"Cút ngay!" Điện mang lúc đó đột nhiên tăng vọt, lực lượng mấy ngàn cân lập tức đem đối phương chém bay ra ngoài.

Cạc cạc!

Tiếng gào thét khủng bố làm cả đại sảnh trở nên giống như quỷ quật, âm trầm, quỷ dị, thê lương, còn có không khí trầm trọng giống như nước đọng.

Vừa rồi một kiếm kia cũng chỉ lưu lại dấu vết nhàn nhạt, cả vảy cũng không phá vỡ, sắc mặt Trương Hiểu Vũ ngưng trọng, ở đây tràn ngập khí tức hắc ám, những này quái vật chẳng lẽ giống như những bức bích họa miêu tả lại, là yêu ma quỷ quái đi ra từ cánh cửa kia.

"Muốn chết!" Thuần Tử Phong sắc mặt âm trầm, một quyền đem Quỷ Diện Hầu đánh bay ra ngoài.

Đông Dã Vân Thiên thanh âm có chút khàn khàn: "Đây là Quỷ Diện Hầu, theo truyền thuyết đây là Hầu Tử bình thường ma hóa mà thành, tính cách khát máu tàn nhẫn, thích ăn động vật hoặc là lục phủ ngũ tạng con người, còn có cả óc người."

"Mẹ, nó phòng ngự rất cao, búa cũng chém không chết nó." Xa Phi Hào buồn bực nói.

Mấy giọt máu màu xanh biếc từ mũi kiếm nhỏ xuống, Thác Bạt Nam như có điều suy nghĩ: "Mọi người tấn công phần đùi của nó, nơi đó là nhược điểm của nó."

"Được, nhưng phía trước hay là phía sau!" Xa Phi Hào hỏi.

Công Dương Như sắc mặt đỏ lên, có chút ăn không tiêu nhìn Xa Phi Hào.

"Tự mình tìm đi." Thác Bạt Nam không biết nói gì.

Năm người lưng tựa lưng, cẩn thận đi lên phía trước, nguyên lực hộ thể huyễn lệ nhiều màu, trong bóng đêm dị thường bắt mắt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Bà mẹ nó, ở đây sao lại lớn như vậy." Xa Phi Hào quơ búa lớn, quát.

Bốn người đều nghiêng mặt nhìn qua, một đầu Quỷ Diện Hầu cao hơn hai thước xuất hiện, lợi trảo tỏa ra hàn quang yêu dị dưới ánh sáng từ Huỳnh Quang Thạch. Nó tấn công vào mắt, cổ và cả bụng của Xa Phi Hào.

"Để ta tới thử xem nó có bao nhiêu phân lượng, Phá Quân Quyền!" Thuần Tử Phong cách Xa Phi Hào gần nhất, thân hình đột nhiên nhào tới, lăng không đánh ra một quyền.

Một quyền này nhẹ nhàng tự nhiên, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác không có gì không phá nổi, cả không gian chỗ Quỷ Diện Hầu tựa như đã bị tập trung lại, trốn cũng không thể trốn được.

Phanh, quyền kình đánh lên bụng Quỷ Diện Hầu, quang mang màu vàng trầm trọng dày đặc bùng lên, giống như một khỏa năng lượng bảo thạch màu vàng phát ra ánh sáng rừng rực chói lọi, trong nháy mắt đem Quỷ Diện Hầu đánh bay ra ngoài.

Nó thoát đi như một bóng ma, nhưng kiếm trong tay Thác Bạt Nam nhẹ nhàng, gọn gàng linh hoạt đâm vào chính giữa phần đùi của Quỷ Diện Hầu, máu màu xanh biếc lập tức phụt ra, vung đầy đất.

Quỷ Diện Hầu cao hơn người bình thường rất nhiều, oán độc nhìn thoáng qua mấy người, bốn chân cùng phát lực vọt đi ra ngoài, biến mất trong bóng đêm.

"Vẫn chưa chết." Công Dương Như nhíu mày.

Thuần Tử Phong buông nắm tay ra, nói: "Thác Bạt Nam, cho Vân Tước của ngươi đi báo với tầng trên đi? Những vật này không phải chúng ta có thể đối phó được." Công Dương Khuê bị Huyết Đao đánh lén, bị trọng thương, nếu không có một Võ Vương cao thủ, sự tình cũng đơn giản đi rất nhiều.

Thác Bạt Nam gật gật đầu, nhẹ nhàng nói với Vân Tước ở đầu vai: Đi báo cho Trưởng lão đoàn.

Vân Tước kêu vài tiếng chi chi, vẫy cánh bay trở về.

Trong bóng tối, chợt truyền đến tiếng chim hót ầm ĩ, sau đó lại yên tĩnh trở lại.

Đông Dã Vân Thiên nghi ngờ nói: "Vân Tước của ngươi không sao chứ!"

"Vừa rồi có Quỷ Diện Hầu đánh lén nó, những nó cũng tránh thoát được rồi." Lông mày Thác Bạt Nam nhẹ nhàng nhăn lại.

...

"Đoàn trưởng, ngươi xem trên thạch bích có rất nhiều vũ kỹ." Đám thợ săn tiến vào trong thạch thất vui mừng, hưng phấn nói.

Tát Khắc cũng không ngoại lệ, hắn mặc dù có thế lực không nhỏ, nhưng công pháp vũ kỹ bất quá là trung cấp hoặc thượng thừa, xem đại bộ phận vũ kỹ nơi này đều cao cấp, thậm chí còn có vài môn nhân cấp.

"Đừng cãi, sau khi trở về đem chúng nó ghi nhớ, lúc đó luận công ban phần thưởng, không thể thiếu các ngươi." Tát Khắc tưởng tượng đến tình cảnh độc bá Hỗn Loạn Sơn Lĩnh.

Vèo, một bóng đen nho nhỏ từ trong động khẩu đen kịt chui ra, Tát Khắc hoảng sợ, lui về sau một bước.

"Nơi này sao lại có chim." Có mấy thợ săn tinh mắt thầm nói.

Thì ra là một con chim, tâm tình khẩn trương của Tát Khắc buông lỏng, lớn tiếng nói với những người sau lưng: "Mọi người chuẩn bị H uỳnh Quang Thạch cho tốt, cẩn thận một chút."

"Vâng, đoàn trưởng." Tâm tình đám thợ săn đều có chút kích động, bảo tàng ở bên trong, cơ hội phát tài tới rồi.

Huỳnh Quang Thạch giá cả xa xỉ, dùng tài lực Cuồng Phong thợ săn đoàn cũng chỉ có thể chia năm người một khối, mặc dù như thế, nhưng ánh sáng năm mươi mấy khối Huỳnh Quang Thạch tạo thành cũng đủ đem những nơi quanh thân mọi người chiếu sáng, rất nhiều thợ săn lập tức trong thạch thất tiến vào đại sảnh thâm thúy hắc ám.

Tát Khắc khởi động hộ thể nguyên lực, đi ở phía trước đội ngũ, cùng với hơn mười nòng cốt bên cạnh, tất cả đều là tinh anh cấp bậc Võ Sư.

"Có quỷ!"

"Cứu mạng, có cái gì kéo ta."

"Bụng của ta."

Mới đi chỉ chốc lát, thợ săn ở sát bên ngoài đột nhiên sợ hãi kêu to lên, tràng diện hỗn loạn vô cùng, không khí khủng bố cuốn tới toàn bộ đội ngũ.

"Có chuyện gì, đã quên hết kỷ luật rồi hả" Sắc mặt Tát Khắc âm trầm, Cuồng Phong thợ săn đoàn gần đây kỷ luật nghiêm minh, chiến đấu thì dù là chết cũng không đủ để tạo thành khủng hoảng.

Thanh âm một vị Võ Sư đứng cuối cùng mang theo một chút run rẩy, "Đoàn trưởng, sự tình không ổn, ngươi xem kìa."

Áh mắt Tát Khắc hướng về nơi xuất hiện tiếng vang gần nhất, theo ánh sáng của hơn mười khỏa Huỳnh Quang Thạch, mơ hồ nhìn thấy một con quái vật âm trầm đem một thủ hạ kéo trên mặt đất, lợi trảo giống như cắt đậu hủ phá vỡ bụng hắn, móc nội tạng bên trong ra nhấm nháp, máu tươi dữ tợn chảy đầy đất.

Ahhh, dù là Tát Khắc nhìn quen sinh tử, cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh, với hắn mà nói thì dù giết người cũng chỉ là một đao chém xuống. Tuyệt đối không kinh tâm động phách như hôm nay, nhân loại đối với những điều không biết luôn sinh ra liên tưởng đáng sợ, đại đa số mọi người đều không ngoại lệ.

"Không, cứu ta!"

"Nó cắn đầu ta."

Liên tiếp có những tiếng kêu sợ hãi vang lên trong đại sảnh, tâm tình tuyệt vọng như hồng thủy ập tới mọi người, rất nhiều người đều cảm thấy tay chân mềm nhũn hô hấp không nổi.

Tát Khắc khôi phục lại từ trong hoảng sợ rất nhanh, hít sâu một hơi lớn tiếng nói: "Mọi người thu hẹp trận hình, dựa lưng vào trung tâm, nhìn thấy chúng nó thì chém chết cho ta."

Trong chốc lát thời gian đã chết hai mươi mấy người, làm cho Tát Khắc vô cùng tức giận.

Hiệu quả cũng không quá rõ ràng, đội ngũ tuy co rút lại, nhưng những quái vật âm trầm kia lại càng ngày càng nhiều, chúng nó ẩn núp trong bóng tối, hơi chút thư giãn đã lập tức bị bắt đi, sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên.