Có thể dùng độc chữa bách bệnh, chứng tỏ vị đại phu này không những y thuật cao minh, trình độ thông hiểu độc dược cũng là nhất đẳng. Để kết hợp độc dược vào y thuật, không phải dễ như nói.

Ân Phong Trác tiếp tục giải thích cho ba người Trương Tống "Thời điểm chữa bệnh, vị thần y này sẽ dùng độc khắc bệnh, hoặc sử dụng độc tính của độc vật kết hợp với bệnh tính, sinh ra hiệu quả thần kỳ nào đó..."

"Thật kỳ diệu..." Ba người Trương Tống không khỏi cảm thán, thế gian này đúng là có vô vàn đạo pháp kỳ lạ.

Đúng lúc này, nữ hài ở bên cạnh Ân Phong Trác đột nhiên r3n rỉ hừ hừ, mặt đỏ bừng, toàn thân chợt vô lực mà đổ vào người phụ thân. Hai mắt nhắm lại, vẻ mặt đau đớn.

Ân Phong Trác hốt hoảng đỡ lấy nữ nhi, luống cuống: "Tiểu Như, bệnh ngươi lại tái phát?".

Hắn vội vàng lấy ra từ trong người vài viên đan dược màu xanh, đút vào miệng nữ hài. Sau đó bàn tay hắn nhanh như chớp, ngón tay điểm liên tiếp vào một số huyệt vị trên thân nữ nhi.

Làm xong những hành động này, vẻ mặt đau đớn của nữ hài dãn ra đôi chút. Có điều lúc này đã trực tiếp ngất đi.

Ân Phong Trác thấy vậy, chỉ đành thở dài, hai mắt loé lên vẻ yêu thương đau xót, ôm nữ hài dựa vào người mình.

Trương Tống không nhịn được hỏi, "Tiểu nữ mắc nan bệnh gì mà trông có vẻ nghiêm trọng như vậy?".

Vẻ mặt Ân Phong Trác phiền muộn:

"Nhi nữ mắc bệnh này cách đây không lâu. Ta không rõ là mắc bệnh gì. Thời điểm phát bệnh, nguyên khí trong thân hỗn loạn, toàn thân nóng như lửa, thân thể vô lực, liền bị ngất đi.

Ta đã tìm đến nhiều đại phu nhưng không ai chẩn ra bệnh. Chỉ có thể tìm đến Độc Vương thần y, trên đường mỗi lần nhi nữ phát bệnh, chỉ có thể thi triển một số biện pháp giảm đau, nhưng tựa hồ không có bao nhiêu tác dụng".

Nghe Ân Phong Trác nói vậy, Trương Tống và Tiểu Hân không khỏi giật mình, nhìn về phía Lý Thiên Lộ, tình trạng cơ thể của nữ hài vậy mà giống hệt với tình trạng của Lý Thiên Lộ lúc ban ngày.



Chẳng lẽ hai người mắc cùng một bệnh giống nhau? Điều này rất có khả năng.

Lý Thiên Lộ cũng hiểu sự việc nghiêm trọng, vội hỏi Ân Phong Trác "Không biết tiểu nữ bao lâu lại phát bệnh một lần?".

Ân Phong Trác đáp "Thời điểm mới mắc bệnh, cách khoảng vài ngày lại ngất đi một lần. Về sau thời gian này giảm dần. Đến bây giờ, đã là vài canh giờ phát bệnh một lần".

Ba người Trương Tống liền lo lắng, không biết Lý Thiên Lộ có giống với nữ hài này, vài ngày sau bệnh tình lại phát tác một lần hay không.

Trương Tống vội hỏi "Ân huynh, ngươi đã biết đường đến Thanh Tinh Cốc?".

"Ta không biết, hiện giờ ta đang tìm đường đến" Ân Phong Trác thở dài, vẻ mặt nghi hoặc, "Chẳng lẽ các vị có người nào mắc nan bệnh?".

Ba người Trương Tống nghe vậy có chút thất vọng. Nếu bọn hắn muốn tìm đến chữa bệnh đành phải tốn công phu tự tìm đường.

"Không có, chúng ta chỉ tò mò vị Độc Vương thần y này là người thế nào, muốn tiến đến bái phỏng mở mang tầm mắt".

Trương Tống vội lắc đầu phủ nhận. Trong lúc hành tẩu giang hồ, nếu để người khác biết thực lực ngươi có vấn đề không ổn thì rất nguy hiểm. Trung niên nhân này bộ dáng có vẻ không phải là người xấu, nhưng đề phòng thì cũng phải có.

Ân Phong Trác nghe vậy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không tò mò truy vấn.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân của nhiều người. Giữa tiếng sấm nổi lên, đột nhiên có ba nhân ảnh xuất hiện trước cửa miếu.

Ba người vào trú mưa, thấy trong miếu có người, cũng không e ngại chút nào, trực tiếp bước vào miếu.



Người đi đầu là một trung niên đầu trọc, mũi dài cong như chim ưng, vẻ mặt âm trầm. Hai bên hắn phân biệt một nam một nữ.

Nữ thân hình cao gầy. Tuy khuôn mặt cũng có thể coi là có chút dễ nhìn, không tính là xấu, nhưng không thể so với nhan sắc của Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân. Thân hình mảnh mai yểu điệu. Sau lưng còn mang một cự chùy. Thời điểm nhìn thấy Trương Tống, ánh mắt nàng sáng lên.

Nam nhân mũi đeo vòng, trên đầu chỉ có một chỏm tóc. Ánh mắt ti tiện đảo qua đảo lại liên tục, vẻ mặt xấu xí tinh ranh. Nhìn quanh toàn cảnh trong, thấy Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân, thần tình đang buồn bực vì mưa ướt hết người bỗng trở nên vui vẻ dâng cao.

Lúc nhìn đến nữ hài nằm trong ngực Ân Phong Trác thì biểu tình còn kích động hơn, cổ nuốt nước bọt, âm thanh "ực ực" trong cổ tuy nhỏ nhưng bên trong miếu đều là người tu hành. Ai cũng nghe thấy rõ ràng.

Những cử chỉ này bị ba người Trương Tống và Ân Phong Trác thu hết vào mắt. Liền nổi tâm tư đề phòng. Có điều, bọn hắn không cảm thấy quá sợ hãi. Bọn hắn có bốn người, nhân thủ đông hơn đối phương. Ân Phong Trác và ba người Trương Tống thời gian vừa rồi hàn huyên cũng tính là vui vẻ, nghiễm nhiên đứng cùng một trận tuyến.

Trương Tống thì nghi hoặc, đây chẳng phải là miếu hoang sao, sao có nhiều người ghé qua như vậy nha.

Trung niên đầu trọc nhìn hai người bên cạnh khẽ hừ lạnh, sau đó quay lại với bốn người trong miếu, mỉm cười "Hạnh ngộ a, đây là miếu hoang, chúng ta cùng trú mưa cũng coi như có duyên gặp gỡ. Tại hạ tự giới thiệu, ta là Công Dương Khách, đây là nhị muội Lâm Xiêu Lan, tam đệ Ngải Tam Hùng. Dám hỏi các vị là..."

Công Dương Khách thấy ngoài nữ hài được trung niên có vẻ mặt bình thường ôm kia, bốn người còn lại bộ dáng thần tuấn. Tựa hồ tu vi không tầm thường. Nên liền lên tiếng giao hảo.

Bất quá lúc Công Dương Khách cười lên, vẻ mặt hắn trông rất nham hiểm tâm cơ thâm trầm. Đám người Trương Tống không có chút thiện cảm.

Cùng với đó, ánh mắt của Ngải Tam Hùng toát lên tia sáng kỳ dị, luôn nhìn chằm chằm vào nữ hài trong ngực Ân Phong Trác. Thi thoảng còn liếc qua Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân vài cái. Thân là nữ nhân, Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân vô cùng nhạy cảm với những ánh mắt dơ bẩn. Nội tâm hai người không thoải mái chút nào. Nhưng cũng không thèm đếm xỉa.

Ân Phong Trác đương nhiên nhìn ra ánh mắt đối phương nhìn nhi nữ có điểm không đúng, âm thầm nâng cao cảnh giác.

"Trương Đại Nhân" Trương Tống dẫn đầu nói ra. Đối với ánh mắt không đúng của Ngải Tam Hùng nhìn hai nữ nhân bên cạnh mình, hắn âm thầm ghi nhớ.



Hai người Lý Thiên Lộ thì không thèm mở miệng.

"Ra là Trương Đại Nhân..." Công Dương Khách gật đầu, nội tâm thầm điểm qua một lượt các nhân vật tu vi cao nổi tiếng, lại không tìm thấy có người nào tên Trương Đại Nhân, trong lòng có chút khinh thường.

Bất quá, Công Dương Khách đột nhiên cảm giác được có điều nào đó không đúng. Trương Đại Nhân? Đây đích thực là tên hắn?

Lúc này, Ân Phong Trác chợt nhớ ra "Có phải các ngươi được mệnh danh là tam đại ác nhân Đông Xuyên. Cát cứ tại một phương Tứ Xuyên này?".

"Không ngờ huynh đệ cũng biết về danh hèn của bọn ta. Đúng vậy, bọn ta chính là tam đại ác nhân Đông Xuyên. Huynh đệ này là...?". Công Dương Khách cười lớn thừa nhận không chút do dự. Bộ dáng ngạo ngễ, tựa hồ rất vui vẻ với cái danh khí này.

"Ân Phong Trác". Ân Phong Trác đáp lại ngắn gọn.

Bên tai ba người Trương Tống vang lên âm thanh giải thích của Ân Phong Trác:

"Tam đại ác nhân này hành tẩu tại Tứ Xuyên, ác danh khí thịnh. Nghe đồn giết người phóng hoả, hãm hiếp nữ nhân, không chuyện ác gì là chưa làm, tu vi ba người đều rất cao. Bọn hắn hành động rất tinh quái, từ trước đến nay chưa lần nào bị người bắt lại".

Công Dương Khách cố ý toả ra khí thế, nên người trong miếu liền cảm nhận được, hắn có tu vi Thất Phẩm.

Bên cạnh đó, Lâm Xiêu Lan và Ngải Tam Hùng cũng có tu vi chẳng thấp, tuy không lộ ra nguyên khí, nhưng trông khí tràng bên ngoài, ít nhất cũng là Ngũ Phẩm.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v