Trương Tống nghe được nàng gọi mình là Thượng đại ca thì vui mừng. Nhưng nghĩ lại, có thể trước mặt những người này, nàng cho mình mặt mũi, mới xưng hô thế này. Còn không, là phu thê, một tiếng Thượng công tử, hai tiếng Thượng công tử, không khỏi khiến người khác nghi ngờ.

Hắn cũng cảm nhận được ánh mắt Vương Nhĩ nhìn Lý Thiên Lộ có vẻ không đúng, liền thuận nước đưa tay ôm Lý Thiên Lộ lại gần: "Đúng vậy a, Lộ nhi ngoan".

Lý Thiên Lộ tức giận, đang ở trước mặt bao người nha, ngươi làm cái gì vậy? Hừ, dám thừa cơ lợi dụng bổn cô nương.

Nhưng lúc này dãy ra thì tựa hồ không ổn, người khác nhìn vào sẽ nghi ngờ quan hệ phu phụ bọn hắn có vấn đề.

Tên này thật xảo quyệt. Phải nói đầu óc hắn cũng thật linh động, công nhiên lỗ m ãng ôm, ta cũng không thể nói gì.

Lý Thiên Lộ chỉ có thể âm thầm cắn môi, tay đằng sau véo eo Trương Tống một cái.

"Ai da!". Trương Tống đau, giật mình hét một cái.

"Thượng nhi, ngươi làm sao?". Vương Tán lo lắng, vội hỏi.

"Không có gì, để phụ thân phải lo lắng, chỉ là vết thương lại tái phát". Trương Tống đáp. Một bên thầm lườm Lý Thiên Lộ, ngươi thật độc ác, véo nhẹ một chút không tốt sao.

Lý Thiên Lộ đắc ý mỉm cười, ai bảo ngươi dám lỗ m ãng phạm vào ta. Giờ đã biết bổn cô nương lợi hại.

Vương Nhĩ nghe được Trương Tống nói như vậy thì hai mắt sáng lên, thương thế hắn dường như thật nặng giống trong lời đồn. Vốn có chút nghi ngờ, nhưng bây giờ Vương Nhĩ đã thực sự tin. Còn không phải sao? Tên Vương Thượng này dù là ngồi yên nói chuyện, cũng tái phát thương thế.

Vương Tán trầm mặc. Nãy giờ bọn hắn hàn huyên không có nhắc đến chuyện kinh mạch của nhi tử hắn bị phế, là vì đây không phải chuyện vui gì, nói đến hẳn Thượng nhi sẽ không vui. Lúc này Trương Tống chủ động nói ra, Vương Tán liền an ủi: "Thượng nhi, ngươi đừng lo lắng. Thế lực Vương gia ta rộng lớn, nhất định ta sẽ tìm ra linh dược, bảo vật chữa thương cho ngươi".

Trương Tống nghe được Vương Tán nói lời an ủi, nhưng trong giọng của lão toát ra một tia vô vọng khó nhận ra. Cũng không tiện nói gì khác, chỉ có thể cảm tạ.

"Ta đã chuẩn bị phòng cho ngươi, bây giờ hãy nghỉ ngơi một chút, một lúc nữa sẽ dự yến tiệc". Vương Tán nói tiếp. Từ lâu, Vương Thượng bởi làm quan, đã chuyển đến ở tại phụ cận hoàng cung. Còn thời điểm được ban hầu, đã chuyển tới tại phủ Hoài Trung Hầu.



"Phụ thân, không cần làm yến tiệc ồn ào. Một lúc nữa chỉ c ần sai nha hoàn mang đồ ăn đến phòng ta là được. Lúc này ta không tiện dự tiên huyên náo". Trương Tống từ chối.

"Cũng phải. Thương thế của ngươi hiện tại là quan trọng nhất, ta sẽ sai người chuẩn bị chu toàn. Người đâu, dẫn Thượng nhi về phòng". Vương Tán gật đầu, hắn hiểu ý tứ Trương Tống.

Vương Nhĩ trong lòng vui vẻ nở hoa, nhưng mặt ngoài tỏ vẻ thương cảm, an ủi, khuyên hắn dưỡng bệnh thật tốt.

Trương Tống ngoài miệng ứng phó vài câu, trong lòng thầm khinh thường, ngươi giả bộ quá kém.

Một nha hoàn đến dẫn bọn hắn đến phòng đã được chuẩn bị sẵn. Nói là phòng, thực chất không nhỏ, rất rộng. Có hai gian, gian ngoài đặt một cái bàn uống trà. Gian trong mới là phòng ngủ.

Nha hoàn dẫn đường sau khi dẫn hắn đến liền rời đi. Trong phòng còn có hai nha hoàn đứng nguyên chỗ, không có một chút bộ dáng nhúc nhích. Trương Tống liền hỏi: "Các ngươi làm gì, sao còn không ra ngoài nha?".

Một trong hai nha hoàn đáp: "Chúng nô tì được phân phó đến phục vụ công tử".

Trương Tống nhìn Lý Thiên Lộ một cái, nói: "Không cần, nơi đây đã có Lộ nhi, không cần các ngươi. Hãy ra ngoài, khi có việc cần, ta sẽ gọi tới".

Lý Thiên Lộ trừng mắt, cái gì mà đã có Lộ nhi?

Chợt nàng giật mình: "Sao chỉ có một chiếc giường?".

"Chúng ta là phu thê, chẳng lẽ bọn họ lại chuẩn bị hai cái". Trương Tống đáp, mỉm cười: "Ngươi cứ ngủ trên giường, ta sẽ ngủ dưới đất".

Ta nói vậy, nàng hẳn sẽ rất cảm động. Ta bị thương nặng, nàng hẳn sẽ không nỡ để ta ngủ dưới đất đi. Hắc hắc, cái này gọi là lấy lùi làm tiến.

"Ngươi thật tốt nha, được". Nói xong, Lý Thiên Lộ liền ngồi lên giường, hai tay dang rộng, một bộ cái giường này là của riêng ta.



Trương Tống há hốc mồm. Sao mọi thứ không giống trong kịch bản? Đáng lẽ ngươi phải thấy cảm động, chí ít cũng đẩy qua đẩy lại một hồi. Không hợp nha.

Lý Thiên Lộ nhìn bộ dáng nghẹn lại của hắn đắc ý, ngươi còn muốn chơi chiêu này với ta.

Lúc này, tại một nơi bí ẩn trong Vương phủ, hai thân ảnh một già một trẻ đang nói chuyện với nhau: "Vương Bằng thúc, thúc nói Vương Thượng kia thực đã là phế nhân?".

"Đúng là như vậy, ta không cảm thấy trên thân hắn có một chút nguyên khí ba động". Một thanh âm trầm ổn khác vang lên, không phải của Vương Bằng là ai?

"Thúc thực sự chắc chắn?". Thanh âm trẻ tuổi kia dường như kích động, hỏi lại lần nữa.

"Hẳn không sai, lúc đấy, ta đứng rất gần hắn, sao ngươi lại nghi ngờ ta được". Vương Bằng không vui nói.

"Thúc thứ lỗi, ta cũng là quá nóng lòng, vậy kế hoạch của chúng ta đã có thể bắt đầu kích hoạt". Thanh âm trẻ tuổi kia đáp.

"Ta không trách ngươi, việc này thực sự liên lụy quá lớn. Ngươi cẩn thận như vậy là đúng. Tương lai tất thành người làm nên đại nghiệp". Vương Bằng không chút để ý, lại khen ngợi hắn.

...

Bên phòng Trương Tống, hai người đang dùng thức ăn nha hoàn mang đến. Thức ăn rất ngon, tuy nhìn bề ngoài nguyên liệu chế biến đơn giản, trông không quá đặc biệt, lọt mắt, nhưng tràn đầy linh khí, ngon và tốt gấp nhiều lần thức ăn kiếp trước. Không hổ là thế giới tu hành.

Trương Tống lại không có tâm trạng quá tốt để thưởng thức. Trước khi hồi Vương phủ, Vương Bằng nói Vương gia có chuyện quan trọng, có thể ảnh hưởng đến sự tồn tại của cả gia tộc.

Vừa nãy tại đại sảnh đông người, còn có không ít nha hoàn, Vương Tán không tiện nói ra. Chắc hẳn đến thời điểm sẽ kín đáo nói cho hắn.

Thực chất Trương Tống không muốn quản làm gì. Nhưng hắn có nỗi khổ, lúc này hắn thân phận là Vương Thượng, lại là một phế vật, xung quanh đầy kẻ thù, đi sai một bước, có thể lại phải đầu thai thêm một lần nữa.



Vương Thượng này, làm sao gây hoạ trêu chọc cường địch, khiến kinh mạch đứt đoạn tàn phế, để bây giờ ta phải chùi đít.

Nhưng nếu không có chuyện xe ngựa điên tông hắn, Trương Tống không có cơ hội xuyên không vào thân thể này. Nhất thời hắn không biết nên hận hay cảm tạ hắc thủ sau màn đen kia.

Lý Thiên Lộ thấy hắn vừa ăn vừa đăm chiêu, liền cảm thấy bây giờ mới đúng nha. Trước đây hắn cũng ít nói, hiền lành, biết giữ lễ nghi như vậy, không hiểu sao khi tỉnh lại sau khi bị xe ngựa tông, miệng lại dẻo quẹo, lời nói chẳng có gì cố kỵ, có khi nàng còn nghĩ hắn đầu óc bị sai ở chỗ nào.

Lý Thiên Lộ liền hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì?".

Trương Tống mặt liền nhìn nàng nở nụ cười: "Đang nghĩ về ngươi nha".

Lý Thiên Lộ: "???".

Phải chăng ta đã nghĩ quá nhiều. Hắn vẫn như vậy, chẳng có gì thay đổi. Có khi nào đây mới là bản chất thật của hắn. Trước kia cố bày bộ dáng kia để lấy cảm tình ta? Lúc này kinh mạch toàn đoạn thành phế nhân, tuyệt vọng không có gì cố kỵ, liền không còn giả trang, bộc lộ bản chất, cảm xúc thật?

Nghĩ đến đây, Lý Thiên Lộ không những không còn căm ghét hắn, sinh ra lòng thương xót, gắp một món ăn đặt vào bát hắn: "Ngươi ăn nhiều chút".








Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc