Mọi người trong lâu lập tức nhao nhao hưởng ứng, khách khí một phen. Đoàn Dự mỉm cười lên tiếng:

"Hồng cô nương chỉ cần đứng đây, khí chất ngời ngời thu hút mọi ánh mắt. Nếu Hồng cô nương múa một bài, kẻ nào chê thì là mắt phủ sương mù a".

Lời vừa nói ra, lập tức kéo theo thanh âm hưởng ứng khắp lâu. Hồng cô nương thực quá xinh đẹp, kẻ điên mới chê nha.

Thu hết phản ứng của mọi người vào trong mắt, Hồng Tố Cực che miệng mỉm cười. Nàng phất tay, không biết từ đâu tung ra một chiếc áo choàng đỏ trong suốt, hai chân chuyển động, thân hình yểu điệu uốn éo bắt đầu múa.

Tất cả mọi người liên ngưng bặt lại, không một thanh âm. Mọi ánh mắt chăm chăm hướng lên thân ảnh trên lầu hai kia.

Hồng Tố Cực thân nhẹ như yến, tấm áo choàng được nàng khéo léo xử xuất, tựa hồ vần vũ bay lượn quanh người.

Thời điểm Hồng Tố Cực múa, chiếc váy dài tới chân của nàng tung bay nhẹ lên, Trương Tống mới phát hiện, nàng vậy mà không đi giày, một đôi chân trần trắng tuyết nhu địa như lướt trên mặt đất.

Quan sát Hồng Tố Cực múa, Trương Tống không khỏi cảm thán. Tại hậu thế, hắn từng được xem các điệu múa cổ trang trong phim, tiktok, internet... Bất quá, xa xa không bằng hoa khôi trước mắt.

Nương theo vòng eo chuyển động cùng thân hình lả lướt, cảm tưởng không giống như nàng đang múa, mà dường như chỉ là một thiếu nữ sức xuân dạt dào, đang tung tăng dạo chơi, biểu thị cảm xúc qua hành động. Nhập ý vào bài múa.

Quả nhiên, khác hẳn với những điệu múa hậu thế, khí chất hoa khôi thế giới này nhiều hơn mấy phần môn đạo.

Những người khác thì trông có chút không ổn. Trông cái vòng eo không xương uốn éo, trước ngực hai cái rung rung dồn dập kia... Hô hấp mọi người đều gấp rút mấy phần, thậm chí có kẻ còn đưa tay xuống che đũng qu@n.

Trương Tống nhìn được thì khinh bỉ. Bất quá cũng không trách được bọn hắn, hoa khôi này quá quyến rũ đi.

Dù là đứng yên không làm gì cũng đủ để câu hồn đoạt phách nam nhân, bây giờ lại tự thân múa, chỗ nào chịu cho nổi.

Càng xem về sau Trương Tống càng bất ngờ. Phần múa trước mang đến cho người xem cảm nhận được hình ảnh một thiếu nữ tuổi xuân ngọt ngào, về sau lại có mấy phần thê lương chi ý.

Mọi người trong lâu cũng giống Trương Tống, nhiều ít cũng cảm nhận được, không khỏi dâng lên cùng một suy nghĩ.



Thật tuyệt a!

Hoàn San bên cạnh nghĩ thầm, hoa khôi này thật có vài phần ý tứ, sống trong thanh lâu có phần đáng tiếc.

Trương Tống lại là cảm thán, quả thực các muội muội hậu thế không thể so sánh. Một bên múa ra hồn ý, một bên vung vẩy tay chân, dù xem có đẹp mắt, thì cũng chỉ là thưởng thức dung nhan mỹ nữ đang múa. Căn bản không cùng tầng thứ.

Bất quá, làm sao cảm giác Hồng Tố Cực này có chút quen mắt.

Ai... chỉ cần là mỹ nữ, vừa gặp liền thấy quen mắt a.

Lúc này, Hồng Tố Cực đã múa xong. Mọi người phía dưới liền hưởng thanh vỗ tay khen hay một trận.

"Điệu múa này của Hồng Cô Nương rất tuyệt, có thể cho chúng ta biết tên bài múa? Thưởng thức vũ đạo của Hồng cô nương, lại không biết tựa danh để thấu triệt ý nghĩa điệu múa này, tại hạ thật không cam lòng". Đoàn Dự ánh mắt nhìn Hồng Tố Cực càng thêm cuồng nhiệt, đợi nàng múa xong, liền hỏi.

Mọi người nghe Đoàn Dự hỏi trong lòng liền thầm mắng hắn nhanh chân, đồng thời tự trách bản thân. Ban đầu, Hồng Tố Cực đúng là chưa nói ra tên bài múa. Đoàn Dự đợi nàng múa xong mới lên tiếng hỏi, biểu lộ tâm tư chu đáo cẩn mật của mình, luôn chú ý tới những thứ quan trọng mà không phải chỉ biết vỗ tay khen hay vuốt mông ngựa, như vậy sẽ khiến cho mỹ nữ ấn tượng, nảy sinh hảo cảm.

Thử hỏi, đối với một người múa, đến tên của vũ đạo họ múa còn không được hỏi tên thì sầu bi cỡ nào?

Giữa tình cảnh ấy nếu bất chợt có người đứng ra vấn an thì sao? Thì rất cảm động nha! Người đó còn là thái tử, thân phận cao quý.

Sao chúng ta không nghĩ ra a? Lại để cho Đoàn Dự nhanh chân tới trước.

Hồng Tố Cực không trả lời Đoàn Dự ngay, mà từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, chầm chậm lau đi chút mồ hôi trên trán chảy ra sau khi múa.

Đoàn Dự mày nhẹ cau. Bất quá, cũng không bất mãn nói gì. Tại thanh lâu, hoa khôi thường chơi những trò "huyền cơ", khẳng định sau đó sẽ có giải thích thoả đáng.


Quả nhiên sau đó, Hồng Tố Cực nhẹ giọng lên tiếng: "Đoàn thái tử hỏi trúng tâm ý của thần thiếp, chuyện này cũng là mấu chốt của đêm nay".

Nghe từ "đêm nay", không ít người không nhịn được mà liên tưởng lung tung, hô hấp nhanh vài phần. Nói đến từ này, ngữ khí Hồng Tố Cực còn cố tình hạ thấp vài phần.

Cái nữ nhân này thực biết khơi gợi a!

Hồng Tố Cực tiếp tục lên tiếng: "Các công tử hôm nay mến mộ tiểu thiếp mà tới, Tố Cực trong lòng rất cảm động. Bất quá, tiểu thiếp chỉ có một người, không thể chiếu cố toàn bộ các vị. Tối hôm nay, muốn mượn bài múa này ra thử thách, chọn ra một công tử trao tâm tình. Những vị còn lại, Tiểu Cực đành phải bồi tội vào thời điểm khác. Chỉ mong chư vị không trách cứ".

Ngữ khí Hồng Tố Cực trong trẻo mềm mại, lại ẩn ẩn mang theo một tia ủy khuất, đám khách nhân nghe được ào ào hô phải.

"Hồng cô nương nói rất đúng"

"Không thể nào trách được"

"Hồng cô nương yên tâm, dù kết quả thế nào chúng ta cũng sẽ không một lời oán thán"

...

Chơi thanh lâu vốn là một thú vui tiêu khiển. Chuyện ra thử thách, đoạt hoa khôi này chính là sự kiện thú vị nhất. Lúc này người ra thử thách lại là một hoa khôi dung nhan tuyệt thế, trước giờ chưa từng xuất hiện. Chính vì thế khiến cho mọi người ở đây tâm chí bừng bừng.

"Hồng cô nương phải chăng muốn ra thử thách nào?". Tư Đống lên tiếng.

"Rất đơn giản". Hồng Tố Cực mỉm cười, ra hiệu cho người phục thị phía sau, "Tiểu thiếp sẽ viết tựa bài múa lên giấy, các vị mỗi người sẽ đoán tên bài múa, vị nào đoán ra kết quả chính xác hoặc gần nhất, sẽ có được tư cách cùng..."

Nói được một nửa, Hồng Tố Cực ngập ngừng, như thể ám thị điều gì đó.

Đến nước này, mọi người chỗ nào nhịn được nữa. Nhiều lần bị gợi lên, lại được ngắm nhìn thân thể chỗ lồi chỗ lõm mê người của Hồng Tố Cực, dung mạo nàng đeo mạng che hấp dẫn huyền bí, càng k1ch thích người ta muốn khai phá.


Tư Đống, Sâm Mục giờ phút này hai mắt đã nóng rực, cơ hồ muốn phóng ra hoả. Đoàn Dự thần tình lại ổn hơn chút, hắn thân là thái tử, không thể quá thất thố. Dù vậy, vẻ mặt hắn vẫn nổi lên một tia cuồng nhiệt.

Trương Tống vốn luôn có chút để ý Đoàn Dự, những biểu hiện này đều lọt vào mắt hắn, kết hợp tất cả những gì đã xảy ra thì hơi thở dài. Đoàn Dự thế giới này rất khác những gì hắn biết nha.

Đám người liền hưởng thanh, thúc dục nàng bắt đầu thử thách nhanh chút.

"Khụ khụ, Hồng cô nương là nữ tử yếu ớt, không thể hành sự nặng nề gấp gáp, chịu không được những thanh âm thô lỗ, các ngươi không nên tạo áp lực cho nàng a". Tư Đống ho vài cái, lớn tiếng.

A!

Nghe hắn nói mọi người trong lâu giật mình. Tên này vậy mà tranh thủ thời cơ lấy lòng mỹ nữ. Thật đáng ghét a! Chỉ có điều lời hắn nói cũng rất hợp lý. Ai... sao bọn hắn không nghĩ ra lý do này sớm chút, lại để Đoàn Dự lẫn Tư Đống thay phiên nhau tạo hảo cảm trong lòng hoa khôi mỹ nữ.

Hồng Tố Cực nghe vậy nhìn về phía Tư Đống hoa dung nở rộ mỉm cười gật đầu, vẻ mặt cuối cùng cũng có người hiểu được ta.

Tư Đống được Hồng Tố Cực trao một nụ cười, hoa tâm đại phóng, tim đập bình bịch như thể phấn khích cực độ. A, mỹ nữ đối với ta có đại hảo cảm. Nàng cười với ta!

Hắn không khỏi vui vẻ giương cằm nhìn những người khác. Các ngươi làm sao sánh bằng ta. Lão tử thông minh hơn các ngươi nhiều, ha ha... A, không đúng, cái miệng của ta tốt hơn các ngươi nhiều. Rốt cuộc miệng các ngươi cũng chỉ là phụ kiện trang trí.








May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v