Tô Chi không nghe thấy tiếng của anh, cũng đã thấy phân cảnh của kịch bản.

Đây là bối cảnh trước đó không có, đoán chừng là sau đó thêm vào.

Nữ chính theo đuổi nam chính, không được đáp lại, trong lúc buồn bã, sau giờ học hôm nào đó, đưa tay ép nam chính vào tường, hỏi anh phải làm sao mới có thể để ý đến cô.

Ép vào tường vẫn coi như chưa xong.

Lúc dây dưa ở cầu thang bộ, không cẩn thận vấp ngã, lần đầu tiên hai người hôn môi.

Lục Úc cầm kịch bản cảm thấy phỏng tay: "Cảnh này… nếu không thì bảo đạo diễn Vương xoá đi?”

Nụ hôn đầu trên màn ảnh của anh vẫn còn, chưa cho đi, nhưng đây không phải là vấn đề có cống hiến hay không, mà là vấn đề của Tô Chi.

Tô Chi ho một cái: "Vậy thì bảo ông ấy xoá đi.”

Ép vào tường còn được, quay cảnh hôn… thôi bỏ đi.

Lỡ như sau đó bị anh hai biết được, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Ừm, tôi đi nói.” Lục Úc vừa đứng dậy, đạo diễn Vương liền đi đến.

“Các người đối diễn thế nào rồi?”

“Tô Chi có gì không hiểu có thể hỏi tự nhiên.”

Tô Chi gật đầu: "Đạo diễn Vương, cảnh này có thể xoá đi không?”

Cô chỉ cảnh hôn phía trên, mặc dù chỉ là chạm vào hời hợt, nhưng cũng là hôn.

“Ha ha, cảnh này hả, tôi tạm thời thêm vào đấy, đây là một điều tiếc nuối của tôi.” Đạo diễn Vương cũng không sợ bọn họ cười: "Nếu như ban đầu tôi trân trọng cô ấy thì tốt rồi.”

Tô Chi: "… Đạo diễn Vương, cháu rất hiểu cảnh ngộ của chú, nhưng mà, gia đình cháu chắc là không đồng ý cháu quay cảnh hôn, tuy nhiên, ép vào tường thì được.”

Nếu cô thật sự quay cảnh hôn, anh hai cô sẽ nổi điên mất.

Cô nhận vai nữ chính nhỏ vẫn chưa nói với anh hai, sợ làm phiền anh hai quay phim, vẫn đợi sau khi quay phim xong rồi nói đi…

Lục Úc gật đầu: "Thế thì giữ nguyên cảnh ép vào tường.”

Mặc dù anh cũng muốn xoá cảnh ép vào tường, nhưng nếu đối tượng là Tô Chi, cũng không khó chấp nhận lắm.

Đạo diễn Vương thấy hai người cùng đồng ý, thở dài lắc đầu: "Vậy thì nghe theo ý kiến của các người.”

Ý kiến của ông ấy khá tốt, nhưng diễn viên không làm, ông ấy cũng không có cách nào ép buộc được.

Sau khi bàn bạc xong, cuối cùng xác định cảnh ép tường, buổi chiều ba ngày sau sẽ quay cảnh này.

Phân cảnh hôm nay đơn giản, chính là cuộc sống thường ngày của học sinh cấp ba, còn có tình tiết nữ chính theo đuổi nam chính, nữ chính do vậy mà bị bạn cùng lớp cười nhạo.

Nữ chính cứng rắn không sợ bất kỳ lời đồn đại nào, kiên trì làm việc của mình.

Tuy nhiên bị bạn học âm thầm cười nhạo cô gái đơn phương*, cô cũng sẽ tức giận, sẽ tổn thương.

*倒贴 (đảo thiếp): chỉ những người bỏ tiền của hoặc tình cảm… cho người khác mà không quan tâm đến việc có được nhận lại hay không.

Nhưng sau khi nhìn thấy nam chính, tâm trạng buồn bã đó rồi sẽ biến mất, việc mà cô chắc chắn nhất định sẽ làm được.

Cảnh tổng thể coi như không khó lắm, Tô Chi có sự chỉ bảo của đạo diễn Vương và Lục Úc, đã có hiểu biết sơ bộ mới vào nghề đối với diễn xuất.

Khi quay phim Lục Úc rất quan tâm cô, dẫn dắt cô nhập vai, cả hai hợp tác cũng rất ăn ý, lúc quay cảnh địch thủ, vô cùng tự nhiên tạo ra một bầu không khí thu hút lẫn nhau.

Qua ba ngày quay phim, Tô Chi đã có một chút kinh nghiệm, không còn không biết gì giống như lúc đầu nữa.

Hôm nay lúc quay cảnh ép vào tường, đạo diễn Vương đặc biệt đến đây, giải thích nội dung cho hai bọn họ.

“Thực ra cảnh này cũng rất đơn giản, Tô Chi chiếm phần chủ đạo ở đoạn này, cảm xúc phải kiểm soát tốt.”

“Lục Úc, đến lúc đó cậu phải dẫn dắt Tô Chi.”

“Hay là hai người luyện tập trước thử.”



Tô Chi nhớ rõ cảnh này, cho dù tình cảm hay là hành động, đều thành thạo trong lòng.

“Lục Úc, vậy chúng ta tìm chỗ tập thử.”

Cô và Lục Úc hiểu rõ như vậy, không có gì xấu hổ cả.

Lúc đầu thấy khuôn mặt của Lục Úc cũng sẽ bị mê hoặc, bây giờ cô đã có chút miễn nhiễm với sắc đẹp rồi.

Lục Úc: "…”

Tô Chi không để ý đến bất cứ điều gì, anh là người bị ép vào tường, cảm giác này có chút kỳ quái.

“Không thì qua đó đi, không có ai cả.” Tô Chi chỉ về góc kia.

Bên kia là góc hành lang quay phim, diễn viên quần chúng đều ở bên phía còn lại.

“…” Lục Úc thấy cô nóng lòng muốn thử, gật đầu: "Ừm.”

Chỉ là quay thử mà thôi, rất nhanh sẽ kết thúc, anh cứ coi như là một giấc mơ đi.

Hai người cùng chung ý kiến, đi về phía chỗ rẽ, Tô Chi ra hiệu anh có thể bắt đầu.

Lục Úc cầm sách đi về phía trước, Tô Chi cách đó không xa đuổi đến: "Lương Hạ Niên, chờ tôi với!”

Cô đuổi theo mấy bước, lúc Lục Úc quay lại, cô hỏi: "Tại sao cậu lại vứt món quà mà tôi tặng đi? Nếu không muốn có thể trả lại cho tôi.”

Lục Úc: "Sau này cậu đừng tặng nữa, bây giờ tôi chỉ muốn cố gắng học hành.”

Tô Chi: "Tôi cũng không ngăn cản cậu học, cậu học là việc của cậu, tôi theo đuổi cậu, không quấy rầy ai cả.”

Lục Úc: "Nhưng việc làm của cậu làm phiền đến tôi.”

“Vậy phải làm sao cậu mới có thể chấp nhận tôi?” Tô Chi: "Cậu nói đi, tôi nhất định làm được.”

“Cách xa tôi chút.”

Thấy anh sắp rời đi, Tô Chi hít một hơi, nắm lấy quần áo anh đè anh vào bức tường phía sau, tay phải chống bên tai anh.

“Hôm nay cậu nhất định phải nói rõ ràng, cho tôi một câu trả lời, không thì đừng hòng đi!”

Lực tay của cô có lẽ hơi mạnh chút, kéo lệch quần áo của Lục Úc, nhìn có chút giống cướp đoạt phụ nữ.

Lục Úc: "…”

Làm cho anh ngẩn ra, thấy Tô Chi gần trong gang tấc, anh quên mất nối thoại.

“Vãi! Chi Chi cũng ngầu quá rồi! Hu hu hu a a, dám ép thần tượng của tôi vào tường, đây cũng là cảnh tượng tuyệt đẹp.”

Lâm Mạt và An Nguyệt Nguyệt lén lút đến đây, dựa vào tường nhìn trộm hai người diễn tập.

Lâm Mạt lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, trong ảnh Chi Chi đang chống tay trên tường, với một tư thế vô cùng bá đạo ép thần tượng vào tường, vẻ mặt thần tượng có chút ngơ ra, hẳn là bị doạ lú rồi.

Qua tư thế dồn đối phương vào chân tường như vậy, hình tượng của Chi Chi trong lòng cô ấy lại cao lớn hơn.

“Mạt Mạt, cậu nhỏ tiếng chút, đừng để bọn họ nghe thấy.” An Nguyệt Nguyệt cảm thấy nhìn trộm không tốt, nhưng cô ấy cũng rất tò mò cảnh đối đầu của Chi Chi và Lục Úc.

Lâm Mạt xua tay: "Không sao không sao, tôi chụp một bức nữa rồi chúng ta đi.”

Nói là chụp một bức, cô ấy lại mở chụp thêm mấy bức nữa, lưu lại toàn bộ.

Lúc hai người rời đi, nhìn thấy Điền An An cũng ở bên cạnh.

Lâm Mạt hỏi cô ta: "Chị có chuyện gì sao?”

Điền An An là nữ phụ trong phim, phân cảnh không nhiều lắm, nhưng công việc thì rất nhiều, dễ xảy ra chuyện.

Điền An An vừa nãy cũng chụp cảnh Tô Chi ép Lục Úc vào tường, cô ta cố tình chọn góc chụp để hai người trông có vẻ mờ ám.

Nếu bức ảnh này bị fan của Lục Úc nhìn thấy, hẳn là sẽ có người mắng Tô Chi.

Cô ta không ít lần bị mắng vì tiếp xúc với sao nam ở cự ly gần, độ nổi tiếng đỉnh lưu như Lục Úc nhất định cao hơn, không biết sẽ mắng Tô Chi đến mức tự kỷ hay không.

“Tôi đến đó xem thử.”

“À, Chi Chi và Lục Úc đang tập luyện ở bên kia, trước tiên chị đừng đến làm phiền bọn họ.” Lâm Mạt biết lúc đối diễn bị làm phiền thì không tốt lắm.

Điền An An gật đầu: "Không cần cô nói, tôi cũng biết.”

“Vậy thì tốt.” Lâm Mạt kéo An Nguyệt Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta qua đó trước.”

Cô ấy muốn chỉnh ảnh chụp chung của thần tượng và Chi Chi.

Điền An An thấy hai người cách đó không xa, trong lòng lại lần nữa trỗi dậy sự ghen ghét đối với Tô Chi, không chỉ ghen tị cô có một người anh trai đỉnh lưu như Tô Quân Bạch, còn ghen tị cô có thể chung đụng thân thiện như vậy với Lục Úc.

Tô Chi, người không biết bị người ta ghen ghét, đang đợi Lục Úc trước mặt tiếp lời thoại, phát hiện anh có hơi sững sờ.

“Lục Úc, anh quên thoại à?”

“…Ừm.” Lục Úc không nói thực ra anh bị cô làm cho ngớ ra.

Anh lại có một hiểu biết mới về sức lực của Tô Chi, lớn, quá lớn, mạnh hơn anh trai cô nhiều.

“Vậy chúng ta làm lại một lần.” Tô Chi cảm thấy cảnh này khá thú vị, nguyên nhân chủ yếu là vì Lục Úc không tiếp được thoại của cô, khiến cô sinh ra cảm giác tự hào.

“…” Lục Úc: "Đợi một chút.”

Anh muốn từ từ.

Sau khi luyện tập lại lần nữa, Tô Chi đã có kỹ thuật thuần thục hơn trước, còn có mức độ hiểu rõ đối với cảnh này.

Lục Úc vẫn ngây người, sau hai lần, Lục Úc xoa bờ vai đau nhức, cảm thấy cần phải nhắc nhở cô một chút.

“Tô Chi, thực ra em có thể đẩy anh nhẹ hơn một chút.”

Tô Chi nhìn bàn tay của mình, nhớ lại động tác vừa rồi của bản thân, vừa nãy cô dùng lực rất lớn ư?

Được thôi, thấy Lục Úc có vẻ không thoải mái lắm, cô phải tự kiểm điểm lại.

“Được, em sẽ nhẹ chút, không làm anh đau nữa.”

Lục Úc: "…”

Sao lời này cứ quái quái thế nhỉ?

Cả hai đã đối diễn cảnh này ba lần, mỗi lần một tốt hơn, sau khi chính thức quay phim, Tô Chi vẫn biểu hiện giống như trước, đẩy Lục Úc, một tay ép anh vào tường, nói những lời siêu bá đạo với anh.

Đạo diễn Vương nhìn cảnh tượng trong ống kính, hài lòng gật đầu, thật sự không tệ lắm, là cảm giác mà ông ấy cần.

Thật không ngờ sức bật của Tô Chi lại mạnh mẽ như vậy, Lục Úc suýt nữa không tiếp được lời thoại của cô.

Thực ra là bị đập.

Vô cùng tốt, Tô Chi là một tài năng có thể đắp nặn.

“Cắt.”

“Rất tốt.”

Đạo diễn Vương chưa bao giờ keo kiệt lời khen với diễn viên, ông ấy cũng không thích thay đổi cảnh đã quay, cảm giác đầu tiên là tốt nhất.

Ông ấy vỗ tay đầu, những người khác cũng vỗ tay theo.

Tô Chi vẫn là lần đầu tiên được đạo diễn khen diễn xuất tốt, chẳng lẽ cô còn có thiên phú đóng phim.

Cho dù có, cô cũng không muốn vào giới giải trí, vẫn là chăm chỉ học hành thôi.

Độ hoàn thành cảnh ép vào tường này vô cùng cao, không gặp phải tình huống đặc biệt nào, cho nên cảnh buổi tối cũng có thể quay xong sớm.

Kết quả này là điều mà Tô Chi muốn nhìn thấy, sau khi cô nhận vai nữ chính lúc trẻ đã thêm WeChat của đạo diễn Vương, mỗi ngày đều chia sẻ một số video về sự nguy hiểm của việc thức khuya cho ông ấy xem.

Đạo diễn Vương lúc này mới biết, người khác mà Lục Úc nói là ai? Hoá ra là Tô Chi à, được tiểu bối quan tâm, ông ấy cũng rất vui vẻ.

“Yên tâm đi, tôi cũng không thường thức khuya lắm, già rồi ấy mà, tinh thần không tốt bằng tiểu bối các người.”

Mặc dù ông ấy nói như vậy, nhưng Tô Chi cần nhắc nhở thì vẫn nên nhắc nhở.

“Đạo diễn Vương biết là tốt ạ, sức khoẻ còn đó, lo gì không quay phim được.”

Đạo diễn Vương cười: "Cô nhóc này thật biết ăn nói.”

Lục Úc cũng cười theo: "Ừm.”

Bầu không khí bên này tốt lành, quay phim cũng rất thuận lợi, ban đầu nghĩ rằng sẽ kết thúc suôn sẻ, giữa chừng xuất hiện một sự việc nhỏ.

Vốn là trà sữa của Tô Chi, sau khi Lâm Mạt lấy uống, miệng nôn trôn tháo**, đi vệ sinh rất nhiều lần.

**上吐下泻 thượng thổ hạ tả: là triệu chứng thường gặp khi bị ngộ độc thực phẩm.

Cuối cùng vì mất nước, được đưa đến bệnh viện điều trị.

Trà sữa này là Lục Úc nhờ trợ lý ra ngoài mua, xảy ra chuyện này, anh cũng có trách nhiệm.

Hôm đó anh cùng Tô Chi đến bệnh viện thăm Lâm Mạt.

Trong trà sữa được bỏ thêm thứ tương khắc, liều lượng lớn, Lâm Mạt uống hết một ly, xuất hiện những triệu chứng quá nghiêm trọng.

Cũng may cấp cứu kịp thời, sức khoẻ của cô ấy không gặp vấn đề gì lớn.

Nhưng cô ấy rất buồn vì không thể tiếp tục quay phim cùng với thần tượng, đây còn là cơ hội tốt một lần duy nhất của cô ấy mà.

“Nhân viên phục vụ của quán trà sữa có thể phạm sai lầm đơn giản này sao? Bỏ hai thứ tương khắc vào với nhau, không phải là người khác cố ý bỏ vào đấy chứ?”

“Ly trà sữa này là của Chi Chi, nếu Chi Chi uống, bây giờ người nằm trên giường chắc chắn là Chi Chi, vậy thì Chi Chi chắc chắn không thể quay phim được.”

Mặc dù thuyết âm mưu một chút, nhưng cũng không thể không nghi ngờ.

Sau khi Lục Úc cân nhắc, nói với cô ấy: "Tôi sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, sẽ không để em chịu khổ vô ích.”

Suy cho cùng là anh bảo trợ lý mua trà sữa, Lâm Mạt uống xong xảy ra chuyện, anh sẽ chịu trách nhiệm.

Hu hu hu, Lâm Mạt nghe lời nói này của thần tượng thì cảm động sắp chết, cô ấy cảm thấy uống ly trà sữa có hại này không thiệt thòi.

Nếu thần tượng có thể quan tâm cô ấy hơn, cô ấy có thể nằm trên giường mãi (Không đúng).

Tô Chi cúi đầu nghĩ về cảnh tượng lúc đó, trà sữa đúng là trợ lý của Lục Úc mua về, nhưng người chia trà sữa không phải là trợ lý.

Người đưa trà sữa cho cô cũng không phải là trợ lý, hình như là một người đàn ông, dáng vẻ trông thế nào, lúc đó cô đang bận nên không để ý lắm, chỉ để ý đến ngón tay của anh ta có một vết sẹo nhỏ.

“Chuyện này không phải là lỗi của anh.” Tô Chi nói: "Cố gắng tìm được người đưa trà sữa cho em.”

Tìm thấy anh ta thì có thể tìm được ai làm ra chuyện này.

Cô nói với anh đặc trưng của người đàn ông kia.

Lục Úc gật đầu: "Anh sẽ xử lý chuyện này, cho các em một câu trả lời.”

Toàn bộ đoàn phim chỉ có trà sữa của Tô Chi là có vấn đề, đúng lúc bị Lâm Mạt lấy uống mất, người đó đến đối phó với Tô Chi.

Lâm Mạt xảy ra chuyện không quay được, không thể ngắm thần tượng ở khoảng cách gần, rất u buồn, chỉ có thể nhờ An Nguyệt Nguyệt quay video cho cô ấy đỡ thèm.

Mỗi ngày An Nguyệt Nguyệt đều sẽ quay cho cô ấy, bây giờ cô ấy vẫn còn một việc phải làm, chính là kiểm định đồ ăn thức uống cho Tô Chi, đồ gì cũng phải nếm thử đã, không có vấn đề gì mới đưa cho Tô Chi.

Đạo diễn Vương biết đoàn phim của ông ấy xảy ra chuyện này cũng rất tức giận, ông ấy đặc biệt mở một cuộc họp: "Mọi người phải chú ý an toàn thực phẩm, đề phòng người ngoài vào địa điểm quay phim, tôi không muốn xảy ra chuyện này nữa.”

Hôm đó kết thúc quay phim trời đã trở tối, là thời gian ăn cơm tối, mọi người đều đang nhận cơm hộp, người đã nhiều còn chen chúc nhốn nháo, cũng không có cảnh quay ở bên này nên không dễ tìm được người đó ngay từ đầu.

Lục Úc nghe Tô Chi nói đặc điểm ngón tay của người đàn ông đó, bèn nói với đạo diễn Vương, bảo ông ấy giữ im lặng trước, bí mật tìm người.

Bản thân anh cũng để ý đến những người đàn ông ngón tay có vết sẹo, cứ tìm như thế thì tìm được hai người đàn ông, vết sẹo ở ngón tay đều giống nhau.

Bọn họ kiên quyết không thừa nhận đã làm chuyện này.

Lục Úc cau mày: "Tô Chi, em còn có thể nhớ ra đặc điểm khác nữa không?”

Hai người họ không thừa nhận, bọn họ cũng không làm gì được đối phương.

Tô Chi nhắm mắt lại nhớ lại đặc điểm khác trên ngón tay của người đàn ông, vừa nghĩ như vậy cũng thật sự nhớ ra một điểm.

Ánh mắt Tô Chi liếc nhìn trên người của cả hai, chầm chậm nói: "Tôi biết là ai rồi.”

Tô Chi khoanh tay, lạnh lùng nhìn người đàn ông bên phải một tay đút túi và rung chân.

“Nói đi, tại sao đưa trà sữa xung khắc cho tôi?”

Người đàn ông ngừng rung chân, anh ta cười không còn gì để nói: "Tôi đưa cho cô cái gì? Cô không có bằng chứng thì đừng nói lung tung.”

“Bằng chứng, tôi chính là bằng chứng.” Tô Chi bước lên trước đến gần anh ta: "Cho anh thêm một cơ hội, nếu không thừa nhận nữa, tôi sẽ không khách sáo với anh đâu.”

“… Làm sao, cô còn muốn đánh tôi, nào nào, đánh tôi ở đây.” Người đàn ông chỉ vào mặt mình, còn hèn hạ đưa mặt qua: "Cô dám đánh…”

Lời khiêu khích còn chưa nói xong thì anh ta đã bị đấm vào mắt một cái, cơn đau dữ dội ập đến.

Anh ta “A” một tiếng.

Tô Chi vung tay: "Anh đã có lòng mời tôi đánh anh như thế, nếu tôi không nhận có phải không nể mặt anh lắm không.”

Cô đung đưa cổ tay: "Còn muốn bị đánh chỗ nào nữa, cứ nói tự nhiên, tôi có thể đáp ứng anh.”

Khí thế trên người cô vô cùng mạnh mẽ, người đàn ông sắp bị cô dồn vào góc tường rồi, nếu anh ta đê tiện chút nữa, phỏng chừng có thể bị cô đánh chết.

“Cô đừng đánh tôi nữa, tôi nói còn không được sao?”