“... Con muốn đi...”

Lời nói của An Nguyệt Nguyệt vừa thốt ra, cô ấy liền cúi đầu xuống, lo lắng quấy ngón tay, chờ đợi một câu trả lời.

Vẻ mặt của An Lan Giai vẫn là bộ dáng thân thiện kia, chỉ có điều ánh mắt hơi sâu thẳm hơn một chút, song không ai phát hiện chi tiết nhỏ bé này.

“Nguyệt Nguyệt, thật sự muốn đi sao?”

Dò hỏi lần nữa, làm cho An Nguyệt Nguyệt im lặng, cô ấy không trả lời nữa.

Ngược lại Điền An An giúp cô ấy nói ra: "Thầy An, Nguyệt Nguyệt vừa nói muốn đi rồi, chắc chắn là muốn đi, chú yên tâm, tôi sẽ chăm tốt cho cô ấy.”

Cô ta hạ quyết tâm muốn kéo một người đi cùng, không cần biết là ai, chỉ cần không biết làm thịt nướng là được rồi.

Cô ta đã có cơ hội thể hiện trong việc giảng dạy.

“...” Ngón tay của An Lan Giai giật giật, vẫn mỉm cười: "Nếu đã như vậy, vậy Nguyệt Nguyệt xin nhờ cô chăm sóc rồi.”

Cuối cùng cũng thuyết phục được ông ta, Điền An An mỉm cười nói: "Thầy An yên tâm, tôi sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt.”

An Nguyệt Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cô ấy có chút mong đợi đi làm việc với Điền An An, cô ấy muốn chứng minh mình không phải là người vô dụng.

Thi Bách Thuỷ nói: "Anh Lan cứ yên tâm đi, An An giỏi nhất là chăm sóc người khác, Nguyệt Nguyệt đi theo con bé sẽ không có vấn đề gì.

An Lan Giai mỉm cười gật đầu: "Ừ.”

Bình luận.

“An Lan Giai có phải hơi cưng chiều An Nguyệt Nguyệt quá mức không, cô ấy có lẽ cũng 16 tuổi rồi đi, học sinh cấp ba không thể chăm sóc cho bản thân sao?”

“Tôi cũng cảm thấy vậy, lúc tôi 16 tuổi đã một mình ra đi nơi khác tìm công việc bán thời gian rồi, cũng không có gì phải sợ.”

“An An đúng là một tiểu tiên nữ, biết Nguyệt Nguyệt muốn đi, cố ý kéo cô ấy đi cùng.”

“Không tán thành việc cưng chiều quá, sẽ làm hư đứa trẻ.”

“Không sai.”

...

Bọn họ đều đã tìm được công việc của riêng mình, nơi làm việc không cùng nhau, chuẩn bị chia ra làm việc.

Trước khi rời đi, đã báo cho Tô Chi và những người khác biết.

“Chúng tôi phải đi làm việc rồi, các người từ từ làm phục vụ.”

Tô Chi không hỏi bọn học đi làm công việc gì, ngược lại anh hai hỏi một câu: "Các người tìm công việc gì vậy?”

Câu hỏi này, Điền An An sẽ trả lời: "Em cùng Nguyệt Nguyệt chuẩn bị đến tiệm thịt nướng, chú nhỏ đến tiệm sửa xe, thầy An đến tiệm chụp ảnh, Hoạ Hoạ cùng tiền bối đi cắm hoa.”

Cô ta lại bổ sung một câu: "Mức lương mà tổ chương trình đưa ra cũng tốt.”

Không thấp hơn nhân viên phục vụ món ăn của bọn họ, cũng may là vừa nãy cô ta không đi tranh giành, muốn giành cũng không giành được, còn không bằng dùng khả năng của mình để đi tìm.

Tô Quân Bạch gật đầu: "Ngày mai chúng tôi sẽ xem thử, chúc các người công việc thuận lợi.”

Chẳng qua bây giờ anh rất thích công việc phục vụ món ăn, dường như cũng không khó khăn gì.

Điền An An nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn.”

Sau khi bọn họ rời đi, Tô Chi giơ tay khua một cái: "Nhìn cái gì đấy, làm việc.”

Điền An An đi rồi thì tốt quá, cô có thể làm việc chăm chỉ mà không bị phân tâm.

*

An Nguyệt Nguyệt theo Điền An An đến tiệm thịt nướng mà tổ chương trình chỉ định, việc kinh doanh của tiệm này cũng không tệ, việc buôn bán buổi chiều cũng liên tục.

Bọn họ đi qua nói rõ tình hình với ông chủ cửa hàng: "Chúng tôi là người của giải trí Cực Hạn đến đây làm việc.”

Tổ chương trình đã trao đổi trước ông chủ cửa hàng, ông ta mời bọn họ vào: "Tôi biết rồi, vào đi.”

Ông ta vừa đi vừa nói: "Tiền lương một ngày của công việc ở đây là 120 tệ, nửa ngày là 60 tệ, nhưng mà có yêu cầu về số lượng, nếu không hoàn thành xong công việc tôi sẽ trừ lương, nếu các người có thể chấp nhận yêu cầu này thì có thể ở lại.”

Nghe nói trừ lương, Điền An An hỏi: "Số lượng bao nhiêu?”

Ông chủ trả lời cô ta: "Một ngày 400 xiên, nửa ngày 200 xiên, số lượng không đạt được, cho dù thiếu mấy xiên đều sẽ trừ một nửa tiền lương.”

Thực ra ông ta không có quy định độc ác như vậy, là yêu cầu của tổ chương trình, số tiền trừ đi cũng phải giao lại cho tổ chương trình.

“... Trừ một nửa số tiền.” Điền An An cảm thấy hơi nhiều: "Có thể trừ ít một chút không.”

Thái độ của ông chủ lạnh nhạt: "Không được.”

200 xiên, 5 giờ, có lẽ cô ta có thể thử xem.

Điền An An hỏi: "Nguyệt Nguyệt, cô có thể chấp nhận không?”

“Tôi có thể.” An Nguyệt Nguyệt gật đầu.

Cô ấy khó khăn lắm mới theo cô ta cùng ra ngoài, cho dù là làm việc gì, cô ấy đều muốn thử xem.

An Nguyệt Nguyệt đã chấp nhận rồi, Điền An An cũng không còn gì để nói, dù sao cô ta không thể không bằng cả cô ấy: "Chúng tôi chấp nhận.”

200 xiên thịt nướng, có lẽ không quá nhiều, một lần cô ta nướng nhiều chút, chắc chắn có thể hoàn thành.

Ông chủ đưa cô ta đến chỗ bán hàng, đây là một cái cửa, phòng bếp còn có hai cái.

Trước cửa quầy hàng kẻ đến người đi, thấy bọn họ ghi hình chương trình ở đây đều hiếu kỳ dừng lại nhìn qua.

Điền An An cười vô cùng hoàn hảo ở trước ống kính, nhưng mà xém tí nữa là bị lời nói của ông chủ phá vỡ tuyến phòng thủ, bởi vì nướng thịt cần bọn họ tự xâu, tự nướng, có khách gọi món, bọn họ cũng phải nhận.

Bình luận.

“Dễ bị lừa quá, cái gì cũng tự làm, làm không xong còn bị trừ tiền, quá khó rồi đi.”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy tổ chương trình bày mưu đặt kế, nếu ông chủ tiệm thịt nướng dám yêu cầu như vậy, hẳn là cũng tìm không được nhân viên.”

“Lầu trên nói không sai.”

“Không thể hiểu được tại sao Điền An An phải chấp nhất làm thịt nướng, hình như cô ta không biết nướng lắm?”

“Có thể không biết mới muốn học.”

...

Điền An An cố gắng kiềm chế: "Nguyệt Nguyệt, hay là chúng ta hợp tác, cô xiên, còn tôi nướng.”

Nếu để cô ta làm một mình, xác suất hoàn thành nhiệm vụ sẽ rất nhỏ.

An Nguyệt Nguyệt không có ý kiến: "Ừm.”

Cô ấy nhỏ giọng nói một câu: "Nhưng tôi không giỏi lắm.”

Điền An An an ủi: "Không sao, tôi dạy cô.”

Dáng vẻ dịu dàng này của cô ta, làm cho An Nguyệt Nguyệt nảy sinh một chút thiện cảm với cô ta.

Chỉ có điều trong việc giảng dạy tiếp theo, sự nhẫn nại của Điền An An dần giảm đi, cô ta không chỉ phải xử lý đơn đặt hàng của khách, còn phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ 200 xiên, còn phải dạy An Nguyệt Nguyệt xâu xiên nướng.

Hình như An Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ làm việc, không chỉ làm việc chậm, còn luôn mắc lỗi, sau mỗi lần xiên xong đều hỏi cô ta có đúng hay không.

Cảnh đẹp trong tưởng tượng không xuất hiện, ngược lại xuất hiện cảnh lúng ta lúng túng, một lúc rối ren, Điền An An đã làm xáo trộn đơn đặt hàng của khách.

“Tôi không gọi thịt cừu, tôi ăn sẽ bị dị ứng, cô mau đổi lại cho tôi.”

“Rau hẹ này của ai, tôi không gọi, món tôi gọi là xúc xích nướng.”

“Khoai tây cũng không phải của tôi.”

“Cô có biết làm việc không vậy? Tôi còn đợi để ăn đây này?”

“...”

Bởi vì nhầm lẫn không phải chỉ một khách hàng, tâm trạng của mọi người đều không dễ chịu lắm.

Điền An An nhận lỗi: "Thật ngại quá, tôi nhìn nhầm, tôi lập tức đổi lại cho bạn.”

Chờ cô ta lấy xiên nướng nhầm quay lại, An Nguyệt Nguyệt bắt đầu hỏi lại: "Xiên như này đúng không?”

“...” Điền An An suýt chút nữa thì phá vỡ phòng bị: "Đúng rồi, cô cứ dựa theo mấy xiên trước là được, không cần lúc nào cũng hỏi tôi, bây giờ tôi rất bận.”

Cô ta thật sự rất bận, theo tình hình này, hai người cô ta cùng An Nguyệt Nguyệt không chắc có thể hoàn thành nhiệm vụ.

An Nguyệt Nguyệt vô cùng nhạy cảm, có thể nhận biết được tâm trạng của người khác, cảm thấy lúc này Điền An An không hẳn là vui lắm, cô ấy nhỏ giọng trả lời được.

Trong khoảng thời gian sau đó, cũng không chủ động nói chuyện với Điền An An nữa, vẫn luôn cúi đầu làm nhiệm vụ.

Bây giờ Điền An An quá bận, không có thừa thời gian đi an ủi cô ấy, lại bắt đầu luống cuống nhận đơn, làm đồ nướng.

Bình luận.

“Chỉ 200 xiên đồ nướng, không phải là việc rất đơn giản sao? Hai người còn làm luống cuống tay chân.”

“Tôi chỉ thích xem sự luống cuống tay chân của bọn họ thôi, rất thú vị.”

“An Nguyệt Nguyệt có phải việc gì cũng không làm không, làm việc không thuần thục tẹo nào.”

“Không phải Điền An An nói chăm sóc cô ấy sao? Bản thân lại vô cùng bận rộn.”

“Không có gì thú vị, tôi nên đi xem Tô Chi làm phục vụ món đi.”

...

Trong lúc làm phục vụ, Tô Chi đã hỏi thăm rất nhiều khách hàng về tình hình công việc bên này, cơ bản đã biết rõ, còn tiện thể tìm được công việc cho ngày mai.

Là một công việc siêu sướng, còn không tốn tiền cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Chuyện là như thế này, có một ông lão đến ăn cơm, Tô Chi order một bữa ăn cho ông cụ, như thường lệ hỏi thăm ông ấy tình hình công việc ở bên này và chuyện nhà ở.

Ông cụ có hơi lãng tai, vì vậy nói chuyện giọng rất lớn, mang theo giọng Lư Sơn, không phải dễ hiểu.

“Công việc gì? Các cháu muốn tìm việc hả? Công việc rất nhiều? Bảo an gác cổng, nhân viên quét dọn, nấu ăn ở nhà ăn, còn có giao đồ ăn ngoài? Các cháu muốn làm gì, ông giới thiệu qua cho các cháu, chắc chắn có thể chọn.”

Tô Quân Bạch một mặt sững sờ nghe xong những lời nói của ông ấy, vẫn cứ không hiểu mấy câu.

Ông cụ mang theo một đứa cháu trai 5 6 tuổi, tất cả nhờ cậu bé ở bên cạnh phiên dịch.

Tô Chi nghe hiểu một ít, nhưng không nhiều.

Lục Úc chỉ hiểu mấy câu, cũng dựa vào cậu bé phiên dịch.

Lục Vũ Điểm không hiểu một câu nào, giọng địa phương của ông ấy quá nặng.

Tô Chi lên tiếng nói: "Chúng cháu muốn tìm công việc làm thêm ngắn hạn, tốt nhất là công việc cuối ngày, chúng cháu làm không được công việc dài hạn.”

Thời gian ghi hình chương trình trước đó ấn định là một tuần, hiện giờ dựa theo tốc độ phát triển chậm này, đoán chừng phải bị hoãn ghi hình.

Ông cụ không nghe rõ: "Ý gì hả? Rốt cuộc làm hay không làm?”

“Làm ạ, chúng cháu muốn tìm công việc cuối ngày, chính là công việc làm một ngày liền có thể thanh toán tiền lương luôn.” Tô Quân Bạch mở lớn đề-xi-ben: "Ông có gì giới thiệu không ạ?”

“Ồ, công việc làm một ngày à, tôi thật sự biết một việc.” Ông cụ nói: "Chính là Lư Sơn nổi tiếng của chúng tôi gần đây sẽ tổ chức hoạt động, hiện tại thiếu người quét dọn vệ sinh, con số này làm một ngày, các cháu có muốn làm không?”

Ông ấy đưa ba ngón tay ra.

Ông ấy chính là đi làm ở Lư Sơn, là một nhân viên bảo an, hôm nay đúng lúc ông ấy nghỉ, đưa đứa cháu trai ra ngoài đi dạo và ăn cơm.

Tô Chi hỏi: "Lư Sơn tổ chức hoạt động? Là khu phong cảnh Lư Sơn kia sao?”

Cậu bé nói: "Đúng đó, chị ơi, Lư Sơn chơi vui lắm, còn có trượt cầu trượt, em rất thích chơi.”

“Thật lém lỉnh.” Tô Chi nhéo nhéo khuôn mặt trắng mịn của cậu bé: "Ông ơi, Lư Sơn thiếu mấy người quét dọn vệ sinh vậy ạ?”

“Các cháu có bao nhiêu người thì đi bấy nhiêu, thiếu rất nhiều.” Ông cụ lại dặn dò: "Ông giới thiệu cho mấy đứa, nhớ đi sớm chút, đừng đến muộn.”

Tô Chi hỏi anh hai cùng với Lục Úc và Lục Vũ Điểm, đều đồng ý làm, thế là ngày mai đến Lư Sơn làm việc quét dọn, cứ như vậy đã định rồi.

Bình luận.

“Chi Chi, cũng giỏi quá đi, tìm được công việc thật sướng, chẳng những hoàn thành nhiệm vụ, còn có thể có thêm một khoản lương.”

“Quét dọn vậy mà 300 tệ một ngày, làm tôi cũng muốn đi quét dọn.”

“Ha ha ha, tổ chương trình bẫy như vậy, nhìn thấy bọn họ không tốn tiền cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, không biết là sắc mặt gì?”



Vẻ mặt gì đó, vẻ mặt sững sờ thêm sự xấu xa.

Tổ chương trình quả thật bị hành động này của bọn họ làm cho ngơ ngác, trước đó Tô Chi bọn họ hỏi thăm khách hàng, không có mấy người mang lại công việc tốt.

Nhưng mà bây giờ…

Cái quái gì thế? Cho bọn họ làm việc kiếm tiền check-in điểm du lịch, kết quả bọn họ lập tức biến thành nhân viên công tác của khu du lịch.

Không cần tốn tiền vào dạo chơi thì cũng thôi đi, còn có thêm một phần lương, quan trọng là mức lương không thấp, có 300 tệ.

Tổ chương trình cũng đưa ra công việc 300 tệ, nhưng những khách mời phải hoàn thành là việc rất khó khăn, sẽ bị tổ chương trình hố mất một lớp da.

*

“Đạo diễn, bây giờ phải làm thế nào? Mấy người Tô Quân Bạch sẽ thật sự đi quét dọn, còn kiếm thêm 300 tệ, cái này không phù hợp với dự tính trước đây của chúng ta đấy.” Phó đạo diễn đưa ra đề xuất: "Chúng ta có nên ngăn cản không?”

“Cậu ngăn cản làm sao? Ngay cả thời gian làm việc bọn họ đã xác định xong với bên Lư Sơn kia rồi, chúng ta ra mặt bảo Lư Sơn nuốt lời à?” Đạo diễn khổ não thở ra một hơi: "Bọn họ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ không được sao? Mỗi ngày làm những việc phá rối này.”

Cũng trách bọn họ không quy định giới hạn rõ ràng, không nhẫn tâm một chút nữa.

“Bây giờ Tô Quân Bạch và Tô Chi là người bên của chúng ta, hai bọn họ hoàn thành nhiệm vụ sớm chút cũng tốt.” Phó đạo tiếp tục nói: "Còn có thể đi chia rẽ những khách mời khác.”

Anh ta lo lắng nói: "Chỉ sợ hai bọn họ đưa khách mời khác đi quét dọn, cảnh đó chúng ta làm sao mà quay?”

Điểm này cũng là điều mà đạo diễn lo lắng, nếu nhóm Tô Quân Bạch thật sự làm như vậy, vậy chương trình chiều nay thật sự chỉ có những món nhạt nhẽo này.

Quay cảnh tượng một ngày quét dọn có gì đáng xem, trừ khi làm chút việc khác.

“Chúng ta không phải đã cất giấu lá cờ ở trong Lư Sơn, tìm người đặt mấy lá cờ giả trộn lẫn vào nữa.” Đạo diễn hừ hừ nghĩ: "Cứ để bọn họ cố gắng tìm đi.”

Phó đạo diễn giơ ngón tay cái lên: "Đạo diễn, anh thật bịp, không phải, anh thật lợi hại.”

Đắc tội ai cũng không thể đắc tội đạo diễn, nếu không thì bị ông ta phá chết.

...

Tô Chi từng muốn giới thiệu cho những khách mời khác đi quét dọn, bọn cô chỉ muốn lấy tiền hoa hồng từ đó, một nửa tiền lương.

Mặc dù bẫy chút, nhưng việc này là công việc đặc biệt tốt, không chỉ có lợi nhuận, còn có thể thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ.

Ở đâu trên thế giới có thể hàng ngày vớ được công việc tốt như vậy.

Cô nói với anh hai cách nghĩ của mình, Lục Úc ở bên cạnh hiển nhiên cũng nghe thấy.

Việc dễ kiếm tiền đặc biệt tốt như vậy, em gái lại nói trước mặt Lục Úc rồi!

Tô Quân Bạch thật sự muốn kéo em gái ngay lập tức quay người âm thầm mưu đồ bí mật, nhưng mà Lục Úc đã biết rồi.

Anh nhắc nhở: "Công việc này là em gái tôi tìm, còn để cậu chiếm lợi, hãm hại... việc kiếm tiền của các cậu không được nói, cũng không có phần của các cậu.”

Lục Úc thản nhiên liếc anh một cái, không để ý đến anh.

Bây giờ anh hiểu rõ rồi, lời nói của Tô Quân Bạch không tính, vẫn cần Tô Chi quyết định.

Lục Vũ Điểm có chút bất mãn: "Ông lão cũng là anh của tôi dẫn vào nhỉ? Chúng tôi không được chia tiền sao?”

Cậu nhìn về phía Tô Chi: "Chị Tô Chi, chúng em không cần nhiều, trả chúng em tiền của ít bữa ăn thôi.”

Nói không thông với Tô Quân Bạch, anh rất khó nói chuyện, vẫn là chị Tô Chi tốt hơn.

Tô Chi đang suy nghĩ tính khả thi của cách làm này, thực sự là cách kiếm tiền không tồi.

“Nếu thành công có thể chia cho các anh.”

Dẫu sao Lục Úc cũng giúp đỡ rất nhiều, đây là số tiền mà anh đáng có.

Lục Vũ Điểm vui mừng suýt nhảy dựng lên: "Cảm ơn chị Tô Chi, chị thật tốt!”

Anh vẫn muốn đến cảm ơn Tô Chi thật tốt, bị Tô Quân Bạch kéo đến phía sau rồi.

“Nói chuyện thì nói chuyện cẩn thận, đừng giống như con khỉ nhảy tới nhảy lui.”

Anh không thích Lục Úc, và cũng không thích cả Lục Vũ Điểm.

Nên nói rằng, chỉ cần là con trai, anh đều không muốn để bọn họ đến gần em gái.

Công việc của một buổi chiều kết thúc, làm phục vụ món ăn của bốn người Tô Chi kiếm được 50 tệ, tiện thể ăn cơm tối, thuận tiện đã tìm xong công việc của ngày mai.

Khi những khách mời khác làm xong nhiệm vụ và quay lại trước xe để tập hợp, Tô Chi nhìn thấy mấy người bọn họ đều là dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, công việc của tổ chương trình hẳn là không dễ làm nhỉ?

“Bên này của chúng tôi có một công việc quét dọn Lư Sơn đặc biệt tốt, không cần vé vào cửa, còn có 150 tệ tiền lương, đăng ký chỉ cần 10 tệ, đăng ký không? Mọi người?”