Tạm thời không có vé cầu bại, không dùng được công năng này, nên Trương Tống cũng không thực sự quá để ý.

Bất quá, nói đến Đũa Mỹ Vị đây, ban đầu xem qua giới thiệu trông có vẻ gà mờ, nhưng thời điểm sử dụng lại cho hắn kinh hỉ lớn. Nói không chừng cái công năng cầu bại này cũng không đơn giản như vẻ ngoài.

"Trương Tống, bên kia xảy ra chuyện gì vậy?". Lúc này Lý Thiên Lộ cùng Tiểu Hân đã rời đi quầy trang sức, chú ý bên phía Trương Tống có động tĩnh lớn nên đến hỏi thăm.

"Không có gì, chỉ là xung đột mâu thuẫn trả thù mà thôi". Trương Tống lắc đầu.

"Ra là vậy".

Lý Thiên Lộ cùng Tiểu Hân nghe vậy không hỏi gì thêm. Những loại chuyện xung đột này là điều nhân chi thường tình thường ngày, không liên quan tới bản thân thì không ai muốn để tâm làm gì.

Sau đó, nàng kéo hắn cùng Tiểu Hân tới một ngõ hẻm vắng vẻ, nhìn xung quanh không còn ai ở gần đấy, Lý Thiên Lộ mới mấp máy môi: "Thiên Cực đã chết".

"Cái gì?". Trương Tống nghe nàng nói thì ngạc nhiên. Nhanh như vậy? Sao mới cách đây một ngày Thiên Cực đảo chính đoạt vị thành công, lúc này lại đã chết?

Chợt hắn kịp phản ứng: "Vừa rồi người sử dụng thuật pháp gì, rõ ràng không nói ra ngoài miệng, mà lời nói vẫn vang lên bên tai ta vô cùng rõ ràng".

"Đây là cách truyền âm nhập mật thông thường, dùng pháp lực truyền âm đ ến người nói chuyện nha. Đừng nói với ta là ngươi không còn nhớ. Chẳng lẽ lần trước đầu ngươi thụ thương nặng như vậy?". Lý Thiên Lộ ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

"Trương đại ca, xem ra ngươi thực sự cần phải đi khám đại phu. Nơi này là kinh thành Đại Lý, đại phu y thuật cao không thiếu nha". Tiểu Hân bên cạnh nói góp vào, đồng thời nhìn hắn lo lắng.

"Không thụ thương nặng sao kinh mạch ta đứt đoạn hết. Bất quá thực không cần đi khám đại phu, chỉ là tổn thất trí nhớ mà thôi". Trương Tống nghe trọng giọng điệu của hai nàng đối với hắn rất quan tâm thì cảm động, trấn an các nàng một lúc, sau đó nói:

"Nương tử, ngươi truyền ta pháp môn truyền âm thuật a. Thời điểm nói chuyện ngươi có thể truyền âm, ta thì không, vậy cũng như không nha ".

"Để truyền âm cần có pháp lực, ngươi kinh mạch đứt đoạn hết, không thể tu luyện, làm sao có thể truyền âm". Lý Thiên Lộ nghi hoặc.

"Thật ra ta đã khôi phục tu vi...". Trương Tống trầm ngâm một lúc, mới làm bộ bất ngờ nói ra.



Hắn nhìn lại Lý Thiên Lộ cùng Tiểu Hân, sau khi nghe được hẳn các nàng sẽ vô cùng kinh hỉ, thán phục, níu áo ta nũng nịu các loại hình, tò mò hỏi cách khôi phục ta tu vi.

Bất quá, sao vẻ mặt hai người này lại một bộ thương hại nhìn ta như vậy?

Lý Thiên Lộ an ủi: "Trương Tống a, ngươi không cần giả bộ vui vẻ đùa giỡn như thế, nếu buồn thì cứ buồn nha. Trong thời gian ngắn từ vị thế một cao thủ trở thành người bình thường, cảm giác ấy khó ai có thể chịu được"

Một bên Tiểu Hân cũng gật đầu: "Trương đại ca, ta thật sự khâm phục ngươi. Ở trong thế giới tu hành này không mang tu vi thì khó mà sống. Tại tuyệt cảnh này mà ngươi vẫn có thể tươi cười, ai...".

Trương Tống: ". . ."

Nhị nữ này cũng thật tốt. Tâm địa thiện lương thấu hiểu lòng người. Vậy mà vô tình ta được hiểu thành loại người tâm cao chí vững, thần quan ý lạc.

Hắn ho nhẹ một cái: "Hai người không tin?".

Trương Tống liền nắm quyền, hướng bức tường bên cạnh đánh tới. Um, ta đã mang tu vi Nhất Phẩm, thân lại có bí tịch Mạch Lộ Cung La, hẳn uy lực một quyền này không thể xem thường.

Bụp!

Một âm thanh giòn vang vang lên.

"A! Đau! Đau!".

Trương Tống miệng la oai oái xoa xoa mu bàn tay đỏ ửng, phía trên da các tế bào thần kinh đang phát tín hiệu cấp cứu vô cùng mãnh liệt. Bên cạnh, Lý Thiên Lộ cùng Tiểu Hân đồng loạt đưa tay ôm trán, cái người này, rõ ràng thân thể lúc này yếu ớt, hiện tại đang chơi cái gì không biết.

"Tuy thời điểm trước khi kinh mạch ngươi bị đứt đoạn đã mang tu vi tứ phẩm, thân thể đã thối da luyện thịt trở nên mạnh mẽ. Lúc này tu vi mất hết nhưng thân thể vẫn cứng rắn như cũ, nhưng không có pháp lực duy trì, vẫn chịu đau đớn cùng tổn thương nhất định. Không nên đùa như vậy a". Lý Thiên Lộ vội khuyên ngăn.


"Ai, Trương đại ca, ngươi còn chơi dại như vậy, chẳng may gãy tay què chân, chẳng phải công chúa sẽ luôn phải cõng ngươi sao?". Tiểu Hân gật đầu thở dài.

"Tiểu Hân, lúc trước trong hoàng cung, thời điểm không có ai ngươi luôn miệng gọi ta là tỷ tỷ, không thích gọi công chúa, sao lúc này ở bên ngoài lại không như vậy? Ta không thích bị gọi là công chúa nha". Lý Thiên Lộ ngắt lời Tiểu Hân.

"Ai u, tỷ tỷ!". Tiểu Hân vui vẻ mỉm cười ngọt ngào, công chúa thật tốt, luôn coi nàng là muội muội mà không phải nha hoàn.

Tại trong hoàng cung lòng người độc hơn độc xà, hai nữ không tin được ai bên ngoài, chỉ có thể tin tưởng đối phương. Lại sống cùng từ nhỏ. Bởi vậy đối với đối phương vô cùng thân thiết, tình cảm sớm đã vượt quan hệ công chúa, nha hoàn.

"Bất quá, ta không cõng hắn, ngươi cõng!"

"A, vì cớ gì? Trương đại ca là phu quân của tỷ tỷ ngươi nha!"

"Ai là tỷ tỷ ngươi. Nha hoàn cần thay công chúa, tiểu thư làm việc a".

...

Rẹt!

Hai nữ đang quay đầu sang ríu rít nói chuyện với đối phương, chợt nhìn lại thấy một màn trước mắt không thể tin. Miệng hai nữ há tròn tưởng chừng có thể nhét vừa quả trứng gà.

Chỉ thấy Trương Tống một tay giơ lên, ngón tay chỉ ra. Tại bức tường đối diện, trùng với vị trí ngón tay hắn chỉ vào, có một lỗ hổng nhỏ kích cỡ vừa đúng bằng một ngón tay, bên trong lỗ hổng là một màu tối đen, bộ dáng sâu chừng nửa trượng.

"Trương Tống, ngươi thực sự đã khôi phục tu vi".

"Trương đại ca, vừa rồi là chiêu gì, thật đẹp mắt".

Sau vài khắc thất thần, Lý Thiên Lộ cùng Tiểu Hân kịp phản ứng, liền kinh ngạc vui mừng thốt lên, ngữ khí vừa kinh hỉ vừa kích động.


Trương Tống lúc này nội tâm cũng vô cùng bất ngờ, vui vẻ. Vừa rồi sau khi ăn đau khổ khi đánh một quyền vào tường, hắn mới cẩn thận dò xét lại thể nội. Thời điểm hệ thống vừa thôn phệ bí tịch tự động tu luyện, hắn còn chưa kịp cẩn thận xem xét.

Chỉ thấy trong thể nội hắn, tại trận pháp thứ nhất kia, ngoài chút vật chất tử sắc ban đầu, còn xuất hiện một chút khí kim sắc.

Theo hệ thống thôn phệ bí tịch, Trương Tống đồng thời cũng nhờ đó mà nhớ hết khẩu quyết, liền biết luồng khí kim sắc này là pháp lực Mạch Lộ Cung La tu luyện ra.

Bí tịch Mạch Lộ Cung La có bốn tầng, mỗi tầng phân biệt sẽ tu luyện lần lượt ra các loại pháp lực Mạch Khí, Lộ Khí, Cung Khí, La Khí. Lúc này hắn tất nhiên là đang ở giai kỳ tu luyện tầng thứ nhất, luồng khí pháp lực kim sắc này đương nhiên là Mạch Khí.

Sau khi cảm ngộ Mạch Khí, Trương Tống liền phát hiện năng lực của nó nằm trong hai chữ uy lực. Tầng đầu tiên của bí tịch Mạch Lộ Cung La là bí pháp b ắn ra Mạch Khí từ các ngón tay đồng dạng như chỉ phong, sát thương vô cùng lớn do tấn công tụ lực vào một điểm, không bị phân tán.

Hắn vốn chỉ định thử nghiệm mà thôi, bức tường kia vô cùng cứng rắn, bắn phá tạo thành một lỗ hổng nhỏ cũng không tệ, vậy mà tạo thành một lỗ sâu nửa trượng.

Bất quá, đấy cũng là vì hắn tung hết sức. Chiêu vừa rồi cũng khiến hắn hao tổn rất nhiều pháp lực. Vì vậy mà trong một khắc qua đi, thái dương đã mơ hồ điểm một vài giọt mồ hôi.

Nếu thời điểm sau tung chiêu này mà giữ sức, tuy uy lực nhỏ hơn, nhưng sẽ tiết kiệm pháp lực, hẳn có thể b ắn ra được rất nhiều lần. Bên cạnh đó, hiện tại hắn tu vi quá thấp, pháp lực không có bao nhiêu, chính vì vậy vừa b ắn ra một luồng Mạch Khí đã có dấu hiệu có chút không chịu nổi.

Tầng đầu tiên đã có uy năng mạnh như thế này, không biết thời điểm tu luyện các tầng sau, luyện ra được Lộ Khí, Cung Khí, La Khí thì sẽ có công hiệu thế nào. Đối với chuyện này, Trương Tống có chút hưng phấn chờ mong.

Lại nói, thời điểm b ắn ra Mạch Khí, là một chỉ phong gợn sóng không khí trong suốt. Sao không mang các loại màu sắc xanh, đỏ, tím... giống như tia laser nha. Vậy chẳng phải thời điểm chỉ tay phóng ra trông tiêu sái hơn nhiều?






Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc