"Ngươi ở cùng Lý Thiên Lộ?". Ánh mắt Hồng Tố Cực đột nhiên trở nên sắc bén. Nàng đột nhiên cảm giác có chút không thoải mái.

Trương Tống trong lòng run lên. Nàng định bắt ta dẫn đường truy sát Lý Thiên Lộ? Bất quá, hai người lúc này cũng đã tay không mà rời Lý Quốc, không còn vướng tranh đấu hoàng vị, cùng tranh chấp quyền lợi, đâu còn lý do gì để diệt trừ lẫn nhau?

"Đúng vậy". Trương Tống gật đầu thừa nhận. Với bản lĩnh của Hồng Tố Cực, ắt hẳn nàng đã biết hắn và Lý Thiên Lộ đi cùng nhau. Nếu lúc này nói dối, dễ làm nàng phật ý, từ đó nguy hiểm sẽ tăng cao.

Không bằng cứ thừa nhận. Chí ít sẽ lưu cho đối phương chút hảo cảm. Tính mạng càng được an toàn.

Lúc này hắn không làm sao đoán được ý định của Hồng Tố Cực, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Nghe Trương Tống thừa nhận, vẻ mặt Hồng Tố Cực hiện lên một tia không vui. Nàng hừ nhẹ: "Tối nay cứ ngủ tại đây. Ta có thương thế trong người, nên phải lập tức ở đây vận công chữa thương".

Hừ, ta không cho ngươi trở về!

"A, Hồng cô nương thụ thương?". Trương Tống có chút bất ngờ. Vừa rồi Hồng Tố Cực chiến đấu trông rất nhàn nhã, đánh cho Đoàn Chính Thuần kêu cha gọi mẹ rồi dễ dàng chiến thắng, cũng không biết nàng bị thương lúc nào.

"Đúng. Trương đại ca ngươi định nhân lúc ta thụ thương có ý định ra tay đối phó ta?". Hồng Tố Cực đạm nhạt hỏi, không thể đoán được nàng đang nghĩ gì trong đầu.

"Nói đùa nha". Trương Tống lập tức xua tay phủ nhận. Hắn còn muốn sống lâu thêm một chút. "Đã Hồng cô nương bị thương, lúc này ta sẽ trở về kinh thành giúp ngươi tìm đại phu".

"Không cần, thương thế cũng không nghiêm trọng, chỉ cần tốn chút thời gian có thể hồi phục". Hồng Tố Cực nhẹ giọng từ chối.

"Vậy thì tốt". Trương Tống ngữ khí nhã nhặn, hai chân bắt đầu thối lui, "Hồng cô nương đã không có chuyện gì, ta đây xin cáo từ".

"Ta cho ngươi đi a?". Hồng Tố Cực vẻ mặt ngạc nhiên.

"Không phải sao?". Bước chân Trương Tống dừng lại.


"Trương đại ca, ngươi lúc này vẫn là tù binh của ta. Tối hôm nay, ngươi cứ ngủ tại đây đi". Hồng Tố Cực mỉm cười vui vẻ.

Ngươi muốn trở về? Đừng nghĩ đến chuyện ấy~

Hồng Tố Cực điểm mũi chân, tung mình bay lên cao. Tà áo lụa hồng tung bay vũ lộng, dưới ánh trăng ảm nhạt ma mị, trông nàng như Hồng Thiên Thần Nữ, khí chất ngạo nhân, cao lãnh vũ mị.

Thân hình Hồng Tố Cực hạ xuống tại một cành nhỏ trên đỉnh một đại cổ thụ. Cành cây trông nhỏ bé yếu ớt, vậy mà Hồng Tố Cực đứng trên đó, cành cây không lay động một chút nào. Diệp Bạc Khinh Vân. Chỉ riêng điểm này thôi, đã nói lên tu vi của Hồng Tố Cực không phải tầm thường.

Sau đó, nàng ngồi khoanh chân, nhắm mắt tu luyện. Không thèm để ý ánh mắt bất bình của Trương Tống dưới mặt đất.

Trương Tống khuôn mặt cứng ngắc ngây người. Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn im lặng không nói gì, tìm một thảm cỏ sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Thực lực không bằng người, còn có thể làm gì.

Đành nhẫn nhịn nghe theo đối phương vậy. Nước đến đất chắn, binh đến tướng chặn. Nhìn đến cái xác khô của Đoàn Chính Thuần phía xa thì rùng mình, hắn cũng không muốn làm bạn cùng vị này.

Ngẩng đầu nhìn thân ảnh áo hồng đang đả toạ trên đỉnh cổ thụ, kích thước thân thể nàng so với cành cây nhỏ bé vô cùng tương phản. Trương Tống thầm cảm thán, không biết nàng có thể ngủ trên dây như Tiểu Long Nữ...

Phía trên cao, Hồng Tố Cực dường như cảm giác được ánh mắt của Trương Tống nhìn đến thân thể mình, hơi nhíu mày.

Vừa rồi tuy trông nàng nhẹ nhõm đánh bại Đoàn Chính Thuần, bất quá trong chiêu thức của hắn chứa vô số ám kình, hậu chiêu. Nên nàng cũng chịu một ít nội thương. Bất quá, đấy cũng không phải lý do duy nhất nàng giữ Trương Tống lại...

Trương Tống thu hồi ánh mắt. Hắn duỗi vai ngáp một cái. Từ hôm qua đến nay, hắn một đường kinh lịch vô số chuyện, vẫn chưa có một lần nào chính thức nghỉ ngơi. Thời điểm này chợt nghĩ lại giống như mơ, không qua bao lâu, bất chợt hắn đã đi qua vô số cửa môn quan.

Tuy nhiều lần từ trong hữu kinh hữu hiểm thoát ra. Bất quá hoặc là có người bên cạnh giúp đỡ, hoặc là may mắn. Nếu không có những điều ấy, e rằng kết cục của hắn không khá hơn Đoàn Chính Thuần là bao.


Chung quy thực lực hắn quá yếu nhược. Thế giới này thật khốc liệt, tu vi thấp kém chẳng khác nào bột bánh bao, mặc người nhào nặn.

"Xem ra cần phải nghiêm túc tu luyện". Trương Tống nghĩ thầm. Chợt hắn nhớ ra, liền động ý niệm lấy ra Pháp Lực Quả trong hệ thống. Trong lòng bàn tay liền xuất hiện một trái cây tròn màu lam bạch trong suốt tràn đầy tinh quang.

Hắn lúc này không có nguyên thạch để tu luyện, bất quá lại có Pháp Lực Quả.

Trương Tống không chút do dự bỏ vào miệng. Pháp Lực Quả vừa đi vào miệng, cảm giác mát lạnh ngọt ngào liền truyền đến. Linh khí tinh thuần nồng hậu từ trong Pháp Lực Quả ào ạt đi vào cơ thể, lan toả khắp kinh mạch. Linh khí ôn dưỡng thân thể, cảm giác như nước chảy vào vùng đất khô cằn, mưa trên sa mạc. Làm Trương Tống không nhịn được cảm thấy vô cùng thư sướng, thoải mái.

Rất nhanh ăn hết một quả, Trương Tống giật mình, quả này vậy mà không có hạt.

Nghĩ cũng phải chuyện bất thường. Pháp Lực Quả không phải phàm thực, ẩn chứa linh khí thiên địa vô cùng tinh thuần mạnh mẽ. Linh quả không giống trái cây bình thường cũng là điều dễ hiểu.

Trương Tống quan sát trận pháp tu vi trong cơ thể. Nhất thời sửng sốt. Trận pháp thứ nhất vậy mà đã phát sáng một phần ba. Như vậy chỉ cần ăn hai quả nữa, tu vi liền thăng đến Nhị Phẩm?

Pháp Lực Quả này hiệu quả lớn đến như vậy a?

Lập tức hắn kinh hỉ. Hắn có mười tám Pháp Lực Quả nha. Nếu lúc này ăn hết sẽ biến thành cao thủ ?

Pháp Lực Quả này cũng thật tiện lợi. Người bình thường nếu hấp thụ linh khí ngoài thiên địa, hoặc dùng nguyên thạch, các loại linh dược... tu luyện, cần mất một thời gian dài để chuyển hoá thành pháp lực bản thân, nâng cao tu vi.

Còn hắn ăn vào Pháp Lực Quả, liền trực tiếp tăng tiến tu vi không cần tu luyện.

Thật tốt!

Hệ thống, ta đã trách lầm ngươi. Ngươi cũng không quá vô dụng a.


Trương Tống liền tiếp tục lấy ra Pháp Lực Quả ăn vào. Ăn xong quả thứ ba. Trong cơ thể hắn dâng lên một cảm giác đầy trào sảng khoái. Một trận thư sướng thoải mái qua đi, trận pháp thứ nhất sáng lên toàn bộ, trận pháp thứ hai nguyên bản một màu xám xịt liền nối tiếp thắp sáng.

Hắn tiến cấp tu vi Nhị Phẩm.

Trương Tống liền cảm thấy như trong mộng. Không khỏi vui vẻ một phen. Tu hành dễ như vậy? Chỉ cần ngồi nhàn nhã thưởng trà, ăn trái cây, nháy mắt mở mắt liền biến thành cao thủ?

Ta ngất! Thật trâu a!

Đây là vấn đề tu vi. Còn về công pháp, hắn chỉ cần liếc qua liền nhớ mãi, cơ thể lập tức tự động vận hành tu luyện. Về sau chỉ cần tích lũy thời gian tu luyện cùng luyện hoá thiên địa linh khí.

Thật tuyệt nha!

Bất quá, Trương Tống lập tức đè nén tâm tình kích động lại. Cho dù hắn có những lợi thế này, mọi thứ cũng không thực sự đơn giản như vậy.

Nếu hắn muốn trở thành cường giả, có thể dễ dàng đi ngang thế giới này, còn cầm nỗ lực rất nhiều.

Thở dài một hơi, tiếp tục ăn vào Pháp Lực Quả. Không lâu sau, hắn quan sát thể nội, trận pháp thứ hai đã sáng lên toàn bộ. Trận pháp thứ ba nối tiếp thắp sáng.

Tu vi hắn đã tăng đến Tam Phẩm!

Bất quá, mi mục của Trương Tống khẽ cau lại.

Mọi thứ quả thực không dễ dàng, hắn phải ăn hết tận chín Pháp Lực Quả mới tăng lên một tầng tu vi tiếp theo. Nhiều hơn nhiều so với vừa rồi thăng cấp Nhị Phẩm, chỉ cần ba Pháp Lực Quả.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v