hai chân thẳng tắp như ngọc đã có hơi không dùng sức được nữa, nếu không phải Thẩm Tinh Lan còn ôm eo nàng, nàng thậm chí còn nghi ngờ rằng mình sẽ chật vật ngã xuống đất.

Vậy rốt cuộc vừa viết vừa nhận biết chữ như thế nào!

Thẩm Tinh Lan có thật sự nghiêm túc không đấy?

Không, nàng nghĩ chắc chắn hắn đang cố ý! Chính là bắt nạt nàng không nhớ gì hết, chỉ có ký ức năm bảy tuổi mà thôi.

Nếu không phải hai người đã thành thân, kết làm phu thê, thì hắn chính là đăng đồ tử!

Thẩm Tinh Lan dường như nhận thấy sự thất thần của nàng, siết chặt cánh tay đang ôm eo nàng, cụp mắt cười khẽ, bờ môi mỏng ghé vào tai nàng thấp giọng nỉ non: “Niếp niếp không tập trung nha.”

Bên tai nàng có hơi thở của hắn, tỏa ra hơi ấm của hắn, và hơi thở quyến rũ của hắn khiến người ta điên cuồng si mê.

Nhiệt độ trên mặt Tô Trường Nhạc lại tăng lên.

Hai gò má nàng ửng hồng, ánh mắt mơ hồ, tim đập loạn xạ đến rối tinh rối mù.

A a a, Trầm Tinh Lan khi dễ người kìa!

“Thái tử ca ca,” Giọng của nàng nhẹ nhàng, đáng thương, “Ta có thể không học đọc chữ mà.”

Không biết rằng, giọng nói quyến rũ, êm tai nghe vào tai của Thẩm Tinh Lan càng giống như đang làm nũng.

“Niếp niếp ngoan nào.” Thẩm Tinh Lan nhẹ giọng dỗ dành, đầu ngón tay như ngọc và ấm áp siết chặt bàn tay như cỏ mềm của nàng.

Nàng hoàn toàn cảm nhận được đường cơ săn chắc, mạnh mẽ trên cánh tay của hắn.

Thẩm Tinh Lan cực kỳ kiên nhẫn dẫn dắt nàng, chậm rãi đặt bút trên tờ giấy trắng, dạy nàng viết từng nét một, còn không quên giải thích bên tai nàng, đây là chữ gì.

“Đây là họ của hoàng đế Đại Tề, Thẩm.”

Cách dạy người ta nhận mặt chữ này thật sự khiến người ta xấu hổ quá mà!

Khuôn mặt của nàng hiện lên xấu hổ thẹn thùng, lông mi khẽ rung, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra hơi thở như lan, nhưng nàng hơi sửng sốt khi nhìn thấy Thẩm Tinh Lan nắm tay nàng, viết ra chữ “Thẩm” rồng bay phượng múa.

Tuy rằng nhịp tim của nàng đập nhanh đến mức sắp nổ tung, nhưng từ đáy lòng nàng vẫn không khỏi kinh ngạc: “Chữ của Thái tử ca ca thật đẹp mắt.”

Đẹp, thực sự đẹp.

Thật kỳ lạ, rõ ràng nàng nhớ rõ chữ trước kia của Thẩm Tinh Lan không đẹp như vậy.

Thẩm Tinh Lan nghe thấy khen ngợi của nàng, một loạt tiếng cười trầm thấp vang lên từ l0ng nguc hắn, hắn vui vẻ mổ nhẹ vào v4nh tai như hồng ngọc của nàng, cuối cùng còn nhẹ nhàng nhấm nháp vài cái.

Ngón chân như ngọc của Tô Trường Nhạc giấu trong giày hơi cuộn lại, dường như máu cả người đều đổ lên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng lỗ tai xinh đẹp như ngọc, hiện lên từng trận ý hoa đào ngượng ngùng làm lay động lòng người.

Nàng cắn môi, cúi đầu nức nở một tiếng: “Thái tử ca ca…”

Giọng nói kiều diễm và mềm mại, đầy sự cầu xin tha thứ.

Thẩm Tinh Lan khàn giọng cười khẽ, không khi dễ cô bé trong ngực nữa, tiếp tục dẫn dắt nàng viết chữ thứ hai.

“Chữ này là sao trên trời.”

Mặt của Tô Trường Nhạc nóng bừng lần thứ hai, trong lòng lại bùng lên từng đợt cảm giác ngọt ngào.

Cuối cùng nàng cũng hiểu được vì sao Thẩm Tinh Lan lại phải tốn nhiều công sức dạy nàng nhận mặt chữ như vậy, hóa ra chữ mà hắn muốn nàng học đầu tiên chính là tự của hắn, cũng là tên của hắn.

Đồ quỷ đầy mưu mô Thẩm Tinh Lan.

Tô Trường Nhạc mím môi, trên mặt hiện lên ý cười sung sướng ngay cả mình cũng chưa từng phát hiện, chỉ cảm thấy hai má tựa như có chút chua xót.

Lần này nàng không khen Thẩm Tinh Lan nữa, nhưng Thẩm Tinh Lan lại chủ động mở miệng: “Đẹp không?”

“……”

Tô Trường Nhạc cực kỳ phối hợp để thỏa mãn lòng hư vinh của hắn, đôi mắt cong lên, cười ngọt ngào: “Đẹp ạ, chữ do Thái tử ca ca viết là chữ đẹp nhất mà ta từng thấy đó.”

Lần này Thẩm Tinh Lan nghiêng đầu, đôi môi mỏng dịu dàng vu0t ve hai má đáng yêu của nàng, ánh mắt hắn thâm thúy, u ám lướt qua đôi môi xinh đẹp của nàng mấy lần.

Khi nàng bắt đầu viết từ thứ ba, hơi thở của nàng nặng hơn một chút.

Tô Trường Nhạc biết rõ hắn muốn viết chữ gì, nhưng tim nàng đập nhanh hơn không khống chế được.

Giống như đây là một nghi thức thiêng liêng nào đó.

Dưới sự dẫn dắt của hắn, một chữ cuối cùng cũng hạ xuống một nét cuối cùng.

“Đây là Lan trong Thẩm Tinh Lan.”

“Là tên của cô.”

Đúng như hai chữ đầu tiên, Tô Trường Nhạc hào phóng gật đầu khen ngợi: “Nhìn cũng được a! Ta nhất định sẽ nhớ rõ tên của Thái tử ca ca!”

Thẩm Tinh Lan nghiêng mắt, nhìn khuôn mặt tươi cười hớn hở của nàng, ý cười trong đáy mắt hắn càng ngày càng đậm.

Tô Trường Nhạc dừng một chút, giả vờ không chút để ý thuận miệng hỏi: “Chữ của Thái tử ca ca vốn dễ nhìn như vậy sao?”

Ánh mắt của Thẩm Tinh Lan tối sầm lại, nói: “Không, chữ của cô vốn rất xấu.”

Đúng là vậy, nàng cũng nhớ rõ chữ của Thẩm Tinh Lan, à thì… Không đẹp lắm, nhưng cũng không đến mức xấu.

Sao Thẩm Tinh Lan lại khiêm tốn như vậy?

Tô Trường Nhạc cười: “Vậy sao chữ hiện tại lại trở nên đẹp như vậy?”

Thẩm Tinh Lan buông tay ra, lấy cây bút mà nàng đang nắm trong tay xuống, nhẹ nhàng xoay mặt nàng lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Vì kể từ đó, cô đã viết tên nàng mỗi ngày.

Thẩm Tinh Lan vừa cười vừa hôn lên đôi môi đỏ mọng mà hắn thèm muốn bấy lâu nay, giọng nói dừng bên môi nàng khàn khàn êm tai: “Cô vì nàng nên đã đặc biệt học trong hai ngày.”

Tô Trường Nhạc: “…”

Hay lắm, Thẩm Tinh Lan lại dỗ dành tiểu hài tử!

Thẩm Tinh Lan nhìn ra vẻ hoài nghi trong ánh mắt nàng, cúi đầu nở nụ cười: “Được rồi, cô vừa lừa nàng đấy, là vì trước kia nàng từng nói chữ của cô rất xấu, từ đó về sau, cô đã cực kỳ nghiêm túc luyện chữ.”

Tô Trường Nhạc ngây ngẩn cả người, trong mắt lộ ra vẻ không dám tin.

Mới vừa rồi tầng tầng lớp lớp ngọt ngào chồng chất trong lòng, trong nháy mắt này, dường như tất cả đều hóa thành một sự ấm áp trước nay chưa từng có, đột nhiên tràn ngập trong lòng nàng.

Sự chua xót tràn ra từ đáy mắt.

Nàng bỗng dưng xoay người lại, hai tay đặt lên bờ vai rộng của hắn, hơi kiễng chân.

Ngửa đầu lên và hôn lên yết hầu xinh đẹp của hắn.

- -----oOo------