Sau ba tiếng chạy xe buýt, rốt cuộc đã tới đích, thành phố nhỏ này tên là Lư Sơn, khu phong cảnh trứ danh cũng tên là Lư Sơn.

Khí hậu của Lư Sơn nhiều mưa, lúc họ xuống xe, bầu trời còn đổ một cơn mưa nhỏ.

Miêu Họa Họa nhìn thấy thời tiết bên ngoài, nói với vẻ mặt đau khổ: "Trời ơi, tại sao trời lại mưa, chúng tôi không có ô."

Toàn bộ hành trình ngồi xe đi trên đường đều là trời nắng, ngủ một giấc tỉnh dậy, trời đã thay đổi.

"Chúng tôi có hai chiếc ô che mưa, cho các cô mượn một chiếc." Điền An An vừa khéo ngồi ở phía trước họ, nghe thấy Miêu Họa Họa nói, bèn mở túi ra lấy ô đưa cho cô ấy: "Cho cô, dùng xong thì trả lại, không trả cũng không sao."

Dáng vẻ lương thiện thân thiết của cô ta khiến cho thiện cảm của Miêu Họa Họa với cô ta càng sâu sắc.

Miêu Họa Họa nhận lấy ô: "Cảm ơn, buổi tối trả lại cho cô."

Thời tiết ở đây thay đổi rất nhanh, giống khuôn mặt khóc cười của trẻ con, có lúc buổi sáng trời mưa, buổi chiều lại nắng to, dự báo thời tiết cũng không chính xác.

Tô Chi cũng mang theo ô che mưa, là mẹ chuẩn bị cho cô, một chiếc ô đặt làm riêng màu tím, vô cùng xinh đẹp, có chức năng tự động lên xuống, rất tiện lợi.

Anh hai cũng có một chiếc, đều là đặt làm riêng cùng lúc, của anh là màu xám xanh, có loại phong cách cổ xưa, rất phù hợp khí chất của anh.

Tô Quân Bạch luôn không quên chăm sóc em gái, sau khi xuống xe, lấy va li hành lý của anh ra trước, sau đó cầm của em gái.

Anh áng chừng một chút, phát hiện va li của em gái rất nặng, nghĩ đến kỳ trước xách va li của em gái bị đập vào chân mà xấu hổ, nên anh hơi muốn thu tay lại.

Ánh mắt của anh đảo một vòng, phát hiện em gái lại đang nói chuyện với Lục Úc, hình như muốn cho cậu ta chiếc ô.

Anh: "!!!"

Có anh ở đây thì tuyệt đối không để cho Lục Úc tiếp xúc với em gái, cái tên này thật là đáng ghét.

Lục Úc và Lục Vũ Điểm không có ô, anh nhớ rằng hôm qua lấy ra đã đặt lên bàn, nhưng buổi sáng đi gấp nên quên mang.

Lục Vũ Điểm vốn dĩ không hề nghĩ đến chuyện phải cầm ô, đúng lúc bố mẹ cậu ta đi công tác, cậu ta ở nhà anh họ.

Tô Chi và anh trai cô mỗi người có một chiếc, có thể cho nhóm anh mượn ô.

"Các anh dùng trước đi, em và anh em dùng chung một chiếc ô."

Lục Úc gật đầu: "Cảm ơn, tạnh mưa sẽ trả lại em."

Đến khi làm nhiệm vụ kiếm được tiền, anh phải chuẩn bị hai chiếc ô che mưa.

Lúc Tô Quân Bạch đến, vừa khéo nhìn thấy cảnh này: "Đợi đã Lục Úc, muốn mượn cũng được, dùng việc khuân vác của cậu để đổi, nếu như không làm, cũng không ép cậu."

Lục Úc là sinh viên thể thao, sức lực rất lớn, dù sao anh cũng không đánh lại cậu ta, để cậu ta làm chút việc chân tay mới giày vò được cậu ta.

Lục Úc: "..."

Có phải cái tên này muốn cãi nhau với anh không.

Trời vừa mưa nhỏ, hiện giờ có xu thế to dần, anh im lặng không nói mà đi qua, xách va li hành lý của Tô Chi.

Chú ý là một tay.

Sau khi Tô Quân Bạch nhìn thấy, âm thầm chửi bậy một câu, anh sẽ không hâm mộ người đàn ông có sức mạnh siêu phàm.

Lục Úc kéo thẳng va li đi qua, mắt quét qua Tô Quân Bạch: "Cái va li này khá nặng, khó trách cậu để cho tôi xách đi."

Ẩn ý là cậu không xách nổi, cũng không cần lấy cớ, thừa nhận mình yếu đi.

Tô Quân Bạch: "..."

Muốn chửi thề.

Mưa bình luận.

"Ha ha ha, chú gà yếu đuối Tô Quân Bạch này, ngay cả cái va li hành lý cũng không xách nổi, lấy cái gì so sánh với ông xã tôi."

"Cũng không phải là công nhân, cần sức lớn như vậy làm gì, tôi thích gương mặt của hoa trắng nhỏ nhà tôi, anh chỉ cần phụ trách đẹp đẹp đẹp là được rồi."

"Chỉ có gương mặt, không có đầu óc thì làm được cái gì, ngày ngày bị người ta mắng, ha ha ha."

"Nhưng thứ chúng tôi thích chính là gương mặt của hoa trắng nhỏ, các người quản được không? Ông xã của các người ngày ngày mặt đơ, sau này có lẽ đến cả vợ cũng không tìm được, ông xã của chúng tôi thì không giống như thế, người thích anh ấy nhiều như vậy, ha ha ha."

"..."

Fan hâm mộ của hai bên không ai buông tha ai, mưa bình luận trên phát sóng trực tiếp bắt đầu tranh cãi, màn hình bình luận bị spam.

Chọc cho các dân mạng khác bất mãn, cũng tham gia vào trận chiến.

Trong chốc lát mưa bình luận tạo nên hỗn loạn.

Tô Chi thấy hai người lại muốn cãi nhau, cô lên tiếng: "Anh, em đói, tìm tổ chương trình nhận nhiệm vụ trước đã, ăn cơm xong thì đi làm."

Hiện giờ đã hơn mười một giờ, đến giờ ăn cơm trưa, vị trí tổ chương trình dừng xe không tốt lắm, xung quanh không có quán ăn.

Tô Quân Bạch nghe thấy em gái nói đói bụng, trong nháy mắt đã ném Lục Úc ra sau đầu: "Vậy đi thôi."

Kỳ này anh nhất định có thể mang em gái bay, yeah!

Mấy nhóm khách mời khác cũng xuống xe, lấy được va li hành lý rồi đứng bên cạnh xe, có người đang tán gẫu, có người đang xem điện thoại.

Tô Quân Bạch mặc kệ những người khác: "Đạo diễn, chẳng phải tổ chương trình phát nhiệm vụ sao? Có những nhiệm vụ gì? Giá tiền bao nhiêu?"

Anh muốn kiếm nhiều tiền, làm nhiệm vụ, đánh dấu, có thời gian rảnh thì dẫn em gái đi chơi, vậy thì càng tốt.

Đạo diễn lấy ra một tờ danh sách công việc, phát cho mỗi vị khách mời một tờ.

"Đây là tất cả công việc tổ chương trình cung cấp cho mọi người, khách mời thông qua các công việc kiếm tiền ở trên này, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, phải trả lại một tệ tiền lãi cho tổ chương trình, không nhiều mà, khấu trừ là ra."

"..."

Tổ chương trình thực sự dùng bất cứ thủ đoạn nào, còn keo kiệt, cung cấp nhiệm vụ cũng muốn thu tiền, khấu trừ thật.

Tô Chi nhìn lướt qua danh sách công việc, phần lớn ở trên này đều là những công việc mà trước đây cô đã từng làm, tất cả đều là công việc tay chân, cũng có dùng đầu óc, viết đoạn văn giúp người ta, một bài mười tệ, nhưng có rất nhiều yêu cầu.

Còn không bằng tự mình tìm, nhưng mà có một vấn đề cô muốn hỏi rõ ràng.

"Có phải công việc chúng tôi tự tìm được, tổ chương trình sẽ không có quyền thu lãi đúng không."

Chân ruồi nhỏ cũng vẫn là thịt*, với tình hình hiện giờ, một tệ có thể làm được rất nhiều chuyện.

*Chân ruồi nhỏ cũng vẫn là thịt: ý chỉ có còn hơn không.

Đạo diễn: "... Đúng vậy."

Tô Chi gật đầu hài lòng: "Vậy thì tốt rồi."

Đi ăn cơm trước, thử xem có dễ tìm công việc ở đây hay không.

Cô vừa tra vé vào cửa khu phong cảnh Lư Sơn, cần hai trăm tám mươi tệ, cô và anh hai có tất cả là sáu trăm tệ, đủ tiền vé vào cửa, nhưng mà đi sớm thì sẽ lộ ra một số vấn đề.

Hiện giờ đi trà trộn vào các nhóm trước là được rồi, dù sao tiền kiếm được đều là của chính họ.

Đúng rồi, còn có một vấn đề, cô hỏi: "Đạo diễn, tiền chúng tôi kiếm được từ làm nhiệm vụ ở khu phong cảnh này thì có thể dùng mọi lúc phải không?"

Ngộ nhỡ tổ chương trình không làm người mà thu tiền của họ, để họ đi tới khu phong cảnh kiếm tiền lần nữa, vậy thì ha ha*.

*Điệu cười chế nhạo, giọng điệu khinh thường.

"Chi Chi, em hỏi câu này rất hay." Miêu Họa Họa tán thành nói: "Tiền chúng tôi kiếm ra có được kéo dài đến khi kỳ này kết thúc không."

Đạo diễn: "... Có thể."

Ông ta nói chuyện có cảm giác hơi cắn răng nghiến lợi, hiện giờ ông ta cảm thấy lựa chọn Tô Quân Bạch và Tô Chi làm gián điệp thực sự là tự mình làm cho mình tức giận, bởi vì hai người họ không hề chơi theo lẽ thường.

Nhận được lời khẳng định của đạo diễn, mọi người đã yên tâm kiếm tiền.

Khi nhìn thấy mọi người khen ngợi Tô Chi, Điền An An có chút hâm mộ, câu hỏi hay vừa rồi, tại sao cô ta lại không nghĩ ra chứ?

"An An, chúng ta cũng đi ăn cơm trước."

Thi Bách Thủy che ô, che hơn một nửa cho cô ta, nửa người anh ta đều ở bên ngoài, bị dầm mưa ướt.

Điền An An lấy lại tinh thần phát hiện nhóm Tô Chi đã đi, cô ta gật đầu: "Vâng, chú muốn ăn cái gì? Cháu đều ăn được."

Dáng vẻ khéo hiểu lòng người của cô ta, khiến cho Thi Bách Thủy mỉm cười: "Cháu muốn ăn cái gì? Chú đều ăn được."

Hai người nhìn nhau cười, hình ảnh ấm áp này khiến cho cư dân mạng gào khóc.

"Tình cảm chú cháu tốt quá, không giống chú tôi, người lớn đầu như vậy rồi còn suốt ngày bắt nạt tôi."

"Hai người đều thật ấm áp, cùng chiều theo đối phương."

"Lại nói, Điền An An và Thi Bách Thủy có phải chú cháu ruột không, trước kia chưa từng nghe nói Thi Bách Thủy có cháu gái, mà anh ta đối xử quá tốt với Điền An An."

...

Khách mời mới An Lan Giai và An Nguyệt Nguyệt lần đầu tiên ghi hình, không hiểu lắm về quy tắc của chương trình, nên đi theo mọi người.

Hai người đi sau cùng, không có ai chú ý đến bên này.

An Lan Giai nhìn An Nguyệt Nguyệt cúi đầu đi đường: "Trước khi tham gia chương trình, còn nhớ những gì bố đã nói với con không?"

An Nguyệt Nguyệt vốn dĩ đang thất thần, nghe thấy ông ta nói, bị hoảng sợ, cô ấy nói lắp bắp: "Dạ … nhớ."

Chạm phải ánh mắt tĩnh lặng như nước của An Lan Giai, trong lòng An Nguyệt Nguyệt lo lắng, cô ấy mấp máy môi, nói nhỏ: "Lúc nào cũng phải giữ nụ cười khéo léo, có lực tương tác thân thiện với mọi người, không thể để vẻ mặt ủ rũ."

An Lan Giai hài lòng gật đầu, giọng nói bình tĩnh hỏi cô: "Vậy con đã làm được chưa?"

"..." An Nguyệt Nguyệt né tránh ánh mắt của ông ta: "Con xin lỗi, con... Con sẽ cố gắng."

Cô ấy nói xong, cố gắng nở một nụ cười khó nhìn hơn khóc với ông ta.

An Lan Giai căn dặn với giọng nói bình tĩnh: "Ngẫm lại xem chị gái con cười như thế nào ở trên sân khấu, con hãy làm như thế, biết không?"

Khóe môi An Nguyệt Nguyệt kéo xuống: "Con biết rồi."

Chị gái quá rực rỡ, nhưng cô ấy biết đó là giả tạo, trong bản chất cô ấy và chị gái là người giống nhau.

Khi ống kính quay đến, An Lan Giai giơ tay vuốt v.e tóc của cô ấy, dặn dò với giọng ấm áp: "Phải ngoan, chúng ta đi ăn cơm."

Có dân mạng chú ý đến hành động giữa hai người.

"Cảm giác An Lan Giai đối xử rất tốt với con gái ông ta, hẳn là mối quan hệ bố con của hai người rất tốt."

"Người đàn ông trưởng thành quyến rũ như anh Lan, đương nhiên cũng là một người bố tốt, anh ấy là thần tượng của tôi, đối tượng mà tôi muốn học theo."

"Thật hâm mộ Nguyệt Nguyệt có người bố đẹp trai như thế, tôi nằm mơ cũng có thể cười mà tỉnh dậy."

...

Tô Chi và Tô Quân Bạch đi chung một chiếc ô, Tô Quân Bạch mở ô, Tô Chi cầm điện thoại tìm quán cơm mang lợi ích thiết thực vừa rẻ vừa ăn ngon.

Cô tìm được một loạt, cô lựa chọn một quán cơm niêu chiên giòn có tiếng gần đó.

"Anh, anh ăn không?"

Tô Quân Bạch gật đầu: "Em ăn gì, anh ăn nấy."

Anh không kén ăn, anh ăn được rất nhiều thứ.

"Lục Úc, các anh muốn ăn không?" Tô Chi lại hỏi: "Nếu như không muốn ăn, tôi có thể đề cử quán cơm khác cho các anh."

Cô tìm ra được rất nhiều quán.

"Ăn, chúng tôi đi cùng với em." Lục Úc trừ không thích đồ ngọt ra, thì không lo lắng nhiều về những đồ ăn khác.

Lục Vũ Điểm cũng gật đầu điên cuồng, quán cơm chị Tô Chi tìm nhất định rất ngon.

Tô Quân Bạch lại hậm hực, từ lúc nào mà em gái lại tốt với Lục Úc như vậy, chuyện gì cũng phải hỏi cậu ta?

"Chi Chi, một người thông minh như Lục Úc không cần sự trợ giúp của em, em giúp cậu ta chính là xem thường cậu ta, biết không?" Tô Quân Bạch dặn dò: "Biết không?"

Tô Chi: "..."

Anh khen Lục Úc như thế, có thể anh ấy cũng không vui vẻ gì đâu.

Lục Úc bị anh oán cả một ngày, thực sự không vui vẻ: "Câu này của cậu rất đúng, quả thực tôi thông minh hơn cậu, còn khỏe mạnh hơn cậu, tôi phơi nắng cũng sẽ không bị ngất."

Tô Quân Bạch: "???"

Lục Úc chết dẫm, lại lôi chuyện tám trăm năm trước ra nói, chắc chắn em gái đã quên, bây giờ bị cậu ta nhắc lại, chắc chắn lại nhớ đến rồi!

Tô Chi rất có mắt nhìn: "Em không nghe thấy gì cả, trong đầu em đều là say nắng, không phải, ăn cơm ăn cơm ăn cơm."

Tô Quân Bạch: "..."

Em gái! Anh đã nghe thấy! Hình tượng anh trai cường tráng một lần nữa lại bị Lục Úc làm hỏng, anh muốn chỉnh đốn Lục Úc!

Trong bầu không khí hai người muốn đánh nhau, Tô Chi dẫn theo ba người, không phải, tất cả khách mời đều tự động đi theo, cuối cùng đã tới quán cơm niêu chiên giòn.

Tình cờ gặp được hoạt động tranh tài vua dạ dày lớn ở trong quán, nhìn hình thức là biết nội dung chính là so tài ăn ăn ăn.

"Ăn mười cái bánh mì kẹp thịt liên tiếp sẽ được miễn phí một phần cơm niêu chiên giòn, nếu như không ăn hết thì phải đưa lại một trăm tệ, hoạt động hạn chế số người là năm mươi người, thời gian hoạt động mười giờ sáng nay đến bốn giờ chiều."

Tô Chi đọc bảng hiệu thông báo hoạt động được đặt ở trước quán, cô xoay người hỏi các anh: "Các anh có ai muốn tham gia không?"

Mười cái bánh mì kẹp thịt có thể miễn phí một phần cơm niêu chiên giòn, cô cảm thấy có thể thử một chút.

Các ngôi sao khách mời khác nghe thấy mười cái bánh mì kẹp thịt thì bị dọa cho phát sợ, mặc dù hoạt động này rất hấp dẫn, nhưng mà họ không có năng lực tham gia.

Miêu Họa Họa xua tay: "Tôi không ăn nổi, không tham gia."

Thi Bách Thủy cũng nói: "Gần đây khẩu vị của tôi không tốt lắm, tôi cũng không tham gia."

Trái lại Tô Quân Bạch háo hức muốn thử, đây chính là lần đầu tiên anh gặp được cơ hội ăn cơm chùa.

"Chi Chi, anh muốn đăng ký tham gia."

"... Anh chắc chắn chứ?" Tô Chi vô cùng nghi ngờ mà hỏi anh: "Ăn không hết phải đưa lại một trăm tệ."

Tô Quân Bạch: "..."

Đưa lại một trăm tệ, đột nhiên anh không chắc chắn nữa.

"Em đăng ký." Tô Chi nói: "Anh chờ ăn cơm niêu chiên giòn miễn phí đi."

Tô Quân Bạch cảm động muốn khóc, em gái của anh thật tốt quá.

"Anh, em cũng muốn thử một chút." Lục Vũ Điểm rất thèm bánh mì kẹp thịt, quan trọng nhất là có thể ăn mười cái miễn phí!

Lục Úc sờ lên chiếc túi xẹp lép, đã bị tổ chương trình lừa mất năm mươi mốt tệ, còn có một trăm bốn mươi chín tệ.

"Chúng ta không có tiền thừa để đưa lại."

Lục Vũ Điểm: "..."

Cậu ta cũng không chắc là sẽ không ăn hết.

Lục Úc không có hứng tham gia hoạt động này, ăn uống của anh rất thanh đạm, cũng rất ít.

Mười cái bánh mì kẹp thịt có thể tiễn anh đi.

Anh nói: "Nếu như em muốn ăn bánh mì kẹp thịt, anh cho em tiền đi mua một cái, cửa hàng bên cạnh có."

Lục Vũ Điểm hơi nuối tiếc không thể tham gia trận đấu, nhưng mười cái bánh mì kẹp thịt cũng hơi nhiều.

"Vậy được rồi, cảm ơn anh."

Trong việc ghi hình sắp tới, cậu ta sẽ cố gắng kiếm tiền, báo đáp anh của cậu ta!

Trong tất cả khách mời chỉ có một mình Tô Chi đăng ký, tất cả mọi người đều ngạc nhiên không biết cô có thể ăn hết được hay không.

Lúc Điền An An thấy Tô Chi lại cướp mất sự chú ý và lưu lượng, cũng sinh ra kích động muốn đăng ký.

Tô Chi yếu đuối như vậy, có lẽ cũng không ăn hết mười cái bánh mì kẹp thịt, cô ấy cũng có thể ăn thử.

Cô ta cũng có thể thử một chút, nếu như không làm được thì cũng không sao, một trăm tệ mà thôi, nhất định có thể kiếm lại được.

"Tôi cũng muốn đăng ký."

Cô ta vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều quay sang.

Tô Chi cũng lộ ra ánh mắt xem kịch hay, không biết cảnh nữ chính ăn bánh mì kẹp thịt sẽ có dáng vẻ gì, đợi lát nữa để cho anh hai nhìn kỹ một chút.