Chẳng phải chúng ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa, sao ngươi vẻ quan tâm phản ứng ta thế nha.

"Được được, ta đi với ngươi là được chứ gì". Lý Thiên Lộ vội đáp ứng, sợ hắn tiếp tục nói nhảm ra lời xấu hổ. "Bổn cô nương cũng chán ở trong hoàng cung này lắm rồi, có cớ đi ra cũng tốt".

Trương Tống vốn cảm thấy đi một quãng đường dài cùng những cơ bắp đại hán kia vô cùng chán, nên mong Lý Thiên Lộ cùng đi. Có nàng sẽ đỡ tẻ nhạt. Hắn chỉ mở miệng nài nỉ cầu may, không ngờ nàng đáp ứng thật.

Lúc hai người đi ra ngoài, nơi Vương Bằng cùng người hầu chờ sẵn. Lý Thiên Lộ chợt hỏi : "Tại sao chỉ có một chiếc kiệu lớn này?".

Lời vừa dứt, tức thì Vương Bằng, đám thị vệ, nha hoàn liền quay lại nhìn nàng với ánh mắt không hiểu.

Trương Tống nhanh miệng : "Các ngươi không hiểu ý tứ phu nhân ta? Chiếc kiệu này quá lớn, khí trời đang vào lúc lạnh, mau mau đổi kiệu lớn hơn".

Đám người hầu tức thì vâng lời, thi hành mệnh lệnh.

Lý Thiên Lộ biết mình lỡ lời, nhìn Trương Tống cảm kích : "Lần này cảm ơn ngươi, nếu không đã bị lộ".

Bất chợt, nàng như nghĩ ra cái gì, nhìn hắn nghi ngờ : "Có phải ngươi sắp xếp chuẩn bị một chiếc kiệu?".

"Không có, ngươi hiểu lầm. Suốt thời gian ta luôn ở cạnh ngươi a, làm sao có thể lẻn ra nói với người khác. Thêm nữa, chẳng lẽ chúng ta là phu thê, chẳng lẽ ngồi hai kiệu riêng biệt? E rằng khó tránh lời đàm tiếu không tốt". Trương Tống phân tích.

Lý Thiên Lộ nghe hắn nói có vẻ hợp tình hợp lý, gật đầu không nói gì thêm.

Một bên Trương Tống lại lên tiếng với đám nô gia : "Không được, kiệu này vẫn lớn. Bất quá các ngươi nghĩ cái gì để hai chúng ta ngồi kiệu, các ngươi khiêng kiệu sẽ rất mệt. Đổi một chiếc xe ngựa, càng nhỏ càng tốt, khí trời rất lạnh".

Đám nô gia cảm động. Phò mã thật tốt, lo lắng cho chúng ta. Lại còn biết quan tâm chăm sóc, sợ công chúa chịu lạnh.



Lý Thiên Lộ véo tay hắn : "Cái gì mà xe ngựa nhỏ, ý ngươi để chen chúc thật gần?".

Trương Tống bày vẻ mặt vô tội : "Ta lúc này cơ thể không tốt, không cẩn thận sẽ cảm lạnh. Ngươi thông cảm nha".

Hắn lúc này không đứng vững được, cần phải nhờ một thị vệ giúp.

Lý Thiên Lộ nghe vậy cũng không tiện nói gì, chỉ có thể bĩu môi một cái.

Thị vệ mang xe ngựa đến. Trương Tống há hốc mồm, ngựa thế giới này khác hẳn kiếp trước. Hai con hắc mã này, bộ dáng thần tuấn, lớn hơn giống ngựa đại mã kiếp trước không ít. Quan trọng là trông rất có thần, khí vũ.

Bị ngựa này đá một cái, liệu sẽ ra sao?

Vương Bằng từ xa nhìn đôi nam nữ kề đầu ríu rít thân mật trò chuyện, thầm cảm khái, tình yêu nam thiếu nữ trông thật đẹp, thật ngọt ngào, nhưng tu hành mới là tối quan trọng. Nhưng có vẻ như, Vương Thượng làm vậy là để che giấu lòng đau khổ vì không còn có thể tu luyện. Thật đáng thương...

Hai người leo lên xe ngựa, thời điểm leo lên,Trương Tống đưa tay muốn Lý Thiên Lộ dìu lên, nhưng nàng nhất định không đồng ý. Cuối cùng, phải nhờ đến một thị vệ từ phía sau đẩy mông hắn lên.

Trương Tống bước vào khoang xe ngựa, thấy Lý Thiên Lộ ngồi một góc, liền tiến tới chen chúc, cười :"Trời thật lạnh, nhưng ngồi cạnh thê tử, tất cả không còn lạnh giá, giống như cạnh thái dương sưởi ấm. Thật tuyệt".

Đoàn người bắt đầu đi, Lý Thiên Lộ cố ngồi dịch xa hắn, nhưng diện tích khoang xe quá nhỏ, nàng dịch tới đâu, Trương Tống vờ bị thương không thể ngồi vững, nương người theo đến đấy.

Nàng tức giận : "Họ Vương kia, ngươi muốn ăn đòn?".

"Lúc chỉ có hai người, cứ gọi ta là Trương Tống, Trương đại ca". Trương Tống không thèm để ý vẻ mặt tức giận của nàng.



"Nằm mộng!". Lý Thiên Lộ cáu gắt :"Tại sao lại gọi như vậy, ngươi muốn đổi tên? Mặc kệ lý do gì ta cũng không quan tâm, nhưng Trương Tống thì có thể, Trương đại ca vạn vạn không bao giờ ta nói".

"Thế nhưng ngươi vừa nói nha". Trương Tống tràn đầy tình ý: "Ta biết, ngươi là muốn gọi nhưng ngại, chỉ có thể dùng xảo ngôn để thực hiện. Nhưng ngươi yên tâm, ta là một nam nhân rất kiên nhẫn, sẽ từ từ để ngươi chịu chấp nhận, làm quen".

"Bịa đặt". Lý Thiên Lộ không có cách nào nói lại với cái miệng hắn, bèn xắn tay áo lên, véo tai :"Ta đáp ứng đi cùng ngươi, vậy mà ngươi dám quá phận, để xem ta trừng trị ngươi thế nào".

Trương Tống la oai oái :"Ngươi đừng véo, rất đau nha. Còn véo ta sẽ mở rèm cho thị vệ nha hoàn thấy bộ dáng của ngươi". Vừa nói, một tay giữ chặt rèm xe, làm vẻ muốn phất lên.

"Ngươi mở! Hãy mở! So với hình tượng hung dữ của ta, hình tượng sợ vợ của ngươi càng đáng xấu hổ hơn nha". Lý Thiên Lộ không chút sợ hãi.

Trương Tống lúc này giật mình, thế giới cổ đại này tam quan lễ giáo đông á, nho giáo thịnh hành. Danh dự, hình tượng của một người nam nhân rất quan trọng. Chính vì thế, lời Lý Thiên Lộ nói không sai. Chỉ sai ở điểm, hắn là từ hậu thế mà đến, không phải nguyên bản người thế giới này.

Hắn cũng thật không muốn giơ rèm lên. Làm vậy triệt để đắc tội, ấn tượng của nàng đối với hắn sẽ giảm đáng kể. Còn đối với những thị vệ, nha hoàn ngoài kia, tất nhiên hắn không để ý chút nào.

Trương Tống thuận thế xuống nước : "Được, tốt, ngươi lợi hại".

Lý Thiên Lộ không nói, chỉ nhìn hắn hừ một cái.

Bất quá, lời tiếp theo của Trương Tống khiến nàng nhịn không được muốn nổi lửa : "Dù sao, xe ngựa quá chật hẹp, xóc nảy, lỡ có đụng chạm không thể trách ta".

"Xe ngựa làm sao xóc nảy, còn muốn kiếm cớ?". Lý Thiên Lộ trừng mắt .

Lần này Trương Tống giật mình, trong trí nhớ, xe ngựa thời đại này được chế tạo từ linh mộc, lại dùng phương pháp luyện khí đặc biệt, chế tạo thành xe ngựa. Nhờ có linh khí bổ trợ, xe ngựa đi đường sẽ không xóc nảy, rất thoải mái.



Nước đi này ta sai.

Lại nói, tuy thế giới này bộ dáng cổ đại, không phát triển khoa học như thế giới trước kia, nhưng một số chuyện dựa theo phương pháp của người tu hành cũng thật có tác dụng tương tự.

Trương Tống đầu óc nhanh chóng xoay chuyển: "Ta từ nãy giờ nói vòng quanh tìm lý do, là sợ ngươi ngại, không đồng ý. Thực chất với thương thế nặng như hiện giờ, ta không thể ngồi thẳng được".

Nói rồi, làm một bộ dáng bề ngoài trấn tĩnh, bên trong cố gắng nén cơn đau ngồi thẳng người.

"Đừng có giả bộ!". Lý Thiên Lộ đẩy hắn vào góc khoang xe: "Tốt, như vậy mới đúng. Sau, phải, trái đều có chỗ dựa. Khỏi nói gì nữa nha. Còn nhiều lời, xem nắm đấm này đây".

Lý Thiên Lộ giơ giơ nắm tay phấn trắng, một vẻ ta rất ngứa tay, ngươi có ngon thì phạm lỗi. Trông vẻ mặt không cam tâm của Trương Tống, nàng bỗng thấy rất vui. Hắn một vẻ muốn tiến tới gần như thế, chứng tỏ nhan sắc nàng rất mỹ mạo. Có nữ nhân nào không ưa thích được người ta tán thưởng dung mạo? Dù là lúc này, Trương Tống không nói, mà chỉ là hành động của hắn thừa nhận.

Cứ thế một đường đoàn người tới Vương gia, Trương Tống cùng Lý Thiên Lộ không ngừng chí choé, chỉ có một điều, Lý Thiên Lộ dựa vào nắm đấm đe doạ, Trương Tống dùng công phu miệng. Vậy mà chơi lên thật vui.

Vương Bằng cưỡi ngựa phía trước, thi thoảng để tâm tới bên này. Xe ngựa có chức năng cách âm, nhưng cũng không thể ngăn nổi một số động tĩnh. Đôi lúc xe ngựa sẽ rung lên một cách bất thường.

Thấy được, Vương Bằng thầm lắc đầu, tuổi trẻ bây giờ khí thịnh, giữa ban ngày mà không nhịn được. Tiểu chất Vương Thượng này, thân thể trọng thương không chịu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Còn công chúa... Ài. Cũng không thể trách, phu thê mới thành thân không lâu, mặn nồng quấn quýt cũng dễ hiểu.




May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v