Lục Úc hỏi: “Công việc gì?”

Tô Chi chỉ vào món ăn sáng trước mặt: “Giúp em vận chuyển bữa sáng, em mời anh ăn điểm tâm, thế nào?”

Những khách mời khác còn chưa thức dậy, dựa theo mức độ mệt nhọc hôm qua của bọn họ, sáng nay hẳn là sẽ không thể dậy quá sớm. Cô mua bữa sáng về bán, còn có thể kiếm được ít lợi nhuận.

Nếu như có thể lừa thêm người của tổ chương trình vậy thì càng tốt hơn.

“?” Lục Úc đã hiểu: “Em muốn mang về bán à?”

Tô Chi gật đầu: “Đúng rồi, cô anh cảm thấy chủ ý này thế nào hả?”

Đôi mắt cô sáng ngời, tinh thần phấn chấn.

Lục Úc: “... Rất hay.”

Anh rất tò mò, sao cô lại có nhiều ý tưởng kiếm tiền đến vậy, quan trọng là lần nào cũng có thể kiếm tiền rất tốt.

“Anh cũng tán đồng, đúng không? Vậy thì tốt quá.” Tô Chi đưa bữa sáng trong tay cho anh: “Cầm giúp em chút nào.

Cô nghiêm túc lựa chọn bữa sáng, nghĩ đến những món mà mỗi một vị khách mời ưa thích rồi mua một hai phần, tất cả mọi thứ cộng lại cũng không ít.

Ông chủ ưu đãi cho cô, lại cho toàn bộ vào đóng gói gọn gàng. Bởi vì Tô Chi nói chuyện dễ nghe lại vui vẻ nên ông chủ lại cho cô thêm một chén sữa đậu nành.

“Cô bé, lần sau đến nữa nha.”

“Được.”

Tô Chi lắc lắc sữa đậu nành: “Lục Úc, chén sữa đậu nành này cho anh nè, vẫn còn nóng đó, em để vào hộp trước, về nhớ uống nha.”

Cô mua sữa bò nóng chuẩn bị uống vào bữa sáng.

Lục Úc ôm hộp đồ ăn, đồ ăn cũng không quá nhiều, đối với anh mà nói, chút trọng lượng này vẫn còn rất nhẹ.

“Không có việc gì, anh tự xách được.”

Tô Chi phất phất tay không lấy tiền: “Đừng khách sáo, coi như em kéo anh nhập bọn bán bữa sáng.”

Lúc bọn họ lừa gạt khách mời Lục Úc cũng ở bên cạnh nhưng anh không nói gì.

Lục Úc: “...”

Thôi vậy đi, lần sau anh lại mời lại.

Lúc bọn họ trở về cũng gần đến bảy giờ, khách mời vẫn chưa thức, đại sảnh chỉ có người của tổ chương trình đang loay hoay sắp xếp vị trí máy móc, chuẩn bị bắt đầu trực tiếp.

Trực tiếp vừa mở, đám dân mạng liền nhảy sổ ra.

“Hôm nay sao lại trực tiếp muộn vậy? Bọn tôi chờ đến hoa cũng tàn luôn rồi.”

“Đúng là trễ hơn một giờ so với bình thường, tôi còn nghĩ là đạo diễn xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

“Em gái Chi Chi, chào buổi sáng, ôi gương mặt này tôi xem một trăm lần cũng không chán.”

“Chào buổi sáng nhé chồng ơi, bộ đồ trắng anh mặc đẹp quá đi thôi!”

“Các khách mời khá đâu? Không phải là chưa dậy đó chứ?”

...

“Đạo diễn, chào buổi sáng.”

Đạo diễn không tốt cho lắm: “... Buổi sáng tốt lành.”

Tối qua ông ta đã tổ chức buổi hội nghị khẩn cấp với tất cả nhân viên công tác, đến bốn giờ sáng mới đi ngủ, buổi sáng năm giờ vốn chẳng dậy nổi cho nên đã bỏ lỡ cảnh bọn họ chạy bộ buổi sáng.

“Đây là gì vậy?”

Bọn họ chú ý đến cái hộp trên tay Lục Úc, anh đặt cái hộp lên bàn rồi mở nắp, mùi đồ ăn lập tức tản ra tràn khắp căn phòng.

Đạo diễn đang đói bụng sẵn, bị mùi này hấp dẫn nên lại càng thêm đói hơn.

“Điểm tâm sáng Tô thị, ngon mà không đắt, mọi người muốn đến chọn không?”

Đạo diễn và các nhân viên công tác: “...”

Mấy người này muốn kiếm tiền đến điên rồi, lại dám lừa đến bọn họ luôn.

Bọn họ không thèm dùng tiền mua đâu.

Bữa sáng đang trên đường đến rồi, chờ lát là ăn được.

Nhưng mùi thơm này đúng là hấp dẫn người ta quá, thơm quá à, đói quá à, muốn ăn quá à.

Mưa đạn:

“Chi Chi thông minh quá đi, vậy mà lại nghĩ ra cách bán bữa sáng, ha ha ha, vụ làm ăn này thật tuyệt.”

“Tổ chương trình: “Cô có tim không? Có tim không vậy? Đừng chọc bọn tôi được không?”

“Mỗi ngày mong đạo diễn ám ảnh trong lòng một ít ha ha ha.”

...

Tổ chương trình nhịn xuống không mua, Tô Chi thấy rất đáng tiếc, đồ ăn ngon vậy thế mà lại không muốn mua.

“Vậy được rồi, chờ khách mời tự chui đầu vào rọ thôi.”

Người đầu tiên xuống chính là Điền An An, hôm nay cô ta ăn mặc rất xinh đẹp, váy hoa nhí và giày vải trắng, tóc dài đến eo, có cảm giác hiền hòa như cô hàng xóm nhà bên.

Chỉ có Tô Chi nhìn cô ta với vẻ như đang nhìn một quả bom di động.

Nhưng chỉ cần cô ta cách xa anh hai một chút thì cô ta có nổ cũng chẳng có gì đáng nói.

“Lục Úc, Tô Chi, chào buổi sáng.”

“Các người dậy sớm thật đó.”

Sau khi Điền An An cảm thấy Lục Úc không hòa đồng lắm thì cũng không còn tốn thời gian trên người anh nữa, nhưng sao bây giờ mối quan hệ của anh và Tô Chi hình như càng lúc càng tốt hơn thế kia?

Không phải anh ta không thể nói chuyện với con gái hay sao? Chẳng lẽ bởi vì Tô Chi không giống con gái?

Tô Chi nói: “Không còn sớm, đã hơn bảy giờ rồi.”

Bảy giờ hai mươi đến Lư Sơn, còn hai mươi phút nữa.

Điền An An thấy bữa sáng ở trên bàn thì ngạc nhiên hỏi: “Đây là bữa sáng do tổ chương trình chuẩn bị cho chúng ta sao?”

Sao tổ chương trình lại tốt bụng như vậy?

“Tất nhiên là không.” Tô Chi nhìn cô ta từ đầu đến chân: “Đây là điểm tâm sáng Tô thị, muốn ăn cứ mua.”

Mặc dù cô không muốn dính líu quan hệ gì với Điền An An nhưng kiếm tiền làm ăn thì có thể được, tốt nhất là lừa được nhiều tiền hơn càng tốt.

Điền An An: “...”

Cô ta cười cười: “Không cần, chú nhỏ muốn ăn món hoành thánh, tôi đi mua cho chú.”

Theo bản năng cô ta từ chối tiêu tiền cho Tô Chi. Không phải chỉ là bữa ăn sáng hay sao? Bên ngoài nhiều như vậy, cô ta tự mua không được à?

Tô Chi nhún nhún vai: “Tùy cô.”

Phố đồ ăn cách nơi này một khoảng, cô ta muốn chạy qua đó thì chạy thôi.

Điền An An đúng là tự mình ra cửa mua bữa sáng, còn dẫn thêm một anh thợ quay phim bên cạnh.

Mưa đạn:

“Lần nào tôi cũng cảm thấy bầu không khí giữa hai cô nàng này quái quái sao á.”

“Có thể là do tính cách khác nhau cho nên cảm thấy không có chủ đề.”

“Tôi cảm thấy không phải nguyên nhân này đâu, có vài người tính cách càng khác nhau lại càng có thể hấp dẫn lẫn nhau, hai người bọn họ thế này hẳn là do nguyên nhân khác.”

“Không phải trước kia đã từng biết nhau rồi có mâu thuẫn gì đó chứ?”

“Ai biết đâu?”

...

Người thứ hai xuống chính là Miêu Họa Họa và Miêu Văn Quân, hai người cũng có phần tin tưởng Tô Chi, lại cộng thêm hôm qua làm công quá mệt mỏi không muốn động đậy nên đã mua đồ ăn sáng ở chỗ Tô Chi.

“Chi Chi, cô đúng là thiên sứ mà ông trời phái xuống cứu vớt tôi.” Miêu Họa Họa tán dương như vậy.

Trong hộp đồ ăn sáng này có món cô thích ăn, hơn nữa còn là hai món, chỉ tiêu chút ít tiền mà thôi, không đắt lắm.

Tô Chi mỉm cười: “...”

Cô cũng chẳng phải là thiên sứ gì, cô chỉ muốn lừa người kiếm tiền.

Mưa đạn:

“Mỗi lần nhìn thấy Miêu Họa Họa cảm ơn Chi Chi tôi lại muốn cười to, rất muốn nhìn phản ứng của cô ấy khi biết Chi Chi là tay trong.”

“Tôi cũng muốn thấy cô ấy lật xe, chắc sẽ rất thú vị ha ha ha.”

“Nếu như là tôi chắc tôi cũng cảm ơn Chi Chi, ai bảo càng nhìn càng thấy cô ấy giống người tốt làm gì.”

...

An Lan Giai và An Nguyệt Nguyệt đi xuống sau đó: “Mọi người dậy sớm thế à, ăn bữa sáng luôn rồi hả.”

Ông ta hỏi: “Đây là do chương trình chuẩn bị cho chúng ta sao?”

“Tất nhiên không phải.” Tô Chi lại nói ra những câu nói trước đó: “Điểm tâm sáng Tô thị, ngon mà không đắt, muốn đến chọn không?”

An Lan Giai: “...”

Sao ông ta lại có cảm giác từ khi tham gia chương trình đến giờ, bọn họ liên tục đưa tiền cho Tô Chi thế nhỉ.

“Thầy An, ở đây cách cửa hàng bán điểm tâm một khoảng, thầy mua chỗ Chi Chi bên này có thể tiết kiệm được một chuyến đi đấy.” Miêu Họa Họa giúp đỡ kéo mối làm ăn: “Hơn nữa bảy giờ năm mươi chúng ta xuất phát rồi, bây giờ mà ra ngoài, quay về sẽ đến trễ đó.”

An Lan Giai: “...”

Ông ta hỏi: “Nguyệt Nguyệt muốn ăn gì không?”

Hôm nay tinh thần An Nguyệt Nguyệt không được tốt bởi vì những lời mà tối qua bố nói làm cho cô ngủ không ngon, cả đêm đều nằm mơ.

“Con ăn gì cũng được.”

“Ừ.” Vì câu trả lời của cô, An Lan Giai mỉm cười nói: “Không phải con đã đói rồi sao? Ba cái trứng gà với một hộp sữa bò nhé?”

“...” An Nguyệt Nguyệt hơi ngẩng đầu, cô ghét nhất là ăn trứng, bởi vì hôm qua cô và Điền An An cùng nhau làm công việc nướng thịt mà bố phạt cô sao?

Cô cúi thấp đầu: “Con nghe bố hết.”

“Ừ.” An Lan Giai đi qua: “Ba quả trứng gà, một hộp sữa bò, một cái bánh mì.”

“Không còn nhiều trứng gà như vậy, chỉ còn một cái.” Tô Chi thu tiền rồi đưa đồ cho ông ta: “Hay là chú mua ít bánh trứng gà đi.”

Ông chủ cửa hàng bán bánh trứng gà không tệ, thơm, mềm, xốp, giòn.

“Không cần, mấy thứ này thôi.” An Lan Giai cầm đồ ăn trở về: “Ăn hết nha, không được lãng phí.”

“Con biết rồi.”

An Nguyệt Nguyệt nhận lấy một quả trứng gà, trong lòng thở dài một hơi, cô ráng nhịn mà ăn hết.

Lúc Thi Bách Thủy xuồng lầu không nhìn thấy Điền An An trong đám người: “An An đâu? Chưa thức dậy à?”

Những người khác không biết, Tô Chi trả lời anh ta: “Cô ta ra ngoài mua bữa sáng rồi.”

Thi Bách Thủy gật gật đầu: “Ừ, tôi ra ngoài tìm con bé.”

Sau khi anh ta rời đi, Tô Quân Bạch và Lục Vũ Điểm mới đi xuống lầu, chỉ thấy tinh thần của hai người này không được tốt lắm, chẳng biết tối qua làm gì nữa.

“Cho anh hết đó.” Tô Chi đưa bữa sáng cho anh: “Ăn xong nhớ dọn hết rác nha.”

Cô chỉ vào túi đồ ăn của tất cả các khách mời.

Tô Quân Bạch: “... Được.”

Em gái đã coi anh như người thu dọn rác chuyên nghiệp rồi sao? Anh đâu phải, anh là ngôi sao lớn, mặt mũi của anh còn đâu?

Chừng bảy giờ rưỡi, Điền An An và Thi Bách Thủy vẫn chưa về.

Thời gian hẹn đi báo cáo với người bên Lư Sơn bên kia là bảy giờ năm mươi, cho nên bọn họ không đi thì sẽ muộn mất.

“Đợi thêm một phút, bọn họ không về thì chúng ta đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay lạnh quá >_<