Tô Chi là hạng nhất có thể tự do chọn chỗ ngồi và bạn cùng bàn, sau khi cô và An Nguyệt Nguyệt ngồi cùng nhau, ý nghĩ muốn ngồi cùng bàn với cô của mọi người đều dừng lại.

Ý nghĩ cũng dừng lại rồi, nhưng không ảnh hưởng đến việc bọn họ ghen tị với An Nguyệt Nguyệt, vì vậy mỗi lần An Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên bảng hoặc làm những việc khác đều có thể bắt gặp ánh mắt của người khác.

Cô ấy nghĩ rằng mình đã mắc lỗi ở đâu, càng vùi đầu xuống thấp hơn.

Tô Chi thấy vậy không nhịn được nói với cô ấy: "Cậu không cần phải sợ, các bạn trong lớp đầu rất thân thiện, bọn họ chỉ là cảm thấy cậu xinh đẹp, dễ thương, cho nên mới nhìn cậu.”

An Nguyệt Nguyệt không nói nên lời: "…”

Trừ chị gái ra, chưa từng có ai nói với cô ấy trông cô ấy xinh đẹp, dễ thương cả, chỉ đối xử không thân thiện với cô ấy.

Tính cách hèn nhát được hình thành từ nhỏ đến lớn, cô ấy không học được cách phản bác người khác, chỉ nhẫn nhục chịu đựng, luôn luôn tiếp nhận toàn bộ tất cả những đau khổ.

Tô Chi thấy cô ấy giống như sắp khóc, đá vào ghế bạn học hàng trước một cái.

“Tôi nói đúng chứ?”

Bạn học hàng trước nói liền một mạch: "Đúng, Tô Chi nói gì cũng đúng cả, chúng tôi chính là thấy cậu đẹp gái, dễ thương, vô cùng ngưỡng mộ, cho nên mới nhìn cậu.”

An Nguyệt Nguyệt: "…”

Càng nói không nên lời hơn, mặc dù giọng điệu của bạn học hàng trước không tốt, nhưng cô ấy có thể cảm nhận được bọn họ không có ác ý.

Tô Chi lấy một hộp kẹo từ trong túi ra: "Kẹo mô hình, vị gì cũng có, cậu chọn một viên đi.”

Cái này là anh hai mua, anh nói lúc tâm trạng không tốt thì lấy một viên, sẽ có một tâm trạng tốt.

“Cảm ơn.” An Nguyệt Nguyệt sụt sịt, nhìn chăm chú vào những viên kẹo đầy màu sắc trong hộp, cô ấy có chút bối rối nhìn một lúc, cuối cùng chọn viên kẹo màu đỏ mà cô ấy thích.

Sau khi bỏ vào trong miệng, cô ấy ngạc nhiên nói: "Là vị dưa hấu, ngọt quá.”

Tô Chi cười: "Muốn thử viên khác chứ?”

Có thể nhận được hạnh phúc gấp đôi.

“Không, không nổi nữa.” An Nguyệt Nguyệt xua tay, cô có một viên kẹo đã vui vẻ lắm rồi.

Tô Chi cũng không gò ép, cô cũng tự chọn một viên kẹo, là vị chanh, có chút chua chua ngọt ngọt.

Thấy An Nguyệt Nguyệt rất thích kẹo mô hình, Tô Chi bèn tặng cả hộp cho cô ấy, cô vẫn còn một thùng ở nhà, theo mức độ mà cô ăn kẹo, đoán chừng có thể ăn một năm.

“Cảm ơn.”

Có kẹo của Tô Chi, An Nguyệt Nguyệt vui vẻ cả một buổi chiều, điều này là kể từ khi cô đến trường đi học lâu như vậy, lần đầu tiên cảm thấy đi học thật tốt, cô ấy thích đi học.

Nhưng thời gian vui vẻ thì ngắn ngủi, sau khi cô ấy tan học phải về nhà.

Gần đây tâm trạng của An Lan Giai không tốt, chương trình giải trí Cực Hạn mà ông ta tham gia khoảng thời gian trước không mang lại nhiệt lớn cho ông ta, doanh nghiệp đến tìm ông ta hợp tác rất ít.

Tâm trạng ông ta không tốt thì người đau khổ chính là cô ấy và chị gái, càng ngày càng sinh ra sự chống đối với ngôi nhà đó.

"Cô hai, nên lên xe rồi.”

"Ông chủ bảo cô về đến nhà đúng 6 giờ.”

An Nguyệt Nguyệt bấu dây đeo cặp sách, im lặng không nói lời nào lên xe, lúc về đến nhà, cô ấy hỏi: "Chị về chưa?”

"Cô cả tham gia cuộc thi piano ở tỉnh ngoài vẫn chưa về.” Tài xế lại bổ sung một câu: "Ông chủ đang ở nhà.”

An Nguyệt Nguyệt: "…”

Tâm trạng tốt buổi chiều hoàn toàn biến mất vì lời của anh ta.

Chỗ mà An Lan Giai ở cũng là khu biệt thự giàu có và quyền thế ở thành phố Kinh, xe hơi đậu ở trước căn biệt thự xuyên qua một đường cây xanh.

Tài xế mời An Nguyệt Nguyệt xuống xe, cô ấy lề mề một lúc ở trong xe, gần đến 6 giờ mới xuống xe.

Toàn bộ rèm cửa ở phòng khách đều được hạ xuống, chỉ mở một cái đèn ngủ, vô cùng mờ mịt, có một hơi thở ngột ngạt mạnh mẽ.

An Nguyệt Nguyệt rất sợ trạng thái này, bởi vì đây là bắt đầu của đau khổ.

Cô ấy đứng ở trước bậc thang phòng khách, chần chừ không dám bước lên.

An Lan Giai ngồi ăn tối ở trên bàn ăn, là một món ăn cực kỳ dưỡng sinh, ông ta ăn uống từ tốn, ngẩng đầu liếc nhìn An Nguyệt Nguyệt.

“Hôm nay con vào lớp 1?”

“… Dạ.” An Nguyệt Nguyệt cúi đầu, có hơi bất an, vì An Lan Giai từng nói, cô ấy không thể quá xuất sắc, cũng không xứng đáng xuất sắc.

Cô ấy chỉ là một hạt cát trong cát bụi, nếu không phải ông ta nhận nuôi cô ấy, cô ấy sớm đã bị người ta ức hiếp đến chết rồi.

Trước mỗi lần thi đều sẽ có người quấy rầy cô ấy, điểm số của cô ấy nát bét, lần này thi ngồi cùng Tô Chi, cô ấy phát huy ở mức bình thường rồi vào lớp 1.

“Rất tốt, xem ra Nguyệt Nguyệt đã lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình.” An Lan Giai uống cà phê xong, lấy giấy lau tay, giọng điệu của ông ta lạnh nhạt, không nghe thấy đang vui hay giận.

“Muốn vào lớp 1 như vậy?”

An Nguyệt Nguyệt cúi đầu không hé môi: "…”

“Đừng lo lắng, con thi vào lớp 1 là chuyện tốt.” An Lan Giai gõ gõ bàn: "Qua đây ăn cơm, bố đã chuẩn bị một món quà cho còn vào lớp 1.”

An Nguyệt Nguyệt có chút vui vẻ ngẩng đầu, vậy tức là bố ủng hộ cô ấy vào lớp 1 sao?

Đến khi cô ấy đến trước bàn ăn, sau khi nhìn thấy ba đĩa ớt đỏ đặt trên bàn, ánh mắt vui vẻ ngay lập tức trở nên mất mát và hoảng loạn.

“… Bố ơi, con không thể ăn… ớt, con… sẽ bị dị ứng…”

An Lan Giai giật giật khoé miệng: "Nếu con muốn ở lại lớp 1, ăn xong ớt đi, bố có thể cân nhắc.”

“… Bố nói thật sao?” An Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi ông ta.

An Lan Giai cười gật đầu: "Đương nhiên.”

“Con… ăn.” An Nguyệt Nguyệt dè dặt ngồi trước bàn.

Cô ấy rất muốn ngồi cùng bàn với Tô Chi, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau làm bài tập, thời gian tươi đẹp lại ngắn ngủi đó là điều mà cô ấy mong chờ đã lâu.

“Tốt lắm.”

An Nguyệt Nguyệt gắp ớt lên, nhắm mắt lại cắn một miếng, vị ớt sặc người lập tức xộc từ đầu lưỡi vào toàn bộ khoang miệng, cô ấy chịu đựng sự khó chịu nuốt ớt xuống, chịu không nổi nằm bò lên bàn ho dữ dội, cuối cùng ho được, nước mắt liền chảy ra.

“Đã khóc như vậy rồi, đừng dừng lại.”

Trong tay An Lan Giai cầm rất nhiều tờ giấy trắng, còn có rất nhiều loại bút khác nhau.

Ông ta nhìn dáng vẻ đau khổ rơi nước mắt của An Nguyệt Nguyệt, trong lòng xuất hiện cảm hứng sáng tác cực điểm, ông ta cầm bút viết rồi vẽ không ngừng, còn thêm vào rất nhiều cảm hứng sáng tác mới trên bán thành phẩm trước đó.

Ông ta đặt tên là “Cô gái ớt”, đây là tác phẩm ưng ý duy nhất bằng cách tổng hợp lại tất cả những cảm hứng mà ông ta viết ra trong những năm này.

Đáng tiếc cảm hứng sáng tác của ông ta đã không còn, hôm nay không có cách nào tiếp tục.

An Nguyệt Nguyệt dị ứng với ớt, lúc này trên mặt đều đã sưng phù, còn nổi mẩn đỏ, cô ấy khó thở nằm trên bàn.

“Bố ơi… cứu con…”

Cô ấy không muốn chết như thế này, cô ấy vẫn chưa nói tạm biệt với chị, còn chưa trở thành bạn cùng bàn tốt mấy ngày với Tô Chi, cô ấy còn có rất nhiều chuyện muốn làm…

Sau khi An Lan Giai sửa tác phẩm xong, mới nhớ đến An Nguyệt Nguyệt, trạng thái bây giờ của cô ấy không ổn lắm.

Ông ta gọi điện tìm tài xế đưa An Nguyệt Nguyệt đến bệnh viện, cô ấy không thể xảy ra chuyện gì, chỉ có cô gái này trông giống với vợ cũ của ông ta, nhìn cô ấy đau khổ, có thể kích thích ham muốn sáng tác của ông ta.

Ông ta không đi theo quá khứ, trau chuốt ca khúc bán thành phẩm ở nhà, ông ta có linh cảm, đây sẽ là tác phẩm tốt để ông ta nổi tiếng lại lần nữa.

An Nguyệt Nguyệt được đưa đến bệnh viện cấp cứu, cấp cứu kịp thời vì thế không xảy ra chuyện lớn gì.

Nhưng mặt của cô ấy vì dị ứng với ớt nổi mẩn đỏ, vẫn còn sưng phù, nhìn thấy mà đau lòng.

Tài xế đưa An Nguyệt Nguyệt về xong, sau khi An Lan Giai biết rõ tình hình, đã thuê ý tá chăm sóc cho cô ấy, thời gian này ông ta từng đến thăm cô ấy một lần.

Đến thăm cô ấy đương nhiên cũng không phải thật sự quan tâm, mà là chụp ảnh đăng Weibo làm màu, xây dựng hình ảnh người bố tốt.

“Sao Nguyệt Nguyệt nằm viện thế? Bị ốm sao? Thật đáng thương nhỉ?”

“Muộn như vậy mà nam thần vẫn chăm sóc Nguyệt Nguyệt, đúng là vất vả quá à! Phải nghỉ ngơi sớm nhé!”

“Chồng tôi quả thực là một người bố, người chồng tốt, trước kia chăm sóc chị Bo Bo sức khoẻ yếu cũng nhẫn nhịn chịu khó như vậy.”

“Nguyệt Nguyệt phải nghỉ ngơi thật tốt nhé, chúc sớm khỏe lại!”

“Chúc Nguyệt Nguyệt nhanh chóng hồi phục!”



Dưới Weibo toàn là khen ngợi, An Lan Giai lướt bình luận, tâm trạng buồn bực cuối cùng cũng tốt hơn chút.

“Khoảng thời gian này con nghỉ ngơi cho tốt, bố rảnh rỗi sẽ đến thăm con.”

Ông ta còn phải quay về hoàn thiện tác phẩm ưng ý đó, ông ta nhất định có thể nổi tiếng lại lần nữa, đứng trên đỉnh cao của giới âm nhạc, chứng minh Bo Bo rời xa ông ta là một lựa chọn sai lầm.

An Nguyệt Nguyệt yếu ớt nằm trên giường, mũi đau như nứt nẻ, cô ấy vội vàng hỏi: "Bố ơi… con có thể ở lại… lớp 1 chứ?”

Giọng nói của cô ấy rất khàn, nói đứt quãng, nhưng cô ấy vẫn hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.

“Chuyện này đợi sức khoẻ tốt hơn rồi chúng ta từ từ nói.”

“Sẽ có y tá chăm sóc cho con, nghỉ ngơi cho tốt, hẳn là con hiểu rõ nên nói gì và không nên nói gì.”

“Nguyệt Nguyệt, bố cũng không muốn làm con tổn thương, bố làm như vậy đều là vì con và Tuyết Tuyết sau này có thể sống cuộc sống tốt đẹp.”

“Con có thể hiểu dụng tâm lương khổ* của bố không?”

*用心良苦: yòng xīn liáng kǔ: dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.

An Lan Giai duỗi tay ra nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy, giống như lúc đầu nhận nuôi An Nguyệt Nguyệt vậy, dịu dàng như thiên thần.

An Nguyệt Nguyệt không cảm thấy hạnh phúc, cô ấy cúi đầu đáp nhẹ một tiếng.

An Lan Giai mang theo nụ cười hài lòng rời đi.

Đóng cửa lại, cơ thể căng cứng của An Nguyệt Nguyệt lập tức được thả lỏng, cô ấy ngẩn người nằm trên giường nhìn trần nhà trắng tinh.

Tại sao bây giờ cô ấy lại biến thành như vậy, nhu nhược lại không có năng lực gì, ngay cả dũng khí phản bác cũng không có.

*

An Nguyệt Nguyệt xin nghỉ ốm nửa tháng.

Sau khi Tô Chi biết, quan tâm bạn cùng bạn mới trên WeChat, hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì?

Hôm qua đi học vẫn còn tốt, trông người cũng rất khoẻ mạnh, sao mới một đêm đã bị ốm nhập viện rồi.

Nhưng An Nguyệt Nguyệt không trả lời lại tin nhắn của cô, gọi điện cho cô ấy cũng không có ai bắt máy.

Cô đành phải hỏi giáo viên chủ nhiệm: "An Nguyệt Nguyệt điều trị tại bệnh viên tư nhân Đức Hoa, số phòng cụ thể thì thầy không rõ.”

“Cảm ơn thầy.” Tô Chi chỉ cần biết cô ấy ở bệnh viện nào là được rồi, có thể đến đó tìm tiếp.

Cô định rời đi, giáo viên chủ nhiệm gọi cô lại: "Tô Chi, em đợi chút, thầy có chuyện muốn nói.”

Tô Chi dừng lại nhìn ông ấy, vẻ mặt kỳ quái như vậy, chắc chắn không phải chuyện tốt gì.

“Là như vậy, trước đó học sinh toàn trường đã chọn em và Giang Thế Lâu chụp ảnh đại sứ hình tượng cho năm nay, thời gian đã định rồi.”

“Chính là ngày 16 tháng này, sáng thứ bảy, em dành thời gian đến chụp một chút.”

Giáo viên chủ nhiệm thấy Tô Chi không tự nguyện lắm, ông ấy nói: "Chỉ mấy tấm ảnh mà thôi, rất nhanh đã chụp xong rồi, sẽ không làm lỡ việc học của em.”

Tô Chi: "…”

Tô Chi: "Thầy ơi, em cảm thấy Điền An An rất thích hợp chụp ảnh kiểu này, em tự nguyện rút khỏi nhường cho cậu ấy.”

Đây là cảnh của riêng nữ chính, cô mới không cần, cô chỉ muốn nhanh chóng khoá chặt nam nữ chính, đừng đi gây hoạ cho người khác.

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Chắc là không được, Điền An An đã xin nghỉ một tháng, tháng này không ở đây.”

Tô Chi: "…”

Sao nữ chính lại xin nghỉ? Tháng 9 đã xin nửa tháng, tháng 10 thì xin một tháng, cô ta bận rộn như vậy sao?

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Được rồi, cứ quyết định như thế đi, Tô Chi, thầy còn có chuyện khác phải làm, em không có chuyện gì khác thì về lớp đi nhé.”

Tô Chi: "…”

Trong lớp nhiều nữ sinh như vậy, có người muốn chụp ảnh cùng Giang Thế Lâu, tại sao vậy mà lại chọn trúng cô, còn không đẩy đi được.

Nếu để cô biết ai bỏ phiếu cuối cùng cho cô, cô sẽ gọt ngón tay cho anh ta.

Sau khi tan học, Tô Chi nói tình hình với bố mẹ, muốn đi thăm bạn học, sẽ quay về muộn chút.

Lâm Mạt cũng muốn đi theo: "Nguyệt Nguyệt có phải bị bệnh nặng lắm hay không, còn phải nhập viện nữa.”

“Tình hình cụ thể tớ cũng không rõ, giáo viên chủ nhiệm nói là nghỉ ốm.” Tô Chi thấy siêu thị bên cạnh, đi tay không thì không tốt lắm.

“Chúng ta vào mua chút trái cây.”

“OK.”

Hai người chọn một giỏ trái cây, còn có một bó hoa xinh xắn, rồi bắt xe đến bệnh viện tư nhân Đức Hoa.

“Xin hỏi bên này có thông tin nhập viện của An Nguyệt Nguyệt không?”

“Đợi một chút, tôi kiểm tra xem.”

Sau khi y tá kiểm tra xong nói với Tô Chi, số phòng bệnh của An Nguyệt Nguyệt.

Cả hai cùng nhau đi tìm, tìm thấy phòng bệnh của An Nguyệt Nguyệt, cô ấy đang nằm trên giường truyền dịch, hai mắt đờ ra nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động cũng không quay đầu nhìn, người đến thời điểm này trừ bác sĩ ra thì chính là y tá.

Chị gái tham gia cuộc thi piano ở tỉnh khác, là một cuộc thi cấp thành phố, nếu có thể trở thành quán quân cấp thành phố, có thể có cơ hội tham gia cuộc thi lớn piano toàn quốc, có cơ hội bước lên sân khấu quốc tế trong tương lai.

Nhưng đây không phải là ước mơ của chị gái, là khát vọng của bố, đáng tiếc ông ta cũng không thể hoàn thành nó nữa.

“Nguyệt Nguyệt, chúng tôi đến thăm cậu nè.”

An Nguyệt Nguyệt nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu lại, lúc nhìn thấy Tô Chi tròn mắt ngạc nhiên.

“Tô Chi, sao cậu đến đây?”

Cô ấy chống người từ trên giường ngồi dậy, bởi vì động tác quá nhanh, mu bàn tay có máu chảy ngược.

“Còn tôi thì sao? Sao cậu không chào tôi?” Lâm Mạt đặt hoa hồng trên tủ.

An Nguyệt Nguyệt không thân với Lâm Mạt lắm, nhưng biết cô ấy và Tô Chi là bạn bè.

“Xin lỗi, tôi vừa rồi không nhìn thấy cậu.”

Lâm Mạt cười: "Ha ha ha, cậu đáng yêu quá, xin lỗi tôi làm gì, tôi chỉ đùa thôi.”

An Nguyệt Nguyệt mặt đỏ bừng: "…”

“Được rồi, qua một bên ngồi đi.” Tô Chi nhìn thấy mặt cô ấy: "Mặt cậu sao thế?”

Không chỉ nổi mẩn đỏ, còn hơi sưng, nhìn thế nào cũng không giống bị bệnh, giống như dị ứng.

“Tôi… không sao, không cẩn thận… ăn đồ bị hư.” An Nguyệt Nguyệt hơi cúi đầu, không muốn để bọn họ nhìn thấy cô như bây giờ.

Vừa rồi vui mừng quá, quên mất mặt của mình.

Qua một ngày điều trị đã không nghiêm trọng như ngày hôm qua.

“Cậu đã ăn gì thế? Bị thương nặng như vậy?” Lâm Mạt rất kinh ngạc: "Có phải cậu ăn gì bị ứng không?”

Tô Chi cũng nói: "Có vẻ giống, cậu không biết đồ mà mình ăn sẽ bị dị ứng sao?”

An Nguyệt Nguyệt: "…”

Cô ấy biết rõ, tự mình chủ động ăn, cô ấy chỉ muốn ở lại lớp 1.

“Sau này chú ý nhiều chút nhé, đừng ăn nhầm đồ nữa.”

Tô Chi dặn cô ấy, dị ứng nghiêm trọng có thể dẫn đến nguy hiểm đến tính mạng.

“Ừm, tôi biết rồi.” An Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn đáp.

Tô Chi bọn họ quan tâm cô ấy, cô ấy có thể cảm nhận được, cô ấy thích ở cùng với bọn họ.

“Bài tập của cậu tôi đã mang đến cho cậu rồi, cậu rảnh có thể xem thử.” Tô Chi lấy sách vở của cô ấy ra đặt trên tủ đầu giường.

“Cảm ơn, tôi sẽ xem.” An Nguyệt Nguyệt cũng thích học, nhưng bố không thích nhìn thấy cô ấy quá xuất sắc.

Tô Chi nhớ ra: "Điện thoại của cậu không có ở đây sao? Tôi từng gọi điện cho cậu.”

An Nguyệt Nguyệt lắc đầu: "Để ở nhà rồi.”

“Được rồi.”

Hai người nán lại trong phòng gần một tiếng đồng hồ, ý tá vào rút kim tiêm ra cho An Nguyệt Nguyệt, dặn cô nghỉ ngơi thật tốt.

Ý tá cầm theo đồ ăn đã chuẩn bị sẵn đến, nhìn thấy Tô Chi và Lâm Mạt ở trong phòng thì tháng sững sờ.

“Các cháu là bạn học của Nguyệt Nguyệt sao? Trò chuyện xong rồi sao? Bây giờ Nguyệt Nguyệt cần phải ăn cơm, không thích có người làm phiền.”

Bởi vì An tiên sinh tìm cô làm việc từng nói, tính cách của An Nguyệt Nguyệt quá e dè, không thích nói chuyện lắm, khi ăn cơm cũng không thích có người làm phiền.

Tô Chi đứng dậy: "Không còn sớm nữa, Nguyệt Nguyệt cậu ăn cơm trước đi, chúng tôi về trước nhé.”

Lâm Mạt cũng nói: "Phải nghỉ ngơi cho tốt nha, chúng tôi rảnh rỗi sẽ đến.”

“Ừm ừm, tôi sẽ làm như vậy.” An Nguyệt Nguyệt gật đầu, không nỡ để bọn họ đi.

Tô Chi thấy trong mắt cô ấy không muốn chia tay, cười nói: "Ngày mai đến thăm cậu, vẫn là thời gian này, đem bài tập cho cậu.”

Cô và Lâm Mạt ra ngoài, ánh mắt An Nguyệt Nguyệt vẫn dõi theo họ, sau khi bọn họ rời đi, mặt đầy hiu quạnh.

“Nguyệt Nguyệt, những món này cô vừa mới làm, cháu ăn đi cho nóng.”

Cô y tá lấy hộp cơm ra, đặt trên bàn ăn ở trên giường, có thịt có rau, làm theo khẩu vị của An Nguyệt Nguyệt.

An Nguyệt Nguyệt không thèm ăn, chỉ ăn một vài món: "Cô ơi, lần sau cô không cần làm nhiều như này đâu, cháu không ăn hết.”

“Ôi trời, đều là ông chủ dặn dò, tôi chỉ làm theo yêu cầu của ông ấy.” Cô y tá nói: "Bị bệnh cần phải bồi bổ thật tốt, cháu ăn chút nữa đi.”

"Ông chủ thật tốt với cháu nha, cô gái tốt phúc.”

An Nguyệt Nguyệt cầm đũa, cúi đầu không nói gì.

An Lan Giai lúc mới nhận nuôi cô ấy cũng thực sự rất tốt với cô ấy, nhưng sau đó cô ấy phát hiện ra bí mật của ông ta, sau khi mẹ nhảy lầu tự tử, cô ấy đã trở thành vật hi sinh bắt nguồn cảm hứng của ông ta.

Mà chị gái trở thành con cờ để ông ta hoàn thành ước mơ của mình.

*

An Lan Giai mất thời gian mấy ngày cuối cùng cũng tinh lọc xong bài hát trong ngày phát sóng tập hai của chương trình giải trí Cực Hạn.

Chương trình giải trí Cực Hạn tập hai được ghi hình sẵn, vừa bắt đầu đã chiếm mấy bảng hot search.

#Tô Quân Bạch cười như điên#

#Lục Úc phục vụ món#

#Tô Chi vua bụng bự#

#Các khách mời cạnh tranh giành công việc#

#An Lan Giai nhìn chằm chằm#



Còn có những khách mời khác cũng lên hot search, nhưng độ hot không cao bằng bọn họ.

“Hoa trắng nhỏ à, anh đừng ỷ mình có khuôn mặt ưa nhìn liền cười điên cuồng như vậy, em đã chụp màn hình lại rồi, đây sẽ là lịch sử đen tối của anh.”

“Wow! Công việc phục vụ món được yêu thích như vậy sao? Nhiều ngôi sao tranh giành thế kia.”

“Xã hội ngày nay khó khăn lắm, ngay cả công việc phục vụ món cũng cạnh tranh, đáng sợ như vậy!”

“Vì thế vẫn là chăm chỉ học hành, nếu không thì phục vụ món cũng không cần bạn.”

“Khẩu vị của Tô Chi thật lớn, liên tục ăn 10 cái bánh mì kẹp thịt, tôi xem thôi cũng thấy đói, như thể đang xem chương trình ẩm thực, đặt hàng ngay lập tức.”

“An Lan Giai bị thao tác của bọn họ làm đơ ra rồi.”

“Trông bọn họ cười vui vẻ như vậy, tôi… tốt bụng làm cho bọn họ một gói biểu cảm.”

Bên dưới là ảnh động.

Tấm thứ nhất là ảnh của Tô Quân Bạch, anh cười to nhất, vui vẻ nhất cũng điên cuồng nhất.

Trên ảnh động, anh ôm lấy bụng, chống lên bàn, cười ha hả, bởi vì trông đẹp trai, chuyện phá huỷ hình tượng này cũng đẹp mắt không ngờ.

Chữ hahahahaha phun ra từ trong miệng anh, từng vòng từng vòng, lấp đầy cả bức hình.

Có thể nói là vô cùng hài hước, bức ảnh được đăng lại phù hợp với tâm trạng vui vẻ.

“Ha ha ha, ảnh hài hước quá, cảm ơn chị em, tôi đã sưu tầm được gói biểu cảm.”

“Mẹ tôi ơi! Chị em là fan của hoa trắng nhỏ nhỉ, vậy mà lại sửa anh ấy đẹp như thế, những khách mời khác không để ý.”

Người đăng ảnh trả lời: "Không phải, đều chưa chỉnh ảnh.”

“Hoa trắng nhỏ của chúng ta thịnh thế mỹ nhan, vốn dĩ không cần chỉnh sửa.”

“Xong rồi, Hoạ Hoạ à, hình ảnh của chị bị huỷ rồi.”

“Chị em đăng ảnh nhanh ra đây đi, chỉnh ảnh nam thần một chút rồi đăng chứ!”

“Lục Vũ Điểm, hahahaha, cậu nhóc này tức cười chết tôi mất.”



An Lan Giai lướt độ hot chủ đề của mình, hiếm khi lọt top 6 bảng hot search, mặc dù độ thảo luận không bằng Tô Quân Bạch và Lục Úc, nhưng cũng cao hơn những khách mời khác.

Kết quả này khiến ông ta rất hài lòng, độ hot tăng lên, tự nhiên sẽ có người tìm đến hợp tác.

Ông ta đã phân rõ với người đại diện trước, việc hợp tác kinh doanh bây giờ đều là người đại diện mới nhận giúp ông ta mà công ty sắp xếp.

Ông ta chọn một vài hợp tác kinh doanh khiến ông ta nổi tiếng hơn, mở rộng tiếng năm ngày trước, mới có thể quảng bá bài hát mới của ông ta tốt hơn.

“Đây là ca khúc mới tôi sáng tác, tôi định phát hành trước cuối năm, việc làm nóng giao cho anh.”

Đây là tác phẩm mà ông ta hài lòng nhất mấy năm gần đây, còn có vài bài hát khác, đều được ông ta thêm vào cùng một album.

Người đại diện gật đầu: "Tôi sẽ đăng ký với công ty, mong chờ sự nổi tiếng lại của ông.”

An Lan Giai là ký ức thanh xuân của thế hệ trước, mọi người đều nghe bài hát của ông ta mà lớn lên, nhưng sau đó ông ta dần dần mất hút trong giới giải trí.

Bây giờ nghe nói ông ta ông ta chôn vùi mấy năm mang theo những tác phẩm hay hơn trở lại giới ca hát lần nữa, trên Weibo toàn là tin tức ông ta phát hành album mới trước Tết.

“Nam thần của tôi sắp trở lại rồi đúng không? Tôi cuối cùng cũng có bài hát mới để nghe rồi.”

“Từ nhỏ tôi đã nghe bài hát An Lan Giai mà lớn lên, anh ấy quay lại giới ca hát, nhất định phải ủng hộ.”

“Nam thần cố lên! Mong chờ bài hát mới của anh.”



An Lan Giai đang ở là công ty lớn, làm việc vô cùng nhanh, đặc biệt quảng bá để làm nóng cho bài hát mới của ông ta, thời gian này trên Weibo toàn là tin tức của ông ta.

An Lan Giai vui sướng thì ngày tháng của An Nguyệt Nguyệt càng khó sống hơn, bởi vì ông ta muốn sáng ta ra những tác phẩm xuất sắc hơn, đối xử với cô ấy cũng tàn nhẫn hơn.

“Nguyệt Nguyệt, thành tựu bố có bây giờ đều là vì sự cống hiến của con, thế nên khoảng thời gian này chịu khó một chút, đợi bố thực sự nổi tiếng lại và đứng trên đỉnh cao lần nữa, con muốn làm gì cũng được.”

An Lan Giai thích được người ta sùng bái và ca ngợi, ông ta lại được nếm lợi lộc của danh lợi nên sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.

Những năm này vẫn luôn nhận được sự khốn đốn vì cái chết của vợ cũ, trong lòng giày vò, bây giờ cuối cùng sắp kết thúc rồi.

Trong mắt An Nguyệt Nguyệt lại lộ ra vẻ sợ hãi, ở đây là bệnh viện, lẽ nào ông ta không sợ gì như vậy sao?

“Đừng sợ, nhiệm vụ bây giờ của con là tĩnh dưỡng sức khoẻ thật tốt, bố đợi con xuất viện, sớm khỏe lại nhé.”

Con người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng phấn chấn hơn, An Lan Giai không thể kiên nhẫn hơn chút nào với cô ấy.

“Nguyệt Nguyệt, con chỉ là đứa con gái bị người ta vứt bỏ, không có ai yêu con, con không có gì cả, trông cũng không xinh bằng chị con.”

“Nếu năm đó bố không nhận nuôi con, cuộc sống của con chắc chắn không dễ sống, bố nhận nuôi con, con nên biết ơn trong lòng, đừng căm giận, đây là việc con phải làm.”

An Nguyệt Nguyệt cúi đầu vì lời nói của ông ta, ông ta nói đúng, cô ấy là đứa trẻ bị bố mẹ vứt bỏ, rất ít người sẽ thích cô ấy.

“Tối nay bố phải đi công tác 3 ngày, con nghỉ ngơi cho tốt, bố về thăm con sau.”

Độ hot tăng lên, An Lan Giai vẫn còn rất nhiều việc phải làm, tối nay còn phải đi phỏng vấn.

Ông ta mở cửa ra, Tô Chi đang đứng ở cửa, trên tay cô cầm túi sách, không biết đã đứng bao lâu rồi.

“Tô Chi, sao cháu… đến đây?”