Thanh nhi nhìn bóng lưng vị thái giám kia, tức giận nói

” Tiểu thư, thái tử điện hạ quả thực khinh người quá đáng! Hiện tại ngay cả nô tài này cũng có thể kiêu ngạo như thế! Thật sự là tức chết ta!”

Lãnh cung? Diệp Lạc cúi đầu xuống, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, xem ra, Tử Dạ quả là không cho phép nàng sống tốt. Nàng mặc dù là người ngoài cung, nhưng là, bởi vì mẫu thân là thị vệ bên người hoàng thượng, cho nên đối với quy củ trong cung cũng là biết đến, trong cung, quả thật nếu phi tử bị biếm lãnh cung thì địa vị ở trong cung, thậm chí có thể nói ngay cả con chó cũng không bằng. Tử Dạ đối với nàng như thế, là muốn nhục nhã nàng sao? Đáng tiếc, hắn sai lầm rồi, bị đánh tiến lãnh cung, đối với nàng Diệp Lạc mà nói, có nghĩa lí gì? Nàng cũng không phải là nữ tử tay trói gà cũng không chặt, cũng không phải phi tần mang theo nỗi hận trong lòng, nàng là Diệp Lạc, là Thủy Vân cung cung chủ, nếu Tử Dạ nghĩ phương thức này có thể khiến nàng đầu hàng, vậy thì thật là khiến thiên hạ chê cười!

Diệp Lạc thu hồi tâm tình, nhìn Thanh nhi đang tức giận, bất bình, mỉm cười, nói

” Thanh nhi, ngươi không cảm thấy việc này là tốt hay sao?”

Thanh nhi cúi đầu xuống, đôi môi đỏ mọng cong lên, bất mãn nói:

” Tiểu thư! Làm sao ngươi có thể bị bọn họ khi dễ như vậy? Nơi này nơi đó được rồi? Lấy nô tỳ xem, thái tử điện hạ rõ ràng là muốn nhục nhã tiểu thư!”

Diệp Lạc mỉm cười, nói:” Nếu là ở nơi này, có thể tránh đi người không muốn gặp, cái này cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt. Được rồi, thức ăn đã muốn lạnh, dùng bữa thôi!” Nói xong, Diệp Lạc không thèm nhắc lại, vươn cánh tay thon dài trắng nõn, bưng lên một chén cháo, thần thái tự nhiên bắt đầu ăn.

Thanh nhi vốn là tâm tính tiểu hài tử, thấy Diệp Lạc cũng không ngại, nàng tuy rằng trong lòng vẫn đang đối Tử Dạ bất mãn, thế nhưng cũng không nói nhiều nữa, mà là cùng Diệp Lạc lặng yên bắt đầu ăn.

Chủ tớ hai người dùng xong bữa ăn, sau khi thu dọn xong, qua một hồi, một vị cung nữ liền tới đem thiện hạp kia lấy đi. Vị cung nữ kia trước khi đi, bị Diệp Lạc gọi lại, Diệp Lạc theo trên tay lấy ra một cái vòng ngọc tốt nhất, nhét vào trong tay vị cung nữ kia, sau đó nhượng nàng hỗ trợ đem một ít cật phẩm sinh hoạt cần thiết tới.

Vị kia cung nữ đối với việc này cũng không kinh ngạc, hiển nhiên trong cung đã muốn quá quen thuộc. Nàng bất động thanh sắc đem vòng ngọc thu vào trong lòng, hướng Diệp Lạc gật gật đầu, sau đó như không có việc gì ly khai.

Thanh nhi có điểm tiếc hận nhìn vòng ngọc kia, bởi vì vòng ngọc này là cái mà Diệp Lạc thích nhất, đáng tiếc, hiện tại lại cho cái cung nữ nịnh bợ kia. Thế nhưng cũng không còn cách nào khác, Tử Dạ sai người đem đồ đạc Diệp Lạc chuyển ra Lưu Vân các, nhưng là không biết do cố ý hay vô tình mà những trang sức quý giá không có đưa đến đây, có lẽ là đã bị cung nhân len lén giấu rồi, lại có lẽ là Tử Dạ cố ý làm thế, dù sao, bây giờ đang ở trong gian phòng rách nát, Diệp Lạc chủ tớ có thể nói là trên người không có đồng nào. Cho nên, Diệp Lạc mới không thể không đem vòng ngọc vẫn mang ở trên tay đưa cho vị cung nữ kia.

Đây là quy củ trong cung, trong cung, mặc kệ lúc trước thân phận của ngươi có bao nhiêu tôn quý, nếu gặp rủi ro, những cung nhân bợ đỡ này liền sẽ không xem ngươi là người, nếu không cho bọn họ đồ vật này nọ, không cần nói bọn họ đem đến cho ngươi đồ đạc, cho dù ngươi chết trước mắt bọn hắn, mắt bọn hắn dù một chút cũng không dao động. Cho nên, Diệp Lạc đem vòng ngọc đưa cho cung nữ kia, thực là hành động bất đắc dĩ.