Hương Phiến lại quỳ rạp xuống đất, uất ức đến cực điểm, khóc than: “Chỉ thương cho phu nhân bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh… phu nhân vốn đã yếu, lại ngã xuống hồ, bị thương đến mức đó.

Phải là người ác độc cỡ nào mới nhẫn tâm đẩy phu nhân xuống chứ! Phu nhân trước giờ luôn thiện tâm, chẳng lẽ như vậy thì nên bị ức hiếp hay sao? Nhìn phu nhân bây giờ, đến nô tỳ cũng tan nát cõi lòng…”
Tần Như Lương đỏ bừng mắt, hai tay nắm chặt thanh ghế dựa, gân xanh trên mu bàn tay nhảy lên: “Thẩm Nguyệt, chuyện cho tới nước này, ngươi còn gì để nói không?”
Thẩm Nguyệt mỉa mai giương khóe miệng, hỏi: “Ta đương nhiên có lời để nói chứ.

Chỉ dựa vào lời một phía của nàng ta mà ngươi đã nhận định ta đẩy Mi Vũ xuống hồ à? Ngươi tận mắt nhìn thấy chắc?”
“Nô tỳ tận mắt chứng kiến!”, Hương Phiến vội nói.
Thẩm Nguyệt nở nụ cười khó hiểu, quay sang hỏi Hương Phiến: “Chẳng phải ngươi nói ta đánh ngất ngươi sao, ngươi ngất rồi thì sao mà thấy tận mắt được?”
Hương Phiến nói: “Ngươi đã đẩy phu nhân xuống hồ trước, sợ mọi việc bại lộ nên đánh ta ngất!”
Thẩm Nguyệt bật cười thành tiếng, đuôi mắt khẽ cong: “Vậy sao lúc ta đẩy Mi Vũ xuống hồ thì ngươi không lên cản vậy? Chẳng lẽ ngươi sững sờ đứng nhìn à?”
Sau đó, nàng đột ngột lạnh lùng nâng cao giọng: “Đám tiện tỳ các ngươi, bảo vệ chủ không thành lại còn đổ tội vu oan cho người khác.


Tần tướng quân còn chưa bắt ngươi lại hỏi thì ngươi đã đổ oan rồi! Đúng là miệng lưỡi lanh lợi!”
Hương Phiến nghẹn họng, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cãi lại: “Nô tỳ không hề đổ tội, nô tỳ ăn ngay nói thật, lúc phu nhân bị đẩy xuống hồ thì nô tỳ không kịp ngăn cản, nên nàng ta mới đắc thủ!”
“Ồ?”, Thẩm Nguyệt không phủ định không xác nhận: “Ta là phụ nữ có thai, thai của ta đang là năm tháng đấy, đi lại đã không tiện rồi.

Bình thường ta hầu như không đi ra khỏi Trì Xuân Uyển, bây giờ ngươi lại nói ta đi ra hồ ở hậu viện.

Triệu mụ đi nấu đồ ăn trưa cho ta, Ngọc Nghiên lại bị nhốt trong hiệu thuốc một cách khó hiểu, ta chỉ có một thân một mình mà ngươi và Mi Vũ lại không ngăn nổi ta ư?”
Thẩm Nguyệt nói rất có đạo lý, nhưng không đủ để làm Tần Như Lương tin phục.
Tần Như Lương biết, Thẩm Nguyệt nhìn thì yếu đuối nhưng sức lực không hề kém.

Nếu thật sự đánh nhau thì Liễu Mi Vũ và Hương Phiến chưa chắc đã là đối thủ của nàng ta.
Tiếp đó, Thẩm Nguyệt nói: “Vậy vấn đề ở đây là, sao ta lại phải đến cái hồ ở hậu viện làm gì? Hương Phiến và Mi Vũ hai ngươi sao lại muốn đến hồ?”
Điểm này, Hương Phiến đã nghĩ xong lí do: “Phu nhân vốn luôn muốn tìm cơ hội hòa giải với ngươi, nhưng ngươi lại dẫn phu nhân đến chỗ nguy hiểm như vậy để sát hại phu nhân!”
“Hừ, nực cười”, Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta hôm nay chưa từng ra khỏi Trì Xuân Uyển, sao lại dẫn nàng ta tới đó được?”
Hương Phiến không hề ngờ tới Thẩm Nguyệt sẽ cắn răng phủ nhận.

Bất kể Hương Phiến nói gì, Thẩm Nguyệt luôn phủ nhận, nói bản thân không hề ra ngoài.
Ngọc Nghiên và Triệu thị không có đó, Hương Phiến cũng chẳng có ai chứng nhận chứng minh Thẩm Nguyệt dẫn Liễu Mi Vũ qua đó.
Mọi chuyện lập tức lâm vào thế bí.
Hương Phiến không còn cách nào khác, chỉ đành khóc lóc kể lại với Tần Như Lương: “Là nàng ta cưỡng từ đoạt lý, tướng quân, cầu xin người hãy tin tưởng nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối không nói láo! Là nàng ta đẩy phu nhân xuống!”
Thẩm Nguyệt kéo váy ngồi xuống, hai ngón tay bóp lấy cằm Hương Phiến, ép Hương Phiến nâng gương mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn dung mạo bình tĩnh đến đáng sợ của nàng.
Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Tiểu nha hoàn à, có thể ăn bậy nhưng đừng nói láo, miệng phun toàn phân thì sẽ phải trả giá đấy.


Chẳng lẽ ngươi thấy Mi Vũ trượt chân ngã xuống hồ là quá thiệt thòi nên muốn kéo người chịu tội thay đúng không?”
“Ngươi vốn dĩ không chịu để ý tới Mi Vũ, không những để nàng ta đến một nơi nguy hiểm như thế, lại còn không chăm sóc kỹ càng.

Là ngươi lơ là sơ suất nên mới hại Mi Vũ thành ra thế này.

Vì đùn đẩy trách nhiệm mà ngươi vu hãm ta, Tần tướng quân đâu có mù, hắn ta sẽ tin ngươi sao?”
Hương Phiến trừng mắt, con ngươi co siết, trong lòng khủng hoảng vô cùng.
Con người này quá đáng sợ…
Nàng ta không chỉ không chịu thừa nhận mà còn thuận lý thành chương úp ngược lên đầu mình!
Hương Phiến run rẩy nói: “Tướng quân xin hãy tin nô tỳ, nô tỳ không nói dối! Nếu mọi chuyện như lời nàng ta nói thì sao trán nô tỳ lại có máu chứ, tướng quân! Là nàng ta quỷ kế đa đoan, đang hãm hại người khác!”
Tần Như Lương mặc dù tức giận, nhưng không thể không nghe kỹ lời hai người nói.

Thẩm Nguyệt hoàn toàn phủ nhận, mà lời khai của Hương Phiến lại có quá nhiều lỗ hổng.
Rốt cuộc là ai đang nói bậy? Nhưng bất kể là ai muốn tổn thương Mi Vũ, hắn ta sẽ không tha cho kẻ đó!
Thẩm Nguyệt liếc xéo Hương Phiến, mặt không đổi sắc: “Ai mà biết ngươi va đập vào đâu? Biết đâu ngươi thấy Mi Vũ ngã xuống hồ, ngươi không thoát khỏi tội, bèn tự đập đầu mình để đổ tội cho ta thì sao?”

Tần Như Lương cau mày, lạnh lùng nhìn Hương Phiến.
Hương Phiến luống cuống hoảng hốt, chỉ vào chóp mũi Thẩm Nguyệt, kêu lên: “Ngươi, ngươi nói láo! Rõ ràng là ngươi ác độc vô cùng, ngươi đập vào đầu ta!”
Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Ta đập ngươi bằng cái gì? Bắt trộm thì phải có tang vật, ngươi nói xem ta đập ngươi bằng cái gì? Nếu ngươi tìm được hung khí, trên đó dính máu của ngươi thì ta sẽ nhận tội.

Bằng không, ngươi ngậm máu phun người cỡ đó thì ai mà tin?”
Tần Như Lương hỏi: “Nàng ta lấy cái gì để đập ngươi?”
“Nô tỳ… nô tỳ không nhìn rõ…”, Hương Phiến cắn răng nói.
Thẩm Nguyệt cười khẩy, ngẩng đầu nhìn Tần Như Lương: “Nói cả ngày trời cũng không ra được cái gì, bây giờ cũng không tìm ra lý do để ta quỳ trước ngươi.

Còn chuyện gì nữa không? Không thì ta về ngủ đây”.
Thẩm Nguyệt ném gậy xuống đất, tiêu sái quay người ra khỏi sảnh.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài sảnh vang lên một tiếng nói: “Tướng quân, hai nha hoàn này bàn tán, nói rằng có thấy công chúa rời khỏi Trì Xuân Uyển, đi ra hậu viện”..