Tiểu Li cảm nhận được ánh mắt toé lửa của Hồng Tố Cực, không khỏi run sợ, ủy khuất bĩu bĩu môi thu bàn tay đang giơ ra lại.

Trương Tống thấy vậy thì trong lòng buồn cười, lần nữa lấy ra Pháp Lực Quả trong túi trữ vật hệ thống, đưa tới cho Tiểu Li.

Tiểu Li thấy vậy thì đôi mắt ảm đạm lập tức sáng lên, thần tình vui vẻ tiếp lấy linh quả. Đang định mở miệng cảm tạ thì chợt nhớ tới còn chủ nhân bên cạnh, lời vừa đến cửa miệng liền nuốt trở lại. Chỉ có thể hướng Trương Tống gật đầu cảm kích.

Một bên Hồng Tố Cực thấy một màn này thì mi mục khẽ run, nhưng cũng không nói gì.

Nàng nuốt vào miếng linh quả trong miệng. Trầm ngâm một chút, lại cắn thêm một ngụm, không lâu sau, đã ăn hết linh quả trên tay.

Khẽ đảo chiếc lưỡi phấn hồng li3m đôi môi, Hồng Tố Cực mở miệng hỏi "Linh quả này thật ngon, bất quá sao không có chút tác dụng tăng tiến tu vi chút nào?".

"Không có một chút tác dụng?" Nội tâm Trương Tống thầm giật mình, dù là tu vi thật cao đi nữa, ít nhất cũng phải có chút điểm tác dụng nha.

"Không có" Hồng Tố Cực vẻ mặt mơ hồ lắc đầu.

Hồng Tố Cực nổi lên ý nghi ngờ. Chẳng lẽ người này lừa ta ở điểm nào? Có khi nào trái cây hắn đưa cho ta là giả, không phải là thứ hắn đã ăn vừa nãy?

Hồng Tố Cực quay sang nhìn Tiểu Li, "Ngươi cảm thấy linh quả này thế nào?"

"Rất ngon nha" Tiểu Li vừa nói, miệng vẫn không ngừng nhai Pháp Lực Quả, vẻ mặt mê li.

"Không phải cái này, " Hồng Tố Cực gắt nhẹ, "Trái cây này có tác dụng tăng tiến tu vi hay không?".

"Không có" Tiểu Li hiểu ra nàng muốn hỏi gì, lắc đầu.

Một bên Trương Tống cũng nghi hoặc không thôi. Trong lòng của hắn chợt có suy đoán. Có lẽ cần phải kiểm nghiệm một chút. Hắn lại lấy ra một Pháp Lực Quả khác, đưa tới Hồng Tố Cực "Có thể linh quả vừa rồi có vấn đề, ngươi thử ăn trái khác xem thử".

Hồng Tố Cực vừa tò mò, linh quả này lại... rất ngon, nên nàng liền tiếp tới tay đưa lên miệng ăn không chút do dự.

Trương Tống trong lòng khó hiểu, không nhịn được mở miệng "Ngươi là nữ nhân nha, chẳng lẽ ai đưa tới cái gì ngươi đều ăn không chút do dự?".

Nữ nhân này thật không phải, bình thường trông nàng thông minh cơ linh, sao lại có thể ngốc nghếch như vậy, nếu có tên sắc tặc nào chuốc thuốc đưa tới thì nàng liền chịu thiệt thòi?



"Không có nha" Hồng Tố Cực chợt giật mình, bình thường nàng đối với thức ăn ngoại lai rất đề phòng, giang hồ nguy hiểm này không thiếu sự tình nữ nhân bị chuốc mê c**ng bức, ngoài miệng nàng lập tức chống chế "Ta tu vi cao cường, liếc mắt là nhìn ra mọi thủ đoạn âm bỉ, sao có thể có chuyện gì".

Chính nàng cũng không hiểu vì sao từ trong tâm thức không có ý tứ đề phòng Trương Tống. Bình thường đối với tu hành giả khác tu vi thấp hơn nàng cũng đều rất cẩn thận.

Có lẽ bởi vì... vì linh quả này thật ngon đi! Phải, chính là như vậy!

Đúng là ngon thật! Hồng Tố Cực cầm linh quả thứ hai tiếp tục ăn, không khỏi cảm thán. Mùi vị thanh tao thuần khiết, ngọt ngào mát lạnh, ăn vào tinh thần không khỏi tỉnh táo một phần.

Trương Tống hảo tâm khuyên nhủ "Ngươi dù sao cũng là nữ nhân nhi a, dù sao cũng phải đề phòng, núi cao còn có núi cao hơn. Chẳng may có người tu vi cao hơn ngươi, lại giả làm tu vi cấp thấp, nếu không đề phòng chẳng phải thiệt thòi".

Hồng Tố Cực nghe vậy thầm cảm động, gật gật đầu cảm kích. Nội tâm không khỏi dâng lên một tia vui vẻ. Có điều miệng nàng đang ngậm một góc linh quả lớn, không thể nói gì chỉ có thể "um um" trong miệng.

Ăn hết trái linh quả thứ hai, Hồng Tố Cực nhìn Trương Tống lắc đầu "Vẫn không có chút tác dụng nào a".

"Thật như vậy?" Đến lúc này thì trong lòng Trương Tống gần như đã có đáp án, Pháp Lực Quả chỉ có tác dụng tăng tiến tu vi đối với hắn, không có tác dụng với người khác.

"Vẫn có một điểm khác, đấy là linh quả này ngon hơn bất cứ trái cây nào ta từng ăn" Hồng Tố Cực suy tư một lúc rồi nói ra, "Ngươi thử ăn lần nữa, để ta xem thử có điểm nào không đúng. Nhớ thả lỏng nguyên khí, hoàn toàn phát tán ra ngoài".

Trương Tống gật gật đầu, hắn hiểu ý nàng. Sau đó lấy ra một Pháp Lực Quả khác, bắt đầu ăn vào.

Hồng Tố Cực một mực theo dõi Trương Tống ăn vào linh quả. Nhìn khí thế của hắn dần dần tăng lên rõ ràng thì nàng vô cùng kinh ngạc.

Sao người này ăn vào tu vi lại tăng lên? Còn mình lại không có tác dụng?

Nàng không nhịn được xoè bàn tay bạch ngọc ra "Để ta ăn nốt phần còn lại".

Trương Tống cầm Pháp Lực Quả trên tay chỉ còn một nửa, vẻ mặt sững sờ. Nàng đây là nghĩ ta lừa dối, hai Pháp Lực Quả trước là giả, lúc này tính ăn chung để kiểm nghiệm?

Tỷ như trước tiên hắn thử độc cho nữ hoàng, nếu ăn vào cảm thấy tốt, nữ hoàng liền ăn phần hắn vừa ăn...


Hắn liền ngoan ngoãn đưa Pháp Lực Quả còn một nửa tới. Vẻ mặt hiện lên dị sắc.

Nhìn Hồng Tố Cực vừa đưa nửa linh quả đến bên miệng, sắp sửa cắn xuống, Trương Tống chợt ngăn lại "Hồng cô nương, ngươi thực sự định ăn?".

"Đúng vậy a, linh quả này có gì không ổn sao?" Hồng Tố Cực gật đầu, vẻ mặt hồ nghi, chẳng lẽ nào hắn thực sự lừa dối ta?

"Ngươi không cảm thấy có gì không đúng sao" Trương Tống không trả lời mà hỏi lại, vẻ mặt quái dị.

"Có cái gì không đúng?" Hồng Tố Cực như ở trong sương mù, không hiểu ý tứ của hắn là gì. Nàng sợ hắn đòi nửa linh quả này lại, không cho hắn cơ hội phản ứng, liền bỏ vào trong miệng.

Trương Tống: ". . ."

Thật nhanh!

Hắn bất đắc dĩ thở dài "Không có gì, ngươi vui vẻ là tốt".

Một nửa linh quả này hắn vừa ăn. Hồng Tố Cực lại đưa lên miệng ăn tiếp. Đây không phải nụ hôn gián tiếp a?

Khi không ta lại được chiếm tiện nghi.

Cảm xúc rất khó tả nha.

Nửa linh quả bị Hồng Tố Cực ăn hết chỉ còn lại một góc nhỏ, nàng đưa phần đó tới trước mặt Trương Tống "Ngươi thử tiếp tục ăn".

Linh quả này ăn vào vẫn không có tác dụng với nàng. Cũng không biết là có điểm nào không đúng. Chẳng lẽ cần phải có điều kiện đặc biệt, linh quả này chỉ có tác dụng với thể chất đặc biệt? Hoặc chỉ có tác dụng với nam nhân?

Trương Tống nhìn một góc Pháp Lực Quả mơ hồ còn dính vệt son môi đỏ nhàn nhạt, da mặt không nhịn được nhảy nhót.

Hắn im lặng không nói lời nào đem phần Pháp Lực Quả ấy ăn vào.

Hồng Tố Cực quan sát thấy khí thế Trương Tống lại dâng lên một chút ít ỏi, nội tâm càng thấy khó hiểu. Pháp Lực Quả trong mắt nàng giống như lại phủ thêm một lớp sương mù.



Có điều, không có tác dụng thì không có tác dụng. Nàng cũng không quá để tâm tới một linh quả không có ý nghĩa với mình làm gì. Trước giờ nàng tu luyện có vô số phương pháp, thêm hay bớt một linh quả cũng không có ý nghĩa.

Với lại, đây là linh quả của Trương Tống nha, cho dù có tác dụng với nàng, cũng không thể một tay cướp lấy.

Lúc này, biết rõ Trương Tống không có lừa dối mình, trong lòng Hồng Tố Cực không khỏi thả lỏng một hơi, tâm tình không hiểu sao bỗng nhẹ nhõm. Mây đen mơ hồ vừa xuất hiện, lập tức bị xua tan bay mất, lộ ra một khoảng thiên không thư sướng.

Trương Tống nuốt phần Pháp Lực Quả xuống, ngữ khí kỳ dị hỏi nàng "Ngươi thường ăn chung với nam nhân khác?".

"Không có a" Hồng Tố Cực vô thức lắc đầu, "Ngươi là người đầu tiên".

"Vậy thì tốt nha" Trương Tống nghe vậy không khỏi vui vẻ, tâm tình liền bay bổng.

















Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc