Trương Tống giật mình, ngươi nhìn ta làm gì nha.

"Nam nhân?"

Khách nhân trong lâu nghe đáp án của Hoàn San, nhất thời ngây ngác không hiểu gì. Nam nhân thì có liên quan gì điệu múa vừa rồi?

"Chẳng lẽ ý huynh đệ, điệu múa vừa rồi như thổ lộ tâm tình thiếu nữ, ban đầu là một tiểu cô nương yêu đời mộng xuân, sau đó vì thất tình, vì nam nhân mà hoá tiêu điều sầu ý?". Đoàn Dự vỗ tay thốt lên.

"A...". Khách nhân trong lâu nghe Đoàn Dự nói, liền a một tiếng, giật mình hiểu ra. Điều này rất có lý. Đáp án này trông như không liên quan mà hoá ra lại rất có liên quan.

Ánh mắt mọi người trong lâu nhìn về Hoàn San liền thêm một tia thán phục. Cũng không biết vị công tử này từ đâu tới, dung mạo ngọc thụ phong lâm, kiến thức còn thật uyên bác.

Đồng thời, còn có một bộ phận người thở dài. Đáp án này rất có ý tứ, khả năng thanh niên này được chọn càng cao, cơ hội của bọn hắn thấp thêm một phần.

Hoàn San đối với cử động của mọi người thì không nói gì, chỉ mỉm cười một cái.

"Còn công tử?". Hồng Tố Cực nhu địa quay đầu về phía Trương Tống.

"Nữ nhân!". Trương Tống không do dự mà trả lời.

Mục đích của hắn không phải vui vẻ với hoa khôi, bởi vậy tiện miệng nói chơi một đáp án.

Đã Hoàn San nói "Nam nhân", vậy ta nói "Nữ nhân".

Vừa nói, đồng thời Trương Tống cũng bắt chước Hoàn San, hữu tình vô ý liếc nhìn nàng một cái.

Cái nhìn này khiến Hoàn San sững sờ, người này bỗng dưng nói "Nữ nhân", rồi nhìn ta làm gì?

Chẳng lẽ thân phận ta bại lộ?

Không thể a, ta ngụy trang rất cao minh. Hành động cũng không chút sơ hở gì.

"Nữ nhân?". Khách nhân trong lâu nghe đáp án của Trương Tống thì ngạc nhiên, đồng dạng như lọt vào sương mù.



Đáp án "Nam nhân" vừa rồi suy diễn còn hiểu được, còn "Nữ nhân" thì có liên quan gì?

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đoàn Dự, vừa rồi hắn là người suy tính được ra ý nghĩa đáp án của Hoàn San. Bất quá, lần này Đoàn Dự chỉ đáp lại bằng một cái lắc đầu, hắn cũng không hiểu được.

Không hiểu được thì không cần hiểu, khách nhân đồng thời nhìn về phía Hồng Tố Cực chờ nàng quyết định, nàng ra thử thách, nàng là người quyết định đáp án. Quản gì suy nghĩ nhiều a, đúng hay sai chỉ cần Hồng Tố Cực quyết định.

Hồng Tố Cực mỉm cười: "Tiểu thiếp chờ các công tử bên trong".

Nói xong, không quản ánh mắt của mọi người, cất bước đi vào nội lầu.

Ngạc nhiên là mọi khách nhân đều không dị nghị gì, yên lặng chờ đợi. Một bộ nhìn nhiều đã quen.

Nếu hoa khôi là người đưa ra thử thách, có thể sẽ không tự nói ra đáp án, tránh làm mất lòng, đả kích tâm tình khách nhân.

Dù sao lời từ miệng một mỹ nhân tuyệt thế nói ra, ít nhiều cũng có ảnh hưởng đến tâm cảnh đám nam tử truy cầu nàng.

Quả nhiên, liền sau đó, một thị nữ bước ra thông báo: "Tiểu thiếp mời Trương Tống, Hoàn San, Đoàn Dự, Sâm Mục, tứ vị công tử vào a".

Nghe vậy toàn lâu nhất thời như ong vỡ tổ, ào ào nghi hoặc, không phải chỉ được một người? Sao lại là bốn người nha. Cùng với đó, nhiều người bất mãn vì mình không được chọn, nhao nhao phản đối.

Thị nữ vẻ mặt tươi cười không đổi sắc: "Các vị công tử thứ lỗi. Chẳng qua Hồng tiểu thư cảm thấy bốn công tử đây đều đưa ra đáp án gần đúng, phân lượng như nhau, không nỡ chọn người này loại người kia, đành phải mời cả bốn vị vào để tiếp tục một thử thách khác.

Còn các vị công tử không được chọn, xin thứ lỗi a. Hồng tiểu thư tuyệt không thiên vị ai, đều làm một lẽ công bằng".

Nghe nàng này nói, Trương Tống vốn cũng ngờ vực thở dài một hơi. Không nói kỹ, hắn còn tưởng hoa khôi này tham lam, muốn cả bốn người đây.

Khách nhân không được chọn sau khi bất mãn một phen, cũng không làm gì được, chỉ có thể tiu nghỉu hâm mộ nhìn bốn người Trương Tống được thị nữ dẫn lên lầu hai.

Trương Tống thấy Hoàn San cũng bước tới thì giật mình: "Hoàn huynh cũng muốn tiếp tục?".


"Sao lại không nha?". Hoàn San ngạc nhiên hỏi lại.

"Không có gì" Trương Tống lắc đầu, hắn thân thiện: "Nếu Hoàn huynh đã quyết tâm, vậy ta nhường ngươi, đợi một lúc nữa ta sẽ hỗ trợ huynh song túc song tê cùng Hồng cô nương".

"Cái gì mà song túc song tê". Hoàn San đỏ mặt. Nàng là nữ giả nam trang, cũng không có hứng thú qua đêm cùng hoa khôi. Chỉ là tò mò muốn xem thử thách tiếp theo hoa khôi này bày ra là gì. Tên Trương Tống này lại ở một bên nói cái gì lung ta lung tung. "Chúng ta nên cạnh tranh công bằng a, ta tuyệt sẽ không dùng phương thức gian tâm ấy".

Trương Tống thấy vậy ngoài mặt vui vẻ đối ứng vài câu. Trong lòng cười thầm, còn tỏ vẻ quân tử đạo mạo cái gì a, ta còn không biết ngươi là nữ giả nam trang, muốn chơi cũng không được nha.

Thị nữ dẫn bốn người tới một căn phòng lớn, nàng lên tiếng: "Bốn vị công tử, mời vào. Tiểu thư chờ tại bên trong".

Nói xong, nàng không tiến vào, mà đứng tại bên ngoài chờ.

Bốn người Trương Tống cũng không khách khí tiến đến.

Bên trong, toàn bộ căn phòng được trang trí bằng vải lụa đỏ. Trung gian, đặt một chiếc giường lớn được vải lụa đỏ che phủ. Thấp thoáng, có thể nhìn thấy một thân ảnh yểu điệu quyến rũ nằm trên đó.

"Cái này..."

Nhìn thấy cảnh tượng này, hô hấp Tư Đống và Đoàn Dự dần gấp rút. Hoàn San thì là nhíu mày một cái.

Trương Tống vẻ mặt nghi ngờ, nữ nhân này đang chơi cái trò gì. Lại còn một bộ nằm chờ trên giường. Đừng nói đằng sau lớp màng lụa đỏ đó, nàng ta không mặc gì nha.

Ít nhất thì nơi này còn đông người...

"Ai u, các vị công tử đã tới, cửa đã đóng chặt chưa a..." Thanh âm Hồng Tố Cực vang lên, bất quá, khác với vừa mới còn ở bên ngoài, lúc này ngữ khí lại mang thêm nũng nịu chi ý.

Bốn người Trương Tống giật mình, sao nữ nhân này bỗng dưng thay đổi như vậy. Còn nói đóng chặt cửa... Chẳng lẽ đây là bước đầu của thử thách tiếp theo?

"Đã đóng chặt a ". Tư Đống lên tiếng.

"Tốt, vậy phiền các vị công tử tắt hết nến trong phòng, tiểu thiếp lúc này không tiện xuống giường nha". Thanh âm mê người của Hồng Tố Cực tiếp tục vang lên.



Lần này Trương Tống thật sự giật mình, làm gì phải tắt hết nến? Còn nữa, không tiện xuống giường là ý nghĩa gì?

Đừng nói nữ nhân này muốn chơi bốn...

Trương Tống ta không bi3n thái như vậy nha.

Hoàn San kinh nghi bất định, nàng do dự, tình thế có vẻ không ổn a, lúc này có nên rời đi trước?

Đoàn Dự cùng Tư Đống cũng nghi hoặc không thôi. Bất quá, lời Hồng Tố Cực khiến hai người càng nổi hoả nhiệt kích động.

Hai người thực tò mò tiếp theo sẽ diễn biến chuyện gì. Tư Đống vội thổi tắt hết nến xung quanh: "Hồng cô nương, đã tắt hết".

"Tốt nha". Thanh âm cười khúc khích của Hồng Tố Cực vang lên. Lúc này trong phòng tối đen, duy chỉ có chút ánh trăng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ len lỏi vào, miễn cưỡng khiến căn phòng không đến nỗi tối không nhìn thấy gì.

Dưới nguyệt quang mờ nhạt, kết hợp trong phòng trang trí toàn bằng vải đỏ, tạo nên một quang cảnh ma mị, không khí mập mờ.

Làn vải màng che giường hé mở, một thân ảnh lồi lõm mị hoặc bước ra.

Trương Tống lúc này tâm tình thực có chút kích động. Tuy trong phòng tối không nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy đại khái thân hình. Bất quá, không phải kẻ mù đều có thể nhìn ra được, nữ nhân này vậy mà bên ngoài khoác một tấm áo lụa trong suốt, bên trong mơ hồ chỉ mặc đồ thiếp thân.

Ách! Tình cảnh quái quỷ gì đây?

Nữ nhân này thực sự muốn chơi trò tứ long nhất phượng? Hoặc muốn câu dẫn tâm phách người ta...

Hồng Tố Cực yểu điệu bước tới một người, theo Trương Tống nhớ được, vị trí đó chính là Đoàn Dự. Nàng đặt tay lên ngực người đó vuốt nhẹ, nỉ non: "Lồ ng ngực rắn chắc này... tiểu thiếp có thể may mắn được phục thị?".



Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc