-Băng, đối với những người có thuộc tính này không phải ai cũng giống nhau. Theo các nghiên cứu cho thấy, uy lực của Băng mạnh yếu thế nào chủ yếu dựa vào nhiệt độ của nó. Nhiệt độ càng thấp thì càng đáng sợ. Mà Băng Bích Hạt Vương chính là Hồn Thú có thuộc tính Băng với nhiệt độ thấp nhất. Các tộc nhân của nó tuy không thể so được với nó nhưng tuyệt đối không kém bao nhiêu. Bởi vậy, bất cứ Hồn Sư nào có thể dung hợp với khối Hồn Cốt này thì thuộc tính của họ sẽ tăng vọt, nhiệt độ của Băng cũng sẽ giảm thấp rất nhiều, đây là một ưu đãi rất lớn, một sự thay đổi toàn diện. Thế này đủ gọi là ưu điểm đầu tiên của nó rồi chứ? Kế tiếp, bản thân của Băng Bích Hạt đã có thực lực không kém, vậy thì khối Hồn Cốt này dĩ nhiên chứa đựng nguồn năng lượng không thấp. Nhưng chính xác nó có thể giúp các vị tăng cường tu vi đến mức nào thì chúng tôi không biết chính xác được. Điểm này cần các vị có đủ điều kiện tự mình kiểm tra rồi. Cuối cùng, ưu điểm thứ ba của nó là sau khi dung hợp, Hồn Cốt này sẽ mang đến cho Hồn Sư một kỹ năng gọi là Băng Bạo. Ban nãy ta từng nói, khuyết điểm của nó là không thay đổi nhưng bây giờ lại chuyển thành ưu điểm, bởi vì kỹ năng Băng Bạo có thể nói là một trong những kỹ năng tương đối thần kỳ của Băng Bích Hạt, thậm chí nó đủ sức để so với kỹ năng từ Hồn Hoàn mười vạn năm. Ba khuyết điểm, ba ưu điểm, tôi đều đã nói hết sức rõ ràng. Bất cứ Hồn Sư thuộc tính Băng nào có được nó cũng tuyệt đối sẽ không hối hận. Tiếp theo, mọi người có mười phút để suy nghĩ.

Công chúa Cửu Cửu một hơi nói nhiều như vậy rồi đột nhiên dừng lại cũng khiến mọi người có chút bất ngờ.

-Tiểu Hạo, ngươi yên tâm. Ta sẽ đem cái hồn cốt này cầm xuống cho ngươi.

Phi Linh vỗ vỗ đầu Hoắc Vũ Hạo, cười cười nói.

-Phi Linh sư huynh, không cần a. Ta có cách lấy xuống chúng ta có được nó.

Hoắc Vũ Hạo nhìn Phi Linh cười nói.

Lăng Lạc Thần nhìn nhưng cũng rất muốn có được miếng hồn cốt này. Nàng cũng là băng hệ hồn sư, làm sao lại không muốn miếng vạn năm hồn cốt vô cùng trân quý này.

-Tiểu Thần, ngươi lần đừng tranh dành với tiểu Hạo. Miếng hồn cốt này ngươi không dung hợp được a.

Phi Linh nhìn Lăng Lạc Thần không khỏi nói. Toàn bộ mọi người Sử Lai Khắc nghe thế không khỏi không hiểu. Lăng Lạc Thần nhíu mày.

-Để ta giải thích. Không phải là ta thiên vị tiểu Hạo hay gì cả. Miếng hồn cốt này có thuộc tính cực hạn chi băng. Chỉ có người có cùng thuộc tính này mới có thể dung hợp.

Nói xong, Phi Linh nhìn sang Hoắc Vũ Hạo, theo ánh mắt của Phi Linh, mọi người cũng nhìn Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo thì gật đầu nói là đúng.

-Thanh Nhã, ngươi có thể thông báo chút với vị công chúa được không?

Thanh Nhã không do dự nữa mà gật đầu nói:

- Xin các vị đợi một lát.

Nói xong cô liền lập tức chạy ra ngoài. Vật phẩm có vấn đề, chuyện này không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa, ngay khi Hoắc Vũ Hạo cho cô thấy võ hồn của mình cô đã hoàn toàn tin tưởng.

Khoảng một phút sau, trên màn hình lớn lại vang lên giọng nói của công chúa Cửu Cửu:

- Vì kiện vật phẩm này quá đặc biệt nên phòng đấu giá chúng tôi đặc biệt quyết định để mọi người có thêm mười phút suy nghĩ để kỹ càng hơn.

Mặc dù đã nghe Phi Linh nói nhưng Lăng Lạc Thần vẫn bước đến cạnh Hoắc Vũ Hạo ghé tai hỏi:

- Khối hồn cốt này có vấn đề thật à?

Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, quay sang khẽ nói với nàng vài câu. Lăng Lạc Thần nghe xong liền ngẩn người sau đó biến sắc, cuối cùng thở dài nói:

- Cái gì của mình thì thế nào cũng là của mình, còn không phải thì không nên miễn cưỡng.

Hoắc Vũ Hạo an ủi:

- Học tỷ, đệ cũng không chắc trăm phần. Nếu chúng ta có được khối hồn cốt này cứ để tỷ thử trước, nếu không được thì hẵng để cho đệ.

Lăng Lạc Thần lắc đầu, xoa đầu Hoắc Vũ Hạo nói:

- Không cần. Tỷ tin lời đệ. Nếu có thể sau này cùng tu luyện một chút là được.

Hoắc Vũ Hạo chưa kịp nói tiếp, Vương Đông đã trả áo lại cho hắn:

-Mau mặc vào đi, cởi áo đứng đấy còn ra thể thống gì, ngươi muốn bọn ta bị đau mắt hột à?

Đúng lúc này, Thanh Nhã trở lại, không ngờ, người đi cùng cô lại chính là vị đấu giá sư đứng đầu phòng đấu giá Tinh Quang, công chúa Cửu Cửu.

Mọi người thấy cô đến đều đứng dậy chào, cô là công chúa, đây lại là đế quốc Tinh La, dĩ nhiên nên biểu hiện một chút kính trọng.

Càng nhìn gần càng thấy rõ vẻ đẹp rực rỡ gần như hoàn mỹ của cô công chúa này. Cũng may trong phòng còn có một đại mỹ nữ như Giang Nam Nam, mọi người mới nhanh chóng bình tĩnh lại.

-Là vị khách ấy bảo hồn cốt băng bích hạt của chúng ta có vấn đề?

Công chúa Cửu Cửu nhìn mọi người, khẽ cúi người hành lễ, lo lắng hỏi.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu đáp:

Là tôi.

Công chúa Cửu Cửu thoáng nhìn hắn rồi nói:

- Có vấn đề ở đâu? Ngươi là hồn sư băng bích hạt?

Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:

- Vâng, bản thân khối hồn cốt này thì không có vấn đề gì.

- Hả?

Ánh mắt xinh đẹp của công chúa Cửu Cửu thoáng trở nên lạnh lùng, cô trầm giọng nói:

-Vậy sao ban nãy lại bảo có vấn đề?

-Công chúa, ngươi đừng như thế băng lãnh giọng điệu. Dù sao cũng chưa nghe hết đừng làm thái độ như vậy. Ta không ngán ngươi là công chúa hay là hoàng đế đâu.

Phi Linh ánh mắt hiện lên một chút sát khí hướng Cửu Cửu công chúa nói. Cảm nhận được sát khí, công chúa Cửu Cửu nhíu mày. Nhưng sau đó lại xử sự lễ độ và xin lỗi mọi người.

Hoắc Vũ Hạo nói tiếp:

-Đúng là khối hồn cốt này không có vấn đề. Còn vấn đề mà ban nãy ta nói nằm ở điều kiện người có thể dung hợp hồn cốt. Khối hồn cốt này không phải ai cũng sử dụng được.

Công chúa Cửu Cửu chẳng những là Đấu Giá Sư đứng đầu một phòng đấu giá mà còn là công chúa của hoàng thất nên từ lâu đã rèn luyện được sự bình tĩnh, nhưng hôm nay thời gian quá gấp gáp, lại còn liên quan đến danh dự của phòng đấu giá, làm sao cô không gấp cho được. Lúc này giọng nói của cô cũng lạnh lùng hơn.

-Dĩ nhiên tôi biết khối hồn cốt này không phải ai cũng có thể sử dụng, chỉ có hồn sư thuộc tính Băng và cơ thể chịu đựng nổi hồn cốt trên năm vạn năm mới dung hợp được thôi. Ý cậu là vấn đề này sao?

Hoắc Vũ Hạo nói:

-Hạn chế của nó không chỉ có thế. Tôi nghĩ công chúa điện hạ không thật sự hiểu rõ bộ tộc băng bích hạt. Bọn chúng là một trong những chủng tộc mạnh nhất vùng Cực Bắc nên dĩ nhiên tộc băng bích hạt rất kiêu ngạo. Hơn nữa bọn chúng là những hồn thú sở hữu khả năng khống chế băng mạnh nhất thế gian. Cho nên, bất kể hồn hoàn hay hồn cốt của băng bích hạt đều có một yêu cầu cực kỳ đặc biệt.

-Yêu cầu đặc biệt gì?

Lúc này công chúa Cửu Cửu đã bình tĩnh lại, vì cô vừa sực nhớ những người trong phòng này là thành viên của học viện Sử Lai Khắc, bọn họ tuyệt đối không bao giờ ăn nói lung tung.

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:

-Cực hạn chi băng. Không có thể chất cực hạn chi băng tuyệt đối không thể hấp thu khối hồn cốt này.

-Tuyệt đối không thể.

Công chúa Cửu Cửu gần như buột mình nói.

-Làm sao lại cần yêu cầu cao đến thế? Đây chẳng phải nói trên đời này chẳng còn ai sử dụng được nó sao?

Hoắc Vũ Hạo bình thản nói:

-Đây cũng là sự kiêu ngạo của bộ tộc băng bích hạt. Tôi cũng vì muốn phòng đấu giá của các vị không bị tổn hại danh dự nên mới nói ra những lời này, còn các vị tin hay không cũng không sao. Công chúa có thể trở về tiếp tục chủ trì buổi đấu giá rồi.

Công chúa Cửu Cửu nhíu mày, hai tay nắm chặt, có thể thấy lúc này nội tâm cô rất mâu thuẫn.

Đúng vậy, mặc dù những lời Hoắc Vũ Hạo nói chỉ là lời của một phía nhưng ban nãy Thanh Nhã đã nói với cô võ hồn của Hoắc Vũ Hạo là băng bích hạt. Cho nên hắn hiểu rõ về băng bích hạt cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu như vậy, mọi sắp xếp của cô đều hỏng hết. Hơn nữa còn để phòng đấu giá bị ảnh hưởng nữa.

Cô suy nghĩ một lát rồi hít sâu, cúi chào Hoắc Vũ Hạo bằng lễ tiết cung đình, nói:

-Cám ơn đã thông báo. Vì không còn thời gian nên tôi phải nhanh chóng đi xử lý mọi chuyện còn lại. Hôm nay có chút thất lễ xin mọi người rộng lòng bỏ qua.

Sau đó cô lập tức xoay người ra khỏi phòng. Thanh Nhã cũng bước theo tiễn cô, lát sau trở về phòng với vẻ mặt lo lắng. Trước khi rời đi, Cửu Cưu công chúa cũng liếc mắt nhìn và nhớ rõ thân ảnh cùng khuôn mặt Phi Linh.

-Ngươi yên tâm đi, đấy không phải lỗi của ngươi.

Phi Linh nói với Thanh Nhã.

Thanh Nhã lắc đầu nói:

-Nhưng chuyện này liên quan đến danh dự của phòng đấu giá. Hơn nữa giá khởi điểm của khối hồn cốt ấy trên cả một nghìn vạn kim hồn tệ. Từ trước đến giờ chúng tôi chưa bao giờ có sơ suất lớn đến thế này.

Vương Ngôn nói:

-Phát hiện sớm vẫn tốt hơn là không phát hiện. Ít nhất lúc này vẫn còn cơ hội tìm đường lui.

Cô công chúa Cửu Cửu kia sau khi ra khỏi phòng lập tức bước nhanh về căn phòng có đánh số một, sau đó cũng không gõ cửa mà nhấn nút mở cửa bước vào.

- Ca, có vấn đề rồi.

Bên trong căn phòng ấy chỉ có một người đàn ông mặc bộ trường bào dài màu đen, ngoài ra không còn ai nữa. Nếu có người ở đây nhìn kỹ tướng mạo của người kia nhất định sẽ giật mình kinh hãi, vì người đó không ai khác chính là đương kim hoàng đế của đế quốc Tinh La.

Hoàng đế Tinh La thấy công chúa Cửu Cửu bước vào cũng không bất ngờ, hắn trầm giọng nói:

-Ta biết có chuyện nếu không em cũng không cho nhiều thời gian quan sát đến vậy. Chuyện gì?

Cửu Cửu bắt đầu lập lại những lời Hoắc Vũ Hạo vừa nói ban nãy.

Hoàng Đế Tinh La nghe xong những gì cô nói thì lắc đầu cười nói:

-Ta vốn định cho bọn họ một cái nhân tình, không ngờ lần này lại nợ ngược lại bọn họ. Muội cứ xử lý theo cách của mình đi. Lát nữa xong xuôi ta đi gặp bọn họ một chút.

Cửu Cửu nghe anh mình nói thế tức thì hiểu ra, gật đầu nói:

-Ca, bọn họ đáng giá thế sao? Như vậy phòng đấu giá sẽ tổn thất không nhỏ.

-Đương nhiên đáng giá. Hơn nữa còn nhất cữ lưỡng tiện. Chúng ta sẽ nhân cơ hội lại tranh thủ quan hệ với học viện Sử Lai Khắc. Những năm gần đây đế quốc Nhật Nguyệt càng lúc càng phát triển, mà những sản phẩm của Minh Đức Đường cũng không tầm thường nữa. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, chúng ta chỉ có thể trông cậy vào học viện Sử Lai Khắc. Huống chi cậu bé mà ta để ý còn từng khiến cao tầng học viện Sử Lai Khắc phải mở ra hội nghị ở Hải Thần Các. Vũ Hồn Song Sinh, Vũ Hồn Cực Hạn thuộc tính Băng. Bấy nhiêu còn không đủ để chúng ta chủ động giúp đỡ sao? Quan trọng nhất, hiện nay quốc tịch của hắn là ở đế quốc Tinh La. Nhấn tài như vậy chúng ta làm sao bỏ qua được? Ta tin hai chữ tổ quốc đủ để hắn cảm thấy thân thiết với chúng ta. Muội mau đi đi, thời gian không còn nhiều đâu.

-Dạ.

Công chúa Cửu Cửu gật đầu bước đi, trông đầu cô lại hiện ra hình ảnh cực kỳ bình tĩnh của Hoắc Vũ Hạo ban nãy, cô tự hỏi, cậu bé kia thật sự mới mười ba tuổi sao, ban nãy hắn rõ ràng rất bình tĩnh không có chút lo lắng nào. Mà cái tên kia nhìn rất ưu nhã tuấn tú nhưng lại ẩn sâu đó một lớp sát khí khinh khủng đến cực độ. Cửu Cửu biết Phi Linh lai lịch nhưng cũng chỉ thông qua một trận đấu vô cùng ngắn.