Giờ phút này nhìn qua biển hồn thủy màu xanh có thêm một hình dáng thanh kiếm màu bạc đang lơ lửng.

Phía trên có ấn ký Thiên Hồ lôi loan và phía dưới là hỏa diễm vô tận. Lại có một đám linh vân dài hẹp và ba đạo chân phù kết nối với nhau, đang quay chung quanh " kiếm " kia, còn có thêm thủy hỏa chi lực và tử lôi.

- Đây cũng là kiếm phôi!

Trong tâm thần của Tông Thủ hơi chấn động một chút, trong lồng ngực càng kinh hỉ.

Phương pháp kiếm tu cũng có nhiều loại lưu phái, có cao thấp khác nhau. Mà thành tựu của hắn bây giờ là cao thâm nhất.

Sưu tập các loại canh kim chi khí đúc kiếm, sau khi ngưng tụ thì không ngừng ân cần săn sóc, cuối cùng nhất dưỡng thành kiếm hình dùng thần tương hợp, dùng hồn dưỡng, có tên gọi chuyên môn, tên là Hư Linh Đoán kiếm pháp!

Loại Hư Linh chi kiếm cũng không thực chất, có thể dung nhập vào bất cứ thanh kiếm nào. Vì vậy không sợ tổn hại, cũng không cần thay đổi linh kiếm mà phiền não.

Mà tu đến cuối cùng có thể hóa hư thành thật, uy năng mạnh, tuyệt đối không kém những thần binh lợi khí trong truyền thuyết!

Trước kia Diệp Phi Sương tặng cho Uẩn Kiếm Thạch hắn đã ngưng tụ kiếm hình, bên trong ngưng tụ canh kim chi khí càng bất phàm. Có thể trực tiếp sử dụng làm kiếm phôi. Mà sau khi gia trì canh kim chi khí thì càng không thể vãn hồi, phẩm chất có thể nói tăng lên hai đẳng cấp! Khiến cho Tông Thủ không chịu được hấp dẫn muốn dung nhập nhiều hơn.

Chẳng qua hiện nay vẫn chỉ là kiếm phôi mà thôi. Nếu như nói khoảng cách hóa hư thành thật là một trăm bước, đến vậy hắn mới đi được nửa bước một bước mà thôi.

Bỗng dưng Tông Thủ lại mở mắt ra, trong mắt hiện ra vẻ chờ mong hướng tới.

- Xuất khiếu!

Tâm niệm một động cuốn lấy Lôi Nha Kiếm, đồng tử mở ra, mi tâm của Tông Thủ có kiếm khí linh khí bay ra ngoài đánh vào trong Lôi Nha Kiếm.

Khiến cho khí cơ thanh Lôi Nha Kiếm này chấn động mạnh, Linh Năng rung chuyển bạo tăng. Lôi dẫn quanh quẩn chung quanh cũng tăng vọt mấy lần.

Lập tức khiến linh binh nhị cấp đỉnh phong tăng lên tam cấp!

Xa xa khống dẫn Lôi Nha Kiếm xoay chuyển trong vân xa làm ra mấy động tác hoa mắt, kéo lê quỹ tích sáng ngời.

Mà trong mắt Tông Thủ càng ngày càng kinh hỉ. Hắn đối với khống chế thanh kiếm này đúng là tùy tâm sở dục! Trừ lực lượng hơi kém mấy phần ra thì luận biến hóa không bằng dùng hồn ngự kiếm nhưng không kém bao nhiêu.

Mặc dù chợt có không lưu loát nhưng đó cũng là vì hắn mới sử dụng lần đầu, chưa hoàn toàn luyện hóa.

- Linh pháp này là nguyên thần thứ hai? Quả nhiên là được. Mặc dù chỉ là một phôi thai nhưng đã có dị năng. Tất nhiên phải là kiếm, ta phải đặt tên mới được, kiếm đạo của ta dung nhập cả trăm nhà hợp vào một lò, vạn lưu quy nhất. Kiếm này cũng chịu tải ý chí của ta, ta đặt tên là Nguyên Chi Kiếm!

Tùy ý đặt tên cho kiếm của mình. Tông Thủ lại hơi lấy tay đụng vào Lôi Nha Kiếm cầm vào trong tay. Thúc dục thủy hỏa song mạch trong cơ thể, lập tức một đạo kiếm khí màu lam hồng dài chín trượng hiện ra, chung quanh có điện xà giao nhau quấn quanh, càng hiện ra vẻ lăng lệ ác liệt!

Địa Luân sơ mạch có lực lượng sáu vạn hai ngàn cân, lại có thể kiếm khí chín trượng cũng không kém gì Tiên Thiên đỉnh phong!

Thành tựu như thế đã có thể tự an ủi rồi! Giờ phút này mặc dù gặp gỡ Địa Luân lục mạch Vũ Tông, hắn cũng có tự tin có thể dánh cược sinh tử một lần.

Lại vỗ vỗ tay phải của mình, thân thể tiểu Kim cũng bắt đầu quấn quanh thân kiếm. Chỉ một lúc sau lưỡi kiếm biến thành màu bạc. Mà trên thân kiếm hội tụ Linh Năng cũng cường hoành hơn. Trực tiếp vượt qua tứ giai tương hợp với khí cơ của Tông Thủ. Chỉ cần quen thuộc là nhân kiếm hợp nhất.

Tông Thủ lập tức cười ha ha, đem Lôi Nha Kiếm thu vào trong vỏ. Mà hư linh kiếm được gọi là "Nguyên Nhất" cũng nhập vào trong khiếu huyết. Mà giờ khắc này Tông Thủ mặt mày vui vẻ và chiến ý sôi sục.

- Để cho Tông Nguyên đi vòng lên hướng bắc! Ba ngày sau ta muốn nhìn thấy Huyền Sơn Thành. Trước khi quay về Càn Thiên Sơn thì ta phải gặp nhạc phụ nhạc mẫu.

Thân thể Hổ Trung Nguyên lập tức chấn động, kinh hỉ vạn phần nhìn qua Tông Thủ. Mà khi ánh mắt của hắn nhìn qua một cái thì thất thần, giờ phút này Tông Thủ cho hắn cảm giác dường như con sâu phá kén thành bướm, lại giống như tuyệt thể hảo kiếm ra khỏi vỏ. Thời khắc hàng lâm thế gian này không thể nào là tục vật, không gì ngăn cản được hào quang sắc bén của nó.

Sơ Tuyết cùng Nhược Thủy hai người sắc mặt kinh hãi mờ mịt. Đối với khí cơ biến hóa của Tông Thủ hai nữ cảm ứng mạnh hơn vô số lần!

Một khắc trước Nhược Thủy còn cảm giác hắn không màng thế sự. Sau một khắc lại bộc lộ tài năng kiên quyết khinh người! Giống như có chướng ngại nào trên thế gian đều bị phá vỡ. Kiếm chỉ chỗ nào thì chỗ đó phải phá.

Bản thân Tông Thủ ngay lúc này còn chưa phát giác ra chỉ là có chút nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Kỳ quái, hai người kia vì sao không có tới? Chẳng lẽ là xảy ra biến cố gì rồi? Dùng tu vi Linh Võ tôn của bọn họ thì ai có thể làm khó? Hoặc giả là bọn họ buông tha Tông Thủ ta rồi sao?

Thời điểm Tông Thủ khó hiểu ngẩng đầu nhìn lên trời. Trên không trung cách mặt đất hai vạn sáu ngàn trượng có cương phong thổi qua bốn phía, vô số gợn sóng hủy diệt tràn ra ngoài, điên cuồng trùng kích mọi nơi!

Nơi này vốn mây mù lượn lờ, lôi quang ẩn tụ nhưng bị hai cổ khí cơ mạnh mẽ toàn bộ cưỡng ép phá tan. Trong không gian một vạn trượng có kiếm khí tung hoành, vô số điện mang đang nổ tung trên không trung.

Thân thể Thủy Lăng Ba vào lúc này đã thu nhỏ lại bộ dáng mười bốn tuổi. Mà lôi vân trên mặt cũng đã bao trùm non nửa gương mặt. Ở giữa không trung không ngừng tránh né chung quanh, mỗi một ý niệm đều có thể hội tụ lôi long khổng lồ, gào thét trên tầng mây. Kiếm trong tay cũng hóa thành hào quang màu đỏ cuồng loạn, cơ hồ chiếm cứ nửa bầu trời.

Trên người lúc này có vài vết kiếm thương, máu chảy không ngớt, tình hình hơi có vẻ chật vật, nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy vết thương rất mảnh. Da thịt huyết nhục không ngừng khép lại nhanh chóng nhưng có một lực lượng khó hiểu nhanh chóng, phá hư thân thể xương cốt của nàng.

Ngược lại Nghiêm Phàm ở đối diện một thân áo trắng lông tóc ít bị tổn thương. Tuy uy danh hơi thua nhưng vẫn áp chế một bậc, thong dong bình tĩnh.

Cho dù là lôi quang hay bóng kiếm hắn chỉ vung một kiếm là chém vỡ.

- Tiên Tử không hổ là truyền nhân của Võ Thánh! Khí mạch kéo dài hồn lực không suy, cơ hồ là vô cùng vô tận. Nghiêm Phàm thua kém xa, tự thẹn không bằng. Nhưng mà đạo hạnh tu hành của Tiên Tử quá ngắn, luận võ đạo lão phu hơn ngươi mấy trăm năm cho nên mạnh hơn một ít. Nhưng mà Tiên Tử cho tới bây giờ còn không muốn nhận thua sao? Ta và ngươi lúc này đã là ác chiến nửa tháng rồi, không có một khắc dừng lại! Lão phu mấy lần hạ thủ lưu tình, ngươi cũng nên biết rõ mới đúng...

Thủy Lăng Ba cũng không nói chuyện, thân hình cốt cách lại thu nhỏ lần nữa. Trên gương mặt kiều nộn xuất hiện đường vân hỏa diễm..

Chỉ một thoáng hư không vạn trượng xuất hiện biển lửa. Lần này cười lạnh nói:

- Ta không nhận thua, ngươi có thể làm khó dễ ta sao? Thật sự có bản lĩnh lấy mạng của ta thì cứ dùng đi! Tốt lắm, hôm nay cũng ra toàn lực, thật quá tốt! Nhưng mà Nghiêm trang chủ ngươi bây giờ không sợ tai họa Đông Hoang Vân Giới sao, tai họa mấy tỷ sinh linh? Đám người tự xưng chính đạo các ngươi thật buồn nôn!

- Ha ha! Ai có thể đủ ngờ tới kẻ này rõ ràng có thể mượn sức nước phá vỡ Thân Luân, chỉ bằng sức một mình phá tan bình chướng thiên nhân, cử động lần này thật sự vượt quá dự kiến của lão phu! Cho dù là kiên cường hay ngộ tính đều là tuyệt hảo. Tư chất hồn pháp cũng có thể xếp vào yêu nghiệt. Tương lai hắn như thế nào thật sự khó dò. Nếu như đi theo chính đạo thì đó là phúc của Vân Giới. Nếu như là ma thì đó là đại kiếp nạn, khiến cho muôn dân trăm họ bị liên lụy. Hôm nay mặc dù là ảnh hưởng tới người vô tội, Nghiêm Phàm cũng không tiếc, sẽ ra tay toàn lực.

Nghiêm Phàm nói tới đây lại thở dài, nói:

- Lại nói nếu không phải Tiên Tử động thủ cướp người thì làm sao có chuyện này? Nói đến còn phải cảm tạ Tiên Tử vẫn kiềm chế chân lực hồn pháp của bản thân, chưa từng chính thức lan xuống sinh linh phía dưới...

- Dừng lại! Đừng nghĩ rằng đám người các ngươi mới có ý niệm suy nghĩ vì chúng sinh! Nhắc tới chút ít đạo lý lớn, tuy Thương Sinh Đạo ta bị coi là ma, nhưng cũng có ý niệm tạo phúc cho chúng sinh! Nghiêm Phàm ngươi không nên phá hư hình tượng, trong nội tâm cũng lo lắng cái gì thì chính ngươi rõ ràng. Chúng ta là người tu hành, có mấy người chú ý tới chuyện này chứ? Phần lớn thời gian đều thuận thế mà làm, dùng ứng với Thiên Đạo. Lúc bình thường ai đi quản tới người trong Vân Giới sinh tử họa phúc? Con sâu cái kiến sống chết thế nào quan hệ gì tới chúng ta? Hôm nay linh triều đã nổi lên, khắp nơi đều có biến động cả rồi. Sắp tới cường giả các giới hàng lâm, mười đại thánh địa chúng ta có cả trăm suy nghĩ khác nhau, có nhà nào không lo mình lâm nguy? Nói ta động thủ cướp người, nếu như trước kia ta không động thủ thì Nghiêm Phàm ngươi trực tiếp cường đoạt đúng không?

Thấy trên mặt Nghiêm Phàm hiện ra thần sắc bất đắc dĩ. Thần sắc Thủy Lăng Ba càng sát cơ lập lòe:

- Tông môn truyền thừa cao hơn hết thảy. Thủy Lăng Ba dù liều ta sống ngươi chết cũng phải thu Tông Thủ làm môn hạ.

Nàng còn chưa dứt lời kiếm quang hiện ra. Chỉ thấy Nghiêm Phàm lúc này lóe lên tránh ra ngoài vạn trượng.

Cho dù là Thủy Lăng Ba trên mặt hiện hiện ra thần sắc ngoài ý muốn, Nghiêm Phàm hơi lắc đầu: Truyện được copy tại Truyện FULL

- Qua mấy ngày này Nghiêm Phàm cũng cẩn thận nghĩ tới. Ngươi và ta giằng co như vậy cũng không phải biện pháp. Tiên Tử chẳng lẻ không cảm thấy được dùng thiên tư của hắn, hắn đi theo ai đã vượt qua khả năng của chúng ta rồi, thậm chí Thái Nguyên cùng Ngũ Tuyệt hai tông có khả năng quyết định?

Thủy Lăng Ba rõ ràng khẽ giật mình, thoáng trầm ngâm một lát cũng thu hồi kiếm vào vỏ.

- Vậy theo ý của ngươi phải làm như thế nào?

- Như là thế nào đi, Nghiêm Phàm sẽ bẩm báo cho tiên sư và Kiếm Tông chi chủ!

Nói đến chỗ này Nghiêm Phàm chắp tay sau lưng, không ngờ lại thở dài:

- Xin mời sư trưởng của hai nhà phán quyết kẻ nay sẽ thuộc về ai nhé? Tối đa thời gian ba tháng sẽ có kết quả.

Thủy Lăng Ba lần nữa nhíu mày, sau một lát lại gật gật đầu:

- Theo ý của ngươi thì kẻ này gia nhập môn hạ của ai thì sư trưởng quyết định! Chỉ mong khi đó trang chủ chớ có đổi ý.

Sau khi nói xong cũng phất áo quay người rời đi. Chớp mắt đã vượt qua ngoài trăm dặm, trực tiếp đi vào khu vực trống vắng biến mất trên không trung.

Ngay tại sau một lát gương mặt của Nghiêm Phàm dùng tốc độ kinh người biến thành suy bại. Trong mắt hiện ra thần sắc bất đắc dĩ, một trận chiến này hao tổn quả nhiên không kém gì một hồi thiên kiếp.