Tông Nguyên bị Sơ Tuyết dẫn theo bị trói lại, ba người tiếp tục chạy vội về phía đống lửa kia. Lần này cũng không còn biến cố gì nữa, quãng đường hơn mười dặm ước chừng hơn một khắc chung là có thể đến được rồi.

Chưa tới gần thì lông mày Tông Thủ đã nhíu lại, tiếp theo khóe môi chau lên, lần này người Càn Thiên Sơn bọn hắn thật đúng là đã đến đủ hết.

Không chỉ người của vị hắn mới đã đến, mà ngay cả Tông Linh cũng không mời mà tới. Thậm chí Tông Nguyên, hôm nay cũng đã rơi vào tay hắn.

Cảm giác ý niệm của Hổ Thiên Thu xa xa dò xét đến. Tông Thủ lặng lẽ cười cười, ngừng lôi hành linh cốt, chỉ dùng sức chân đi đến.

Mọi người còn lại lúc này cũng đều phát giác, nhao nhao chú mục quét nhìn sang. Doãn Dương cùng Liên Phàm trên mặt lộ vui mừng. Mà Hổ Trung Nguyên và Tông Linh, thì tràn ngập ý khinh miệt, người sau còn chê cười một tiếng theo bản năng:

- Đúng lúc này rõ ràng còn dám chạy loạn! Tông Thủ ngươi thật không hỗ là con trai quân thượng, chính xác là to gan lớn mật, không sợ bị chết trong tay người Vân Hà Sơn hoặc là Hỏa Diệm Sơn sao.

Lại nói đến một nửa thì đột nhiên dừng lại, nhìn xem Tông Nguyên bị trói như bánh chưng do Sơ Tuyết một tay dẫn theo. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Sửng sốt một lát hắn thì cười phì một tiếng:

- Tông Nguyên, không nghĩ tới Tử Lôi Thương ngươi cũng sẽ có hôm nay? Trước kia không phải rất hung hăng càn quấy sao, hôm nay vì sao chật vật như vậy? Hảo hảo như thế nào bị đường đệ này của ta bắt, chẳng lẽ là trêu chọc hắn, dẫn tới vị kia xuất thủ? Biết rõ người kia bảo vệ ở gần hắn, ngươi cũng không khỏi quá ngu xuẩn đi?

Tông Nguyên sắc mặt xanh mét, trong miệng hừ hừ, chẳng muốn trả lời. Dùng ánh mắt như nhìn thằng ngốc, nhìn Tông Linh. Vốn đang cố tình nhắc nhở một câu, khiến bảo tên này chạy trốn, truyền tin tức đi, lúc này lại không muốn mở miệng, nghĩ trong đầu không bao lâu nữa sẽ đến phiên ngươi khóc rồi.

Tông Thủ lại nhíu mày lại, hắn không chỉ một lần phát giác được sự tồn tại của vị Huyền Vũ tông kia.

Cũng cảm thấy một mực nghi hoặc không thôi, vì sao người này một mực không chịu lộ diện. Ngày kia lúc hắn đánh một trận với Lý Tà Linh tại sao lại khoan thai đến chậm? Lại vì sao nửa đường rút đi.

Lại vì sao vị Huyền Vũ tông này ngay cả Doãn Dương cũng không biết rõ.

Nghe lời của hai người này tựa hồ biết rõ một ít chuyện về người nọ. Đợi đến khi chuyện lần này chấm dứt, ngược lại phải cẩn thận thẩm vấn Tông Nguyên Tông Linh mới được.

Đặc biệt là người sau, lúc ở Vân Thánh Thành lòng có điều cố kỵ, mới buông tha hắn. Hôm nay không lý nào lại để hắn thoát được.

Tên này, quả thực đã thành huênh hoang khoác lác rồi, không thể để thoát.

Còn có Sơ Tuyết, cũng chẳng biết tại sao, vừa thấy Hổ Thiên Thu thì Sơ Tuyết liền có chút nhăn nhăn nhó nhó, thân ảnh trốn ở đằng sau Tông Thủ, né tránh. Thỉnh thoảng liếc trộm phụ tử Hổ Thiên Thu, mắt hiện do dự chần chờ khiến hắn âm thầm kỳ quái không thôi. Bất quá lúc này, cũng không định đi tra cứu làm gì.

Tâm niệm hỗn loạn chỉ chốc lát, Tông Thủ liền lại kiềm chế lại, mắt thấy vị lão nhân ở trên mui xe kia, không cần phân biệt, đã biết cái này người nhất định là phụ tá đắc lực của Tông Vị Nhiên, Càn Thiên Sơn đệ nhị cường giả Hổ Thiên Thu.

Vô luận bộ dáng hay là khí thế, đều cùng trong trí nhớ mười ba năm trước của hắn giống như đúc.

Cũng chỉ trong nháy mắt, một cổ ý niệm cường hoành ẩn ẩn lăng áp tới. Tông Thủ lại bình thản ung dung, ánh mắt bình tĩnh, cùng Hổ Thiên Thu liếc nhau, mới có chút gật đầu thi lễ:

- Hổ thúc mạnh khỏe! Hơn mười ngày mười đêm, phiền ngài vạn dặm xa xôi đến đây. Hổ thúc nhất định cực kỳ vất vả, Tông Thủ vô cùng cảm kích!

- Ba năm không gặp, cử chỉ lễ nghi của thế tử ngược lại là hữu mô hữu dạng! Nói đến vất vả, Hổ Thiên Thu có vất vả, cũng không bằng Doãn Dương.

Trông thấy Tông Thủ không bị khí thế của hắn chỗ nhiếp. Hổ Thiên Thu vốn có chút kinh hỉ, nhưng sau khi xem kĩ, sắc mặt lại tối sầm lại. Vẫn là như thế, nửa điểm nội tức cũng không có, cũng không có chút hồn lực nào cả.

Nhắc tới cũng đúng, song mạch chi thân, có thể nào tu hành? Mặc dù là sửa tập hồn niệm linh pháp, cũng rất khó khăn, hắn vốn không nên ôm hi vọng.

Cưỡng chế thất vọng trong lòng, Hổ Thiên Thu đứng người lên, thần sắc trịnh trọng cúi người hành lễ:

- Hổ Thiên Thu bái kiến thế tử điện hạ! Không biết thế tử, đến cùng có chuyện gì tương chiêu?

Hổ Trung Nguyên không khỏi nhíu mày, có chút không quen nhìn cha mình tất cung tất kính như thế, đặc biệt là ở trước mặt Tông Linh bên cạnh.

Kẻ này có tài đức gì có thể được phụ thân lễ trọng như thế? Lại bị Hổ Thiên Thu nhìn qua, hắn cũng đứng người lên, không tình nguyện thi lễ một cái, nhưng thần sắc lại lãnh đạm, mục thấu hàn phong.

Ánh mắt kia như đao, trực tiếp khoét ra, cũng lộ ra vài phần ý cảnh cáo. Tông Thủ thấy thế cười cười, không thèm để ý.

- Lần này thỉnh Hổ thúc tới, thật có hai kiện sự tình muốn phiền ngài. Chuyện đầu tiên, Yêu Vương vị Càn Thiên Sơn Tông Thủ ta muốn định rồi. Cơ nghiệp phụ vương có thể nào lọt vào tay người ngoài? Kính xin Hổ thúc, giúp ta giúp một tay!

Hổ thân của Hổ Thiên Thu lập tức hơi chấn, trên mặt kinh ngạc. Hổ Trung Nguyên lại chỉ cảm thấy lồng ngực đều nhanh chóng tức điên, khí hận vô cùng, cũng bất chấp lão phụ bên cạnh, trực tiếp cười lạnh một tiếng:

- Thế tử ngươi thật sự mở miệng được? Chính thức là không chừng mực! Ngươi bất quá chỉ là một phế nhân, lại thân là bán yêu. Yêu Vương vị kia mặc dù cho ngươi, ngươi lại có thể ngồi được? Cơ nghiệp Càn Thiên Sơn tuy à quân thượng một tay sáng chế, nhưng cũng liên quan đến sinh tử bách tộc Huyền Sơn Thành. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chúng ta bị những người kia của Vân Hà Sơn Liệt Diễm Sơn diệt tộc mới bằng lòng bỏ qua sao?

Tông Linh cũng lặng lẽ cười cười, trong miệng phun ra một khối xương cốt, thần tình lạnh nhạt:

- Cái Yêu Vương vị kia, ngươi muốn ngồi an vị tốt, chẳng lẽ không ai đoạt với ngươi? trước mắt vô luận là huynh trưởng ta, hay là Tông Dương Tông Sư Nguyên, đều không có ý tranh với ngươi, thật sự là không biết cái gọi là! Đường đệ ngươi không cách nào tu hành không phải là sai lầm của ngươi, nhưng Tông Linh ta thật sự không nghĩ tới, đầu óc của ngươi rõ ràng cũng ngu xuẩn như vậy.

Hổ Thiên Thu khuôn mặt một hồi vặn vẹo, dữ tợn vô cùng, sát cơ tất lộ ra. Sau một lát, lại âm thầm thở dài một tiếng, thần sắc khôi phục lại bình tĩnh.

Bất quá lời kia của Tông Linh còn chưa dứt. Tông Nguyên bên cạnh lại bỗng dưng phát ra một tiếng cười ha ha, phóng đãng vô cùng, thật lâu không dứt, lộ ra vô tận chê cười.

Lời Tông Linh bị cắt đứt, trong lòng có chút không vui, nghĩ thầm Tông Nguyên chẳng lẽ là điên rồi sao? Cười không ngừng? Nghe thật tâm phiền, dứt khoát ném một khúc xương đầu qua:

- Cười cái gì? Có cái gì buồn cười đâu, ta thấy Tử Lôi Thương ngươi đã choáng váng rồi!

Xương đầu kia mang theo chân kình, nhảy lên không mà qua, mang theo một hồi tiếng kêu gào. Sơ Tuyết cũng không có ý thay Tông Nguyên ngăn cản, tùy ý để nó đánh lên mặt hắn.

Tông Nguyên lại phảng phất không chút cảm thấy đau đơn, tiếng cười hơi dừng lại, âm thanh chuyển lạnh:

- Tông Linh ngươi có thể nhớ rõ ngày kia trong Vân Thánh Thành không? Ngày kia cuối cùng ai là ngu xuẩn? Chuyện hôm nay cũng buồn cười như vậy. Ngươi bây giờ mắng đã ghiền, sau đó sẽ biết, chính thức ngu xuẩn rốt cuộc là ai! Chỉ mong khi đó, Tông Linh ngươi đừng khóc mới tốt! Hắc hắc, một kẻ con sâu cái kiến, cũng dám cười nhạo voi lớn thấp bé! Mà thôi, Tông Nguyên ta kỳ thật cũng cùng ngươi gần giống nhau, cũng buồn cười đáng thương cũng thật đáng buồn. Chẳng muốn nói ngươi.

Lời nói nói đến phần sau, lại tràn ngập lấy ý chán nản. Mà mọi người trong tràng thì đều nghe không hiểu thấu, một hồi nghi hoặc không thôi.

Chỉ có Doãn Dương, trên mặt hiện ra vài phần vui vẻ. Liên Phàm thì khẽ lắc đầu, lộ ra vài phần khinh thường.

Ngoài hai người này ra, trong đám người, cũng chỉ có Phùng Hiểu trái tim xiết chặt, vô ý thức sinh ra vài phần không ổn.

Mà Tông Linh càng cười lạnh, đối với lời Tông Nguyên toàn bộ không thèm để ý, chỉ cho rằng hắn Chó Điên sủa loạn.

Đường đệ kia có khả năng dựa vào đấy, đơn giản chỉ có tên Huyền Vũ tông bị thương nặng kia. Người này ngay cả bản thân cũng là ăn bữa hôm lo bữa mai, lại có thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió?

Hổ Thiên Thu tâm tình trầm trọng, kiếm ngôn từ một phen, liền nhàn nhạt lắc đầu:

- Thế tử điện hạ, Hổ Thiên Thu ta sau khi quân thượng mất tích, sở dĩ đến nay vẫn là không thuận theo, lại liên tục mười ngày mười đêm tìm đến nơi đây, chính là vì trong lòng nhớ ân đức quân thượng. Nếu thế tử vẻn vẹn chỉ bằng mấy lời đó, muốn Thiết Hổ nhất tộc ta.

Tiếng nói chưa rơi xuống, liền thấy Tông Thủ bỗng dưng vung tay áo:

- Việc này Hổ thúc có đáp ứng hay không thì đợi nói nói sau! Ta ở đây còn có chuyện thứ hai, cần cầu Hổ thúc!

Hàn quang lóe lên, Tông Thủ đột nhiên cầm Lôi Nha Kiếm, thân thể Tiểu Kim cũng lần nữa bao trùm lên hắn, sử kiếm thân lập tức chuyển thành ngân bạch, xa xa chỉ tới Phiên Vân Xa.

- Sớm nghe nói Hổ thúc một thân võ đạo trong Càn Thiên Sơn chỉ dưới cha ta, càng thiện một thanh Hổ Bá Đao, hôm nay Tông Thủ mạo muội muốn hướng thúc phụ thỉnh giáo một ít!

Tiếng nói qua đi, cơ hồ tất cả người ở đây đều im lặng. Không dám tin, bình tĩnh nhìn tới Tông Thủ.

Quả thực khó tin được lời vừa rồi là xuất từ miệng Tông Thủ.

Tông Nguyên không khỏi nhắm mắt, hắn đã biết cuối cùng tình hình sẽ là như thế. Tiếp theo hai mắt lại trợn lên gắt gao nhìn qua. Thầm nghĩ trước khi chết được quan sát một trận chiến cực kỳ ngoạn mục này cũng không tệ.

Tông Linh cũng đã quên tiếp tục nhai thịt trong miệng, miệng há lớn, cơ hồ không cách nào khép lại.

Tông Thủ này căn bản một chút nội tức cũng không, rõ ràng cũng dám chọn chiến Hổ Thiên Thu, chẳng lẽ là hắn nghe lầm? Hổ Trung Nguyên cũng mờ mịt, không biết Tông Thủ sao lại đưa ra đề nghị thế.

Hổ Thiên Thu càng nhíu chặt mày, thần sắc đông lạnh, lần nữa nhìn kỹ Tông Thủ, mắt ngưng lại. Hơi chút suy tư, liền hờ hững nói:

- Thế tử, ngươi nghiêm túc sao? Nên biết Hổ Thiên Thu ta xưa nay đao ra vô tình! Đến lúc đó, Hổ Thiên Thu ta chưa hẳn có thể thu tay được!

Tông Thủ lại không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn thẳng. Quanh người mặc dù như vẫn không lộ ra chút khí tức, tâm niệm lại sa vào chí tịnh chí huyền chi cảnh.

Tâm vô tạp niệm, cả người cùng kiếm trong tay, giờ khắc này, như phảng phất hợp làm một thể.

Mọi người còn lại nơi này đều chưa phát giác ra, nhưng trong mắt Hổ Thiên Thu lại sáng ngời, cảm xúc nhiệt huyết vốn đã lạnh như băng trong lồng ngực lần nữa bắt đầu phập phồng xông tuôn.

Thiếu niên bán yêu trước mắt, nhi tử Vị Nhiên, giờ khắc này, lại là kiếm cùng ý hợp!

- Ngu xuẩn, còn không mau đi lấy đao của ta đến!

Bỗng dưng hét lớn một tiếng, thấy Hổ Trung Nguyên thần tình ngơ ngẩn, không phản ứng chút nào, Hổ Thiên Thu mắng một tiếng, trực tiếp tung người mà lên, thả người đến cách đó không xa, đến cạnh một thớt ngự phong câu.

Anh!

Theo một tiếng này minh hưởng mát lạnh, một thanh trường đao dài ước chừng bảy xích, sống dao tràn đầy câu xỉ, bỗng nhiên rời vỏ.