Tử Dạ nhìn Tử Ảnh kia ôm Diệp Lạc ở trên tay, sắc mặt càng thêm âm lệ, con ngươi đen như tóe lửa, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tử Ảnh, âm thanh bỗng nhiên lạnh lùng nói

“Nhị hoàng đệ, cho dù bản thái tử không thích nàng, nàng hiện tại cũng là người của bản thái tử, huống chi, nàng là Thái Tử Phi phụ vương ban cho bản thái tử! trong điện Dạ Vân bản thái tử mỹ nhân còn nhiều, rất nhiều, nếu là nhị hoàng đệ thích, cứ việc lấy về, để ý làm gì xấu nữ nhân này?”

Tử Ảnh mỉm cười, đang muốn nói, bỗng nhiên, Diệp Lạc đang bị hắn ôm vào trong ngực, dương tay nặng nề mà đánh hắn một cái cái tát.

Tử Ảnh không thể tin được nhìn Diệp Lạc, thậm chí, trên mặt kia nét cười ôn hòa còn không có mất đi, hắn dùng tay khẽ vuốt nhẹ lên hai má bị Diệp Lạc đánh qua, trong mắt hiện lên một chút tàn nhẫn, tiếp theo, lại nằm ngoài dự kiến nở nụ cười. Vẻ mặt của hắn lại khôi phục ôn nhu, thản nhiên nhìn Diệp Lạc, nói

” Nếu ngươi vui vẻ, bổn vương nguyện ý bị ngươi đánh!”

Diệp Lạc trong lòng giận dữ, nàng hai tay gắt gao nắm chặt, giận tái mặt, cố nén xúc động muốn giết Tử Ảnh, lạnh lùng thốt

“Ứng Vương gia, cái tát vừa rồi, chính là giáo huấn ngươi không tôn trọng, mạo phạm bổn cung!”

Nói xong, Diệp Lạc quay đầu nhìn Tử Dạ thờ ơ lạnh nhạt nói

” Thái tử điện hạ, thiếp thân cùng Ứng Vương gia chẳng qua là ngẫu nhiên gặp nhau, vừa mới bất quá là hiểu lầm thôi, nếu là ngươi không tin, cứ việc có thể bẩm báo phụ vương, đem thiếp thân đánh tiến lãnh cung!”

Nhìn vẻ mặt không ngượng ngùng của Diệp Lạc, Tử Dạ đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ngữ khí lại rét lạnh như băng không mang theo nửa điểm cảm tình

“Có phải hiểu lầm hay không, bản thái tử sẽ tra ra manh mối! Ngươi đừng nghĩ đến bản thái tử để ý ngươi, bản thái tử chẳng qua là không nghĩ ngươi lại bại hoại danh dự bản thái tử thôi! Tiện nhân! Ngươi nhớ kỹ! Cho dù bản thái tử không tha cho ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ trước mặt bản thái tử đùa giỡn trò gì, nếu lần sau lại bị bản thái tử nhìn thấy ngươi câu dẫn nhị hoàng đệ, đến lúc đó, cho dù là phụ vương cũng không bảo vệ được ngươi!”

Diệp Lạc trong lòng cười lạnh, Tử Dạ, ngươi không ngốc, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra Ứng Vương này có dụng tâm kín đáo sao? Không, ngươi có biết, ngươi chỉ là muốn nhân cơ hội nhục nhã ta thôi! Có lẽ, Ứng Vương khơi mào sự tình, thật hợp toan tính của ngươi?

Mà Tử Ảnh lại giống như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, ánh mắt vẫn ôn nhu nhìn Diệp Lạc, sau đó tràn đầy áy náy đối Tử Dạ nói

” Hoàng huynh, chuyện này không liên quan đến Lạc nhi, đều là lỗi hoàng đệ, hoàng đệ đối với Lạc nhi vừa gặp đã thương, thật sự là kìm lòng không đậu, mới có thể mạo phạm Lạc nhi, thỉnh hoàng huynh thứ lỗi, không cần trách cứ Lạc nhi, muốn trách thì trách hoàng đệ thôi!”

Tử Dạ nhìn Tử Ảnh, sắc mặt đen chìm như nước, trong mắt không có một tia ấm áp, lạnh lùng thốt

“Nhị hoàng đệ, đây là chuyện trong nhà của bản thái tử, bản thái tử biết phải xử trí nàng như thế nào, chuyện của bản thái tử, nếu nhị hoàng đệ không có ý kiến gì, xin mời quay về thôi!”

Thấy Tử Dạ tiễn khách không chút khách khí, Tử Ảnh cũng không tức giận, hắn lưu luyến nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, sau đó mới nhìn Tử Dạ nói

” Hoàng đệ cáo lui!”

Tử Dạ trong mắt hiện lên một tia hàn quang, bỗng nhiên một phen kéo Diệp Lạc qua, đem nàng ôm vào trong ngực, mặt không thay đổi đối Tử Ảnh nói

” Không tiễn!”

Tử Ảnh chần chờ nhìn Diệp Lạc, thấy Diệp Lạc chính là lặng yên nằm ở trong lòng Tử Dạ, trong mắt không khỏi lộ ra một chút thất vọng, hắn do dự một hồi, thấy Diệp Lạc vẫn không có động tĩnh gì, đành phải lặng yên xoay người rời đi.

Sau khi Tử Ảnh rời đi, Diệp Lạc bỗng nhiên lạnh lùng đẩy Tử Dạ, mặt không thay đổi nói

” Thái tử điện hạ, diễn đã muốn diễn xong, có thể buông thiếp thân ra thôi?”