Khí tức của pháp tướng cùng vũ khí khác biệt, sáu trường kiếm vừa xuất hiện, Trương Tống và Hồng Tố Cực liền nhìn ra được đây là pháp tướng của Đoàn Chính Thuần.

Lại nói về Đoàn Chính Thuần, hoả khí của hắn đã lên đến đỉnh điểm, lần này hắn quyết bằng mọi giá, dù trọng thương cũng phải giết Hồng Tố Cực.

Chính mình lần vừa rồi tư thế vận pháp lực sử xuất chiêu thứ oai vệ tuyệt đẹp, vậy mà lơ là phân thần để đối phương trực diện đánh tới cắt đứt quá trình vận pháp. Đối với chuyện này Đoàn Chính Thuần vừa xấu hổ vừa giận. Là đánh trực diện a, không phải đánh lén.

Bộ dáng nữ nhân này tuổi tác ngang với hậu bối hắn, ăn thiệt thòi trong tay đối phương khiến hắn nhất thời cảm giác có chút ủy khuất, đào sâu một chút là hơi nhục nhã.

Lục kiếm vừa ra, Đoàn Chính Thuần không nói hai lời, sắc mặt âm trầm phất tay hướng về Hồng Tố Cực. Sáu trường kiếm liền hoá thành sáu đạo thanh quang, chớp mắt biến mất, tại vị trí cũ chỉ còn lại sáu đạo hư ảnh, mờ nhạt dần dần rồi tan biến trong hư không.

Hồng Tố Cực thấy cảnh này vẻ mặt nghiêm trọng, xoay người một vòng, toàn thân hoá hồng sắc. Quang mang loé lên, từ trung tâm bỗng phi ra ba thân ảnh, lấy tốc độ thiểm điện tẩu tán ra ba hướng khác nhau.

Ngay trong một sát na đó, tại vị trí cũ Hồng Tố Cực đứng lục ảnh xuất hiện, sáu trường kiếm hiện ra, như trảm sơn triệt địa chém vào mặt đất phía dưới.

Oanh! Oanh! Ầm một tiếng vang rung động kinh hồn, thanh âm bạo lãng khủng khiếp nối nhau vang lên, bụi mù khởi lên cả một vùng. Trong lúc nhất thời cảm giác trong bầu không khí tràn ngập kiếm ý.

Đằng xa, Trương Tống mắt hiện lên vẻ kinh diễm cùng. Tông Sư tranh đấu vô pháp hắn tưởng tượng. Nói thì dài, nhưng pha giao thủ vừa rồi xảy ra tựa hồ trong chớp mắt.

Trong mắt hắn, sáu trường kiếm kia dường như biến mất, sau một giây sau liền xuất hiện trên đỉnh đầu Hồng Tố Cực chém xuống. Mà Hồng Tố Cực dường như đã đoán ra từ trước, ngay khi Đoàn Chính Thuần xuất ra pháp tướng lục kiếm, nàng liền hoá thành ba đạo hồng ảnh phi về ba hướng khác nhau, hiểm hiểm tránh thoát một kích của sáu kiếm hợp lực vừa lúc đánh xuống.

Đoàn Chính Thuần hừ lạnh phất tay áo, một cỗ phong lãng phất ra, quét tan khói bụi mịt mù. Lúc này Trương Tống mới nhìn thấy rõ toàn cảnh, nhất thời trợn mắt há mồm, ba đạo hồng sắc kia dừng lại, hiện rõ thân ảnh. Vậy mà cả ba đều mang bộ dáng Hồng Tố Cực.

"Thân pháp không tệ, bất quá cũng chỉ dừng lại ở không tệ mà thôi". Đoàn Chính Thuần nhíu mày. Sáu trường kiếm dường như nhận được lệnh, chia ra ba hướng đâm tới ba Hồng Tố Cực.



Đoàn Chính Thuần vốn mang vẻ mặt nắm chắc, bất quá một màn tiếp theo khiến hắn sững sờ.

Ba Hồng Tố Cực, mỗi người gặp nhị kiếm chém đến, liền vận khởi pháp lực thúc dục đoản kiếm huyết sắc trong tay, huyết quang trên thân trường kiếm toả ra rực rỡ. Một luồng lực lượng to lớn phát ra, Hồng Tố Cực động tác trông nhẹ nhàng uyển chuyển mà nhanh như chớp, nâng đoản kiếm lên đối kháng với nhị kiếm đang đánh tới.

Oanh một tiếng ầm vang. Nhị kiếm vốn mang uy thế khủng khiếp lại bị đánh bật ra dễ dàng. Hồng Tố Cực mỗi cái phất tay huy kiếm tựa như khiêu vũ phi vân, dù trong tay nàng chỉ có một thanh kiếm, nhưng nhất thời lại hiện ra hư ảnh hai huyết kiếm, cùng va chạm với nhị kiếm thanh sắc.

Không phải Hồng Tố Cực linh hoạt thì kiếm pháp của nàng vô cùng cao minh. Pháp lực của nàng vô cùng thâm hậu, mỗi trường kiếm thanh sắc của Đoàn Chính Thuần ẩn chứa lực lượng đào sơn bạt hải, vậy mà bị nàng dùng lực đối lực, nhẹ nhõm ứng phó.

Nhất thời, sáu trường kiếm bị ba Hồng Tố Cực đánh bật ra, vô pháp đột phá huyết kiếm, chém tới người nàng.

"Vậy mà đều là chân thân". Đoàn Chính Thuần kinh hãi.

Nguyên bản hắn nghĩ trong ba người này, sẽ có một người là chân thân, còn lại đều là phân thân hư ảnh. Hắn dự định đầu tiên sẽ huy động lục kiếm đánh tới, đợi khi chân thân Hồng Tố Cực bị lộ, hắn sẽ khoá chặt khí tức đánh giết, không cho nàng cơ hội phân thân lần nữa.

Không ngờ mọi chuyện lại vượt ra suy nghĩ của hắn. Cả ba thân ảnh này vậy mà đều đánh bật nhị kiếm. Pháp tướng cùng chủ nhân tâm thần tương liên, Đoàn Chính Thuần có thể cảm thấy được lực lượng do lục kiếm và huyết kiếm va chạm truyền tới.

Cảm giác này chắc chắn do chân thân gây ra, đối với phân thân hư ảnh khó có thể có cảm giác này.

Uy lực pháp tướng của hắn hắn hiểu rất rõ. Nếu là hư ảnh phân thân do thân pháp tạo thành, không thể nào đón đỡ, vừa va chạm sẽ bị pháp tướng sắc bén của hắn ma diệt ngay.

Cũng không biết đối phương sử dụng công pháp hay bí thuật gì. Nghĩ tới đây, trong đầu Đoàn Chính Thuần nổi lên một tia tham lam, nếu có thể đoạt được phương pháp phân thân này, thực lực hắn sẽ tăng một mảng lớn.



Chút nữa nếu có thể thì bắt sống nàng ta, sau đó tra hảo một phen thật tốt.

Nữ nhân này lại xinh đẹp kiều mị tuyệt diễm không thua gì các đại mỹ nhân trong thiên hạ, giết cũng có phần đáng tiếc.

Dù rằng đối phương đã giết nhi tử hắn, nhưng một kiếm chém chết thì có chút tiện nghi cho nàng. Không bằng bắt lại vui vẻ một thời gian, cũng coi là biện pháp trả thù thoả nhất cho nhi tử. Nghĩ tới đây, th@n dưới hắn không nhịn được bỗng bốc lửa nóng hừng hực.

Tuy rằng việc này có chút uốn cong lương tâm, nhưng nghĩ kỹ cũng không sai chút nào.

Còn nữa, vừa rồi không biết nữ nhân này sử dụng kiếm pháp gì thật cao minh, vậy mà từ một hoá hai, đồng thời cùng va chạm cùng nhị kiếm. Như hư ảnh mà cũng như thực thể.

Trong đầu Đoàn Chính Thuần điểm nhanh qua các nhân vật phong vân nổi tiếng mà hắn biết, trong đó chẳng có ai có phong cách chiến đấu giống nữ nhân này cả.

Bất quá, kỳ nhân dị sĩ trên thế giới vô số. Đoàn Chính Thuần liền không còn để ý điều này, ngưng thần tập trung chiến đấu. Nữ nhân trước mắt thực lực cao thân không thể xem thường. Hắn không được phép chủ quan dù chỉ là một chút.

Lúc này sáu trường kiếm vẫn đang đằng không nhao nhao chém tới Hồng Tố Cực. Bất quá, nhất thời không thể đột phá được vòng huyết sắc quang mang của huyết kiếm. Hồng Tố Cực tuy có thể đối ứng, nhưng cũng bị dây dưa, trong thời gian ngắn vô pháp dứt ra.

Đoàn Chính Thuần không bị cái gì quấn thân. Nếu lúc này hắn tiến tới giáp công cùng nhị kiếm, ra tay đánh lén một trong ba phân thân của nữ nhân trước mắt, tỷ lệ thành công có lẽ rất lớn.

Bất quá sau khi suy tính kỹ, Đoàn Chính Thuần không dám lỗ m ãng làm vậy. Nữ nhân trước mắt bộ dáng nhẹ nhõm ứng phó lục kiếm, không loại trừ khả năng nàng còn có át chủ bài khác. Nếu thời khắc nảy chủ quan, có khả năng hắn sẽ lật thuyền trong mương.

Đoàn Chính Thuần nhìn sang Trương Tống, mắt hắn híp lại, ngón tay chỉ một cái. Một luồng hoàng mang b ắn ra, hướng Trương Tống phi tới.



Trương Tống đang quan sát hai người đánh nhau, thấy cảnh này thì rùng mình, tóc gáy dựng đứng lên. Đạo hoàng mang kia tốc độ như chớp ảnh, cơ bản hắn không kịp phản ứng.

Đạo hoàng mang bay tới không một thanh âm quấn quanh người hắn vài vòng. Hoàng sắc tán đi, hiện rõ hình dạng, là một đoạn dây thừng vàng nhạt, thân rộng nửa tấc.

Trương Tống: ". . ."

Ta nằm im cũng trúng tên. Các ngươi đánh nhau thì đánh nhau, cớ gì còn để ý đến ta?











May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v