Khoảnh khắc Đêm hội mùa Xuân bắt đầu, rất nhiều cư dân mạng đổ xô vào phòng phát sóng trực tiếp, những lời chúc mừng toàn màn hình.

“Chúc mừng năm mới nhé! Chúc ông xã một năm mới an lành, khỏe mạnh!”

“Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ!”

“Chúc người tôi yêu và người yêu tôi mãi mãi hạnh phúc!”

“Cầu nguyện ở đây, hy vọng trong năm tới tôi có thể kiếm được nhiều tiền, có thể tìm được một người bạn trai tốt, mong sức khỏe người nhà tôi luôn luôn khỏe mạnh!”

“Nhiều ngôi sao quá, tất cả người có máu mặt của giới giải trí đều đến nhỉ, sao tôi không nhìn thấy ông xã của tôi.”

“Ông xã có biểu diễn mà, nói không chừng đang tập luyện ở hậu trường đấy.”

“Chúc mừng năm mới ông xã, năm mới rồi, không cho chúng em chút phúc lợi sao? Thật muốn xem ảnh của anh.”

“Tôi không muốn xem ảnh quá trong sáng đâu, tôi muốn xem cơ bụng của ông xã.”

“Chị em à, tôi cũng muốn xem!”



Đề tài trên màn hình rất nhanh bị cư dân mạng nói lệch lạc, từ nói ra lời chúc Tết đến xem cơ bụng của ông xã.

Chỉ có điều bọn họ không nghĩ ra, cơ bụng thì không thể nào, nhìn thấy ảnh đã tốt lắm rồi.

Người dẫn chương trình đã lên sân khấu phát biểu, giọng rất to, phía hậu trường cũng có thể nghe thấy.

Lúc này Tô Chi và Tô Cảnh Chu đã trở lại khán phòng, chuẩn bị xem chương trình Đêm hội mùa Xuân.

Sau khi người dẫn chương trình đọc lời chào mừng kết thúc, tiết mục làm nóng sân khấu đã bắt đầu, một bài ca múa ăn mừng rất vui tươi.

Tô Chi cảm thấy xem tivi và xem trực tiếp, cảm giác đúng là hoàn toàn khác nhau.

Trên tivi cho dù náo nhiệt đi nữa, cũng không cảm nhận được bầu không khí và niềm vui trực tiếp, xem ca múa trực tiếp thật sự không tồi, có thể mang lại tâm trạng tốt cả trái tim và tâm hồn.

Tô Chi lấy điện thoại ra để ghi lại từng bài ca múa, sau đó chụp ảnh lại, gửi vào nhóm nhỏ ba người, cho Lâm Mạt và An Nguyệt Nguyệt cùng xem.

Đây là bọn họ yêu cầu, muốn xem thử chương trình Đêm hội mùa Xuân trực tiếp.

Lâm Mạt, “Cảm thấy có vẻ rất thú vị, ở nhà tán gẫu cùng bố mẹ, tớ cũng muốn đi chơi.”

An Nguyệt Nguyệt, “Năm mới vui vẻ nhé Chi Chi, rất hiếm khi xem Đêm hội mùa Xuân trực tiếp, chắc chắn sẽ thú vị, xem luôn phần của chúng tôi nhé.”

Tô Chi trả lời cả hai, “OK, đang cố gắng xem.”

Lâm Mạt, “Chi Chi, cậu nhớ chụp nhiều ảnh cho thần tượng chút nhé, muốn bức ảnh đặc biệt khi.êu gợi, nếu có kiểu vén áo khoe cơ bụng thì càng tốt ha ha ha.”

Tô Chi, “Suy nghĩ đen tối…”

An Nguyệt Nguyệt, “Suy nghĩ đen tối…”

Lâm Mạt, “Khà khà, đợi sau này các cậu cũng thần tượng mà mình thích, cũng sẽ trở thành như này thôi.”

Tô Chi, “Sẽ không.”

An Nguyệt Nguyệt, “Tôi cũng không.”

Lâm Mạt, “… Thôi được rồi, tôi đi.”

Tô Chi lại chụp ảnh gửi vào trong nhóm, “Ảnh khoe cơ bụng thì bỏ đi, tớ quay video múa hát cho cậu.”

Vả lại, Lục Úc cũng không thể khoe cơ bụng trên sân khấu Đêm hội mùa Xuân, ảnh hưởng không tốt.

Chương trình Đêm hội mùa Xuân năm nay cũng giống như năm ngoái, không có gì để xem nhiều, chỉ có mấy diễn viên xưa riêng lẻ biểu diễn mới có chút đáng xem.

“Nói chứ Đêm hội mùa Xuân năm nay biểu diễn còn không bằng năm ngoái, mỗi năm một tệ.”

“Tôi cũng có cảm giác này, hy vọng Đêm hội mùa Xuân có thể làm ra ý tưởng mới, nếu không thì chẳng ai thích xem đâu.”

“Chỉ có tôi cảm thấy cũng được sao?”

“Tiểu phẩm rất được mắt mà, ha ha ha, không hổ là sự tồn tại đỉnh cao của diễn viên hài kịch, xem Thẩm Giả diễn tiểu phẩm làm tôi cười chết mất.”

“Mặc dù rất hài hước, nhưng tôi càng mong chờ màn biểu diễn của ông xã hơn, lúc nào ông xã mới lên sân khấu vậy, tôi xem mà buồn ngủ quá.”

“Tôi cũng mệt mỏi rồi, tôi đã đặt báo thức 10 giờ, đợi lát nữa rồi dậy xem.”



Đêm hội mùa Xuân kéo dài đến nửa đêm mới kết thúc, Tô Chi lúc mới bắt đầu xem cảm thấy cũng được, càng xem về sau càng cảm thấy mệt, còn buồn ngủ.

“Muốn đi ngủ rồi?” Tô Cảnh Chu chú ý đến trạng thái của cô.

Tô Chi dựa vào lưng ghế, gật đầu, “Hơi buồn ngủ ạ.”

Xem trực tiếp quá nhiều, mắt cũng có chút mệt, động tác múa hát loè loẹt, xem mà chóng cả mặt.

Bây giờ mới hơn 9 giờ, anh hai bọn họ vẫn còn một tiếng nữa mới có thể lên biểu diễn.

Tô Cảnh Chu đưa kính râm cho cô, “Thế em đeo kính râm ngủ một lát đi, đến màn biểu diễn của Tiểu Bạch, anh gọi em.”

“Cảm ơn anh cả.” Tô Chi cũng có ý này, lấy kính râm qua đeo lên, lại đeo tai nghe vào, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lúc ống kính lướt qua khán phòng, rất nhiều cư dân mạng chú ý đến Tô Chi đeo kính râm xem Đêm hội mùa Xuân.

“Hahahahaha, Tô Chi đeo kính râm xem Đêm hội mùa Xuân, đây là đang ngủ nhỉ?”

“Nhất đủ ngủ rồi, hahaha, thỉnh thoảng tôi buồn ngủ cũng sẽ làm như vậy.”

“Cơ mà cũng rất bình thường, Đêm hội mùa Xuân năm nay chán quá, không có gì đáng xem cả, tôi xem mà có chút buồn ngủ.”

“Chỉ có tôi để ý đến anh đẹp trai ngồi bên cạnh Chi Chi thôi sao? Anh ấy và hoa trắng nhỏ trông rất giống nhau, quan hệ của hai người là gì?”

“Chắc là anh em ruột nhỉ, hoặc là anh em họ gì đấy, anh ấy và Chi Chi ngồi cùng nhau, còn chăm sóc cô ấy như vậy, chắc chắn là họ hàng.”

“Người anh em này của hoa trắng nhỏ trông cũng đẹp trai quá đi, tôi thích nhan sắc này. Xin lỗi, ông xã, cho em ngoại tình một phút.”

“Từng xem phỏng vấn của hoa trắng nhỏ, anh ấy còn có một anh trai, hẳn là người này nhỉ.”

“Nếu đúng là thật, gen của nhà bọn cũng đỉnh quá đi, thêm một người như tôi cũng không nhiều lắm.”



Trước sân khấu rất vui vẻ, hậu trường vô cùng trầm lặng, bầu không khí ảm đạm.

Sau khi Tô Chi và Tô Cảnh Chu đi, bầu không khí này vẫn luôn như vậy, chủ yếu là bầu không khí quái dị giữa Tô Quân Bạch và Lục Úc, những người khác cũng khó nói không thể nói gì.

Lục Úc đã phối hợp với bọn họ biểu diễn ba lần, động tác và sự ăn ý mỗi lần đều rất tốt, nếu phớt lờ đi bầu không khí giữa mọi người thì đây sẽ là một màn biểu diễn vô cùng tuyệt vời.

Mặc dù Tô Quân Bạch ghét Lục Úc, nhưng anh là người mà em gái tìm được, lại là người đến hỗ trợ, có tâm trạng gì không vui thì anh cũng phải kìm nén.

Những nhân viên khác trước đó xem Lục Úc như đối thủ, cũng không hiểu rõ đối với chuyện của anh, cũng không muốn biết.

Hôm nay xem màn biểu diễn và kỹ năng phô diễn của anh, bỗng nhiên cảm thấy con người này của Lục Úc dường như không đáng ghét lắm.

Hơn nữa anh còn đến hỗ trợ.

Đối thủ bình thường ai sẽ quan tâm loại chuyện này, còn không kịp làm trò cười sau lưng.

Ngay sau đó mọi người bắt đầu nhiệt tình với Lục Úc, lấy nước giúp anh, đưa khăn cho anh, chăm sóc anh giống như hầu hạ ông lớn.

“Lục Úc, anh uống nước suối hay sữa?”

“Lục Úc, anh cần khăn lau mặt không?”

“Lục Úc, vừa rồi anh làm được động tác có độ khó kia thế nào vậy? Có thể làm thử cho chúng tôi không?”

“Lục Úc…”

Lục Úc bị mọi người vây quanh ở giữa, Tô Quân Bạch nhìn mà khó chịu, anh vỗ tay, “Mọi người nghỉ ngơi xong chưa? Chúng ta làm lại một lần.”

Lục Úc lên sân khấu cuối cùng, lúc Tô Quân Bạch bọn họ đang ca múa, anh là bạn nhảy cuối cùng, khi âm nhạc đến đó, Lục Úc bám theo nhịp điệu âm nhạc rồi bay lên giữa không trung, thực hiện động tác tung hoa có độ khó cao.

Động tác linh hoạt lại đẹp, vô cùng bắt mắt.

Bài múa hát kết thúc, Lục Úc lần nữa nhận được tiếng vỗ tay của mọi người.

Anh không nói chuyện với Tô Quân Bạch trong suốt quá trình, trước khi rời đi cũng không nói, ngược lại những người khác nói cho anh biết thời gian biểu diễn, chính là hai ngày trước khi Lục Úc lên biểu diễn.

Mỗi năm đều như vậy, Lục Úc và Tô Quân Bạch biểu diễn cách xa nhau, ở giữa sẽ cách một người, đây là chuyện mà toàn mạng đều biết.

Lục Úc trở về phòng luyện tập của mình, Chu Huy đang định đến tìm anh, thấy anh về liền hỏi, “Cậu nghĩ cái gì thế? Làm bạn nhảy cho Tô Quân Bạch?”

Đây là định chung sống hoà bình với Tô Quân Bạch sao? Anh ta nhìn cũng không giống chứ?

Lục Úc nhìn anh ta nói, “Muốn làm thì làm thôi, có vấn đề gì sao?”

Bởi vì Tô Chi đến tìm anh, nếu là người khác, anh cũng sẽ không suy nghĩ.

Chu Huy, “… Vấn đề trái lại không có vấn đề gì lớn, nhưng tôi cảm thấy chỗ đó không thích hợp lắm.”

Còn không thích hợp ở đâu, trong chốc lát anh ta cũng không nghĩ ra, có thể là Lục Úc nói với anh ta chuyện đồng ý làm bạn nhảy cho Tô Quân Bạch, đã tác động quá lớn.

Lục Úc vỗ vỗ anh ta, “Anh đừng nghĩ nhiều, tôi và cậu ấy quen biết nhau từ nhỏ, bạn nhảy của bọn họ xảy ra chuyện, tôi chỉ giúp đỡ thôi, dẫu sao cũng là Đêm hội mùa Xuân Năm Mới, coi như làm người tốt.”

Chu Huy nảy sinh nghi ngờ, “Sao tôi nghe nói Tô Chi kêu cậu đi?”

Lục Úc ho, “Là em ấy và anh cả của em ấy, còn có người đại diện của Tô Quân Bạch.”

Chu Huy, “Thế nên cậu đã đồng ý.”

Lục Úc gật đầu, “Cầu chúc năm mới, coi như làm người tốt việc tốt.”

Sau khi anh nói xong, lại sắp xếp bạn nhảy khác, luyện tập ca múa mà anh tự chuẩn bị.

Chu Huy suy nghĩ ở một chỗ rất lâu, cảm thấy Lục Úc nói cũng đúng, vậy thì coi như làm người tốt việc tốt đi.

Tiểu Úc nhà bọn họ đúng là tốt bụng.



Trên sân khấu ca hát nhảy múa sôi động cũng không làm phiền Tô Chi nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon, cho đến khi anh cả gọi mới tỉnh.

“Chi Chi, tiết mục tiếp theo là Tiểu Bạch lên sân khấu.”

Tô Chi mơ hồ tỉnh dậy, lắc lư cơ thể một cái, cô tháo kính râm xuống trả lại cho anh cả.

“Nhanh vậy.” Cô cảm thấy ngủ chưa được bao lâu.

Tô Cảnh Chu gật đầu, “Lúc ngủ thời gian trôi nhanh nhất.”

Lời này lại là thật, cơn buồn ngủ còn lại một chút của Tô Chi xua đi khi trò chuyện với anh cả.

Nhóm của Tô Quân Bạch cũng được nhân viên thông báo đến hậu trường chuẩn bị, bọn họ đứng ngoài hậu trường đưa tay bắt chéo, cùng nhau hét cố lên.

“Mọi người đừng lo lắng nhé, duy trì giống như tập luyện bình thường là được.”

Một số người vẫn có chút căng thẳng, Tô Quân Bạch đề xuất một trò chơi nhỏ, mới làm dịu đi sự lo lắng và bầu không khí căng thẳng của mọi người.

Tô Quân Bạch miễn cưỡng đi qua nói với Lục Úc, “Cậu thế nào? Lo lắng không?”

Lục Úc dáng vẻ bình tĩnh, “Không.”

Anh đã biểu diễn nhiều lần như vậy, đã miễn dịch với trạng thái này từ lâu rồi.

Tô Quân Bạch cũng không nhiều lời nữa, trở về chỗ ban đầu.

Đợi người dẫn chương trình gọi.

Màn biểu diễn trên sân khấu kết thúc, người dẫn chương trình lên sân khấu khen ngợi màn biểu diễn, sau đó mời nhóm tiếp theo ra biểu diễn.

“Cho phép chúng tôi mời người biểu diễn tiếp theo, Tô Quân Bạch, anh ấy sẽ mang đến cho chúng ta bài hát “Bảo vệ em gái”.”

Sau khi người dẫn chương trình đọc tên của Tô Quân Bạch, bọn họ liền rời sân khấu, nhường lại sân khấu sáng rực cho Tô Quân Bạch.

Ban đầu sân khấu mờ tối, sau đó tiếng nhạc vang lên, ánh đèn trên sân khấu thay đổi liên tục, cho đến khi tất cả bọn họ xuất hiện.

Tạo hình lần này của Tô Quân Bạch không giống với trước đây lắm, anh ăn mặc trang trọng, là quần áo màu sáng kiểu âu, tạo hình tóc có chút bồng bềnh, cực kỳ thời thượng và đẹp trai.

Điều khiến cư dân mạng càng thêm bất ngờ chính là, hình bóng Lục Úc xuất hiện trên sân khấu, anh ở phía sau mọi người.

Cách ăn mặc cũng giống như bạn nhảy, áo blazer màu tối, tóc hơi xoăn bồng bềnh, rất tuyệt vời.

“Wow! Đỉnh cũng đúng, hoa trắng nhỏ vậy mà mặc đồ vest nhảy, điều mà tôi thích xem nhất không gì có thể so được.”

“Chờ đợi sân khấu của ông xã từ lâu, cuối cùng cũng đợi được rồi, ông xã quả nhiên không làm xem thất vọng, cách ăn mặc này hợp gu của em lắm.”

“Tên bài hát này là “Bảo vệ em gái”, cảm thấy dễ thương ghê, tôi cũng muốn có một người anh trai thương tôi như vậy.”

“Chúng ta chắc là không thực hiện được, chỉ có thể tìm thấy tình cảm anh em thần tiên này ở hoa trắng nhỏ và em gái Chi Chi.”

“Vãi! Mắt tôi không mù chứ, sao tôi nhìn thấy Lục Úc bên trong bạn nhảy?”

“Thật sự là Lục Úc nè, sao anh ấy làm bạn nhảy cho ông xã tôi, hai người họ làm hoà rồi?”

“Tôi vậy mà thấy ông xã tôi ở chỗ đối thủ của anh ấy?! Đây là điệu mà bọn họ muốn làm hoà sao?”



Chuyện Tô Quân Bạch và Lục Úc cùng biểu diễn trên sân khấu đã làm cho cư dân mạng vô cùng sốc, bọn họ một chút cũng không dám tin mắt mình nhìn thấy là thật.

Mặc dù chuyện này rất chấn động, nhưng tính hình tượng của sân khấu, đúng là quá tuyệt đẹp!

Đời này nhìn thấy hai đỉnh lưu lớn trong giới giải trí biểu diễn Đêm hội mùa Xuân cùng sân khấu, cũng là một chuyện đáng xem.

Sau sự kinh ngạc ban đầu của cư dân mạng, tất cả đều hoàn hồn lại xem hai đỉnh lưu lớn hát nhảy cùng sân khấu, rất nhiều cư dân mạng lấy điện thoại ra để ghi hình, muốn ghi lại cảnh tượng tuyệt vời này.

Còn có một vài cư dân mạng đã đăng video Tô Quân Bạch và Lục Úc biểu diễn cùng sân khấu lên mạng, Weibo có nội dung thu hút như vậy rất nhanh đã bùng nổ.

Thu hút nhiều sự chú ý của cư dân mạng hơn, mọi người đều nhào qua xem tình hình của hai người.

“Wow! Đây tuyệt đối là những năm tháng cuối cùng trong đời mà, nhìn thấy người trong nhà trong cảnh tượng này, chúng ta nhất định có thể muốn gì được nấy, đối địch cuối cùng cũng trở thành bạn, mong muốn của chúng ta cũng không phải không thể thực hiện được! Nhanh cầu nguyện đi cả nhà ơi!”

Thế là bị cư dân mạng này dẫn dắt, mọi người đều cầu nguyện dưới Weibo của Tô Quân Bạch và Lục Úc, có thể cầu được ước thấy trong năm mới.

Khi màn biểu diễn Đêm hội mùa Xuân vẫn chưa kết thúc, chuyện Tô Quân Bạch và Lục Úc diễn cùng sân khấu đã trở thành một điểm nóng lớn trên Weibo.

Mà liveshow vẫn đang tiếp tục, đã sắp đến phần cuối, phần hấp dẫn nhất.

Tô Chi sớm đã lấy điện thoại ra quay, còn nhờ anh cả chụp mấy bức ảnh cho anh hai và Lục Úc, kỹ năng chụp hình của anh cả rất tốt, hiệu quả còn đẹp hơn cô chụp.

Ngay sau đó chụp ảnh bên dưới, Tô Chi đã nhờ anh cả giúp.

“Anh cả, kỹ năng chụp ảnh của anh cũng đẹp quá đi, giúp em chụp thêm một chút nhé.”

“Được, muốn gì cũng được.”

Tô Cảnh Chu từng học một số chụp hình lúc còn học đại học, cũng hiểu biết về lý thuyết chụp hình, hiệu quả ứng dụng thực tế cũng không tệ.

Tô Chi từng xem rất nhiều màn biểu diễn của anh hai, nhưng đó đều là tập luyện, không có cảm giác mãnh liệt và bất ngờ như trên sân khấu hiện giờ.

Sự nắm bắt của anh hai đối với sân khấu đã đến mức kiểm soát tuyệt đối, mỗi một động tác của anh đều cho người ta một loại thị giác tuyệt vời, hơn nữa khi hát nhảy, sẽ vô thức lộ ra động tác vô cùng trêu người.

Lúc anh hát nhảy, sẽ luôn mỉm cười, giọng hát rất hay, chất giọng trầm khàn, đầy cảm xúc.

Cư dân mạng nghe nhạc của anh đều bị anh dẫn dắt đi vào, đây là một kiểu chúc phúc đối với em gái.

Cư dân mạng nào có em gái đều muốn ghi bài hát này lại, sau này hát cho em gái nghe.

“Hu hu hu, không biết chuyện là thế nào, nghe Tiểu Bạch hát bài “Bảo vệ em gái”, tôi có hơi xúc động muốn khóc.”

“Hoa trắng nhỏ thật tốt với em gái, cho dù chết cũng muốn bảo vệ, quả là tình anh em thần tiên.”

“Ông xã hát hay quá, khi nào bài này có thể phát hành album nhỉ? Đã gấp không chờ nổi muốn phát liên tục rồi.”



Màn biểu diễn trên sân khấu dần dần đi vào khúc cuối, cuối cùng cũng đến động tác tung hoa xoay trên không của Lục Úc.

Tô Chi cầm điện thoại, cố gắng giữ bình tĩnh, lúc tập luyện cũng rất bất ngờ, bây giờ thêm những đồ trang trí ánh đèn này vào, cảnh này nhất định càng tuyệt đẹp hơn.

Trên sân khấu, Lục Úc mặc bộ vest trang trọng, trang điểm vô cùng đẹp, lúc âm nhạc đạt đến đoạn cao nhất, anh từ từ lùi về sau, dưới tình hình người khác không chú ý đến, nắm lấy dây thừng, bay lên giữa không trung.

Lục Úc đã thuần thục toàn bộ động tác, anh hoàn thành cả đoạn biểu diễn vô cùng dễ dàng.

Sau khi anh làm động tác xoay vòng, anh cũng rải toàn bộ cánh hoa trên tay xuống.

Thế là toàn bộ sân khấu đều sa vào trong tiên cảnh trần gian.

Cư dân mạng không biết có màn này, nếu không đã lấy điện thoại ra quay rồi.

Đợi sau khi bọn họ nhìn thấy Lục Úc làm động tác xoay vòng có độ khó cao này, tất cả đều kinh ngạc đến cùng.

“Wow, Lục Úc vậy mà sẽ làm động tác xoay vòng trên không, cũng tuyệt vời quá đi!”

“Thật sự rất tuyệt, ông xã tôi nỗ lực quá, giống như lại quay về lúc đầu khi anh ấy tham gia tuyển chọn tài năng, tôi đã trở thành fan của anh ấy từ khi anh ấy biểu diễn động tác này, anh ấy quả thực quá giỏi.”

“Với tư cách là một người học nhảy 10 năm như tôi, không thể thực hiện được động tác này, quả thật vô cùng cần kỹ năng.”

“Lục Úc đúng là tuyệt quá! Tôi sắp yêu anh ấy mất rồi!”

“Trước kia là fan qua đường, nhìn thấy nơi này, tôi đột nhiên quyết định vào fan tịch.”

“Ông xã, hoá ra anh còn biết cái này, là em thiển cận, em chỉ biết khuôn mặt đẹp trai của anh.”



Điểm bùng nổ cuối cùng khiến cư dân mạng toàn mạng kinh ngạc không thôi, Lục Úc cũng thu hút được rất nhiều fan hâm mộ nhờ vào điểm này.

Vũ đạo mà Tô Quân Bạch và Lục Úc biểu diễn cùng sân khấu đã kết thúc trọn vẹn, bọn họ tiến lên chào cảm ơn, trường quay vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Tô Chi nhìn cảnh này, cuối cùng cũng buông lỏng trái tim đang treo lơ lửng xuống, cô cũng đưa tay lên vỗ tay, chúc mừng màn biểu diễn tuyệt vời của bọn họ.

Màn biểu diễn của Tô Quân Bạch kết thúc thì đến lượt người biểu diễn tiếp theo, tiếp theo chính là màn biểu diễn của Lục Úc, còn một vài diễn viên sẽ lên sân khấu vào phần cuối cùng của Đêm hội mùa Xuân coi như toàn bộ mọi người có mặt.

“Cậu nhảy không tồi.” Tô Quân Bạch rời sân khấu cùng với anh, hiếm khi tâm trạng tốt mà khen anh một câu.

Lục Úc vẫn luôn rất xuất sắc, chẳng qua những điều mà Tô Quân Bạch nhìn thấy đều là khuyết điểm của anh, giống như những gì anh nói với em gái vậy.

Lục Úc đang uống nước, nghe thấy lời nói của anh, không bày tỏ gì liếc nhìn anh.

“Hoá ra cậu cũng biết nói lời khen à, hiếm lạ.”

Anh nói xong liền đi mất, còn phải thay quần áo, chuẩn bị sân khấu của mình.

Tô Quân Bạch vung nắm đấm sau lưng anh, “Khen cậu còn không thích nghe, vậy cậu sau này gặp mặt chỉ nói những lời không lọt tai.”

Hôm nay anh vui vẻ, cũng lười so đo với Lục Úc, anh vào phòng hoá trang tẩy trang và thay quần áo, sau khi nghỉ ngơi một lát, cũng đến khán phòng trước sân khấu.

Ở đây tất nhiên có chỗ cho anh, chính là bên cạnh Tô Chi và Tô Cảnh Chi, anh đi đến liền phấn khởi gọi cô, “Em gái, vừa rồi anh biểu diễn tốt chứ?”

Tô Chi gật đầu, “Rất hay, anh cả đã chụp rất nhiều ảnh cho anh đấy, đến lúc đó gửi cho anh.”

Đều có ảnh của anh và Lục Úc, đến từ tay của anh cả thì chất lượng đảm bảo.

“OK.”

Tô Quân Bạch vui vẻ đáp lại, nói với Tô Cảnh Chu, “Đại Chu, bây giờ anh cho em xem thử.”

Tô Cảnh Chu, “Gấp gì chứ, kết thúc sẽ đưa cho em.”

Anh còn phải chụp ảnh tiếp, yêu cầu của em gái, người biểu diễn hay đều được chụp lại.

Ống kính lướt tới đây, cư dân mạng nhìn thấy cảnh ba người họ ngồi cạnh nhau, trực tiếp gọi cảnh này tuyệt vời.

“Cảnh này cũng đẹp quá đi, ba người họ có phải là anh em ruột không?”

“Anh đẹp trai kia trông giống hoa trắng nhỏ, giờ còn ngồi cùng với hoa trắng nhỏ, càng giống nhau hơn, giống như một gia đình.”

“Tôi cảm thấy ôi trời, không phải trước kia ông xã từng nói anh ấy có một người anh cả sao? Nói không chừng chính là anh đẹp trai này, đúng là tuyệt mỹ.”



Cảnh ba người ngồi cạnh nhau cũng bị cư dân mạng chụp lại rồi đăng lên mạng, rất nhiều cư dân mạng đều nghe danh mà đến thưởng thức nhan sắc của bọn họ.

Trên sân khấu bây giờ là một màn biểu diễn tiểu phẩm, sau khi mọi người thưởng thức màn biểu diễn tuyệt vời, thì không hứng thú lắm với màn tiểu phẩm này.

Nhưng cũng không thể rời đi, bởi vì Lục Úc chính là người tiếp theo lên sân khấu.

Chu Huy đợi Lục Úc ở hành lang, nhìn thấy anh liền vui vẻ bước lên trước, “Tiểu Úc, cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Lục Úc thấy anh ta cười híp hết cả mắt, “Sao thế?”

“Cậu xem cái này.” Chu Huy mở Weibo cho anh xem, “Chuyện cậu và Tô Quân Bạch biểu diễn cùng sân khấu đã lên hot search rồi, đợi Đêm hội mùa Xuân kết thúc, nhất định có thể lên top 3.”

Trước đó anh ta không coi trọng lắm đối với việc Lục Úc làm bạn nhảy cho Tô Quân Bạch, ai biết kết quả thế mà tốt như vậy.

Anh ta chịu không nổi nghĩ nhiều, “Tiểu Úc, có phải trước đó cậu đã biết xuất hiện trường hợp như vậy.”

Lục Úc, “…”

Anh đâu nghĩ nhiều như vậy, đây là chuyện anh có thể nghĩ đến sao?

Anh chỉ là nhận lời đồng ý Tô Chi mà thôi.

Chu Huy lo lắng hỏi, “Đến lúc cậu lên sân khấu, thể lực vẫn ổn chứ?”

Làm động tác độ khó cao kia thực sự rất tốn thể lực.

“Không sao hết.” Lục Úc nói, “Tôi đúng là người hát liên tục mười mấy bài, không có chút thể lực thì sao được.”

Anh đến phòng hoá trang thay quần áo lại lần nữa.

Rất nhanh đã đến màn biểu diễn của anh, sau khi người dẫn chương trình nói xong lời giới thiệu, lập tức nghe thấy gọi tên anh.

Lục Úc lên cạnh sân khấu trước, lúc ánh đèn mờ đi, anh dẫn theo vài bạn nhảy đứng ở giữa sân khấu.

Ánh đèn sáng lên, muôn màu muôn vẻ, cư dân mạng nhìn thấy tạo hình của anh lại bị kinh ngạc.

“Cách trang điểm này của ông xã cũng đẹp quá rồi, quần áo trên người nhấp nháy lấp lánh.”

“Thực sự rất đẹp, nhan sắc này của ông xã thì mặc gì cũng đẹp hết.”

“Nghe hay quá, hôm nay đúng là được lợi rồi, thu được hai bài hát mới, khi nào công chiếu nhỉ?”



Bài hát nhảy mà Lục Úc biểu diễn cũng rất sôi động, là kiểu hát nhảy có thể lôi kéo mọi người có tâm trạng tốt đẹp, nghe thôi cũng muốn hát cùng anh.

Màn biểu diễn kết thúc, Lục Úc cũng bất ngờ nhận được tiếng vỗ tay và hoan hô nồng nhiệt của cư dân mạng toàn mạng.

Sau khi một vài diễn viên áp chót cuối cùng biểu diễn xong, Đêm hội mùa Xuân lần này kết thúc tốt đẹp.

Cụm từ nóng về Đêm hội mùa Xuân của đêm năm nay đã lên mấy cái hot search.

Hot search liên quan đến Tô Quân Bạch và Lục Úc nhiều nhất, còn có chuyện bọn họ diễn cùng sân khấu, bây giờ đã lên thẳng top 3 hot search, hơn nữa độ nổi tiếng vẫn đang liên tục tăng lên, có xu hướng đại bạo.

Tô Chi bất ngờ nhìn thấy tên của mình trong một cụm từ nóng, là cảnh cô đeo kính râm ngủ trong Đêm hội mùa Xuân, cô cho rằng gần xong rồi, nhưng kết quả không hề.

Cư dân mạng không những không mắng cô, còn nói nhìn dáng cô ngủ cũng muốn ngủ giống như cô, còn bảo cô nghỉ ngơi thật tốt.

Tô Chi yên tâm, cảnh đó trong cốt truyện gốc không xảy ra, hình ảnh cô ngủ cũng không bị mắng, vận may năm nay không tồi.

Đêm giao thừa không ở cùng bố mẹ, ba người Tô Chi tán gẫu với bố mẹ vào tối mồng Một.

Đang trò chuyện thì nhắc đến Tô An Thanh.

Hàn Huyên luôn cảm thấy trong lòng mắc nợ Tô An Thanh, “Mẹ từng điện thoại cho thằng bé, muốn thằng bé đến nhà chơi, nhưng thằng bé không đồng ý.”

Tô Đông Lễ nói, “Mấy ngày nữa chúng ta đến thăm thằng bé, nó sắp trưởng thành rồi, cùng biết rõ rất nhiều chuyện.”

Hàn Huyên gật đầu, “Được, nghe anh.”

Đây là điệu sắp đến nhà cũ, Tô Chi về nhà chưa được bao lâu đã đến nhà cũ, nhưng lần đầu tiên đến nhà đã cho cô một loại cảm giác không tốt lắm, cô từ chối với việc về nhà cũ.

Nhìn vẻ mặt không vui của bà cụ, chi bằng luyện đề dễ chịu hơn.

Chuyện mà Tô Chi lo lắng cũng không xảy ra, bởi vì bố mẹ cũng không muốn cô buồn.

“Chi Chi, các con không cần qua đó đâu, mẹ và bố con qua xem xem.”

Tô Chi tất nhiên vui vẻ đồng ý, nhưng tối đó đã mơ một giấc mơ, cô mơ thấy sau khi bố mẹ về nhà cũ, mẹ bị rắn độc cắn nhiễm độc ở vườn sau, được đưa đến bệnh viện.

Bời vì độc tính của rắn độc rất hiểm, chân của mẹ vì vậy không được chữa khỏi dứt điểm.

Đây còn là trường hợp điều trị kịp thời mới đảm bảo an toàn, nếu không được đưa đến bệnh viện chữa trị kịp thời thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Nguồn gốc của rắn độc cuối cùng cũng không tra rõ ràng, chỉ có bà cụ quyết định nói, “Vườn sau của tôi nhiều hoa cảnh như vậy, một con rắn bò vào có gì mà ngạc nhiên chứ, muốn trách thì trách cô xui xẻo. Bảo cô tưới cây cũng có thể gặp phải chuyện này, chẳng trách khi sinh con xảy ra tai nạn, hại tính mạng thằng cháu tôi.”

Ngay cả trong giấc mơ, Tô Chi cũng có thể cảm nhận rõ bà cụ không thích mẹ cô, đương nhiên còn có cô.

Bà cụ không ghét bố, anh cả và anh hai cô lắm, tất nhiên cũng không thích lắm, chỉ là cư xử với tâm thái bình thường.

Hôm sau Tô Chi mở mắt nhìn trần nhà, mặc dù không muốn về nhà cũ, nhưng mẹ cô có thể sẽ xảy ra chuyện.

Dù cho cô nhắc nhở cũng vô dụng, cốt truyện sắp xảy ra vẫn sẽ xảy ra, cô phải đi theo mới được.

Trong cốt truyện gốc không có cảnh này, chẳng lẽ cốt truyện mới phát sinh.

Cho dù như thế nào, cô cũng phải về nhà cũ, bảo vệ mẹ cô mới được.

Trên bàn ăn sáng, Tô Chi nói, “Bố mẹ, con ở nhà cũng không có gì làm, hôm nay con về nhà cũ cùng các người.”

Không có chuyện gì là giả, đây chỉ là một cái cớ mà thôi.

Hàn Huyên hơi bất ngờ, “Chi Chi, con đã nghĩ kỹ chưa? Muốn đi cùng chúng ta?”

Thái độ hôm qua của con gái còn rất kiên quyết, nghe thấy không cần về nhà cũ thì rất vui vẻ, sao bây giờ lại chủ động xin đi.

Tô Chi gật đầu, “Nghĩ kỹ rồi ạ, dù sao con cũng rảnh rỗi thì đi chơi cùng với các người.”

Đương nhiên không phải đi chơi, cô phải làm việc lớn.

Tô Đông Lễ bảo đảm, “Chi Chi muốn đi thì đi, bất kể là nơi nào, bố cũng sẽ không để người khác bắt nạt con.”

Con gái ông bản thân còn không nỡ mắng, dựa vào đâu mà người khác nói xấu.

Đã có chỗ đứng mà bô cho, lúc này Tô Chi cảm thấy không có gì đáng sợ.

Có bố tỷ phú ở bên cạnh, thật là tốt.

“Vậy chúng con cũng đi.”

Bố mẹ và em gái đều về nhà cũ, Tô Quân Bạch và Tô Cảnh Chu cũng nói như vậy, bọn họ đến đó còn có thể giúp đỡ được chút, lỡ như có người bắt nạt em gái thì sao.

Lúc về nhà cũ thăm Tô An Thanh, trên đường đi Hàn Huyên vẫn còn lo lắng, “Không biết Tiểu An có ở nhà hay không? Gọi điện cho thằng bé cũng không bắt máy.”

Bà cũng không thích bộ mặt của bà cụ lắm, nhưng suy cho cùng cũng là trưởng bối, dù không thích đi chăng nữa, những chuyện có thể thấy cũng phải làm đủ, không thể làm mất mặt Tô gia.

Tô Đông Lễ nói, “Trong Tết, thằng bé chắc là ở đấy, đến đó xem thử là biết thôi.”

Tô Quân Bạch cũng gọi điện cho Tô An Thanh, nhưng không ai bắt máy, gọi người quen biết ở chỗ trường đua mô tô hỏi thăm, cũng nói không nhìn thấy Tô An Thanh, có lẽ về nhà ăn Tết rồi.

Bọn họ đến nhà cũ, một chiếc xe đang đậu trước cổng, là xe của nhà Tô Mai.

Lão quản gian nhìn thấy bọn họ rất vui mừng, “Tiên sinh, bà lớn, các người đến rồi, nhanh vào đi. Nhị tiểu thư vừa mới đến, đang nói chuyện cùng bà cụ.”

Lão quản gia rất tốt với Tô Đông Lễ, dù sao cũng là người nhìn ông trưởng thành, ông ấy cảm thấy bà cụ hồ đồ, bởi vì con trai út mà đối xử con trai cả như vậy, con trai út đã mất rồi, lẽ ra nên trân quý con trai cả hơn.

“Chú Trường, chúc mừng năm mới, quà cho chú đây.” Sau khi Tô Đông Lễ nói xong, Tô Quân Bạch đưa hộp quà trên tay cho ông ấy, “Chào chú Trương.”

Lão quản gia vô cùng xúc động, “Được rồi, năm mới vui vẻ.”

“Tiểu An ở nhà không?”

Lão quản gia trả lời, “Có lẽ ở đây, lúc này hẳn là ở trong phòng, thằng bé ở nhà thì không thích ra khỏi phòng lắm.”

“Vâng.”

Ở nhà là được rồi, Tô Đông Lễ cũng mang quà và thiệp cho cậu ấy.

Bọn họ đi vào, đúng lúc nghe thấy Tô Mai nói chuyện với bà cụ, “Mẹ à, anh cả cũng thật là, Tết Nguyên Đán cũng không về thăm mẹ, điều này truyền ra ngoài có hợp lý không chứ.”

Con gái của Tô Mai cũng hùa theo, “Đúng ạ, bà ngoại, gần đây cậu cũng quá đáng lắm, việc kinh doanh của nhà chúng ta xảy ra vấn đề, tìm ông ấy mượn ít tiền cũng không sẵn lòng, làm gì có người thân nào như vậy chứ.”

Tô Mai cũng nói, “Con nói cái gì đấy, biết đâu anh cả gần đây bận quá, nhưng mà anh cả không đến thăm mẹ…”

Sắc mặc của bà cụ không tốt lắm, “Bọn họ không đến, mẹ vẫn không thể sống ở nhà.”

“Sao có thể chứ.” Tô Mai vội nói, “Con chính là không xứng với mẹ, mẹ nói xem năm mới anh cả bọn họ…”

“Khụ khụ…”

Lão quản gia không nói trước, khiến cho bọn họ nghe thấy những lời không tốt, sau khi ông ấy ho mấy tiếng, vội vàng nói, “Bà, tiên sinh và bà lớn bọn họ đến rồi, còn mang theo rất nhiều đồ, tôi cũng được thơm lây, tiên sinh vẫn nhớ bà.”

Tiếng động này thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng khách, bà cụ nhìn thấy Tô Đông Lễ bọn họ đến, cũng không cho sắc mặt tốt gì, nhìn thấy Hàn Huyên và Tô Chi sắc mặt càng khó coi hơn.

Tô Chi liếc nhìn bà cụ, vẻ mặt xấu xa như thế, làm như ai muốn gặp bà lắm.

Nếu không phải vì sự an toàn của mẹ, cô mới không đến đây.

Tô Mai nói sau lưng bị Tô Đông Lễ nghe thấy hết ngay tại chỗ, sắc mặt trở nên thay đổi thất thường, đủ loại biểu cảm sợ hãi, lo lắng, hối hận, vui sướng hoà lẫn cùng nhau, còn phong phú hơn so với diễn viên bình thường.

Tô Chi còn muốn xấu hổ thay bà ta, ai biết vẻ mặt bà ta thay đổi nhanh thế, khôi phục lại khuôn mặt tươi cười.

“Anh cả, chị dâu, các người đến rồi à, đang nhắc đến các người đấy, nhanh vào ngồi đi.”

“Tiểu Vũ, còn không chào người ta à.”

Con gái Ngô Vũ của Tô Mai miễn cưỡng đứng lên chào một tiếng, chào cậu cả, mợ cả, sau đó đứng một bên.

Tô Đông Lễ vốn không có cảm tình với bọn họ, hiển nhiên cũng sẽ không để tâm đến lời nói của bọn họ.

“Mẹ, chúng con đến rồi, đây là quà năm mới, còn có đồ của Tiểu An, Tiểu Bạch, con lên đưa cho thằng bé.”

“Ồ, được ạ.” Tô Quân Bạch gật đầu, cầm lấy đồ đạc chuẩn bị lên lầu.

Bà cụ mở lời, “Bỏ đồ ở phòng khách là được rồi, các người không cần lên làm phiền Tiểu An.”

“Đi lên đi, không sao.” Tô Đông Lễ nói, “Đều đưa cho thằng bé, hỏi thằng bé có muốn xuống ngồi một lát không.”

Tô Quân Bạch nghe lời bố anh, cũng không quan tâm đến vẻ mặt đen như đáy nồi của bà cụ.

Anh cầm đồ đạc lên lầu.

Tô Chi cũng đi lên theo, “Em cầm giúp anh.”

“Vẫn là em gái tốt với anh.” Tô Quân Bạch nghĩ đến cảnh vừa rồi, “Em gái, em không cần để tâm chuyện vừa nãy, sau này chúng ta ít đến là được.”

Tô Chi nói, “Em không sao, em coi như bà ấy không tồn tại.”

Cô cũng không muốn tìm bực tức cho mình, ảnh hưởng tâm trạng.

Lên tầng hai, Tô Quân Bạch dẫn theo Tô Chi trực tiếp đến trước của phòng của Tô An Thanh, giơ tay gõ cửa, “Tiểu An, em có ở đây không? Bọn anh đến thăm em nè.”

Tô Quân Bạch gõ cửa gần ba phút, cửa phòng mới mở ra.

Tô An Thanh ở trong phòng, mặc quần áo ở nhà, ngoại hình gọn gàng sạch sẽ, cậu ấy vẫn giống như lần đầu gặp, mùi cơ thể nhàn nhạt.

Cậu ấy nhìn thấy Tô Chi và Tô Quân Bạch cảm xúc cũng không thay đổi nhiều lắm.

“Thằng nhóc như em làm gì ở trong phòng đấy? Lâu như vậy mới mở cửa.” Tô Quân Bạch vừa nói sắp đi vào, “Đây là quà năm mới cho em, nhanh cho anh vào, anh sắp mệt chết rồi.”

Tô An Thanh đứng ở cửa không cho bọn họ vào, “Không cần, các anh cầm về đi.”

Điệu bộ này của cậu ấy chính là không cho bọn vào phòng.

“Thế sao được, đây là bố mẹ tỉ mỉ chuẩn bị cho em, em cứ cầm lấy đi.” Tô Quân Bạch hơi mệt, muốn vào phòng ngồi chút, “Đã đến cửa phòng rồi, em không mời bọn anh vào ngồi chút à.”

“Em không thích người khác vào phòng em, em nhận đồ rồi, các anh đi đi.” Lúc Tô An Thanh đưa tay ra, đã lộ vết thương trên tay cậu ấy.

Tô Quân Bạch ngạc nhiên nói, “Tiểu An, em bị thương?”

“Trầy da mà thôi.” Tô An Thanh dửng dưng, “Không cần nói với bọn họ.”

Cậu ấy cầm lấy quà, sắp đóng cửa, “Em còn có việc, không mời các anh được.”

Thế là cửa phòng đóng sập trước mặt bọn họ, Tô Quân Bạch chậc chậc mấy cái, “Tính tình thằng nhóc này càng ngày càng lầm lì, bà cụ đúng là không biết cách dạy cháu trai, tính cách của Tiểu An trước kia hoạt bát hơn, đâu giống như bây giờ.”

Lúc nhỏ Tiểu An từng sống ở nhà bọn họ một khoảng thời gian, bà cụ bị bệnh hơn mấy năm, nghỉ ngơi điều dưỡng trong bệnh viện, bọn họ chăm sóc cho Tiểu An.

Kể từ khi bà cụ đón Tiểu An về, bọn họ gặp mặt và liên lạc ngày càng ít, mà tính cách Tiểu An cũng dần dần trở nên lầm lì.

Tính tình Tiểu An cứ tiếp tục như thế này chắc chắn không được, nhưng bây giờ muốn thay đổi tính của Tiểu An đi nữa cũng là việc rất khó.

Tô Chi không nghe những gì anh hai nói, cô vừa rồi nhìn thấy vết thương trên tay Tô An Thanh không giống trầy da, mà là vết cắn.

“Chi Chi, chúng ta tuỳ tiện đi dạo đi, đợi Đại Chi gọi rồi chúng ta xuống dưới.”

Tô Quân Bạch biết em gái cũng không thích ở lại trong tình cảnh đó, vậy thì không xuống dưới chuốc bực.

Tô Chi cần phải xuống dưới, cô phải bảo vệ mẹ cô, đảm bảo chắc chắn an toàn của bà.

“Đi xuống đi, ở một bên là được.”

Khi hai người đi xuống đúng lúc nghe thấy bà cụ nói, “Tôi nói vài câu riêng với Tô Đông Lễ, các người ra ngoài đi. Hoa vườn sau vẫn chưa tưới nước, nếu cô rảnh rỗi thì đi tưới đi.”

Bà cụ đang nói với Hàn Huyên, giọng điệu chỉ tay năm ngón, khiến người nghe rất khó chịu.

Sắc mặt của Hàn Huyên cũng có chút không tốt, suy cho cùng cũng là mẹ của Tô Đông Lễ, bà cũng không tiện nói gì.

Ngoại trừ Tô Mai và con gái của bà ta trong lòng ca múa vui vẻ, vẻ mặt của Tô Chi bọn họ đều khó coi.

“Bà cụ trông giàu có thế kia, vậy mà không mời nổi người tưới nước sao?” Tô Chi nói, “Mời không nồi thì bà mở lời, tìm chúng cháu giúp đỡ, không phải không cho bà, chung quy bà cũng là quý bà.”

Sắc mặt bà cụ xám đen, “Tô Chi, người lớn nói chuyện, cô nói leo cái gì, ở đây không có phần cho cô nói!”

“Người lớn nói chuyện, sao cháu không thể không nói chen vào, à, cháu biết rồi.” Tô Chi nhìn bà cụ từ trên xuống dưới, “Nhất định là bà không giống với người bình thường nhỉ?”

“Phì--”

Tô Quân Bạch không muốn cười, thực sự nhịn không nổi, nhìn em gái nói móc người khác đúng là sướng.

Sắc mặt của bà cụ càng khó coi hơn, bị chọc tức mà thở gấp, “Tô Đông Lễ, anh xem con gái ngoan mà anh nuôi nấng đi, anh nghe cô ta nói gì không?”

Tô Đông Lễ, “Mẹ à, Tô Chi nói cũng không sai, người lớn nói chuyện, con bé đương nhiên cũng có quyền nói.”

Bà cụ nghe vậy thì càng tức giận hơn, Tô Mai đóng vai người tốt, “Anh cả, các người bớt nói vài câu đi, nhìn xem làm mẹ tức này.”

Bà ta lại nhìn Tô Chi, “Chi Chi, cháu cũng vậy, không phải tưới nước cho hoa thôi sao? Đâu phải chuyện khó khăn gì lắm, sao mà bị cháu nói khó nghe như vậy.”

Tô Chi nhìn bà ta, “Tưới nước là chuyện rất đơn giản, vậy thì cô đi đi.”

Tô Mai không ngờ được cảnh này, bà ta cười xấu hổ, “Được thôi, tưới nước đơn giản như vậy, mọi người đừng cãi nhau nữa.”