So với Tủng Thiên cự sơn mà nói, Trương Hiểu Vũ và Lạc Thi Thi không bằng con kiến, nói chung là hầu như không đáng kể.

"Ta còn chưa từng nhìn thấy sơn phong nào cao như thế, dường như là một cái cây cây cột thông thiên vậy". Lạc Thi Thi ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy nó cao chọc đến tận trời.

Trương Hiểu Vũ cười khổ một chút nói: "Chúng ta có phiền phức rồi, con rắn này thoạt nhìn khó đối phó".

Lạc Thi Thi nhìn chăm chú lại mới phát hiện ra một con đạm kim sắc Bạch Cốt Cự Xà dài không biết bao nhiêu thước đang quấn quanh trên Tủng Thiên cự sơn, lúc này cái đầu cự xà đang vươn lên tận trời mà nhìn xuống phía hai người.

"Sợ là phải dài hơn nghìn vạn thước đi!" Lạc Thi Thi hít sâu một ngụm lãnh khí nói.

"Cũng không sao, chỉ là thực lực nó hẳn đã là cao giai Chiến thần rồi, như vậy khả năng phòng ngự của thân thể tất nhiên là vượt qua cao giai Thần khí rồi, phỏng chừng là tương đương với Thiên Thần khí đó, có kém cũng không kém hơn là bao nhiêu".

"Trước tiên thử xem đã!", Lạc Thi Thi vung trường kiếm lên, mười hai loại áo nghĩa toàn bộ dung hợp trong nhất đạo kiếm khí lao thẳng vào đầu Bạch Cốt Cự Xà.

Bạch Cốt Cự Xà không né tránh hoặc là nó xem thường việc tránh né mà sử dụng bộ vị rắn chắc nhất trên trán thừa nhận kiếm khí công kích, âm thanh va chạm so với sấm sét còn muốn to hơn gấp trăm ngàn lần.

Trên mặt lộ ra vẻ kinh dị, Lạc Thi Thi nói: "Quả nhiên là đúng, vừa rồi ta đã toàn lực xuất thủ nhưng cũng chỉ có thể lưu lại trên trán nó một vết kiếm không lớn, bất quá cũng may là nó chưa đạt đến cường độ của Thiên Thần khí, bằng không là căn bản thúc thủ vô sách rồi". Nếu như nó cứng rắng như Thiên Thần khí thì hầu như không ai có thể gây tổn hại cho nó, trừ phi là Thái Cổ thánh vương đích thân đến thì còn có chút khả năng.

Thấy Lạc Thi Thi có thể để lại trên người nó vết kiếm thì Bạch Cốt Cự Xà rất là tức giận, thân thể nó nhúc nhích rồi với tốc độ vô pháp tưởng tượng bắn xuống dưới, cảm giác nó vừa mới di chuyển thì cái đầu thật lớn đã tới trước mặt Trương Hiểu Vũ và Lạc Thi Thi mà hung hăng đánh tới rồi.

"Hanh, tuy rằng ta không thể gây thương tổn cho ngươi, bất quá ngươi muốn gây tổn thương cho chúng ta thì cũng đáng buồn cười". Thân thể Trương Hiểu Vũ tuy so với Bạch Cốt Cự Xà thì kém một chút, đại khái là cao giai Thần khí đỉnh phong thế nhưng so về lực lượng thì trong thiên hạ ngoại trừ tồn tại cao giai hơn hắn, bằng không không một người hay không một vật nào là đối thủ của hắn.

Chỉ thấy hai tay hắn cầm Trảm Ma Kiếm, ngân sắc và ám hồng sắc quang mang đan vào trên thân kiếm rồi chợt nặng nề bắn ra.

Leng keng!

Thanh âm ca chạm oanh tạc hư không, Bạch Cốt Cự Xà dường như diều đứt dây bắn trở lại va vào vách núi đá thật lớn.

Tuy nhiên làm cho Trương Hiểu Vũ thập phần ngoài ý muốn là tòa cự sơn này ngoại trừ xuất hiện thêm rất nhiều cái khe ra thì dĩ nhiên không việc gì, phải biết rằng cao giai Chiến thần cấp bậc chiến đấu thì phong ba dư chấn đủ có thể phá toái hư không, các ngọn núi cho dù có lớn, có hùng vĩ đến mấy thì cũng phải sập xuống.

Trương Hiểu Vũ và Lạc Thi Thi liếc nhau, tòa cự sơn này tuyệt đối không đơn giản, hay là trong đó có cái gì bí ẩn mà không phải là thuần túy hùng vĩ mà thôi.

Bạch Cốt Cự Xà gật gật đầu rồi ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng, chỉ là âm thanh này thực sự quá mức vang dội, tần suất cũng quá nhanh, không gian trong nháy mắt tan vỡ, nơi nơi đều là hư không loạn lưu, hư không gió lốc cũng ập đến.

Lúc này thì Bạch Cốt Cự Xà tựa hồ đã súc tích được lực lượng rất lớn, nó há mồm hướng về phía hai người phụt ra một đạo bạch sắc quang trụ to vạn thước. Lắc đầu, Trương Hiểu Vũ và Lạc Thi Thi liên thủ bắn ra lưỡng đạo kiếm khí thế như chẻ tre nghênh đón bạch sắc quang trụ, sau đó dường như chém vào đậu hũ xuyên qua bạch sắc quang trụ mà đánh lên trên người Bạch Cốt Cự Xà.

Thân thể của Bạch Cốt Cự Xà lần thứ hai va vào cự sơn, lực va chạm kinh khủng khiến cho các khe nứt trên cự sơn càng lúc càng lớn, càng ngày càng dày đặc, đồng thời lấy tốc độ như thiểm điện lan ra, tối hậu lớp vỏ ngoài cùng của cả tòa núi bị bóc ra, phảng phất như bùn khô nứt ra để lộ ra bên trong ám kim sắc quang mang, ánh sáng loá mắt, giống như có ai sử dụng một tòa ám kim sắc kim chúc mà chế tạo ra thần sơn này vậy.

"Cái này, đây không phải là Hồng Mông kim y đó chứ!", Lạc Thi Thi mở to cái miệng nhỏ nhắn ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt bất khả tư nghị nói.

Hít sâu một hơi thở, Trương Hiểu Vũ nói: "Hẳn là không sai biệt lắm, nghĩ không ra Hồng Mông kim y dĩ nhiên lại biến thành một tòa cự sơn, nếu như không phải chúng ta và Bạch Cốt Cự Xà đại chiến thì sợ rằng không ai phát hiện ra".

"Làm thế nào lấy được Hồng Mông kim y đây?" Lạc Thi Thi hỏi.

"Trước tiên không cần lo đến việc này, chờ đem hai người kia đánh chết rồi hãy nói". Thiên Quan và lãnh lệ trung niên nhân tuy còn cách đây hàng tỉ dặm nhưng Trương Hiểu Vũ đã biết, hai người sắp chạy tới, đến lúc đó tất nhiên là sẽ phát sinh một hồi đại chiến ngươi chết ta sống, mức độ nguy hiểm hơn xa so với lúc đánh nhau với Bạch Cốt Cự Xà.

Lúc này cách đó ngoài nghìn vạn dặm đã xuất hiện lưỡng đạo lưu quang, trong nháy mắt huyễn sinh tiêu tan và xuất hiện cách Trương Hiểu Vũ và Lạc Thi Thi mấy nghìn thước.

"Trương Hiểu Vũ, nếu như ngươi hiện tại thối lui đi thì ta có thể không giết ngươi". Trong tay Thiên Quan xuất hiện một thanh hồ quang mang trường thương mà cao giọng nói.

Trương Hiểu Vũ nheo mắt lại thản nhiên nói: "Nằm mơ à, muốn đoạt Hồng Mông kim y sao, để mạng lại mà đổi đi!". Text được lấy tại http://truyenfull.vn

"Phải không ? Chỉ sợ ngươi sẽ một lần nữa ngã xuống trên tay ta thôi". Thiên Quan không mang theo một tia cảm tình nhìn Trương Hiểu Vũ nói.

"Ai ngã xuống thì vẫn còn chưa biết được thế nhưng ta và ngươi hiện tại nên kết liễu ân oán một đời đi thôi". Trương Hiểu Vũ cũng không nói nhiều lời vô ích mà bắn ra một đạo ngân sắc và ám hồng sắc kiếm khí quét về hướng hai người kia.

"Thực sự là muốn chết!" Lãnh lệ trung niên nhân trong tay xuất hiện hai thanh trường giản, mặt trên đồng dạng tỏa ra ánh hồ quang mang đón đỡ kiếm khí đang chém tới.

Ầm ầm, kiếm khí dưới Hỗn độn chi lực thì mất đi tác dụng nhưng lãnh lệ trung niên nhân vẫn bị hất bay ngược ra ngoài hơn mười dặm mà vẻ mặt kinh hãi.

"Tiếp ta nhất thương!" Thiên Quan biến sắc, cánh tay phải dụng lực, trường thương trong tay thẳng tắp lao ra ngoài nhằm thẳng vào đầu Trương Hiểu Vũ.

Hỗn độn chi lực là lực lượng tồn tại trước khi thiên địa vi khai, không nhìn không gian, không nhìn thời gian, lúc này trực tiếp lao về mục tiêu là thân thể Trương Hiểu Vũ.

Bất quá một màn kinh nhân phát sinh, trường thương hoàn toàn từ Hỗn độn chi lực biến ảo thành lại vô pháp xuyên qua Thần Ma chân lực của Trương Hiểu Vũ mà bị chặn lại ở ngoài.

"Sao có khả năng chứ!", Thiên Quan mặt vàng như đất phảng phất như thấy quỷ vậy, loại vẻ mặt này cho tới bây giờ chưa ai thấy xuất hiện trên người hắn thế nhưng ngày hôm nay lại thực sự xuất hiện rồi.

Ha ha, Trương Hiểu Vũ đưa tay nắm lấy Hỗn độn trường thương mà bóp chặt đồng thời mở miệng nói: "Nếu như ngươi cầm Hỗn độn châu thì ngày hôm nay ta phỏng chừng sẽ chết ở chỗ này, thế nhưng đây chỉ là phổ thông Hỗn độn chi lực thì không cách nào chế phục được ta đâu". Hỗn độn chi lực cũng cần phải có hoàn cảnh riêng thì mới có thể tồn tại được bằng không sẽ từ từ suy yếu đi, tối hậu hóa thành thời gian lực, không gian lực và các loại thuộc tính lực lượng khác. Kẻ nào nắm giữ Hỗn độn châu thì chẳng khác nào nắm giữ được hoàn toàn Hỗn độn chi lực mà không bị suy yếu đi, đây cũng là lý do vì sao Thái Cổ thánh vương lại cường đại như vậy.

Không có khả năng, Thiên Quan rít gào một tiếng và lại bắn ra một cây Hỗn độn trường thương bắn trúng Trương Hiểu Vũ thế nhưng kết quả vẫn như lúc trước, Hỗn độn trường thương vô pháp xuyên thấu Thần Ma chi lực mà bị Trương Hiểu Vũ đơn giản bóp nát.

"Vô dụng thôi, Thần Ma chi lực của ta đâu kém Hỗn độn chi lực, chờ khi ta tu luyện tới Thần Ma đệ cửu biến cảnh giới thì coi như là Thái Cổ thánh vương đích thân đến ta cũng không sợ". Thần Ma Giới và Thần ma cửu biến công pháp có quan hệ mật thiết mà Thần Ma Giới còn là tồn tại trước cả thời Thái cổ nên Thần ma cửu biến công pháp cũng tất nhiên sẽ không đơn giản, đây cũng là lý do vì sao Thần Ma chi lực so với bất luận chân lực gì đều cường đại hơn.

"Hiện tại hai người các ngươi có thể chết được rồi". Trương Hiểu Vũ vung song chưởng lên liên tiếp đánh ra hàng ngàn vạn đạo kiếm khí tạo thành cơn lốc diệt vong quét về hướng hai người.

Bị kiếm khí vô cùng bao phủ, hai người muốn chạy cũng không thể chạy, không gian đã không còn tồn tại, chỉ còn lại có vô tận hư không và vô tận kiếm khí mà thôi.

Bang bang phanh, trên người hai người này hồ quang mang từ từ suy yếu đi, tối hậu đột nhiên tan rả. Nhìn thân thể hai người cùng với nguyên thần bị kiếm khí cắt thành các hạt căn bản tối nguyên thủy trên mặt Trương Hiểu Vũ phóng xuất ra đạm mạc quang mang.

"Hiểu Vũ, ngươi giết hai người kia rồi, liệu giữa các Thái Cổ thánh vương có thể xảy ra đại chiến hay không ". Lạc Thi Thi trên mặt có chút lo lắng hỏi.

Trương Hiểu Vũ nói: "Hẳn là sẽ không đây, lúc này tình thế Chân nguyên giới thập phần vi diệu, còn có rất nhiều Thái cổ cường giả khác đang bí mật quan sát, từ dã tâm của các Thái Cổ thánh vương mà xem thì hắn sẽ không đơn giản động thủ đâu, bằng không sẽ chỉ tiện nghi cho các Thái cổ cường giả khác mà thôi".