"Đứng lại! Nơi này các ngươi nói muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?". Vương Tán gầm lên giận dữ.

Hắn muốn ra tay ngăn hai người lại thì Vương Bằng huy động vũ khí cản lại: "Ca ca, đối thủ của ngươi là ta".

Lý Thiên Lộ không dám quay lại nhìn dù chỉ là một chút, kéo Trương Tống chạy vào thông đạo. Hai người chạy một khoảng khá xa, nhưng vẫn nghe được âm thanh trang đấu như bạo tạc kh ủng bố.

Khí thế từ cuộc chiến khiến Trương Tống rùng mình. Hắn âm thầm chảy mồ hôi lạnh. Xem ra hắn vẫn chưa kịp thích ứng với thế giới này, chậm chân một chút bị dư âm tràng chiến ảnh hưởng nói không chừng mạng liền toi.

Hai người chạy được một lúc, cảm giác đường thông đạo dần dần hướng lên trên. Không lâu sau đó, cả hai đã chạy đến điểm cuối thông đạo. Phía trước là một cửa sắt tròn.

Cửa sắt này trông rất nặng nề. Trương Tống muốn cùng Lý Thiên Lộ hợp lực mở ra, nhưng không đợi hắn kịp nói gì, Lý Thiên Lộ đã một tay nhẹ nhàng đem cửa mở ra như không có gì.

Trương Tống trợn mắt há mồm. Nhưng hắn rất nhanh định thần lại. Lão bà tiện nghi của hắn là cường giả tu hành, có thể làm được vậy không phải chuyện gì quá lạ.

Lúc này hắn mới hiểu vì sao lúc trước nàng véo tai đau thế. Hắn mặc dù mang huyết mạch ma nhân, thân thể tốt hơn người thường, nhưng sau này không có gì vẫn hạn chế không nên chọc giận nàng.

Nhất là thời điểm hắn không có tu vi này. Chẳng may nàng cho hắn một cái tát, thì cũng có thể diện kiến thiên đường sao?

Cả hai đi ra khỏi thông đạo. Quan sát xung quanh, dường như nơi này là một hoa viên vắng vẻ ngoài Vương phủ. Phía ngoài cửa thông đạo còn phủ lá khô, cỏ khô ngụy trang.

"Bây giờ ngươi về huy động lực lượng, hỗ trợ hoàng thượng?". Trương Tống hỏi.

"Không thể, trước mắt chỉ có thể theo dõi biến loạn, tùy cơ hành sự". Lý Thiên Lộ lắc đầu.


"Vì cái gì? Ngươi cũng muốn thừa nước đục thả câu, ngư ông đắc lợi?". Trương Tống không hiểu.

"Ngươi có hiểu vì sao Vương Bằng kia giúp chúng ta chạy ra ngoài?". Lý Thiên Lộ không trả lời, mà hỏi ngược lại hắn.

Lúc này Trương Tống cùng Lý Thiên Lộ lên đường chạy về hướng phủ công chúa của nàng. Vừa đi vừa nói.

Nghe Lý Thiên Lộ hỏi, Trương Tống lắc đầu. Ngươi nói thì nói, còn chơi trò một người xướng, một người phụ hoạ làm gì nha.

Lý Thiên Lộ liền nói: "Thật ra Vương Bằng kia là người dưới trướng thái tử. Thời điểm trước đây vì phụ trợ thái tử gây dựng thế lực, hắn đã đắc tội rất nhiều người. Trong đó có muội muội ta, Thiên Cực. Hắn nhiều lần cản trở đại kế của nàng, mâu thuẫn giữa hai người đã đến mức không chết không thôi".

"Nếu để Thiên Cực đoạt được hoàng vị, hắn tất nhiên sẽ nằm trong danh sách những kẻ quan trọng phải chết. Đồng dạng, ca ca hắn cũng theo phe Thiên Cực. Vừa mới chúng ta biết, hắn cùng ca ca lại có mối thù... thông gian cùng tẩu tẩu. Xét về mọi phương hướng, trong cuộc chiến đoạt vị này, Thiên Cực là người thắng, hắn tất sẽ không còn lối sinh cơ nào".

"Chính vì thế lúc ấy ta cố ý nói ra sự thật trước mặt tất cả mọi người. Vương Bằng hiểu những điều này, hắn tất nhiên sẽ muốn trở về phò trợ thái tử. Nhưng Vương Tán chắc chắn sẽ không để hắn rời khỏi. Hai huynh đệ này thực lực lại ngang nhau, trong thời gian ngắn sẽ không thể phân thắng bại mà dứt nhau ra".

"Vương Bằng hắn chỉ còn cách ngăn cản Vương Tán, để ta ra ngoài. Hắn biết ta cùng Thiên Cực không hoà hợp, nên sẽ chắc chắn rằng ta sẽ huy động lực lượng ngăn Thiên Cực lại".

Trương Tống nghe được kinh ngạc, hắn vui mừng cười lớn: "Ai nha, không ngờ lão bà ta bản sự lớn vậy. Chỉ một câu nói mà đã mang chúng ta thoát khỏi hiểm cảnh. Có công tất thụ lộc. Đến, phu quân thưởng ngươi một cái".

Nói rồi, hắn đưa miệng muốn hôn nàng, thì bị Lý Thiên Lộ nhanh như chớp giơ tay chặn lại: "Ai là lão bà của ngươi. Đừng có nói loạn".

Nàng lại nói với vẻ mặt đắc ý: "Trước đấy trong miệng ta lộ ý, ta có thế lực bên ngoài. Hai người kia tưởng thật, một người lo sợ, một người hỗ trợ ta ra ngoài. Thực ra thường ngày bề ngoài ta cũng phô trương thanh thế, khiến người khác tưởng ta có thế lực lớn nên vô cùng kiêng kỵ. Nhưng sự thật bên trong là cái vỏ rỗng, không có gì cả".

Trương Tống bất ngờ: "Không có gì? Ngươi dù sao cũng là đại công chúa, không có lực lượng sau lưng, chắc chắn sẽ nhận nhiều chèn ép".



"Thực chất ngay từ đầu đã bị chèn ép. Thiên Cực kia cũng không vạch trần những tin đồn kia loan truyền về thế lực ta. Bởi người xung quanh ta, đều là tai mắt của hoàng hậu cùng nàng phái đến kiểm soát ta. Ta cũng thuận theo chuyện này, mượn những nhân thủ này làm lớn thanh thế của mình để thế lực khác kiêng kỵ không sinh ý đồ xấu. Thế lực hoàng hậu cùng Thiên Cực cũng không tiện vạch trần, sợ ta cùng đường liều mạng. Cái bọn họ cần là ta không làm loạn bọn họ".

"Lúc này đúng ra mà nói, ta đơn cô thế cô một mình. Gặp tình hình không hợp, chỉ còn cách... chạy".

Trương Tống an ủi: "Không thể nói đơn cô thế cô, ngươi còn ta nha".

"Có ngươi làm gánh nặng? Ngươi không có tu vi, còn muốn làm loạn gì". Lý Thiên Lộ cười như không cười.

Trương Tống xạm mặt lại, chợt nghĩ đến một chuyện, liền hỏi: "Tại sao Thiên Cực muốn mưu đồ hoàng vị, nàng là nữ nhân, tu vi lại thấp, ngồi vị cũng khó phục thế".

Lý Thiên Lộ lắc đầu, mặt cũng lộ vẻ không hiểu: "Ta không biết. Nếu không phải nhiều lần thu được tin tức xác thực, cùng nhiều manh mối phương hướng khác gộp lại, ta cũng không ngờ lại có chuyện này".

Trương Tống liền vỗ tay: "Có thể nàng hỗ trợ một nam nhân nào đó mà nàng đã thông gian. Sau đó thuận lợi làm nữ đế, sau lưng có thế lực khổng lồ hỗ trợ. Hoặc là muốn lên làm hoàng hậu, đại mẫu một quốc".

Lý Thiên Lộ sắc mặt biến hoá: "Lời ngươi nói không phải không có lý".

Lúc này, hai người đã chạy tới phụ cận phủ công chúa của nàng. Lý Thiên Lộ không dẫn hắn đi thẳng về phủ công chúa, mà đi tới một gian nhà nhỏ trong một ngõ hẻm không bắt mắt.

Hai người đi vào, liền thấy một thiếu nữ khuôn mặt ưa nhìn chờ sẵn.

Trương Tống giật mình vội thủ thế phòng bị, sẵn sàng... chạy. Lý Thiên Lộ lại gật đầu lên tiếng: "Tiểu Hân ".


Nàng thấy thần sắc đề phòng của Trương Tống liền nói: "Đây là nha hoàn tâm phúc theo ta từ nhỏ, ta lưu nàng ở ngoài, đề phòng có biến, làm tai mắt thông báo".

Tiểu Hân thấy người tới là Lý Thiên Lộ thì vui mừng: "Công chúa. Ngươi đây rồi. Ta đang định đi tìm ngươi. Chúng ta phải mau chạy, Thiên Cực công chúa đã chiếm được hoàng vị, đang muốn tìm ngươi".

"Nhanh như thế?". Trương Tống giật mình.

Tiểu Hân nhận ra hắn là cô gia, nàng biết chuyện giả hôn giữa hắn và Lý Thiên Lộ, gặp hắn hỏi thì nhìn về phía nàng như trưng cầu ý kiến.

Lý Thiên Lộ gật đầu: "Hắn có thể tin tưởng được".

Tiểu Hân nghe vậy không còn khúc mắc, liền nói: "Không hiểu sao bên cạnh Thiên Cực công chúa lại bỗng nhiên có rất nhiều thế lực lớn ủng hộ. Tam đại quốc công, Tứ nội đại chư vệ cấm cung, Thân vương ban khai quốc, Thừa tín lang tướng quân, Đại Đô Thống kinh thành, còn có...".

Tiểu Hân liệt kê một loạt đại nhân vật, nói mãi không hết. Trương Tống bỗng nhiên ngắt lời: "Những người cầm đầu các thế lực ủng hộ nàng này đều là nam nhân? Ta nhớ, trong kinh thành còn có không ít thế lực lớn nữ tử cầm quyền nha".

Tiểu Hân bất ngờ: "A, đúng là như vậy. Cạnh nàng không có thế lực nào do nữ nhân cầm đầu. Nhưng có gì lạ sao?".

Tiểu Hân không hiểu vì sao cô gia bỗng hỏi như vậy. Một bên Trương Tống cùng Lý Thiên Lộ nghe nàng nói thì sắc mặt cổ quái nhìn đối phương, lại là chuyện ấy? Trương Tống thầm nghĩ, chẳng lẽ Thiên Cực lại thông gian nhiều người như vậy để được ủng hộ?




May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v